Khi đại binh Võ Ý Tông tiếp cận, Hề vương nghe được chấn động bất an.
Sau khi y ở đây phục kích Tôn Vạn Vinh, lập tức viết một phong quốc thư, phái người gửi tới hoàng đế bệ hạ Đại Chu, đau đớn kể lại sai lầm của mình, y nói vì lãnh thổ gần với người Khiết Đan, vì tránh bị người Khiết Đan công kích, mới bất đắc dĩ trái lương tâm thỏa hiệp với Tôn Vạn Vinh, giả vờ ân cần, giả ý đồng minh. Hiện giờ xuất binh trợ giúp triều đình bình định phản loạn, tỏ rõ tấm lòng, mong hoàng đế bệ hạ hồng ân khoan thứ.
Nhưng sau khi tỏ rõ lập trường của mình vẫn không nhận được chút tin tức gì, kết quả, thân vương Chu triều Võ Ý Tông, tôn tử của hoàng đế, đại nguyên soái lộ thứ tư chinh phạt phương bắc, hiện giờ tự dẫn binh mã tới biên cảnh Hề tộc. Hề vương biết được, cho rằng nữ hoàng Đại Chu không chịu ân xá cho y, dưới tình thế cấp bách chỉ đành phái người cầu xin người Đột Quyết bảo hộ.
Sau khi người Đột Quyết cướp mất tân thành ở “Miệng diều hâu”, áp giải vô số tù binh Khiết Đan cùng vũ khí trở về Đột Quyết, vì bị tù binh cùng vật tư liên lụy, tốc độ bị chậm lại. Vì vậy, những tù binh cùng vật tư do Mục Ân áp giải trở về, Khế Khắc Bỉ Lực và Tắc Nhĩ Trụ dẫn khinh kỵ binh bọc hậu.
Đến lúc này, tốc độ của bọn họ rất chậm, người đưa tin của Hề vương rất nhanh liền đuổi kịp. Khế Khắc Bỉ Lực và Tắc Nhĩ Trụ vừa nghe nguyện ý quy thuận Đột Quyết của Hề vương, từ nay về sau bỏ Đại Chu thêo Đột Quyết, không khỏi vô cùng phấn khởi, đây thật là thu hoạch lớn nhất cho chuyến đông chinh lần này. Bọn họ lập tức đáp ứng, phái người hộ tống sứ giả Hề vương đến gặp Mặc Xuyết.
Khế Khắc Bỉ Lực nghe tin quân Chu tiếp cận , ý đồ xâm nhập lãnh thổ Hề tộc, đích thân dẫn theo hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, tiến vào lãnh thổ Hề tộc, tập trung hỏa lực đối kháng cùng Võ Ý Tông.
Võ Ý Tông trước còn kiêu ngạo, ngông cuồng không ai bì kịp, chờ gã biết được không phải đối đầu cùng tộc Hề, mà là người Đột Quyết, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức thu binh lui về U châu.
Chờ gã trốn về U châu, các tướng lĩnh và Võ Du Nghi mới biết gã tự ý xuất binh tiến công Hề tộc, lúc này muốn ngăn cản đã chậm. Tộc Hề đã quy thuận Đột Quyết, toàn bộ Nhạc phủ đô đốc trở thành quốc thổ Đột Quyết, con dân mười châu Hề tộc trở thành con dân Đột Quyết.
Thảm hại hơn chính là, Tùng Mạc đô đốc phủ phương xa nằm tại phía Bắc của Nhạc đô đốc phủ, vì Nhạc đô đốc phủ quy thuận Đột Quyết, triều đình Võ Chu không cách nào đi qua vùng lãnh thổ này để tiến hành thống trị, cho nên lục bộ Khiết Đan chẳng khác nào thoát ly triều đình, tương lai cũng chỉ có con đường quy thuận Đột Quyết.
Khiến người ngoài ý nhất chính là, sau khi những thay đổi liên tiếp xảy ra, vẫn cư trú tại một góc phía đông- bộ tộc Mạt Hạt cách Triều Tiên một con sông cũng xảy ra biến hóa lớn.
Thủ lĩnh tộc Mạc Hạt Đại Tộ Vinh dũng mãnh, thiện chiến, túc trí đa mưu, sớm thống nhất các bộ lạc Mạc Hạt. Y vẫn luôn muốn xưng vương lập nước, nhưng e ngại Khiết Đan hùng mạnh, cho nên mới dựa vào Khiết Đan, không dám xưng vương. Khiết Đan quy thuận Võ Chu, bọn họ quy thuận Khiết Đan, cũng liền trở thành thuộc thần của Võ Chu.
Hiện giờ Khiết Đan tựa như vụn cát, không cần bận tâm bọn chúng. Hề tộc đã quy thuận Đột Quyết, đế quốc Trung Nguyên bị Hề tộc quy thuận Đột Quyết tạo ra cách trở, cũng không tạo ra uy hiếp lớn đối với bọn họ. Đại Tộ Vinh vô cùng vui mừng, lập tức thừa cơ lập quốc, tự phong vương, lập nên Chấn quốc ( tức nước Bột Hải)
Vì hành động ngu xuẩn của Võ Ý Tông, hoàng triều Võ Chu mất đi toàn bộ phần lãnh thổ phía nam Hà Bắc cùng dân chúng nơi đây. Còn trợ giúp thành lập nước Bột Hải, này thật là một kết quả nằm ngoài dự liệu. Võ Ý Tông biết gã gây ra đại họa, đích thân đến lều trại của Võ Du Nghi chịu đòn nhận tội, quỳ trên mặt đất gào khóc.
Võ Du Nghi tuy bị gã chọc cho tức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, nhưng sự tình đã xảy ra, căn bản không thể xoay chuyển, nếu sự tình truyền ra, toàn bộ Võ gia đều phải lọt vào công kích. Rơi vào đường cùng, Võ Du Nghi chỉ đành mời các vị đại tướng, Lâu Sư Đức, Lý Đa Tộ, Sa Trá Trung Nghĩa, mềm nắn rắn buông muốn bọn họ kín miệng.
Tuy không thể giấu diếm toàn bộ sự tình, nhưng chỉ cần không có sự xác nhận của các quan viên, cho dù dân chúng có chút đồn thổi, có thể tiếp tục được bao lâu?
Nhóm người Lâu Sư Đức quanh năm phòng thủ ở biên cương, tranh giành từng tấc đất với kẻ địch, vì lãnh thổ, vì dân chúng, cùng các cường địch Thổ Phiên, Dột Quyết mà cả đời trên chiến trường, chảy huyết một đời, mắt thấy Võ Ý Tông hèn mạt, vô sỉ như vậy, hận không thể đem tên không khiếp này bắm vằm trăm mảnh, tiêu trừ mối hận trong lòng.
Nhưng, thiên hạ này là của Võ gia, nữ hoàng đế thiên vị Võ gia ai ai cũng biết, nếu trình tấu chuyện này lên triều đình, Võ Ý Tông cũng không bị xử tử, vì cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng, khả năng lớn nhất chính là đem gã sung quân đến một địa phương nào đó làm Thứ sử, tiếp tục gây họa cho dân chúng, đợi sóng yên gió lặng lại hồi kinh.
Nhưng bọn họ thì sao?
Bọn họ từ nay sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Võ gia, không bao giờ… có được cuộc sống bình yên.
Rơi vào đường cùng, mấy viên lão tướng không hẹn mà cùng trầm mặc.
Võ Du Nghi trấn an mấy viên tướng lĩnh, tận lực che lấp căn nguyên sự tình xảy ra, nhưng y cũng không dám lừa gạt Võ Tắc Thiên, y vẫn duy trì trung lập giữa Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự, trực tiếp dựa vào đương kim hoàng đế, không dám có điều giấu diếm. Cho nên, sau khi đem sự tình sắp xếp thỏa đáng, y sẽ đem những sự tình này viết thành mật tấu, phái khoái mã mang tới kinh thành.
Dương Phàm lúc này đang trên đường xuôi nam, căn bản không biết đến kịch biến ở phương bắc. Vì hành động ngu xuẩn củaVõ Ý Tông, giang sơn mà tổ tiên dùng tâm huyết đánh chiếm đã tiêu vong.
Ngày đem khỏi hành, khi xuân phong vừa mới thổi tới thành Lạc Dương, khi dương tơ tung bay toàn thành Lạc Dương, hắn rốt cục đã trở về.
Xe ngựa của Dương Phàm chậm rãi chạy vào từ cổng An Hỷ nằm phía bắc thành Lạc Dương, một đường đi qua các phường, vẫn luôn đi qua Ngọc Kê phường, bờ sông Lạc Thủy, lúc này mới chuyển qua hướng tây, dọc theo bờ đê thẳng hướng cầu Thiên Tân.
Một đường chạy vào, người đi đường phía trước ngày càng nhiều, càng về sau, người ngựa tấp nập, xe ngựa căn bản không thể đi qua.
Lạc Dương tuy phồn hoa, nhưng từ xưa cũng không có nhiều người như vậy. Không biết hôm nay chuyện gì phát sinh, cách đầu cầu Thiên Tân còn xa, trên đường người đông nghìn nghịt, nửa bước cũng khó dời.
Dương Phàm nôn nóng về nhà thăm kiều thê ái tử, thấy tình cảnh này không khỏi thò đầu ra, chỉ thấy phía xa dầu người chen chúc nhau, cả con đường lớn chật ních, không khỏi kinh ngạc nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, thị vệ “Thừa Tự Đường” âm thầm hộ vệ phái người tìm hiểu, qua một lát trỏ về bẩm báo:
- A Lang, thiên tử hạ chỉ tại cầu Thiên Tân hành quyết phạm nhân, dân chúng chen nhau tới xem, vì vậy mà đường lớn chật ních không nhích nổi.
Tim Dương Phàm đập mạnh, ngày trước xử tử Lai Tuấn Thần và Lý Chiêu Đức, phố xá cũng không đông đúc như vậy, hôm nay là giết ai mà tạo nên trận ồn ào lớn như vậy!
Dương Phàm vội hỏi:
- Hoàng đế muốn xử tử người nào?
Thị vệ kia nói:
- Người bị xử tử chính là Báo thao vệ dại tướng quân Diêm Tri Vi!
Cái tên này không phổ biến, tuy nhiên Dương Phàm nghe lại có chút quên tai, cẩn thận suy nghĩ, kinh ngạc hỏi:
- Thế nhưng là tôn tử của Diêm Lập Đức?
Thị vệ kia trả lời:
- Đúng vậy!
Diêm Lập Đức này chính là bậc thầy thời sơ Đường, am hiểu kiến trúc và hội họa. Lăng tẩm của Đường Thái Tông chính là do ông ta thiết kế và đốc thúc xây dựng, Lăng Yên các cũng do ông ta kiến tạo, hơn nữa " Lăng Yên các công thần hai mươi bốn nhân đồ " và " Tần phủ mười tám học sĩ đồ " đều do tay người tạo nên. Vì vậy, mặc dù Dương Phàm không biết tôn tử của ông ta, nhưng lại hiểu tường tận vị cố nhân này.
Dương Phàm cả kinh nói:
- Vị Diêm tướng quân này phạm phải tội gì?
Thị vệ kia lại nói:
- Diêm Tri Vi phạm tội thông đồng với địch, thiên tử hạ lệnh, cho bách quan cùng bắn chết, khó thấy được cảnh này, vì vậy dân chúng tranh nhau tới xem!
Dương Phàm nghe xong nhướn mày. Không biết người này như thế nào lại tư thông với địch, lại khiến cho thiên tử phẫn nộ, nghĩ ra thủ đoạn trừng phạt như vậy.
Thị vệ cũng biết tông chủ nóng lòng về nhà, thấy con đường phía trước không đi được, đã có người đến bờ sông gọi một con thuyền, đưa nhiều hậu lợi. Bỏ neo ở đằng kia, trở về bên cạnh Dương Phàm nói:
- A Lang, nghe nói triều đình muốn xử tử cả nhà hắn, hành hình một lát nữa cũng chưa chấm dứt, xin A lang lên thuyền qua sông để hồi phủ!
Dương Phàm gật gật đầu, cùng A Nô và Cổ Trúc Đình xương xe ngựa, bước lên thuyền nhỏ, xa xa thấy người người chen chúc hai bên cầu Thiên Tân. Trên cầu, chỉ trơ trọi cột một người, trong lòng vừa động liền phân phó:
- Cho thuyền bơi nhanh qua, ta muốn nhìn!
Bác lái đò kia được trọng thưởng có đạo lý nào không nghe theo, vội vàng ân cần nhanh chóng chèo thuyền qua.
Trên cầu Thiên Tân, một người ưỡn ngực đứng thẳng giữa cầu, toàn thân bị trói chặt bởi sợi dây kim khí, đầu kia sợi dây cố định chặt chẽ trên cột trụ hai bên thành cầu, tránh cho y bị ngã xuống.
Giờ phút này, khắp cả người y bị cắm rất nhiều mũi tên, giống như một con nhím, làm cho người ta nhìn đến thấy vô cùng sợ hãi.
Một viên quan chậm rãi bước đến đầu cầu, một võ tướng đưa cung và tiễn tới, người kia kéo căng dây cung, mắt thấy người trên cầu giống như một con nhím máu chảy đầm đìa, ngay cả ngũ quan cũng khó nhận ra, cánh tay không khỏi phát run.
Ông ta bắn tên không ngờ sai lệch, mũi tên nhẹ nhàng rơi xuống dòng sông. Võ tướng bên kia kiên nhẫn đưa qua một mũi tên khác. Lúc này, tên quan văn kia lại tiếp tục bắn lệch, bắn liên tiếp năm mũi tên mới bắn trúng thân mình huyết nhân kia.
Tên quan quan kia đổ mồ hôi đầy đầu, thấy bắn trúng, ông ta lập tức như trút được gánh nặng, được hạ nhân dìu xuống. Lại thêm một viên quan lo sợ bước tới, nhận lấy cung tiễn trong tay võ tướng kia…
Diêm Tri Vi này vốn là Báo thao vệ đại tướng quân, bởi vì Võ Tắc Thiên đáp ứng hòa thân cùng Đột Quyết, phái Võ Diên Tú tới Đột Quyết nghênh thân, để Diên Tri Vi làm sứ giả, còn đặc biệt phong y làm Lễ bộ thượng thư.
Kết quả Võ Diên Tú vừa tới Đột Quyết, Mặc Xuyết liền lấy cớ Võ Diên Tú không phải là con của thiên tử, mà phò mã của con gái mình phải là hòang tử Lý Đường, nên giam lỏng Võ Diên Tú tới nay chưa thả.
Lập tức, âm thầm phát binh tiến thẳng Hà Bắc, đánh phá Chư châu, khi binh lính xâm chiếm Hà Bắc, Mặc Xuyết mang theo tên đại xứ nghênh thân xui xéo này. Lúc tấn công Tiệu châu thành, Mặc Xuyết vì đả kích sĩ khí quân lính thủ thành, lệnh cho Diêm Tri Vi cùng sĩ tốt Khiết Đan nhảy múa ca hát dưới thành Triệu châu, hát vang “ vạn tuế nhạc”.
Tướng thủ Triệu châu thành Trần Lệnh Anh phẫn nộ, trên thành chất vấn y:
- Thượng thư quyền cao chức trọng, nhưng lại vì giặc đạp ca (một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát), người không biết xấu hổ sao?
Diêm Tri Vi chỉ có thể cười khổ trả lời:
- Bị người bất bách, thật bất đắc dĩ!
Lúc Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa dẫn quân nhập thành, Đột Quyết lập tức lui quân, chôn sống mấy vạn dân Triệu châu thành, bởi vì Diêm Tri Vi vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nên thả y.
Kết qủa Diêm Tri Vi trở lại triều đình, Võ Tắc Thiên nghe được trò hề của y ở dưới Triệu châu thành, cảm thấy quốc thể bị hạ nhục, nhất là bà đã đáp ứng hòa thân, thế nhưng Đột Quyết lại lật lọng, còn giam lỏng Võ Diên Tú. Quả thật là hung hăng mà tát trên mặt bà một cái, thẹn quá hóa giận, lửa giận của Võ Tắc Thiên đều phát tiết trên mấy tên sợ chết kia, vì vậy, mới xuất hiện cảnh xử quyết trước nay chưa từng thấy.
Đợi đến mũi tên cuối cùng bắn ra, Diêm tri Vi trở thành một “con nhím” máu nhuộm đỏ y phục. Vì có những viên quan không giỏi bắn cung, không thể chính xác, cho nên mũi tên cắm khắp nơi trên thân thể y, chỉ vì có dây thừng buộc chặt mới không ngã.
Lúc này, tên đao phủ một thân áo đỏ bước lên, đồ đệ gã nhắm mắt theo sát phía sau, trong tay cầm một chậu sơn đỏ, tiếng ồn ào của dân chúng trên cầu lúc nãy nhất thời lại lặng yên…