Say Mộng Giang Sơn

Chương 728

Trác Lộc thành ban đêm cũng không an tĩnh, nóng bức đến làm người ta phát cuồng thời tiết nóng tới khuya khoắt còn không có hoàn toàn mất đi, mấy vạn đại quân Trác Lộc thành hội tụ, chẳng sợ chỉ có một phần mười nhân bị ruồi muỗi đánh thức hoặc là muốn đi tiểu đêm, những âm thanh tạp âm được tạo ra, cũng giống như mười ngàn con ruồi bay trong đêm hè càng thêm làm cho người ta thêm bực bội.

Tuy nhiên, đại trạch viện mà Lý Tận Trung ở tạm này cũng là an tĩnh dị thường, ngay cả tiếng ngựa hí cũng bị ngăn ở bên ngoài, bên ngoài lại bố trí một vòng tâm phúc tuyệt đối của Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh trong bộ lạc, nguyên chủ nhân của tòa trạch tử này đã kịp cùngtất cả gia quyến tôi tớ tất bị áp vào Mã lang trông giữ.

Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu và tướng lĩnh trọng yếu đều đã nghe hỏi đã tìm đến, chật chội ở bên cạnh giường Lý Tận Trung. Phòng thắp đầy đèn lồng, ánh sáng chiếu rọi cả trong phòng, chỉ là bởi vì nhiều người, cửa sổ mở ra, trong phòng lại như trước có chút bị đè nén.

Danh y của bổn thành là Bao Đức Phước bình thường khi đến nhà liền xem bệnh, gia quyến người bệnh đều một mực cung kính coi y là tổ tông sống mà cung kính, nhưng là hôm nay ở dưới đao kiếm của người Khiết Đan, hắn vì Lý Tận Trung bắt mạch, cũng là sắc mặt tịch vàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân mình run rẩy run rẩy, không biết còn tưởng rằng vị thầy thuốc ngồi ở bên giường này mới là bệnh hoạn.

- Y sĩ, hắn rốt cuộc thế nào?

Tôn Vạn Vinh đợi sau một lúc lâu, rốt cục không kìm nổi hướng y hỏi thăm.

Bao Đức Phúc vừa bắt mạch liền biết người này không có dược nào có thể trị, chỉ có điều bị bức bách dưới dâm uy của người Khiết Đan, không thể không ở đàng kia mà giả vờ giả vịt, làm làm ra một bộ toàn lực ứng phó, hiện giờ bị Tôn Vạn Vinh vừa hỏi, sợ tới mức hắn mãnh liệt khẽ run rẩy, run giọng đáp:
- Vị này... Vị này bệnh hoạn nguyên bản là vết tiễn thương, trên lưng khí huyết ngưng trệ, nhiệt thắng thịt mục, sau đó không đợi tổn thương khỏi bệnh lại có kịch liệt động tác. Khiến vết tiễn thương tái phát, từ đó làm cho ứ huyết lưu lại, hiện giờ nay chính hạ nóng bức, nóng khô khí nhiệt tà nhập vào cơ thể...

Hà A Tiểu nghe được tức sùi bọt mép. Một phen nhéo cổ áo của hắn, đem vị Bao y sĩ đáng thương này giống một chỉ thảo dược mà xách lên, hai chân treo trên không trung lắc lư:
- Ngươi con mẹ nó rốt cuộc thả cái chó má gì! Ngươi hãy cùng lão tử giảng, Khả Hãn chúng ta đến tột cùng thế nào. Bệnh có nghiêm trọng không!

Bao Đức Phúc bị hắn đè nén thở không ra hơi đến, gương mặt đến mức đỏ bừng, lập tức lắp bắp mà nói:
- Vị này bệnh hoạn tà hỏa công tâm, nóng độc nhập vào cơ thể, đã... Dĩ nhiên vô cứu, chư vị... Chư vị vẫn là sớm an bài hậu sự đi.

Hà A Tiểu trừng mắt, âm thanh hung dữ quát:
- Ngươi nói cái gì!

Tôn Vạn Vinh khoát tay, phân phó nói:
- Buông y ra!

Tôn Vạn Vinh kêu Hà A Tiểu đem Bao Đức Phúc buông, đối với y hòa ái mà nói:
- vị tiểu huynh đệ này cuả ta là người thô thiển. Bao tiên sinh chớ trách. vị huynh trưởng này của ta... Thật sự vô cứu sao. Ngay cả một chút khả năng đều không có?

Bao Đức Phúc thấy hắn nói chuyện hòa khí. Lá gan lúc này mới hơi lớn, thẳng thắn thành khẩn đáp:
- Vị lão tiên sinh này, thời gian bệnh hoạn đã không nhỏ. Bị trúng tên chỗ hậu hoạn lại lặp lại vỡ toang, đến nỗi bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng. Rồi lại vẫn không chiếm được trị liệu đúng lúc, hiện giờ thuốc và kim châm cứu cũng khó y rồi.

Nói đến nếu chẳng may hy vọng, thực không dám dấu diếm, Bao mỗ tự bảy tuổi liền đi theo gia phụ làm nghề y, mười bảy tuổi khi liền một mình làm người xem bệnh bị bệnh, hiện giờ đã làm nghề y hơn bốn mươi năm, lấy kinh nghiệm Bao mỗ cả đời làm nghề y, vị này bệnh hoạn kiên quyết vô cứu, nếu không phải thân thể của y xưa nay cường tráng, đều khó có khả năng kiên trì đến hiện tại!

Tôn Vạn Vinh ánh mắt ảm đạm xuống dưới, trầm mặc một lát, mới nói:
- Làm phiền tiên sinh, kính xin tiên sinh ở lại đến sương phòng nghỉ tạm, có lẽ... Chúng ta còn có địa phương cần nhờ đến tiên sinh.

Bao thầy thuốc gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khoá hộp thuốc, do thị vệ dẫn đi ra ngoài. Tới sương phòng, vị Khiết Đan thị vệ kia đẩy cửa phòng ra ra hiệu Bao y sĩ đi vào, Bao Đức Phúc một cước bước vào cửa phòng, lập tức chấn động, trên mặt đất lung tung, nằm bốn năm người, bên trong huyết phách còn có mấy hòm thuốc, chợt trước mắt y liền tối sầm, chìm vào thế giới đen tối vĩnh viễn...

Trong phòng Lý Tận Trung, Lạc Vụ Chỉnh suy sụp nói:
- Liên tiếp sáu cái y sĩ đều nói Khả Hãn đã không thể trị, cái này... Bây giờ nên làm cái gì bây giờ?

Tôn Vạn Vinh không nói gì, chỉ có điều sắc mặt âm trầm, ở bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay Lý Tận Trung, Lý Tận Trung lòng bàn tay có một loại khô nóng kỳ dị, nhưng khi nhìn y sắc mặt tái nhợt, trong hôn mê thân mình còn nhẹ nhàng run rẩy, lại giống như ở trong cực độ rét lạnh.

Trong phòng dần dần an tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ của vài vị Khiết Đan thủ lĩnh, qua hồi lâu, Lý Tận Trung khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt. Tôn Vạn Vinh khẩn trương nghiêng thân kêu:
- Khả Hãn!

Lý Tận Trung mở hai mắt vô thần nhìn nhìn bọn họ, cố hết sức mà nói:
- Vạn Vinh, ta... Có phải là không hay rồi không?

Tôn Vạn Vinh có tâm qua loa tắc trách, nhưng là thấy Lý Tận Trung đã không lâu tại nhân thế, rất nhiều chuyện đều cần hắn giải quyết , lúc này đây y tỉnh lại nếu là mình hàm hồ qua đi, còn không biết tiếp theo hắn có thể hay không tỉnh lại, không khỏi lâm vào im bặt.

Lý Tận Trung nhìn thần sắc của y, thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
- Ta đều sáu mươi bảy tuổi, số tuổi này, có chết cũng không thiệt, có cái gì thương tâm đây? Ta và ngươi thân là người đứng đầu bộ tộc , toàn tộc lão ấu đều trông cậy vào chúng ta, vì tộc nhân của chúng ta, phản kháng chính sách Võ Chu tàn bạo, đây là chúng ta trách nhiệm! Hiện giờ, ta không được, đây hết thảy liền kính nhờ ngươi rồi!

Tôn Vạn Vinh động dung nói:
- Khả Hãn...

Lý Tận Trung dồn dập thở dốc vài cái, lại nói:
- Ta và ngươi vốn là quan hệ thông gia, sau khi ta chết, bộ lạc của ta, mời ngươi chiếu cố nhiều hơn. Sau khi ta chết, ngươi không thể lập tức xưng Hãn, tin tức ta chết đi... Nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật...

Tôn Vạn Vinh lệ nóng rốt cục tuôn rơi, liên tục gật đầu nói:
- Ta hiểu!

Lý Tận Trung nói:
- Sau khi ta chết, ngươi không nên gấp gáp quay về núi, với bên ngoài chỉ nói ta sinh bệnh phải về núi tĩnh dưỡng, do ngươi tiếp tục chỉ huy đại quân. Ngươi nhất định phải... Nhất định phải dẫn dắt nhân mã đánh tiếp mấy trận thắng trận lớn! Tựa như Hoàng Chương cốc như vậy, tạo uy danh của ngươi, mới có thể... sẽ phải chịu toàn bộ quân tướng sĩ tín nhiệm và ủng hộ.

Vả lại, chỉ cần ngươi đánh tiếp mấy trận thắng trận lớn, mới có thể để cho Hề vương phái Binh tham chiến, mà người Đột Quyết... Cũng nhất định sẽ tiếp tục nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chia sẻ... Áp lực của chúng ta.

Lý Tận Trung nhắm lại hai mắt, dường như tích góp từng tí một khí lực toàn thân, qua thật lâu, hắn mới một lần nữa mở mắt, cố hết sức mà nói:
- Đột Quyết lòng muông dạ thú, cũng không người lương thiện, không thể... Tín nhiệm! Nhưng... Nhưng lúc cần thiết, cũng không phương cùng bọn chúng kết minh. Nhất định... Cấp cho tộc nhân chúng ta tìm lấy một con đường sống!

Tôn Vạn Vinh hàm chứa lệ nóng dùng sức gật đầu.

Lý Tận Trung nhìn Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu và các bộ thủ lĩnh đang khởi binh, nhắc tới toàn thân khí lực. Lạnh lùng nói:
- Ta người Khiết Đan vận mệnh, liền... Giao cho các ngươi. Các ngươi... Làm như đối đãi giống nhau trung với Vạn Quang Vinh, vì chúng ta... Chúng ta sinh tồn... Mà chiến!

Lạc Vụ Chỉnh và Khiết Đan tướng lĩnh đều quỳ một chân trên đất, tay phải thiếp ngực. Tất cả đồng thanh mà nói:
- Cẩn tuân vô thượng Đại Khả Hãn chi mệnh!

- Các ngươi... Đi ra ngoài trước, ta... Và Vạn Quang Vinh... Một mình trong chốc lát.

Các tướng lĩnh bước nhẹ lui ra khỏi phòng, cửa phòng đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh hai người.

Lý Tận Trung suy yếu vô lực nhẹ tay nhẹ nắm tay Tôn Vạn Vinh. Cười khổ một tiếng nói:
- Tận trung... Thật sự phải diệt hết rồi, Vạn Quang Vinh... Vạn không được vạn trảm! Ngươi... toàn lực ứng phó, nhất định phải... Hảo hảo sống sót!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Lư gia căn cơ ở Trác châu, về phía bắc đến không tĩnh, làm đệ nhất thế gia ở phía bắc, vì tự thân an nguy, trăm ngàn năm qua, Lư gia đúng là ở Trác châu thành kinh doanh tận hết sức lực. Nơi này thành tường cao hậu, sông rộng hào sâu. Là một tòa thành rất khó phá hủy.

Trác châu thành còn có một chi theo địa phương đoàn luyện đội ngũ. Bắc địa các biên thành lớn đều có đoàn luyện Binh. Mà Trác châu là căn cơ của Lư Thị,nơi, nơi này đoàn luyện binh hơn nữa hùng mạnh, gần tám ngàn nhân đoàn luyện Binh. Bất kể là thông thường huấn luyện vẫn là trang bị binh khí giáp trụ, so sánh với biên quân chính quy đều có xu hướng hơn hẳn.

Hơn nữa tòa thành này chính là chỗ này đoàn luyện Binh gia. Với tư cách con em là bên trong đội quân, ai ngờ xâm phạm nơi này, bọn họ đều đã thề sống chết tác chiến, chẳng những chiến lực hùng mạnh, hơn nữa quân tâm có thể sử dụng. một đạo nhân mã như vậy, cho dù không có quân đội chính quy của triều đình đóng quân, cũng không phải dễ dàng có thể bị người đánh hạ đấy, huống chi triều đình còn có một chi trọng binh ở nơi này đồn trú.

Nếu để cho thế gia có được hùng mạnh lực ảnh hưởng như vậy một bị giặc cỏ cướp sạch, đối với triều đình mà nói, như thế nào cũng là thật lớn tai nạn không thể tưởng tượng, ảnh hưởng chính trị này đủ để mạt sát Võ Chu triều đình tất cả kiến thụ, cứ việc ngoại trừ thu phục An Tây tứ trấn, Võ Chu triều cũng không có cái gì khác kiến thụ.

Người Khiết Đan cũng biết này là một khối khó gặm xương cứng, căn bản sẽ không đánh chủ ý nơi này.

Lư Trọng Già Lư lão thái công mặc dù là bị Dương Phàm bức về Phạm Dương đấy, bất quá hắn lấy liệt tổ liệt tông danh nghĩa phát hạ độc thề, bởi vậy mặc dù hắn không có cam lòng, vẫn là nghiêm khắc dựa theo lời thề trói buộc, đem Lư Tân Chi cấm túc trong nhà, người Lư gia bên ngoài cũng đều rút về.

Lư Tân Chi luôn luôn tại Lư gia tu thân dưỡng tính, đọc sách luyện chữ, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã, nhưng đối với tất cả những chuyện bên ngoài y đều rõ như lòng bàn tay.

Tuy rằng người của Lư gia đã rút về Phạm Dương, nhưng Lư gia tựa như một con nhện lớn, bọn họ có một tấm thật lớn mà vô hình lưới còn tản ở bên ngoài, có bất kỳ gió thổi cỏ lay, đều đã đúng lúc rơi vào lỗ tai của bọn y.

Tin tức Trác Lộc bị chiếm đóng là cùng Dương Phàm xuất hiện tin tức cùng nhau đưa đến trước mặt hắn đấy.

Người Khiết Đan tạm thời trú đóng ở Trác Lộc cũng không phải một bí mật, dù sao người Khiết Đan thám mã xa ra hơn mười dặm, triều đình binh mã nếu có hành động gì, bọn họ lập tức liền có thể kịp thời phát hiện, lấy bọn họ mã lực cơ động hơn xa triều đình binh, hoàn toàn tới kịp rút lui khỏi, cho nên bọn họ phòng bị cũng không nghiêm.

Hơn nữa người Lương Thích phái ra là cái rất khôn khéo, thân thủ nghệ nghiệp cũng rất cao minh, hắn rất quen thuộc địa khu địa hình địa mạo ở Trác Lộc, người Khiết Đan ở ngoại vi bố phòng là vì phòng bị đại đội binh mã điều động, căn bản không thể ngăn cản như vậy một hai thám báo ra vào.

Lư Tân Chi vốn tưởng rằng Dương Phàm đã bị chết, y thậm chí đã ở trước vong linh huynh dâng hương cầu nguyện, đem cái tin tức tốt này nói cho bào huynh của y trên trời có linh thiêng, hiện giờ nghe tin bất ngờ Dương Phàm còn êm đẹp còn sống, hơn nữa còn nhận lấy người Khiết Đan ưu đãi, không giống bộ dạng có họa sát thân, thẳng đem Lư Tân Chi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

- Dương Phàm phải chết!

Lư Tân Chi tỉnh táo lại, sắc mặt xoay mình trở nên dữ tợn:
- Khó được hắn lạc đàn đến trên địa bàn của ta, đây là cơ hội duy nhất của ta, nếu để cho hắn chạy ra tìm đường sống, lại lần nữa được đến 'Kế Tự Đường' bảo hộ, chúng ta liền cũng không có cơ hội nữa rồi. Cho nên, bất kể như thế nào, phải cho hắn chết!
Bình Luận (0)
Comment