Sáng sớm ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.
Trên bàn nến đỏ còn thừa lại một ít, giọt nến ở trên bàn chồng chất thành một mảnh trong sáng đỏ thẫm.
A Nô dịu dàng cuộn tròn người lại, lười biếng mở cặp mắt còn ngái ngủ, dường như muốn vươn vai, nhưng nàng vừa mới mở mắt, liền nhận được ánh mắt cười của Dương Phàm. Nàng lập tức nhớ lại lần điên cuồng đêm qua, khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn đơn,che kín mặt.
Dương Phàm mỉm cười, đè chăn đơn xuống, vỗ nhè nhẹ lên cái mông tròn rắn chắc của nàng, thân thể mềm mại của A Nô run lên một cái, nhưng không có lên tiếng. Dương Phàm khẽ nâng khuôn mặt giấu trong chăn của nàng, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, khẽ hôn một cái ở trên má nàng.
Sự ngượng ngùng và dè dặt của A Nô vừa bị Dương Phàm hôn liền gợi lên tình cảm mãnh liệt, nàng dang đôi cánh tay mềm mại như ngọc, ôm chặt lấy thân mình Dương Phàm, đem khuôn mặt đang nóng lên chôn ở trước ngực của hắn.
Dương Phàm hiện giờ không phải tên mao đầu tiểu tử mới nếm thử hương vị tình yêu, bắt đầu biết được khắc chế chính mình, bắt đầu hiểu được thương tiếc nữ nhân của mình. A Nô như một búp sen mới nở, Dương Phàm không dám tận hứng quá mức, đêm qua chỉ cùng nàng hoan hảo một hồi, cho nên sáng nay a Nô chỉ có khoái hoạt sau khi nếm thử mây mưa, không có vẻ uể oải thống khổ.
Dương Phàm bị nàng ôm một cái, nhớ tới đêm qua nàng ở dưới người mình, thân thể mềm mại vặn vẹo run rẩy cùng với những đường cong kia, toàn thân mềm như không có xương, duy chỉ có hai chân có lực lạ thường, quấn chặt lấy thân thể cường tráng của hắn, hòa tan như mật, mềm mại như mây, vặn vẹo như xà, nhất thời trong lòng rung động, lại có chút nóng lòng muốn thử.
Tiểu ni tử này, thật đúng là một báu vật trời sinh, nhất là cỗ phong tình ở trên giường kia, lúc này nàng còn ngây ngô căn bản không hiểu phối hợp và biểu hiện, liền đã tuyệt vời như vậy. Thật không hiểu đợi đến thời điểm nàng thành thục, sẽ là hút hồn như thế nào.
Dương Phàm kìm chế trong lòng, vỗ nhẹ mông của nàng :
- Được rồi, không cần xấu hổ a. Mau dậy đi, nếu còn ngủ sẽ không dậy nổi, nàng sẽ bị Tiểu Man chê cười !
- Ai dô!
A Nô vội vàng theo trong lòng ngực của hắn nhô đầu ra:
- Giờ nào rồi?
Nhìn lên ánh mặt trời sáng rõ, a Nô gấp hơn :
- Trời đã sáng như vậy. Chàng tại sao không gọi thiếp dậy, thế này sao còn mặt mũi nhìn người ta đây.
A Nô vội vàng ngồi xuống, thấy y phục của mình vung vãi đầy giường, ngước lên thấy Dương Phàm gối lên hai tay, cười híp mắt nhìn nàng, lúc này mới phát giác chính mình cảnh xuân tiết ra ngoài, nhất thời lại hô một tiếng :
- Không được nhìn!"
Giật lấy một cái gối, liền đặt ở trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm không nhúc nhích, giọng nói bỡn cợt từ dưới gối buồn buồn truyền tới:
- Nữ nhân). Thật sự là khó có thể cân nhắc. Đêm qua một đôi chân kẹp lấy người ta không rời. Hiện giờ bị người ta nhìn một cái liền xấu hổ đến không ra sao cả... Ôi!
A Nô cô nương lạm dụng quyền uy, một cước đem tên khốn đêm qua cưỡi trên người nàng tác oai tác quái từ trên giường đá xuống.
Tuần trăng mật của Dương Phàm, với một loại phương thức rất khác biệt. Bắt đầu rồi...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
t
ân hôn của A Nô so với Tiểu Man lúc trước hạnh phúc hơn nhiều. Tiểu Man khi đó vẫn tâm niệm, nhưng A Huynh trước mặt lại không quen biết. Đêm tân hôn là nàng một mình trải qua, mỗi ngày cùng Dương Phàm ngồi cùng bàn dùng cơm đều là một loại tra tấn. Mà a Nô đêm qua là nữ nhi đã xuất giá, sáng nay đã là tân nương tử chính thức.
Dương Phàm bị một câu nói của Lai Tuấn Thần liền dừng việc đi sứ, Lai Tuấn Thần sớm quên mất chuyện này, nhưng người khác cũng không dám tiến hành xử lý gì khác đối với quyết định mà y đã làm, bởi vậy Dương Phàm vẫn nhàn rỗi ở nhà, đến lúc này chẳng khác nào nghỉ dài hạn, có thể mỗi ngày làm bạn với kiều thê.
Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, Dương Phàm trong mỗi ngày cùng kiều thê và con tra du xuân ngắm hoa, du thuyền câu cá, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.
Trải qua một mùa đông giá rét, trong mùa xuân này, dường như mỗi người đều có chút xao động.
Qua sự xuất hiện của án của Lưu Tư Lễ, Soạn Liên Diệu và Trương đạo nhân, cùng với sự biểu diễn vụng về của Hà Nội lão ni, Thập Phương đạo nhân, Hồ Ma Lặc Nhân, đến tận khi giả hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa hỏa thiêu Vạn Tượng Thần cung, Võ Tắc Thiên đối với tăng đạo ni, thần tiên phật, từ trong đáy lòng dâng lên một loại phiền chán.
Trong mùa xuân này, bà ta truyền xuống một đạo thánh chỉ, tuyên bố đem "Từ thị việt cổ" theo tôn hiệu hoàng đế của bà cắt đi, từ thị là "Di Lặc", việt cổ là "Xưa nhất", bởi vì trong Phật giáo Di Lặc và Bồ Tát cũng không chỉ là một cái, từ thị việt cổ mới đại biểu cho vị Di Lặc cao nhất. Mà hiện tại, bà ta đã không hề cần Di Lặc, bà một lần nữa cho mình thêm một tôn hiệu: "Thiên sách Kim Luân thánh thần hoàng đế" .
Thiên sách, thượng thiên chỉ định!
Sau đó, thiên sách Kim Luân thánh thần hoàng đế thành lập Khống Hạc giám, sắc phong Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi làm cung phụng.
Giáo phường quản lý âm nhạc ti cung phụng đều là thiện ca, thiện vũ lấy lòng thiên tử, hai Đại cung phụng, Khống Hạc giám cũng là dựa vào nam sắc và công phu trên giường.
Lai Tuấn Thần tra tìm đầy đủ chứng cớ, cuối cùng bày mưu đặt kế Vệ Toại Trung buộc tội Lý Chiêu Đức.
Lý Chiêu Đức tuy rằng được Dương Phàm trước tiên phái người nhắc nhở qua, nhưng lão không hề có biện pháp ứng đối. Phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, hiện giờ Lý Chiêu Đức đã sớm bị chúng bạn xa lánh, Lai Tuấn Thần năm đó chỉ do vu cáo, phần đông Tể tướng đều không có biện pháp nói y, lão hồ ly Địch Nhân Kiệt đều bó tay không biện pháp, huống chi hiện giờ Lai Tuấn Thần quả thật nắm giữ chứng cứ rõ ràng.
Võ Tắc Thiên vốn không muốn truy cứu trách nhiệm của Lý Chiêu Đức như vậy, theo bà ta, Lý Chiêu Đức rơi vào kết cục như vậy, đã xem như trừng phạt, không cần phải lại chịu thêm một tội. Nhưng, Lai Tuấn Thần cố tình nắm giữ căn cứ tội lớn này, dựa vào điều này mà nói tiếp đúng là Lý Chiêu Đức mình làm mình chịu.
Năm đó Thương Ưởng chịu nghi kị của Tần Huệ Văn Vương, cải trang giả dạng, muốn chạy trốn về đất phong, kết quả khi sắc trời đã tối thì chạy trốn tới chỗ cửa thành, dựa theo pháp luật y chế định, sau hoàng hôn không có việc gì không thể ra khỏi thành. Dựa theo quy định của y,sau ban đêm không được lưu lạc đầu đường, phải tìm nơi ngủ trọ nhà trọ, lại bởi vì y từng quy định, nhà trọ không được tiếp đãi khách nhân thân phận không rõ, chung quy sau bị quan binh bắt được, cuối cùng phải chịu hình phạt ngũ mã phanh thây.
Triều đại Võ Chu, Hình bộ Thị lang Trương Sở Kim cũng từng phạm lỗi như vậy. Lão từng đưa ra một tân pháp: Ngay cả cầm giữ miễn tử kim bài, nếu phạm tội lớn mưu nghịch, cũng chỉ có thể miễn cho bản nhân tử tội, trong nhà nam đinh mười lăm tuổi trở lên vẫn như trước phải xử trảm, trẻ nhỏ nữ quyến phải sung làm quan nô.
Kết quả, lão chính là một kẻ có được "Miễn tử kim bài", bị Chu Hưng lấy tội danh mưu phản mà bắt giữ, kết quả làm hại cả nhà tịch thu tài sản nam đinh bị giết, nữ quyến nhập làm quan nô, chính mình thì sung quân biên cương, một gia tộc yên ổn, cứ như vậy tan thành tro bụi. Mà Lý Chiêu Đức, hiện giờ cũng bước theo vết xe đổ của hai vị "Tiên hiền" này.
Lão khi làm Tể tướng, từng cầu Võ Tắc Thiên xuống nhất đạo thánh chỉ: Công khai phạm tội, cưỡng bức lao động, vụng trộm phạm tội, phán quyết lưu đày. Triều đình có đại xá còn không tự thú vượt qua một trăm ngày, nghiêm trị không tha, phán xử hình phạt treo cổ!
Võ Tắc Thiên thường xuyên thích sửa niên hiệu, thời điểm một năm phải sửa hai ba lần. Sửa một lần niên hiệu sẽ đại xá một lần thiên hạ, bởi vậy Lý Chiêu Đức từng có quá nhiều cơ hội được đến đặc xá.
Lý Chiêu Đức thu lấy hối lộ của Tôn Vạn Vinh, đây là phạm tội, trung gian lại trải qua quá nhiều lần đại xá mà không tự thú. Bởi vậy, phán hình phạt treo cổ.
Lý Chiêu Đức thời điểm còn tại vị chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có ngày hôm nay, lão lúc ấy thân là chính sự đài chủ tọa chấp bút, đường làm quan rộng mở, vô duyên vô cớ sao có thể tự thú từng nhận hối lộ, hiện giờ vừa lúc bị Lai Tuấn Thần bắt lấy điểm này, Võ Tắc Thiên cũng không có biện pháp, đành phải trước tiên đem lão giam lại.
Lúc này, Võ Tắc Thiên vẫn như trước không muốn giết Lý Chiêu Đức. Nhưng theo sau một loạt cục diện chính trị biến hóa, cuối cùng cũng lay động sát khí của Võ Tắc Thiên.
Lần này Khiết Đan tạo phản là có nguyên nhân. Khiết Đan năm trước gặp nạn đói, dân chúng khắp nơi có cuộc sống khốn cùng không chịu nổi. Mỗi ngày đều có người đói chết. Dưới tình huống như vậy, Doanh Châu đô đốc Triệu Văn Kiều chẳng những không cứu tế. Ngược lại lòng tham không đáy, thiếu lương thực, làm cho bách tính Khiết Đan càng thêm tức giận .
Tôn Vạn Vinh không thể nhịn được nữa, liên hợp em rể Lý Tận Trung, hai đại bộ lạc đồng thời tạo phản, công hãm Doanh Châu, chém giết Triệu Văn kiều, dựng cờ khởi nghĩa, những quan viên Khiết Đan chịu đủ sự ức hiếp lăng nhục của triều đình đều hưởng ứng, vẻn vẹn hơn mười ngày liền hội tụ mấy vạn binh mã, theo sau lại tiến công Sùng Châu, bắt Long sơn quân làm tù binh lấy đánh Phó sứ Hứa Khâm Tịch, thanh thế lớn mạnh.
Tin tức truyền về trong kinh, Võ Tắc Thiên giận tím mặt.
Vốn dĩ Võ Tắc Thiên nghĩ đến Khiết Đan mưu phản, bất quá là cái tiểu bộ lạc sinh chút thị phi, trong nháy mắt là có thể tiêu diệt, kết quả biên quân liên tiếp bị chiếm đóng hai châu, tặc thế càng ngày càng lớn, đến nỗi triều đình không thể không điều binh khiển tướng, chuẩn bị lương thảo để bình định. Lúc này lại thấy Lý Chiêu Đức ngày đó nâng đỡ cho Tôn Vạn Vinh, liền không còn là một chuyện nhỏ không đáng kể rồi.
Lý Chiêu Đức ở trong lao sau khi nghe nói tin tức Doanh Châu và Sùng Châu lần lượt bị chiếm đóng, cầm song gỗ lao phòng mà ngửa mặt lên trời một tiếng thở dài:
- Triều đình lần này xuất binh bình định, nếu có thể thủ thắng, lão phu có thể sống, nếu là đại bại, lão phu xong rồi!
Thời điểm triều đình loạn thế xôn xao, Dương Phàm mỗi ngày du sơn ngoạn thủy, nhìn như vui vẻ không bận tâm, nhưng hắn đã âm thầm khéo léo tính kế. Cùng lúc điều động Kế Tự Đường lực lượng, cũng lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình ở Nam Cương các châu, thay bọn quan viên vừa mới đến nhận chức xây dựng bầu không khí chính trị tốt đẹp, củng cố địa vị và ảnh hưởng của bọn họ, cùng lúc kéo dây treo cổ trên đầu Lai Tuấn Thần, lặng lẽ xoắn nhanh.
Võ Tắc Thiên sửa đổi tôn hiệu là "Thiên sách Kim Luân đại Thánh hoàng đế", lại thành lập nên Khống Hạc giám, công khai đem hai kẻ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi nuôi dưỡng trong cung, tên là Đại cung phụng, thật ra là Hoàng hậu của bà, cũng thông qua hai người này, để chọn lựa càng nhiều thiếu niên tuổi trẻ tuấn tú vào cung, nghiễm nhiên muốn tạo ra một " hậu cung thật to" rồi.
Nhưng, Võ Tắc Thiên hiện tại đã hơn bảy mươi tuổi tuổi rồi, chẳng sợ bà ta nạp mười ngàn danh nam phi, cũng không có khả năng sinh thêm một đứa con, mà bây giờ hoàng Thái Tử Lý Đán điện hạ, mỗi người đều biết rằng đó là một sự sắp đặt, nữ hoàng là không thể nào để cho y kế thừa giang sơn lần nữa, như vậy chuyện người kế thừa liền biến thành một việc mà người trong triều đình càng thêm chú ý.
Người trong triều đình tuy rằng chú ý việc này, tuy nhiên hiện tại nhưng không ai dám đề nghị với Hoàng đếviệc lập tân Thái tử, lấy gương trước kia nhóm Tể tướng cũng từng làm loại sự tình này, kết quả cũng không có kết cục tốt, hiện tại bọn họ không rõ ràng lắm tâm ý của Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên vừa rồi không hạ chỉ nhắc đến, ai dám lắm miệng?
Nhưng mà, không ai góp lời, Dương Phàm lại có thể xây dựng ra một loại không khí cho có người góp lời.
Trong cung có Thượng Quan Uyển Nhi, trong hoàng thất có Thái Bình công chúa, Dương Phàm nắm giữ "Kế Tự Đường" ở trong triều cũng có một chút quan viên có thể đi lại, thông qua trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới một trận nhuộm đẫm, rất dễ dàng liền tạo ra được một loại bầu không khí: "Đang có người hướng Hoàng đế bí mật kiến ngôn, thỉnh cầu lập Thái tử!"
Đối với tin đồn này, Lai Tuấn Thần tỏ vẻ vô cùng chú ý.
Trước kia Lai Tuấn Thần trong phương diện này chậm chạp vô cùng, chỉ có một lòng một dạ vì Võ Tắc Thiên tận lực, Thái tử là ai y trước nay không hề quan tâm. Nhưng sung quân Đồng Châu mấy năm này, y dần dần thông suốt rồi, bắt đầu hiểu được: Thái tử chính là Hoàng đế tương lai, y có phú quý hay không, quyết định bởi Hoàng đế bây giờ, y có thể tiếp tục phú quý, quyết định bởi Hoàng đế tương lai!
Vì thế, Lai Tuấn Thần giống như một con vịt hiếu kỳ, chập chững đi tới, chủ động thò cổ vào trong dây mà Dương Phàm treo sẵn ở đó!