Tin tức Nhậm Uy đưa tới là một vui một buồn!
Tên Vệ Toại Trung kia rốt cục cũng bị dao động.
Dương Phàm bày mưu đặt kế để người của y đem nguyên nhân cái chết của Vương phu nhân truyền bá ra ngoài, cũng tạo ra các loại lời đồn đại, đồng thời không ngừng thực hiện áp lực tâm lý với Vệ Toại Trung. Lại lợi dụng sự tín nhiệm của Vệ Toại Trung với Tô Cửu nương, thông qua việc Tô Cửu nương chuộc thân, mà thành toàn nàng và Vệ Toại Trung, đồng thời đưa ra điều kiện sẽ tặng cho bọn y một số tiền tài đủ để an ổn vượt qua nửa đời sau, khiến Tô Cửu nương thuyết phục Vệ Toại Trung, hiện giờ cuối cùng cũng thấy hiệu quả rồi.
Ngoài ra còn có tin huynh đệ Trương Thị càng được Hoàng đế tin tưởng bèn tính kế, bèn thổi gió bên tai hoàng đế về việc Vệ Toại Trung phản bội, hai việc xảy ra cùng một lúc, Dương Phàm cũng không tin không có ám chiêu của Lai Tuấn Thần. Nhưng một chuyện vuii, còn có một chuyện buồn, chuyện buồn kialà. . . có vẻ Lý Chiêu Đức vừa dính vào xui xẻo.
Cái tin tức này vẫn chưa coi là tường tận lắm, là phủ Lạc Dương Lục Sự Tham Quân sự Lý Kính mới nhậm chức đưa tới.
Lý Chùy thông qua sự kiện giả thần thánh của ba kẻ Hà Nội lão ni, Thập Phương đạo nhân và tên Hồ Ma Lặc, cung cấp cho Lai Tuấn Thần rất nhiều kẻ giả thần giả thánh, trốn lậu thuế, danh sách những người lấy công dùng làm tư, chẳng những mượn tay Lai Tuấn Thần, gạt bỏ một chi lực lượng cuối cùng của Khương công tử ở Lạc Dương, hơn nữa còn chiếm được tín nhiệm của Lai Tuấn Thần.
Chính bởi như vậy, Lý Kính mới biết trước được tính toán của Lai Tuấn Thần hiện nay, chỉ có điều về nội dung tỉ mỉ, Lý Kính còn không nghe được, dù sao chuyện này Lai Tuấn Thần cũng không dùng gã, sẽ không giải thích với gã quá tỉ mỉ, nếu là cố ý hỏi thăm, sẽ khiến cho trong lòng Lai Tuấn Thần nghi ngờ. Theotin tình báo mà bây giờ biết được, chỉ biết là Lai Tuấn Thần muốn đối phó Lý Chiêu Đức, mà lý do là là thủ lĩnh Khiết Đan Tôn Vạn Vinh mà lão tiến cử đã phản rồi.
Triều đình vẫn còn chế độ có tội liên lụy tới cả nhà, mặc dù nói không có nghiêm khắc như thời Tần quốc, nhưng một quan viên tiến cử hiền mà kẻ được tiến cử đó phạm tội, hắn phải có trách nhiệm. Đây cũng là lý do quan viên ngũ phẩm trở lên đều có danh nghạch tiến cử, nhưng bọn quan viên cũng không dám tùy ý tiến cử.
Hiện giờ Tôn Vạn Vinh phản rồi, cho dù Lai Tuấn Thần không đi cố ý gây sự với Lý Chiêu Đức, lão cũng nên chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, lão đã gặp xui xẻo lớn, đại đa số quan viên sẽ không làm cái việc đuổi tận giết tuyệt, điều đó sẽ ảnh hưởng hình tượng của mình ở trong quan trường. Hơn nữa, Lý Chiêu Đức giới thiệu còn có nguyên nhân đặc thù nhất Tôn Vạn Vinh là phiên quan.
Khiết Đan là bộ lạc phụ thuộc vào triều đình, triều đình vốn thi hành chính sách kìm hãm đối với bọn họ, người nào trong bộ lạc thực lực cường đại, triều đình liền cấp người đó một chức quan cao hơn thủ lĩnh bộ lạc, do đó lôi kéo bọn họ không sinh thị phi, đây là quốc sách mà từ khi Đại Đường kiến quốc tới nay vẫn dùng.
Lý Chiêu Đức là Tể tướng, loại sự tình này đương nhiên phải do sau khi cân nhắc mới kiến nghị với Hoàng đế. Điều này vốn là chuyện nên làm của Lý Chiêu Đức khi đảm nhiệm vị trí Tể tướng, chẳng qua. . . lão đã nhận hối lộ từ chuyện này nên nói không rõ được nữa: Ngươi sở dĩ đề cử Tôn Vạn Vinh, đến tột cùng là xuất phát từ suy xét ổn định biên cương, hay là cho riêng bản thân?
Lý Chiêu Đức nhận hối lộ, bao gồm một da áo lông bào Hải Long, một đấu trân châu, nhất hộp nhân sâm, còn có bốn con bảo mã, lại nói tiếp với thân phận Tể tướng của hắn, phần lễ vật này cũng không tính là vô cùng quý giá.
Khi Lý Chiêu Đức đảm nhiệm vị trí Tể tướng, đã thành chướng ngại lớn nhất để cứu phục Lý Đường, hiện giờ chỉ là một tên giám sát Ngự Sử, đã không thể gây ra sóng gió gì, Dương Phàm khó tránh khỏi có chút lòng trắc ẩn.
Dương Phàm cân nhắc một phen, dặn dò nói:
- Nghĩ biện pháp đem tin tức này tiết lộ cho Lý Chiêu Đức biết, khiến lão sớm phòng bị đi! Bên phía Vệ Toại Trung, còn phải tăng cường lôi kéo, phòng ngừa y có điều phản phục. Chờ tâm ý của y xác định, chúng ta bên này bắt đầu toàn bộ kế hoạch diệt trừ Lai Tuấn Thần!
Nhậm Uy đáp ứng một tiếng, bước nhanh ra ngoài. Dương Phàm đem hai phần mật báo vừa nhận kia đi tiêu hủy, Dương Tam Tỷ liền ở bên ngoài thư phòng kêu:
- A lang, Quách sứ quân cùng phu nhân tiếp a Nô cô nương đến rồi!
Dương Phàm vừa nghe vội vàng sửa sang lại y bào một chút, phân phó nói:
- Nhanh nhanh mở cửa trung ra ta muốn đích thân nghênh đón!"
Quách Kính Chi phải từ Vị Châu đảm nhiệm điều đến nơi khác, đặc biệt hồi kinh báo cáo công tác, đang dịp Tết, liền ở kinh thành ở lâu chút.
Lúc này, lão mẫu Quách Kính Chi đã tạ thế, Quách Kính Chi không cần để thê tử ở nhà phụng dưỡng lão mẫu, cho nên cả nhà đều phải cùng y đi nhậm chức. Phu nhân cố nhiên phải đi theo, bởi vì vi huynh đệ của y kia trời sinh có chút khờ khạo, một mình lưu tại gia tộc không quản được gia tộc, nên cũng dẫn theo đến, hiện giờ vừa lúc làm người nương gia.
Bởi vì Quách Kính Chi đem phu nhân cũng dẫn theo đến, Dương Phàm vội sai người tìm Tiểu Man đến, hai vợ chồng dắt tay nhau đón chào. Trung môn mở rộng, phu phụ Dương Phàm một đường đi trước, vừa mới nghênh tới cửa, chợt nghe kêu to một tiếng:
- Biểu muội nhà ta đâu rồi, sao còn chưa đến gặp ta, ta đi tìm nó!
Dương Phàm vừa bước một bước chân ra khỏi cửa, vừa lúc gặp một người đàn ông vạm vỡ uy phong đi về phía trước, phía sau lại có người hô:
- Nhị Lang không thể, đứng lại cho ta!
Dương Phàm nhìn lên, người này cường tráng được như một đầu bò đực, lông mày rậm mắt to, ngũ quan cân đối, nhìn qua chính là một người đàn ông vạm vỡ, chỉ có điều dáng điệu vô cùng thơ ngây, thiếu sự linh hoạt và trầm ổn, Dương Phàm trong lòng vừa giật mình, thầm nghĩ:
- Hay là đây là cái vị a Nô nói, Quách gia Nhị Lang Quách Thiếu Phàm?"
Dương Phàm cười dài chắp tay nói:
- Không ngờ được giáp mặt Quách gia Nhị Lang?
Người đàn ông kia sửng sốt, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, kinh ngạc gãi đầu nói:
- Ngươi là ai, sao ngươi nhận ra ta?
Lúc này phu phụ Quách Kính Chi đứng ở dưới bậc bước nhanh đi tới, Quách Kính Chi cười ha hả nói:
- Nói vậy vị này chính là Nhị Lang rồi hả? Ha ha, làm phiền nương tử của Dương gia cùng ra nghênh đón, hổ thẹn hổ thẹn.
Quách Thiếu Phàm tiếp tục gãi đầu, càng ngạc nhiên:
- Đại ca, sao huynh còn không nhận ra đệ, còn muốn gì nữa, đệ chính là Nhị Lang!
Quách phu nhân Hướng Nhược Lan không biết nên khóc hay cười, hung hăng trừng mắt nhìn gã, quát:
- Đứng sang một bên !
Quách Thiếu Phàm bĩu môi, nhỏ giọng mà nói:
- Ngay trước mặt đại ca của ta còn dữ dội với ta như vậy, cọp mẹ!
Lúc này, Dương Phàm còn đang nhìn Quách Kính Chi, chỉ thấy vị Thứ sử đại nhân này thân cao cửu thước, mặt tím râu dài, tai to mặt lớn, hiển thị rõ phúc thái. Dáng người khôi vĩ, khí lực cường tráng, nếu là đem cặp mắt báo kia thay đổi thành mắt xếch, trên đầu lại đội mũ xanh, trong tay xách một thanh trảm mã đao, đảo rất giống tượng Quan Vũ ở Hán Thọ Đình đấy.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Đây là Quách Thứ sử? Không hổ là hậu tự của A Lăng Hầu Đại Hán, thật là uy phong lẫm liệt, đúng là một người đàn ông vạm vỡ!
Quách Kính Chi cũng đang nhìn hắn, Dương Phàm chỉ một thân thường phục, trường bào màu xanh nhạt thêu trúc vân, trên đầu dùng ngọc quan búi tóc mái tóc đen nhánh, lông mày rậm trên vầng trán cương nghị như ngọc, dáng người cao to như ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc mắt như sao sáng, cặp mắt kia trong suốt như nước.
Quách Kính Chi thấy hắn nhân phẩm như thế, cũng là âm thầm thán phục, thầm nghĩ:
- Đây là tông chủ mới nhậm chức của Hiển Tông rồi, nhân phẩm phong độ không chút nào kém hơn Lư Tân Mật, so với tên to béo Lư Tân Mật lạnh lùng cao ngạo kia , hắn càng khiến cho người thích thân cận hơn.
Hai người đều tự nghĩ, dưới tay lại không chậm trễ, Dương Phàm trước thi lễ, lại cười nói:
- Sứ quân, phu nhân, Dương mỗ và chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) không có tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
Ở thời điểm hai nam nhân đánh giá nhau, Hướng Nhược Lan cũng ở một bên nhìn, trước nhìn Tiểu Man, coi nàng dung nhan quyến rũ, thân thể xinh đẹp, tư sắc không kém hơn nghĩa muội a Nô, không khỏi âm thầm gật đầu.
Tiểu Man thấy nàng tay áo nhu y, váy lụa xanh ngọc, thanh tú dung mạo, ngũ quan tinh xảo, giống như hoa lan trong cổ bình, giơ tay nhấc chân đều mê người, đoan trang tao nhã, cũng không khỏi được âm thán phục:
- Không hổ là con gái thế gia, phu nhân nhà quyền quý, khí chất như vậy, thật không tầm thường.
Hướng Nhược Lan lại coi Dương Phàm, xem nhân phẩm và tướng mạo hắn, trong lòng vui mừng:
- Khó trách nghĩa muội đối với hắn cuồng dại như vậy, nhìn qua thật sự là tuấn tú lịch sự. Hiện giờ lại là Hiển Tông tông chủ, xứng với nghĩa muội của ta, hai nhà kết thân, quân hệ giữa Hiển Tông và Ẩn tông quan hệ cũng không trở thành giương cung bạt kiếm như trước!
Hướng Nhược Lan càng nghĩ càng là vui mừng, cười nói:
- Hai nhà Ta và ngươi, sắp trở thành thân thích, làm gì khách sáo như thế.
Quách Thiếu Phàm lúc này mới tỉnh lại, "A!" một tiếng nói
- Ngươi là Dương Phàm? Ngươi chính là phu quân cuả nghĩa muội ta ? Ha ha, ta cũng tên là Phàm, ngươi cũng tên là Phàm, chúng ta cũng thật là có duyên.
Hướng Nhược Lan tức giận nói:
- Nói bậy gì vậy, Dương gia Nhị Lang còn lớn hơn đệ một chút, phải xưng huynh trưởng!
Quách Thiếu Phàm cao hứng phấn chấn mà nói:
- Không phải tính toán như vậy, không phải tính toán như vậy, a Nô là biểu muội ta, cho dù hắn hiện tại tám mươi tuổi, cũng phải gọi ta biểu huynh, ta lớn hơn hắn, ha ha ha...
Tiểu Man bật cười, vội vàng tránh ra một bước, vào trong nhượng khách:
- Sứ quân, phu nhân, Quách gia Nhị Lang, mời trong sảnh nói chuyện, chúng ta cũng đừng có đứng tại môn khẩu nữa.
Đoàn người vô cùng náo nhiệt đi vào bên trong, Quách Thiếu Phàm trung thành và tận tâm sắm vai nhân vật ca ca phía nương gia:
- Vị tiểu nương tử này rất xinh đẹp, ngươi chính là phu nhân của Dương Nhị sao? Ta nói cho ngươi, a Nô là biểu muội của ta, đến nhà ngươi, làm muội tử của ngươi, ngươi cũng không thể ức hiếp nàng, ngươi ức hiếp nàng ta không đồng ý...
Lần này, Quách Kính Chi tối sầm mặt lại:
- Nhị Lang, câm miệng!
Quách Thiếu Phàm vươn cổ cãi lại đại ca của gã:
- Đại ca, huynh nói là Dương Nhị Lang hay là Quách Nhị Lang? Ngươi nói đúng là Quách Nhị Lang, ta đây liền câm miệng! Ngươi nói là Dương Nhị Lang ta đây sẽ không câm miệng!
Quách Kính Chi lấy tay xoa xoa trán, đau đầu không thôi.
Tiểu Man đảo mắt, cố nhịn cười nói:
- A Nô thường thường nhắc đến các vị, nhớ nhất là Quách gia Nhị Lang… Nhị Lang có muốn mau chóng đến thăm a Nô không?
Quách Thiếu Phàm này muốn nói hắn ngốc, nhưng cũng có chút lòng dạ hẹp hòi, vừa nghe Tiểu Man nói, nhưng không so đo nàng nói là Dương Nhị Lang hay là Quách Nhị Lang rồi, lập tức luôn miệng đồng ý, Tiểu Man nhân tiện nói:
- Quản gia, dẫn Nhị Lang đi gặp a Nô cô nương!
Quách Thiếu Phàm vui vẻ theo sát quản gia Dương phủ đi gặp tiểu biểu muội của gã, gã rời đi, lúc này khách và chủ song phương mới nhập tọa, bắt đầu nói đến chi tiết hôn lễ.
Dương Phàm biết rằng Quách gia là Thái Nguyên thế gia, vả có quan hệ chặt chẽ với Ẩn Tông, Quách Kính Chi cũng biết hắn là Hiển Tông tông chủ, lại nói tiếp sắp tới thiết lập quan hệ thân thích, sớm coi như là người một nhà. Tuy nhiên, người một nhà này cũng không hài hòa, bởi vì Hiển Tông và Ẩn tông từng đã tranh đấu gay gắt, có một số việc hiện tại khó mà nói.
Ân oán và tranh đấu của cả một tập đoàn thế lực, không phải người lãnh tụ tự cá nhân có thể quyết định, có nhiều thứ phải đợi Dương Phàm và Thẩm Mộc gặp mặt, song phương bàn bạc giải quyết xong mới có thể thật sự không có hậu hoạn. Thẩm Mộc hiện giờ còn tại Tân La chưa có trở về, làm một thành viên Ẩn tông, Quách Kính Chi không tiện cùng Dương Phàm có nhiều tiếp xúc.
Dương Phàm cũng biết rõ điểm này, cho nên chỉ cùng Quách Kính Chi đề cập đến hôn lễ, không nên chạm đến chủ đề hai người đều rất ăn ý lảng tránh. Chờ bọn hắn bên này thương lượng đã xong, Tiểu Man liền cùng Hướng Nhược Lan đi đón a Nô, Dương Phàm lại tự mình đem bọn họ đưa về chỗ ở.
Nhắc tới cũng vừa khéo, sau khi người nhà Quách Kính Chi vào kinh, thuê trọ chính là tòa nhà bỏ không của Võ Tam Tư, chính là căn dinh thự mà năm đó a Nô và Dương Phàm vì kế dụ liễu quân truyền bá, giả mạo làm nhà quyền quý ở Đôn Hoàng.
Lúc ấy, a Nô chỉ là vì báo ân Dương Phàm, vẫn tiết lộ ra thân phận của chính mình với Dương Phàm. Mà Dương Phàm lòng đầy thù hận, hóa thân một kẻ phường đinh tìm kiếm kẻ thù khắp nơi, cũng không rảnh bận tâm thành gia lập nghiệp. Bọn họ đều chưa từng nghĩ đến, nguyên do thiên định, bọn họ rốt cục vẫn đến bên nhau..
Khi Dương Phàm và a Nô xuống xe, nhìn đến tòa dinh thự lớn kia, theo bản năng liền nhìn về phía đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười.
Nụ cười kia, như băng tuyết tan chảy, sóng gió đã ngừng, mùa xuân đang đến, hoa đang chớm nở, tất cả những buồn phiền và lo lắng ở trong lòng, đều lên men, hóa thành một ly mỹ tửu hương thơm ngào ngạt!