Lưu Minh Thủy rất có thiện cảm với người trẻ tuổi này, kiên nhẫn giải thích nói:
- Cựu thất Lý Đường bị giáng chức thả ở các nơi, giáng chức thả các nơi khi, Tào Vương Lý Minh chính là bị lưu đày đến Kiềm Châu đấy.
Dương Phàm nháy nháy mắt nói:
- Vậy thì thế nào?
Lưu Minh Thủ nói:
- Ngay lúc đó Đô đốc Kiềm Châu tên là Tạ Hữu, Tạ Đô đốc nói nay phụng mệnh ý chỉ lệnh cho Tào Vương Lý Minh tự sát, Tào Vương e sợ liên luỵ người nhà, không dám kháng chỉ, đành phải treo cổ tự tử bỏ mình.
Sau khi Tào Vương chết, Tạ đô đốc sợ bị hậu nhân của Tào Vương trả thù, bởi vậy trải rộng cảnh vệ trong phủ, buổi tối nghỉ ngơi nhất định phải nghỉ ở lầu cao nhất, lại bố trí giường lớn nhất trong sảnh, để mười mấy thiếp tùy ngủ chung quanh hắn, bảo vệ hắn.
Dù là như thế, cũng không thể bảo vệ tính mạng của hắn, có một sáng sớm nhóm thị thiếp của hắn tỉnh lại, hoảng sợ phát hiện trên giường chỉ còn lại thi thể không đầu của Tạ đô đốc. Tạ đô đốc bị người ta đêm khuya cắt đầu, nhưng trên dưới cả nhà lại không một ai phát hiện!
Dương Phàm nghe vậy thấy thú vị, không kìm nổi cười nói:
- Vậy sau đó thì sao, có từng tra ra chân tướng không?
Lưu Minh Thủ gật đầu nói:
- Ừm, chân tướng này không khó tra, muốn giết Tạ đô đốc đương nhiên là con trai của Tào Vương, sau lại tra ra chân tướng, thích khách quả nhiên là nhận được khoản tiền lớn của Tiểu Vương gia Tào vương phủ, khi quan binh đến quý phủ của gã để bắt lại, tìm được đầu Tạ Đô đốc, đâu của Tạ đô đốc đã bị gia chế thành cái bô, dùng thời gian rất lâu rồi.
Dương Phàm nghe được ngẩn người mê mẩn, nghĩ thích khách mà Tào vương phủ mời về kia thật nhiều trùng trùng, còn có đám nữ lưu bao quanh, đêm ngủ lầu cao, đêm khuya cắt đầu, sau khi chuyện thành công, lại không một ai phát hiện, thân thủ như thế thật khiến người ta tâm phục. Đáng tiếc là chỉ làm du hiệp, tất nhiên là làm xong thì bỏ đi, căn bản không để lại tên họ. Bằng không cũng có thể kết giao.
Cổ Trúc Đình đang rối rắm ở trong phòng, không nghe được câu chuyện này, nếu không khi nhìn thấy vẻ mặt cử chỉ khâm phục và đắc ý của Dương Phàm, chỉ sợ trong lòng nàng lại sinh thêm cảm giác đắc ý nho nhỏ nữa.
Lưu Minh Thủ cười ha hả, nói tiếp:
- Vị Thôi Kính Tự Thôi thứ sử bản châu này năm đó chính là làm quan ở Kiềm Châu đấy, chuyện Tạ đô đốc đêm khuya mất đầu là hắn rõ ràng nhất, ngươi nghĩ xem, hiện giờ hắn đã điều tới Phòng Châu, Lư Lăng Vương là do hắn trông giữ đấy, nếu Lư Lăng Vương có chuyện không hay xảy ra, gặp hiệp sĩ bất bình giận lây sang hắn thì làm sao bây giờ? Chuyện khác hắn không quản được, chiếu cố chuyện ăn uống nơi ở của Lư Lăng Vương một chút, lại không khiến kẻ nào đó tức giận, cớ sao hắn không làm?
Dương Phàm gật gật đầu, biết rõ vị thôi Thứ sử này đích thực thái độ chân chính với Lư Lăng Vương. Hắn lại không dám tùy tiện mượn dùng lực người này.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Bỏ đi, ta lợi dụng chưởng quỹ này lên núi trước để thăm dò rồi hẵng bàn sau. Du hiệp kia mà có thể lấy đầu được Tạ đô đốc đề phòng nghiêm mật, Dương Phàm ta không thể trong đại quân trùng trùng, lén đưa Lư Lăng Vương đi được sao?”
****
Trên Hoàng Trúc Lĩnh rập rạp, cây trúc và lá trúc mang theo chút màu vàng, tuy nhiên không phải là màu vàng khô bại, mà là một màu vàng nhạt đầy sức sống. Tựa như cành lá mới nảy sinh, vì thế một mảnh xanh mới và vàng nhạt đập vào mắt giống như một ly trà thơm chập rãi nhập lên miệng, đầu tiên là mùi thơm xông lên mũi, thản nhiên thưởng thức hương vị một hồi.
Mười mấy thanh niên cường tráng bản địa làm xong việc nhà nông, được chưởng quầy nhà trọ tổ chức, khiêng dây thừng và đao bổ củi, dọc theo đường nhỏ trong núi hẹp dài đi vào trong rừng trúc, lúc đi qua giữa, cành trúc sa xuống, một bước bước vào, là một mảnh mát mẻ.
Dương Phàm mặc một bộ trường bào cổ tròn, sóng vai đi theo Lưu Minh Thủ phía sau, vừa đi vừa thì thầm nói chuyện về phong tình, dân tộc bản địa.
- Đứng lại!
Phía trước xuất hiện một mảnh đất trống trải, ước chừng hơn mười trượng, có thể nhìn đến gò đất cuối, còn cây một đạo tường trúc. Đây là lần thứ hai sau khi vào núi lại thấy một mảnh trống trải như vậy.
Lưu Minh Thủ đã nói với Dương Phàm về cách sử dụng này, vùng trống trải này thành lập nên là vì để tránh cho có người lẻn vào, địa vực trống trải, không có rừng trúc yểm hộ, muốn ẩn nấp đi vào cũng không thể.
Vừa nghe có người quát bảo ngưng lại, Lưu Minh Thủ khẩn trương bước đi ra nghênh đón, cười ha hả nói:
- Lương đội trưởng, là lão hủ đến đây.
Một quân nhân đứng ở phía sau, đi theo sau còn có mấy binh lính, chỉ là áo mũ của bọn họ không quá nghiêm trang, hơn nữa áo bào cũng không giống, không mặc khố quần, không mặc quân áo, nếu nói là dân chúng, trên người vẫn có mấy thứ của quân đội gì đó, nếu nói là quân nhân, cách ăn mặc lại giống người dân bình thường.
Tuy nhiên nghĩ bọn họ định cư như thế, vợ con toàn bộ ở trên chân núi, mười lăm mười sáu năm, ngoại trừ trông coi một Lư Lăng Vương thì không có bất luận việc gì khác, cũng không có điều động và huấn luyện gì, Dương Phàm cũng liền bình thường trở lại, quân đội như vậy còn có thể giống quân đội mới là lạ.
Tuy nhiên, quân dung của bọn họ tuy không nghiêm, nhưng quân kỷ vẫn nghiêm, dù sao bọn họ trông coi chính là một nhân vật quan trọng, nếu có gì sai sót, tất cả bọn họ đều rơi đầu, liên quan đến vấn đề cái đầu của mình, bọn họ không dám lơ là đấy.
- Lương đội trưởng!
Thôn dân Khiêng đao bổ củi và dây thừng lên núi đều chào hỏi quan quân này, còn chào hỏi cả mấy tên lính phía sau, xem ra làm hàng xóm mười mấy năm, đã quen biết lẫn nhau rồi. Lương đội trưởng nhìn thấy Lưu chưởng qũy lúc này sắc mặt mới hòa hoãn một chút, hỏi:
- Chính là hắn?
Nói xong, ánh mắt của gã rơi trên người Dương Phàm. Dương Phàm vội làm vẻ mặt tươi cười của người khéo làm ăn, cười cười khiêm tốn với gã.
Lưu chưởng quỹ nói:
- Dạ dạ dạ, chính là hắn, Lương đội trưởng, kính xin ngươi giơ cao đánh khẽ, các huynh đệ cũng kiếm chút tiền tiêu, hai bên cùng có lợi.
Nói xong lấy tiền từ trong ngực mà Dương Phàm cho ông ta, nhét vào tay Lương đội trưởng. Lương đội trưởng thấy túi tiền nặng nặng, chậm rãi nở nụ cười hài lòng.
Gã không chút để ý gật gật đầu, thuận tay vẽ một cái, noi:
- Chém mảnh ở đó đi, đừng có lên trên quá, nếu để Lữ soái biết, ngay cả ta cũng phải chịu liên lụy đấy!
Lưu chưởng quỹ cúi đầu khom lưng mà nói:
- Dạ dạ dạ.
- Còn nữa, người khách ngoài kia, cũng chỉ được lên núi hôm nay ngày mai không cho phép đâu đấy.
- Dạ dạ dạ!
Lưu chưởng quỹ chỉ liên tục gật đầu, Lương đội trưởng kia liếc nhìn Dương Phàm một cái, dẫn vài người đi trở về, Dương Phàm chú ý tới, phía trước cửa trúc có hai người khác cách đó không xa, còn có mấy đứa bé đang chơi đùa vui vẻ, hẳn là con cháu của quân hộ gia này.
*****
- Ừ, loại này là được, trúc này có thể làm đòn gánh, làm đũa, đầu thừa đuôi thẹo có thể dùng để tạo giấy, nhiều hơn cũng không sao.
- Như vậy tốt nhất, không già không non, thích hợp chế tác các loại đồ tre, cứ chặt nhiều hơn một chút đi.
Dương Phàm sắm vai thương nhân buôn bán đồ tre, đi theo sau công nhân thuê chặt trúc, chỉ chỉ trỏ trỏ. Dù sao những thôn dân này cũng không hiểu cây trúc nào là tốt, Dương Phàm nắm đủ tri thức để ứng phó với bọn họ.
Lưu chưởng quỹ tuổi đã lớn, ngồi trên tảng đá hóng mát, Dương Phàm đi tới đi lui cùng công nhân chặt trúc, vừa chỉ lung tung, vừa quan sát tình cảnh phía sau tường trúc.
Lúc đến chạng vạng, bọn họ sắp thu công rồi, trên núi có dòng suối, dòng nước không nhỏ, tuy sơn tuyền uốn lượn biến chuyển, có sâu có nông, không thả được bè tre, ném trúc vào đó, theo nước chảy không được xa, còn phải gẩy một chút, bọn họ chỉ có thể bó thành bó, kéo xuống núi.
Mấy chiếc xe bò thuê đỗ ở dưới chân núi, chở bó trúc về thôn trấn, để ở góc hậu viện của nhà trọ.
Trở lại nhà trọ, Dương Phàm trước tiên tắm rửa một cái, thay đổi một bộ đồ mới, lúc này mới vượt qua bình phong, bước đi thong thả đến phòng khách.
Cổ Trúc Đình trong phòng khách nghe tiếng nước chảy sau bình phong, sớm đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vừa thấy hắn thay quần áo đi ra, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Dương Phàm thay đổi y phục màu xanh nhạt, hai tay áo rộng lớn, ống tay áo phất lên, càng tăng thêm vẻ phóng khoáng, tuấn tú của hắn. Hắn chưa bao giờ ngừng nghỉ luyện võ công, thân thể kiện mỹ rắn chắc, mạnh mẽ, giống như được đúc bằng đồng, cơ thể có lực, kiện mỹ hùng tráng, cả người không có chút sẹo nào.
Cách ăn mặc phóng khoáng này cùng với đạo kế được búi cao, lại khiến cho hắn có khí chất khác hẳn với người luyện võ, tuấn tú tự nhiên, hết sức hấp dẫn. Hoặc là, đây chỉ là cảm giác trong mắt Cổ Trúc Đình đối với hắn, khoảng cách sinh ra mỹ cảm, bởi vì muốn tìm không được, thì lại càng tăng thêm vài phần sức hấp dẫn, giống như gặp tâm ma, mây tại đầu núi, đi lên đỉnh núi xa hơn, trăng ở trong nước, đẩy mặt nước sâu hơn.
Cổ Trúc Đình vội vàng thu hồi ánh mắt, chuyển qua ngồi chỗ khác để hắn ngồi ở giường, hạ giọng nói:
- Hôm nay a Lang lên núi, thấy như nào?
Dương Phàm gật đầu cám ơn với nàng, ngồi xuống nói:
- Ta quan sát kỹ rồi, trên núi có toàn bộ ba phòng tuyến, không ngoài dự liệu mà nói... hẳn là bốn đạo, chỗ ở của Lư Lăng Vương tất nhiên có người khác giám hộ. Ba đạo phòng tuyến, phía trước mỗi đạo phòng tuyến có mảnh đất vài chục trượng trống trải, ngoại trừ trúc thì là cỏ dại mọc không tới đầu gối, người không ẩn nấp được.
Cổ Trúc Đình đứng ở bên cạnh hắn, chăm chú nghe.
Dương Phàm tiếp tục giới thiệu:
- Sau mỗi mảnh đất trống trải đều có tường trúc, trong tường trúc cách mỗi trăm bước xây dựng một tòa lầu trúc, tuy nhiên ngoại trừ lối vào lên núi có thủ vệ ra, ta thấy lầu trúc đều trống, nhưng nhìn lại không thấy cũ nát, có lẽ vẫn được tu sửa không lâu, mặc trên có trúc mới làm nóc.
Cổ Trúc Đình ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy là, quân coi giữ trên núi này cho rằng ban ngày không có người nào lên núi, cho nên ngược lại ban ngày lơi lỏng, mà buổi chiều có thể lợi dụng trúc lầu này được không?
Dương Phàm vuốt cằm nói:
- Không tồi! Cho nên, hôm nay quan sát xong, ta cảm thấy, buổi chiều lẻn vào, lại càng dễ hơn so với ban ngày. Hơn nữa, sau tường trúc đạo thứ hai có quân hộ ở đó, có thể gặp chỗ Lư Lăng Vương ở, cũng sẽ không có gì đặc biệt, nếu để tối mà lên núi, sợ rằng tìm được Lư Lăng Vương rất khó.
- Ban ngày lẻn vào sao?
Cổ Trúc Đình nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Đi, ta có thể!
Dương Phàm cười, nói:
- Ta biết không làm khó được ngươi, tuy nhiên...hiện tại chuẩn bị kịp sao, nếu có thể, ta hy vọng sáng mai cùng ngươi lên núi!
- Đương nhiên kịp.
Cổ Trúc Đình đáp ứng rất rõ ràng, chỉ vì nụ cười này của Dương Phàm, cả đêm nàng chuẩn bị cũng đều đáng giá.
Đêm dài, Cổ Trúc Đình nửa đêm không ngủ. Nghe hắn say ngủ, hận hắn không hiểu phong tính u oán, hôm nay vì nụ cười tươi của hắn, thời gian liền hóa thành hư ảo rồi...