- Kiều ca ca!
Cửu Thái Nhi giống một con chim khách nhỏ hạnh phúc, đầu chui vào ngực của Dương Phàm, cổ tay trắng ôm lấy cổ của hắn, trên nét mặt tươi cười rạng rỡ còn đọng nước mắt. Một đôi bồ câu nhỏ mềm mại gắn chặt vào ngực Dương Phàm, bên trong nhịp tim đánh thình thịch.
Dương Phàm thấy nàng vui mừng trong nước mắt đang chảy, trong chốc lát không kịp phản ứng nàng ôm nhiệt tình như thế:
- Làm sao vậy?
- Ta tưởng rằng... Kiều ca ca sẽ không trở lại!
Cửu Thái Nhi mếu máo, mang giọng mũi ngữ điệu dốc hết bầu tâm sự, vẫn còn trong mắt chớp chớp nước mắt chảy ra ra lông mi, liền nín khóc mà cười:
- Đúng là tự mình dọa mình, Kiều ca ca không có gạt ta!
Dương Phàm có chút buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, khôn thể không gỡ đôi tay mềm mại trên cổ ra, nói:
- Ta chỉ là có chút việc nên chậm trễ, đồng ý công việc với ngươi, sao có thể không đến!
- Dạ!
Cửu Thái Nhi vui sướng gật đầu, dáng điệu thơ ngây giống như gà con mổ thóc.
- Kiều ca ca, ngươi nói một hay hai ngày, có thể dẫn ta rời khỏi, hiện tại đã qua một ngày, ta... Ta hôm nay hoặc là ngày mai, có thể đi theo ngươi rồi sao?
Cửu Thái Nhi có chút hưng phấn khó kìm chế, lại có chút lo lắng sợ hãi, một đôi mắt to làm người ta say mê muội trong nháy mắt cũng không chớp mắt chằm chằm nhìn Dương Phàm, mong mỏi từ trong miệng hắn nghe được câu trả lời thỏa đáng.
Mắt Dương Phàm chợt lóe lên, còn chưa mở miệng, Cửu Thái Nhi lại cúi đầu, khiếp vía thốt:
- Thúc phụ năm lần bảy lượt không có thể đạt được, có phần thẹn quá hóa giận rồi. Ông ấy nói... Ông ấy nói muốn đem ta hứa hôn với người ta, người đàn ông kia là một hỏa trưởng trong trại, người giống thứ giết heo, vừa béo vừa dữ, hắn trước kia có một cô gái, bị hắn say rượu đánh đập đến chết, ta sợ... Thật sự rất sợ...
Cửu Thái Nhi vê vê vạt áo vây quanh trên ngón tay lóng lánh. Cúi thấp đầu sợ hãi nói, không chú ý tới việc Dương Phàm đã gật đầu.
Dương Phàm nói:
- Ừ! Ta hôm nay đến, chính là muốn nói với ngươi, tối nay, ngươi có thể đi được không?
Cửu Thái Nhi nhanh chóng ngẩng đầu, hồi hộp mở to hai mắt, lắp bắp nói:
- Kiều ca ca, ngươi nói là?
Dương Phàm nói:
- Ta muốn tối nay đưa ngươi xuống núi!
Cửu Thái Nhi khẽ há hốc mồm, tim đập mạnh và loạn nhịp sau một lúc lâu, đột nhiên vui vẻ kêu lên:
- Có thể có thể. Đương nhiên có thể, ta... Tâ buổi tối ở chỗ này, ở chỗ này chờ Kiều ca ca dẫn ta đi!
Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói:
- Ngươi có thể đi là tốt rồi, ta còn lo lắng đến lúc đó ngươi không thể đi.
Cửu Thái Nhi bĩu môi nói:
- Bọn họ mới không để ý đến sự sống chết của ta. Tap có thể chạy ra ngoài đấy!
Nói xong lại lần nữa nhào vào lồng ngực của Dương Phàm:
- Kiều ca ca, ngươi thật sự là quá tốt. Ngươi là đại ân nhân của ta. Đại ân nhân cả đời!
Dương Phàm hơi có chút không tự nhiên, không quá thích ứng với hành động thân thiết như vậy, đang định nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại của nàng ra, Cửu Thái Nhi thình lình buông hắn ra, khẩn thiết nói:
- Kiều ca ca, đêm nay chúng ta đi rồi. Ngươi bây giờ không cần tìm “Trúc bảo” được không?
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Mình muốn tìm “Trúc bảo” đã tìm được rồi, trong rừng trúc này, làm gì có món đồ gì mà ta tìm.
Thấy hắn gật đầu, Cửu Thái Nhi vui mừng vô hạn. Kéo tay của hắn, nói:
- Kiều ca ca, ngươi đi theo ta!
Cửu Thái Nhi chạy vào rừng trúc, Dương Phàm bị nàng kéo, không tự chủ được đi theo sau nàng, chốc lát sau, đi vào một nơi, thò ra một vách đá cao hơn nửa người, từ trên vách đá rủ xuống dưới rất nhiều cây tử đằng, cây tử đằng đan vào thành một chiếc võng màu lục, rủ thẳng xuống đến mặt đất.
Cửu Thái Nhi buông tay Dương Phàm ra, nhanh nhẹn chuyển một cái, xoay tròn người, chiếc váy xòe ra như đóa hoa ngũ sắc tựa như đang nở, lộ ra một đôi chân nhỏ như ngọc măng.
Cửu Thái Nhi thở gấp, hai má đỏ bừng, ánh mắt chiếu sáng:
- Kiều ca ca, vào xem, đây là căn phòng nhỏ của ta.
Cửu Thái Nhi tách cây tử đằng ra, khom lưng chui vào, Dương Phàm có chút tò mò theo sát đi vào trong, đỉnh nham thạch cao hơn người, đứng ngược lại không quá khó khăn, độ sâu ước chừng bảy thước, trên mặt đất lan rộng những cành trúc, bên trên được lót cỏ xanh mềm mại, giống như một chiếc giường lớn.
Cửu Thái Nhi chụm hai chân lại, vui sướng nhảy múa, váy bay lên rồi lại hạ xuống, khi váy hạ xuống, nàng đã vui vẻ ngồi xuống trên giường cỏ mềm mại, chiếc váy bảy màu xòe ra bốn phía quanh nàng, cỏ xanh như lá sen, vạt váy giống như hoa sen, mà nàng ngồi ở chính giữa, giống như nhị hoa.
- Kiều ca ca, đến đây!
Cửu Thái Nhi cười khanh khách vỗ xuống giường cỏ mềm mại, Dương Phàm ngồi xuống ở mép "Giường", ngửi mùi cỏ xanh thiên nhiên, mỉm cười chung quanh nói:
- Không tệ, như ta người tu đạo lời nói động tiên, không nghĩ tới trên ở Hoàng Trúc Lĩnh, lại có nơi như vậy.
- Hơn nữa, động tiên bên trong này, còn có một vị tiên nữ xinh đẹp!
Dương Phàm quay đầu cười nhìn Cửu Thái Nhi nói.
Cửu Thái Nhi vuốt gương mặt của mình, vui mừng mà nói:
- Kiều ca ca, người ta thật sự rất đẹp sao?
Nàng biết rằng chính mình lớn lên đã rất đẹp, từ nhỏ chỉ biết, về sau dần dần trổ mã thành thiếu nữ tuổi thanh xuân, nàng thì càng hiểu được điểm này, trong trại ánh mắt của người đàn ông háo sắc nàng không phải nhìn không tới. Nhưng nàng không biết mình rốt cuộc đẹp bao nhiêu, nơi này dù sao cũng là một sơn thôn hẻo lánh, một cô gái nông thôn tuy đẹp có thể đẹp đến đâu?
Nghe nói ở Trường An và Lạc Dương có tuyệt sắc giai nhân, mỹ nữ các nơi trong thiên hạ hoặc tự nguyện hoặc không tự nguyện đều đã tập trung đến nơi đó, "Mã Kiều ca ca" là gặp qua nhiều người trong xã hội, lại có tâm chí khá kiên định của người tu đạo, Cửu Thái Nhi cũng không tin khuôn mặt xin đẹp của mình cũng có thể khiến hắn say mê.
Lúc này nghe Dương Phàm nói vậy, Cửu Thái Nhi vui thích trong lòng, tự tin tăng nhiều, nhưng nàng vẫn e thẹn cúi đầu, khẽ cuốn vạt áo, làm ra bộ dáng e lệ nói:
- Mới không phải rồi, Kiều ca ca từng trải nhiều, chắc gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, người ta... So với các nàng ấy như thế nào?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đúng, trong thiên hạ có thật nhiều cô gái xinh đẹp, nhất là trong thành thị, vốn là phần đông mỹ nữ, lại biết cách ăn mặc trang điểm, lại vô số người đẹp, đồng ý nhiều khi, nhìn đẹp như người của Thiên Tiên, một khi tẩy trang rồi, vô cùng thê thảm, cho nên muốn xem một cô gái sự đẹp hay không, phải là lúc cô ta tẩy trang mới biết được.
Cửu Thái Nhi cắn đôi môi mỏng và ngọt ngào như mứt, nghiêng đầu suy nghĩ, bất thình lình bò về phía Dương Phàm.
Một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, ở chỗ cây tử đằng rủ xuống, trong huyệt động dã thú đầy rẫy, như một con báo dã tính chưa thuần, vặn vẹo bờ mông, lấy một vẻ đẹp mê hoặc sung mãn đang bò về phía một người đàn ông, cảm giác đó như thế nào?
Tim của Dương Phàm không tự chủ được nhanh chóng nhảy nhanh lên, hắn không phải thánh nhân. Khi một vẻ đẹp đã đến cùng cực, tim của hắn cũng sẽ động.
- Vậy... Kiều ca ca nhìn xem, người ta có trang điểm hay không nha?
Gần trong gang tấc, hà hơi hoa lan, mũi nhẵn nhụi như mỡ ngỗng, khi nói chuyện ngay cả đầu lưỡi non đỏ đều nhìn thấy.
Dương Phàm nhìn làn da vô cùng mềm mại kia, trong suốt trơn bóng tựa hồ có thể chiếu ra bóng dáng của hắn:
- Không có, đương nhiên không có, ta rất ít khen phụ nữ xinh đẹp, nhưng ta không thể không thừa nhận. Ngươi là một trong nhưng cô gái đẹp nhất mà ta từng thấy! Người đâu sao mà có thể xinh đẹp đến vậy chứ?
Trong mắt Cửu Thái Nhi trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, dùng tay nhỏ bé che miệng, mĩm cười đứng lên:
- Người xưa nói, phụ nữ vô tài đó là đức, mà đức của phụ nữ. Thứ nhất chính là sắc đẹp của phụ nữ. Tiểu nữ nhất định là rất thất đức, cho nên mới sinh ra...
Cửu Thái Nhi cười khanh khách. Dương Phàm cũng không nhịn được cười.
Cửu Thái Nhi cười. Nụ cười trên mặt dần dần như sóng lăn tăn trong nước, nhẹ nhàng mà biến mất, sau đó từ từ yên lặng trở lại, một đôi mắt đen như bảo thạch càng ngày càng sáng, rạng rỡ tỏa ánh sáng:
- Kiều ca ca, Cửu Thái Nhi... thích huynh!
- Ừa?
Dương Phàm nâng cao đôi lông mày hình lưỡi mác lên. Đập vào mắt, đó là cái miệng be bé màu hồng, mềm mại nhẹ nhàng hôn lên cái miệng của hắn, thân thể của Dương Phàm lập tức như đóng băng.
- Cửu Thái Nhi. Chúng ta không thể...
Dương Phàm cự tuyệt, nhưng giọng điệu cũng không kiên quyết, như vậy dễ dàng kêu gọi người ta phấn chấn, như vậy một cử chỉ đẹp đến mức tận cùng hay thiên hạ, rất khó kêu người ta làm được vô dục vô cầu.
- Vì sao không thể? Muội nhìn ra được Kiều ca ca yêu thích muội, muội cũng thích Kiều ca ca...
- Thích, không có nghĩa là sẽ chiếm lấy...
Dương Phàm còn chưa dứt lời, lúc này đây, Cửu Thái Nhi giống con mèo nhỏ khéo léo, đang chồm về phía con chim sơn ca đang mổ lông nghỉ ngơi, thân thể của nàng rất nhẹ nhàng, đủ để đánh Dương Phàm gục, đẩy hắn bổ nhào vào nơi mềm mại, nơi có nhiều cỏ xanh ở trên giường.
- Kiều ca ca, muốn ta..
Cửu Thải Nhi nỉ non ở bên tai Dương Phàm, mang chút thanh âm run rẩy khiến máu của Dương Phàm sôi sục nhanh hơn:
- Muội... muội vẫn là tấm thân trinh nữ, nhưng nếu ở lại trên núi này, muội không biết còn có thể bảo vệ được bao lâu, Kiều ca ca, huynh đồng ý dẫn muội đi, không chỉ là nô thân, còn có nô tâm, muội... Tình nguyện một đời phụng dưỡng ca ca, làm nô tỳ, cũng cam tâm tình nguyện.
Cửu Thái Nhi xúc động ôm chặt Dương Phàm, vừa thân mật lẩm bẩm, vừa loạn xạ xé rách y phục của hắn. Dương Phàm từ trước đến nay cho rằng đàn ông mới là chủ động, hắn chưa bao giờ từng nghĩ đến chính mình gặp cục diện như vậy, sẽ có thời gian giả bộ tư chối, nhưng...đối mặt một thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy, hắn thật sự không thể giữ vững ý chí của mình được.
Cửu Thái Nhi vừa lớn mật cởi quần áo của hắn ra, vừa ngượng ngùng đem mặt vùi vào trong ngực của hắn, Dương Phàm không có chú ý tới, mặt đẹp của Cửu Thái Nhi hơi nghiêng, có nụ cười một chút quyến rũ mà tự đắc, trong mắt của nàng cất giấu một tia xảo quyệt, một con mồi vào tròng giảo hoạt.
Nàng cuối cùng là lo lắng, cho dù nàng nhìn ra được Dương Phàm giờ phút này hứa hẹn là phát từ thật tâm. Ý trung nhân đều nói con gái thường hay thay đổi, kỳ thật đàn ông không phải là không giống nhau, giờ khắc này hắn có thể vì ngươi đổ máu chảy mồ hôi, ngay sau đó tâm ý thay đổi, hắn ngay lập tức có thể vô tình phủ nhận với ngươi là không có hứa hẹn gì hết.
Hoàng Trúc Lĩnh này, nàng đợi đủ rồi! Cuộc sống ở nơi này, nàng chịu đủ rồi! Nàng muốn đi, nàng muốn nhảy ra khỏi thế giới nhỏ bé này, nhảy đến một không gian rộng lớn hơn, thú vị hơn.
Nhưng nàng có cái gì?
Người ta sinh ở nơi phú, nhờ phụ tổ phù hộ, có thể cả đời không lo; mang một thân dũng lực, có thể tòng quân nhập ngũ, dựa vào công trạng bách chiến đổi lại một luật sống; vất vả đọc thi thư, cho dù không thể thi đậu khoa cử, cũng có thể làm người phụ tá... , mà tất cả, đều là con đường của nam nhân.
Nàng là phụ nữ, nàng có cái gì?
Ông trời chỉ cho nàng một dung nhan xinh đẹp, một thân thể với làn da trắng như tuyết, đây là tài sản duy nhất của nàng.
Nàng phải thay đổi cách sống, cho nên phải đem tài sản duy nhất của nàng, gửi vào việc này cho một người đàn ông để có thể thay đổi vận mạng mình!
Có gió từ từ đến, cây tử đằng nhẹ lay động, như màu lục của lưới.
Một con dê non trắng trần truồng, lại giống như con cá nằm trong lưới.
Cá nằm trong lưới, muốn dùng nó dày công dệt lưới, lưới ở tim người đàn ông kia.
Gió nhẹ lên cao, võng lay động nhẹ, giường cỏ như thuyền... !