Mặc Xuyết nói chuyện, mọi người đã đang ngó chừng thần sắc của hắn biến hóa, cảnh tượng này ở trong mắt mọi người, đã không còn hoài nghi với lời nói của Dương Phàm nữa.
Đáng tiếc trong lòng Khắc Tư Thản đang hoảng loạn, căn bản là vì không rảnh suy xét người Đột Quyết đến tột cùng là từ chỗ nào mà nghe được tin tức này, gã còn muốn làm cứu vãn cuối cùng, hoảng sợ giải thích nói:
- Đây thật sự là một câu chuyện cười! Bản vu đi sứ là phụng mệnh Khả Hãn chúng ta, trước khi đi sứ, Khả Hãn chúng ta mới vừa dẫn binh rời khỏi U Châu, lại đi tấn công Đàn châu, không biết Khả Hãn là từ chỗ nào nghe nói lời đồn này?
Mặc Xuyết mút miệng rượu, thản nhiên nói:
- Các ngươi bị đánh bại ở Mã thành?
Khắc Tư Thản lại ngẩn ra, lúc này mới bắt đầu cảm thấy, đối phương đánh hơi được gì đó cũng không có gì là khó hiểu, gã vội tỏ bộ dạng bình tĩnh nói:
- Thắng bại là chuyện thường binh gia, ngẫu nhiên thất bại là chuyện rất bình thường, Khả Hãn là anh hùng, chinh chiến nửa đời, hẳn là hiểu được đạo lý này!
Mặc Xuyết cười ha hả, nói:
- Thì phải là có?
Khắc Tư Thản nhiên thong dong nói:
- Công thành bị nhục mà thôi, chỉ là thất bại nhỏ!
Tiêu Mục Mộc kiềm nén không được, phẫn nộ quát:
- Ngay cả Khả Hãn Lý Tận Trung các ngươi đều qua đời như thế, còn nói chỉ có chút thất bại nhỏ?
Khắc Tư Thản trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc phản bác:
- Ai nói Khả Hãn chúng ta qua đời như thế?
Mặc Xuyết cười lạnh nói:
- Ngươi dám nói, Lý Tận Trung còn sống?
Khắc Tư Thản tâm trí nhanh bình tĩnh trở lại, thấy không thể tiếp tục giấu diếm, đành phải kiên trì đến cùng nói:
- Vô thượng Khả Hãn quả thật...đã qua đời. Tuy nhiên...
Mục Ân ung dung nói:
- Ngươi rốt cục thừa nhận rồi! Hừ! Thân là Khả Hãn, nào có đạo lý đích thâm hãm trận công thành? Đang ở trung quân, còn chết. Ngươi dám nói một trận đó là là thất bại nhỏ?
Khắc Tư Thản nóng nảy, vội vàng biện hộ:
- Tuy rằng Khả Hãn chúng ta đã chết, cũng không phải chết ở Mã thành!
Tắc Nhĩ Trụ trụ ép hỏi:
- Vậy hắn chết vào nơi nào?
Khắc Tư Thản ấp úng nói:
- Khả Hãn chúng ta... , ở trận chiến Hoàng Chương cốc bị trúng tên lén, việc trị liệu bất lợi, khi có tái phát, sau đó lại tấn công ở Trác lộc, vô ý làm vết thương cũ tái phát mà chết!
Chúng thủ lĩnh Đột Quyết trong trướng dường như nghe được một chuyện cười, đều bật cười ha hả.
Đáng thương Khắc Tư Thản Đại Vu mù mịt nhìn biểu hiện của bọn họ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Gã lúc ban đầu giấu diếm cái chết của Lý Tận Trung, sau đó liên tiếp nói xạo, khiến cho gã khi nói thật cũng không ai tin rồi, hiện giờ đối mặt với phản ứng của người Đột Quyết như thế, gã thật không hiểu nên làm cái gì bây giờ mới phải..
Mặc Xuyết đem mặt trầm xuống, nói:
- Các ngươi thật to gan! Các ngươi ở Mã thành nếm mùi thất bại, Lý Tận Trung chết rồi, sau đó các ngươi bị Chu quân vây khốn, sinh tử lưỡng nan, vì thế đã nghĩ lợi dụng bản Khả Hãn ư. Hừ? Các ngươi một mặt phái sứ giả đến Chu quốc đi gặp hoàng đế của bọn hắn, cầu xin tha thứ, một mặt phái ngươi tới hoa ngôn xảo ngữ, lừa bản Khả Hãn xuất binh!
Nói cái gì các ngươi đã phá trăm vạn chi chúng Vương Hiếu Kiệt. Người Đường nghe tin đã sợ mất mật, chỉ dám điều giới hạn trong binh lực. U Châu cũng thế, hừ! Nếu bản Khả Hãn gian kế trúng của ngươi, phái binh nhập Hà Bắc, dù chỉ là đi thay các ngươi giải vây, bản Khả Hãn cũng thương binh tổn hại, khả năng được nửa phần ưu đãi?
Nếu các ngươi trước đó một bước hàng Chu quốc, đợi bản Khả Hãn dẫn binh tới, chỉ sợ các ngươi còn muốn quay đầu lại thay Chu quốc lấy đầu chúng ta để chuộc tội ấy chứ? Khắc Tư Thản Đại Vu, ngươi nói Đột Quyết dễ bị bắt nạt như thế sao!
Khắc Tư Thản uống một chút rượu, tiếp theo mặc trang phục tới gặp Mặc Xuyết, trong trướng này vừa nóng, quýnh lên, mồ hôi tuôn sầm sầm, luôn miệng nói:
- Không phải như thế, thật sự không phải như thế, Chu quân liên tục bại trận, căn bản không làm gì được chúng ta, Lý Tận Trung Khả Hãn mặc dù chết, cũng không phải chết trên chiến trường, hơn nữa binh mã của chúng ta căn bản chưa từng bị Chu quân vây quanh. Không biết là người nào tiến lời gièm pha, Khả Hãn ngàn vạn lần nắm rõ ạ!
Khắc Bỉ Khắc Lực hét lớn:
- Người này nói xằng nói bậy, bắt nạt lừa Khả Hãn, làm thịt hắn!
- Đúng! Làm thịt hắn!
Khắc Tư Thản đổ mồ hôi đầy đầu, ở trong mắt chúng thủ lĩnh, đó là biểu hiện chột dạ vì nói dối, chúng thủ lĩnh đều kêu gào lên.
Mặc Xuyết khoát tay, ngăn lại mọi người ngừng la hét, nói với Khắc Tư Thản:
- Ngươi còn không thừa nhận? Chu quốc cũng phái sứ giả đến, gấp rút mời bản Khả Hãn phát binh, phối hợp Chu quốc lấy quân chinh phạt các ngươi, đây hết thảy chính là lời sứ giả bọn họ nói, bằng không, bản Khả Hãn sẽ bị ngươi lừa chẳng hay biết gì rồi!
Khắc Tư Thản vội la lên:
- Khả Hãn, bọn họ đang gạt ngươi! Ta nguyện cùng bọn chúng đối chất nhau!
Mặc Xuyết không để ý đến Khắc Tư Thản đang hết sức biện bạch, lạnh lùng thốt:
- Việc này dừng sau mới nói.
Khắc Tư Thản kêu to:
- Khả Hãn! Khả Hãn! Binh quý thần tốc a! Nếu lúc này không xuất binh, đợi người Chu thong dong điều hành, phía sau viện quân cuồn cuộn không dứt đến Hà Bắc, vậy sai sót thời cơ chiến đấu rồi!
Ma Tảng nói:
- Áp giải hắn đi xuống!
Hai võ sĩ Đột Quyết xông vào lều lớn, tóm lấy Khắc Tư Thản Đại Vu đi ra.
Khắc Tư Thản vừa giãy dụa, vừa tuyệt vọng kêu to:
- Để cho ta cùng bọn họ đối chất! Để cho ta cùng bọn họ đối chất nhau...
Thanh âm Khắc Tư Thản càng ngày càng xa, trong trướng phục lại an tĩnh lại, Tiêu Mục Mộchỏi:
- Khả Hãn, chúng ta hiện tại phải làm gì?
Mặc Xuyết đứng dậy, ở trong trướng chậm rãi bước đi thong thả vài bước, trầm giọng nói:
- Trước tiên để bọn họ chờ vài ngày đã! Khắc Bỉ Khắc Lực, bộ lạc của ngươi đang sống ở bộ phận đông bắc, ngươi tức tốc truyền lệnh trở về, phái người lẻn vào Hà Bắc tìm hiểu tin tức!
Khắc Bỉ Khắc Lực lập tức ôm quyền đáp:
- Tuân mệnh!
Nói xong vội vàng ra khỏi trướng, đi an bài.
Mặc Xuyết cười lấy tinh thần, nói:
- Chúng ta không thể bỏ qua cái cơ hội tốt này, binh là nhất định phải xuất đấy, chỗ tốt là nhất định phải chiếm đấy, kém chỉ kém đang giúp ai mà thôi. Các bộ tộc vẫn phải tiếp tục chuẩn bị, chỉ chờ chúng ta nắm giữ tình hình chính xác của Hà Bắc, liền lập tức xuất binh!
Chúng thủ lĩnh ầm ầm tán thành!
***
Lúc Dương Phàm đi sứ Đột Quyết, vốn tưởng rằng thuyết phục một phen, chỉ cần lật đổ Khiết Đan sứ giả, có thể công thành lui thân, lại không nghĩ Mặc Xuyết giảo hoạt mà cẩn thận, tựa như một lão hồ ly, vì thế, hắn không thể không ở lại Đột Quyết tạm thời thành một du mục nhân.
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, người Đột Quyết lại chuyển bãi, đi tìm một khu chăn thả mới.
Dương Phàm vốn tưởng rằng người chăn nuôi đều là thừa dịp mùa thu cắt đầy đủ cây cỏ chồng chất, để mùa đông dùng để nuôi nấng gia súc, giống như người Hán nuôi dưỡng gia súc trong nhà, nhưng tư liệu sản xuất chủ yếu của dân du mục là gia súc, bọn họ dồn gia súc thành bầy nhiều lắm. Muốn dựa vào nhân lực thay chúng nó tích lũy đủ lương thảo, căn bản là không thể nào, bởi vậy rất nhiều bộ lạc ở mùa đông cũng muốn chuyển bãi chăn thả.
Nơi này cây cỏ đã bị gia súc bọn họ ăn hết rồi, cần phải chuyển đến một bãi chăn nuôi khác. Nơi đó nguồn nước rất ít, dọc theo đường đi còn phải đi qua vài khu sa mạc, bên đường ngoại trừ hạt cát và tảng đá ra không có cái gì khác, cho nên bọn họ có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Sáng sớm, người Đột Quyết mà bắt đầu chuẩn bị, để di chuyển, bọn họ đã chuẩn bị ước chừng nửa tháng, chỉ có điều công việc trước khi di chuyển còn nhiều, toàn bộ bộ lạc đều đang bận rộn. Dương Phàm, Mã Kiều và Cổ Trúc Đình thì đứng ở đằng kia xem náo nhiệt.
Trang bị xe kéo, trang bị lạc đà, đuổi ngựa, hợp bầy cừu...
Trang bị bó củi và cỏ nuôi súc vật. Đó là khẩu phần cho gia súc trên đường. Tiếp theo là đem tuyết và băng cho vào túi, đó là nước uống trên đường, Dương Phàm không khỏi lo lắng nhìn Cổ Trúc Đình một cái. Đoạn đường này đi xuống, vị cô nương thích sạch sẽ này sợ là không thể giống tối hôm qua được dùng nước tắm rửa rồi..
Đội đầu tiên đã xuất phát, nhiệm vụ cuả bọn hắn là dẫn đắt đại đội nhân mã đuổi tới cắm lều trại trước đêm, đội lạc đà, bầy cừu, bầy ngựa, đàn trâu và tộc nhân chậm rãi theo ở phía sau, lúc này đột nhiên có đoàn người vọt tới đám người Dương Phàm đang lặng lẽ nhìn người Đột Quyết di chuyển.
Cổ Trúc Đình ở bên Dương Phàm thấp giọng nói:
- Có người đến, hình như là người Khiết Đan!
Dương Phàm mỉm cười nhìn bầy cừu, bất động thanh sắc mà nói:
- Ta chú ý tới, không cần để ý tới bọn họ!
- Các ngươi đúng là kẻ đê tiện, các ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa Mặc Xuyết Khả Hãn, các ngươi nhát gan, bất lực! Các ngươi có dám đao thật thương thật giao thủ cùng chúng ta...
Khắc Tư Thản Đại Vu tức giận đến khôngnói nên lời, miệng nói ngôn ngữ Khiết Đan làm Dương Phàm nghe không hiểu gì, một nhóm thị vệ Khiết Đan hùng hổ xông lại.
Người Đột Quyết đang chuẩn bị di chuyển phát hiện tình huống kì lạ, đều đứng im lặng hồi lâu để xem, thấy song phương sắp ẩu đả đều không là tộc nhân của bọn họ, liền hứng thú quan sát .
Dương Phàm cười quay sang, nói với Mã Kiều:
- Công phu của ngươi, mấy năm nay có từng giảm chưa?
Mã Kiều liếc hắn, ngạo nghễ nói:
- Muốn đọ sức hay không?Ta cảm thấy hiện tại ta còn cao minh hơn so với ngươi năm đó một ít!
Dương Phàm cười nói:
- Vậy là được rồi! Ngươi lên, tử thương không tính, ta chỉ tính tốc độ, ta muốn xem ngươi trong thời gian bao lâu thì đánh bọn họ ngã! Tên có cái mào gà trên đầu kìa, trong miệng méo mó, đừng để hắn chết, ta thấy hắn là thủ lĩnh đấy.
Mã Kiều hưng phấn mà nói:
- Được! Xem ta!
Mã Kiều nói xong, rút đao ra khỏi vỏ, liền vọt tới người Khiết Đan.
Dương Phàm quay sang Cổ Trúc Đình nói:
- Ngươi chiếu ứng một chút!
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, người nhẹ nhàng về phía trước, theo phía sau Mã Kiều, kiếm của nàng cũng không ra khỏi vỏ, chỉ di chuyển theo Mã Kiều, một khi có binh khí của người Khiết Đan phá vỡ phòng ngự của Mã Kiều thì tới bên cạnh gã, lúc này mới rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn xác một chút, đẩy binh khí địch nhân ra, rồi lập tức lại thu kiếm theo đuôi Mã Kiều.
Mã Kiều thấy có người thay gã phòng hộ, xuất đao không hề cố kỵ. Loại đấu pháp này, gã dùng là đấu kỹ người giang hồ, ở trên chiến trường thiên quân vạn mã, loại công phu này tác dụng không lớn, mặc dù so với binh lính bình thường, loại quyền thuật này sẽ làm người sử dụng sức chiến đấu mạnh hơn một ít, nhưng không phải là phương pháp căn bản.
Nhưng trong trường này, đấu với mười mấy người Khiết Đan, vậy thì uy lực đại tăng rồi, Mã Kiều gào thét múa đao, giống như từng đạo tấm lụa bao quanh thân thể của gã, trong ánh đao lóe ra một đạo huyết quang, Dương Phàm ở phía sau đếm, khi đếm tới hai mươi chín, mười mấy người Khiết Đan đều bị đánh ngã xuống đất, hoặc chết hoặc bị thương, duy độc còn lại một mình Khắc Tư Thản Đại Vu!
Cổ Trúc Đình nhìn thấy hứng khởi, rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm hoa lao đi, lông gà trên đỉnh đầu Khắc Tư Thản Đại Vu đỉnh liền bị chẻ thành mảnh vỡ, bay lả tả rơi xuống đất.
Lúc này, người Đột Quyết xem đủ náo nhiệt mới xông lên kéo hoặc nâng người Khiết Đan ra, rất nhiều người chăn nuôi Đột Quyết lớn tiếng trầm trồ khen ngợi đám người Dương Phàm, thán phục bọn họ dũng mãnh phi thường, rất nhiều người đàn ông thượng võ đều dựng ngón cái về phía Mã Kiều, Mã Kiều cầm huyết đao lau lên một người Khiết Đan, lúc này mới cho đao vào vỏ, dương dương đắc ý quay về.
- Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi!
Khắc Tư Thản Đại Vu chỉ tinh thông ngôn ngữ Khiết Đan và Đột Quyết, tức giận bập bạ bập bẹ mắng bằng tiếng Hán.
Xa xa một chiếc một xe ngựa lớn đi đến, Mặc Xuyết lạnh lùng nhìn một cảnh tượng này, Mục Ân ngồi ở bên cạnh ông ta, nói:
- Người Khiết Đan nếu ở Hà Bắc thật sự chiếm thượng phong, không nên thiếu kiên nhẫn như thế, xem ra, tình thế Hà Bắc chỉ sợ thật sự gây bất lợi cho bọn họ rồi!
Mặc Xuyết nhẹ nhàng buông xuống bức màn, thản nhiên nói:
- Đợi tin tức của Khắc Bỉ Khắc Lực rồi nói sau!