Ở Đông cung cha con Lý Đán phụ tử nhìn bên ngoài cung thành xa xa, Cổ Trúc Đình đóng giả Lư Lăng Vương kiên trì dưới sự hướng dẫn Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá và nội thị đi đến điện Võ Thành, ven đường thấy thái giám và cung nga nhìn thấy “ông ta”, đều né tránh bên đường, hướng về phía “ông ta” hoặc là hạ thấp người hoặc là cúi chào.
Tuy rằng bọn họ đối với vị Vương tử này từ đáy lòng còn không đủ kính ý, nhưng là bọn họ rất rõ: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị này từng là thiên tử, bây giờ là Hoàng tử, ngày sau là chủ nhân của tòa cung điện này.
Thiên đường và Minh Đường mới xây dựng, dựa vào kiến trúc cao lớn giàn giáo còn để ở đàng kia, đám thợ thủ công đang ở bận rộn khâu cuối cùng cho việc xây dựng kiến thiết và che đậy khuyết điểm, Thiên tử đã già, nói không chừng làm khi Vạn Tượng Thần cung hoàn thành, chủ nhân vào làm chủ trong đó dĩ nhiên là lão già thoạt nhìn yếu đuối năm mươi trước mắt này, ai dám đối với ông ta bất kính đâu?
Tới Điện Võ Thành rồi, tầng cửa thứ nhất, gác cổng nghiêm khắc. Tầng cửa thứ hai, gác cổng nghiêm khắc. Tầng cửa thứ ba...
Trong lòng Cổ Trúc Đình có chút hoảng sợ, nhưng Dương Phàm không theo vào, nàng không nhận được bất kỳ chỉ thị gì, chỉ có thể kiên trì đi xuống.
Cổ Trúc Đình vừa bước vào tam trọng cửa, bên cạnh cửa đột nhiên xuất hiện một lão thái giám, cười híp mắt cản trước mặt nàng, hướng về phía nàng đưa một tư thế tay, ra hiệu nàng chuyển hướng qua bên cạnh, Cổ Trúc Đình chợt lóe mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh có hai nữ quan xinh đẹp đang thướt tha đứng ở hành lang, mỉm cười nhìn nàng, cũng hướng về phía nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Cổ Trúc Đình theo bản năng đi tới, thân đứng lại, đã thấy ánh mắt hai nữ quan kia nhìn hướng phía sau, không khỏi cũng quay người lại, chỉ thấy Lý Hiển mặc áo bào xanh, từ một cửa khác xuất hiện, đứng ở bên cạnh Chức Phương Viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá.
Từ Ngạn Bá cũng không biết Hoàng tử đứng bên cạnh là giả, mắt thấy tình cảnh này, đứng ở đằng kia với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn diện mạo người bên cạnh mình và vị mới vừa rồi có bảy tám phần tương tự Vương gia, hai người một người mặc Hoàng tử phục sức, một người mặc quần áo xanh, thoạt nhìn hình như người kia mới là thật.
Nhưng, ở phía trước không ngừng ra hiệu y tiếp tục đi tới là quản sự đại thái giám trong cung Cao công công. Đi bên cạnh người dẫn vị đang mặc vương bào Lư Lăng Vương chính là người thân tín nhất bên cạnh Hoàng đế nữ quan Thượng Quan Uyển Nhi và Phù Thanh Thanh, hơi choáng váng đầu Từ Ngạn Bá không có sự lựa chọn, chỉ có thể cùng vị Vương gia áo xanh này tiếp tục đi về phía trước.
Bọn thị vệ trong cung cầm thương đứng ở đằng kia nhìn không chớp mắt, đối với tất cả mọi việc phát sinh trước mắt lờ đi như không nhìn thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi mắt thấy Từ Ngạn Bá cùng vị Lý Hiển áo xanh kia đi đến trước điện, cao giọng thông báo như nghi thức, lát sau dẫn Lý Hiển đi vào, lúc này mới hướng về phía người mặc trang phục "Lý Hiển" khẽ mỉm cười. Cầm tay nàng, dịu dàng nói:
- Cổ cô nương đúng không? Ta họ Thượng Quan, tự Uyển nhi, mời cô nương đi theo ta!
- Thượng Quan Uyển Nhi! Vị cô nương này chính là đương triều nội tướng Thượng Quan Uyển Nhi!
Cổ Trúc Đình bị tên người này làm kinh động, không đợi nàng nghĩ rõ ràng, đã không tự chủ được theo Thượng Quan Uyển Nhi đi ra.
Khi đó gần cửa thành. Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư liền cố ý chậm tốc độ, nhường nghi thức Lư Lăng Vương vào thành, cùng thời gian mở cửa. Hai người ở đình ngoài thành ước chừng ba dặm nghỉ ngơi một canh giờ, lúc này mới khởi giá trở về thành.
Võ Tam Tư chưa trở về phủ đệ của mình, mà là theo chân xa mã Võ Thừa Tự đến Ngụy vương phủ. Lư Lăng Vương đã hồi kinh rồi, còn muốn hành thích gã đã là khó càng thêm khó, hơn nữa ở cứu động thủ. Hành thích một vị đường đường Hoàng tử, không thành công thì thôi, thành công, muốn mạo hiểm chính trị cũng tực sự quá lớn.
Hiện giờ Võ Tam Tư đã không có chủ ý, đành phải theo tới, cùng người đối đầu cũ Võ Thừa Tự thảo luận một chút.
Võ Thừa Tự trở lại trong phủ, uống trước một chén thuốc nhuận phế, thấy gặp Võ Tam Tư vẫn như cũ không vui. Lúc này mới nói nói:
- Ngươi không cần bộ dáng này! Cô mẫu tuy rằng đón con trai ruột của bà trở về, cũng có thái độ muốn truyền ngôi cho hắn, nhưng ta rất hiểu rõ cô mẫu, bà là tuyệt đối không hy vọng một tay sáng lập Võ Chu Đế Quốc một lần nữa lại sửa họ Lý đường.
Cô mẫu là khai quốc chi quân, sống làm cửu ngũ chí tôn, chết cũng muốn hưởng thái miếu. Bà hy vọng mình với tư cách là khai quốc đế vương được ở bên trong thái miếu, chứ không phải lưu danh sử sách là vợ của Lý gia. Cho nên. Đối với việc tương lai, cô mẫu tất nhiên sẽ có sự an bài, ta và ngươi kiên nhẫn chờ đợi, đợi hiểu tâm ý của cô mẫu mới quyết định cũng chưa muộn.
Võ Tam Tư nắm chặt hai tay. Hướng trên bàn đấm nhẹ nhàng một đấm, bùi ngùi thở dài:
- Hiện giờ cũng chỉ được như thế!
Hai người đang nói chuyện, có người từ bên ngoài tiến vào, Võ Thừa Tự ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy người tới dáng người cao lớn, râu dài năm chòm, tướng mạo có vài phần giống Hán Thọ Đình Hầu trong miếu Quan đế, nhận ra là một viên gia tướng bên cạnh Võ Tam Tư, liền không nói gì.
Cơ Tổ Băng vào đại sảnh, chợt lóe mắt nhìn lên, thấy chủ nhân mình đang hai tay chống lên bàn, buồn rầu không vui, vội vàng nện bước chạy tới, vây quanh Võ Tam Tư bên người, nâng bộ râu dài, cúi xuống, ghé lỗ tai của Võ Tam Tư nói nhỏ vài câu.
Võ Tam Tư đang nhắm mắt không nói, làm hình dáng xót xa không thôi, nghe y nói hai câu, hai mắt bỗng mở ra. Cơ Tổ Băng lại xì xào bàn tán vài câu, Võ Tam Tư kêu to một tiếng "A!", hai tay hướng trên bàn đấm thật mạnh, lập tức phát lực quát, đem toàn bộ mấy người trước bàn đi ra ngoài.
Võ Thừa Tự hoảng sợ, không vui nhíu mi nói:
- Tam Tư, ngươi lúc này phát tác, lại có việc gì?
Võ Tam Tư nhanh nắm hai đấm, cả người phát run, luôn miệng nói:
- Sai rồi! Sai rồi! Ta thật sự sai rồi!
Võ Thừa Tự nghe không hiểu ra sao cả, trừng to mắt nói:
- Ngươi làm chuyện gì sai?
Võ Tam Tư ngửa mặt nhìn trời, khóc không ra nước mắt quát:
- Hắn nói là sự thật! Hắn nói quả nhiên là thật đấy! Ta vì sao không tin hắn! Ta vì sao không tin hắn! Sai lầm lớn đã thành, sao có thể trở về trời!
Võ Thừa Tự vẫn là vỗ vỗ trán, lại buồn bực truy vấn:
- Ai nói là sự thật? Ngươi không tin ai?
Võ Tam Tư bỗngnhảy bật lên, đau lòng nói:
- Thôi! Ý trời a! Ý trời như thế, có khóc cũng không làm gì!
Dứt lời vung ống tay áo, bước nhanh ra ngoài. Cơ Tổ Băng thấy chủ công mình đi rồi, vội hất hàm râu dài lêng, hùng dũng sửa khí phách hiên ngang theo sau chủ công đi.
Phía trước Võ Tam Tư vẻ mặt thống khổ, chỉ có điều không khóc, không giống Cơ Tổ Băng phía sau thân hình tư thế, thần thái cử chỉ, hiển nhiên chính là một Quan Vân Trường. Võ Thừa Tự nhìn theo bóng Võ Tam Tư đi xa trố mắt một lúc lâu, phất tay áo mắng:
- Thật là một người ngốc nghếch không nên thân!
Trong Sử quán, chỗ ở của Thượng Quan Uyển Nhi.
Hương khuê lan tỏa mùi hương hoa lan nhẹ nhàng, Cổ Trúc Đình khoanh chân ngồi ở trước bàn, đối mặt với gương đồng bát giác hoa văn thạch châu, lấy khăn ước nhẹ nhàng lau nếp nhăn cuối cùng ở khóe mắt, đứng đối diện Thượng Quan Uyển Nhi và Phù Thanh Thanh mắt thấy toàn bộ quá trình nàng tháo hóa trang, không khỏi kinh ngạc nhìn nhau.
Phù Thanh Thanh không kìm lòng nổi khen:
- Thiên hạ to lớn, kỳ nhân thuật. Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng!
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu nói:
- Uyển Nhi hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt, không thể tưởng được trong thiên hạ lại thực sự tài nghệ vô cùng kì diệu như vậy!
Đối với sự khen ngợi của hai cô gái, Cổ Trúc Đình chỉ nhẹ nhàng cười, đến trước chậu đồng vung nước trong lên, đem khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn rửa sạch Uyển nhi lấy chiếc khăn lụa mềm mại vắt trên kệ đưa. Mỉm cười nói:
- Cổ cô nương mời dùng!
- Đa tạ Thượng Quan Đãi Chiếu!
Đối với sự ân cần của Thượng Quan Uyển Nhi, Cổ Trúc Đình có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười, cũng không sửa nàng bởi vì Hoàng đế tên là "Chiếu (曌)" (cùng âm chiếu 诏), cho nên thân phận nàng dừng lại đã ứng với gọi là Đãi Chế.
Phù Thanh Thanh đợi Cổ Trúc Đình lau sạch mặt, thuận tay tiếp nhận khăn lụa, mỉm cười nói:
- Phía sau bình phong đã chuẩn bị quần áo. Cổ cô nương xin mời đi theo ta!
Cổ Trúc Đình theo Phù Thanh Thanh vọt đến mặt sau tấm bình phong, khi nàng trở ra, đã thay một bộ quần áo trong cung màu vàng nhạt, người vẻ đẹp hơn hoa, đặc biệt quyến rũ. Phù Thanh Thanh vui vẻ khen:
- Cổ cô nương thật xinh đẹp, nhan sắc như thế, thiên kiều bá mị. Khi giả làm một nam nhân năm mươi tuổi, không ngờ đều không có sơ hở.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng đang cười, trong lòng cũng không có cảm giác ghen ghét:
- Cái gã xú nam nhân không lương tâm kia, đánh chết đánh sống cũng không quên mang nữ nhân như hoa như ngọc bên người, chẳng lẽ nam nhân có võ công nam nhân đều chết sạch sao?
*****
Trên Điện Võ Thành, hai mẹ con đã nói chuyện xong rồi, tương đối không lời gì.
Lư Lăng Vương Lý Hiển kỳ thật trên đường đi nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, khi nhìn thấy mẫu thân phải biểu hiện được niềm vui bất ngờ như thế nào, kích động như thế nào, tưởng niệm như thế nào. Đủ loại ý tưởng giống như bình thường diễn trò, đã sớm nghĩ kỹ bước đi. Nhưng ông trước đó đã tới một lần, lúc ấy chỉ lo hướng Võ Tắc Thiên giải thích ông vì sao phải theo Hoàng Húc Sưởng rời khỏi đại đội nhân mã lặng lẽ vào cung.
Lúc ấy không kịp diễn trò, hiện giờ này một lần cũng đã diễn trò thật sự, diễn trò cùng với Võ Tắc Thiên, ông đã cùng mẫu thân trước đó gặp qua một lần rồi, lúc này tái biểu hiện bộ dáng "Chân tình biểu lộ" không khỏi rất giả. Nhưng ông lại không nhanh trí. Hóa ra định sách không cần dùng, nhất thời tìm không được lời để nói, lại không thể bỏ qua cơ hội cùng mẫu thân gần gũi này được, đành phải nghiêm mặt ở đàng kia. Trong lòng vội vàng tìm câu chuyện nói, đáng tiếc càng sốt ruột càng nghĩ không ra.
Võ Tắc Thiên thấy bộ dáng nhi tử này thật nhút nhát như vậy, trong lòng cũng thất vọng. Tuy nói trong lòng bà, quyền lực địa vị, việc kế thừa đế vương so với con trai của bà quan trong hơn, nhưng này dù sao cũng là con trai của mình, đã mười sáu năm không thấy con. Tuổi bà đã quá lớn, đã bắt đầu xem trọng thân tình, vừa mới gặp Lý Hiển khi còn nhỏ rất xúc động, đáng tiếc Lý Hiển biểu hiện vụng về nhiệt tình trong nội tâm bà ít nhiều cũng tiêu tan.
Võ Tắc Thiên thở dài, trong lòng không phải không có chua xót, nhưng đây hết thảy không đều là vì quyền lực bà chăm chăm truy cầu sao? Tình cảm giữa Mẫu tử đạm bạc, nguyên nhân sâu xa đều là do bà một tay tạo thành, bà có lời gì tốt đâu.
Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại mới vừa rồi đứa con nói mình lần này trở về còn dẫn theo một cháu gái nhỏ mà, đó là đứa cháu gái nhỏ nhất của một nhánh con Lư Lăng, bà còn chưa thấy mặt, không khỏi hứng thú lại, đứa con mặt mày đáng ghét, cháu gái nhỏ không rành thế dù sao cũng có thể an ủi lòng già.
Võ Tắc Thiên mở miệng:
- Hiển nhi!
- Dạ ! Mẫu thân!
Đang vắt óc suy nghĩ đề tài không biết nên mở miệng như thế nào Lý Hiển vội vàng khom người.
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Vi nương nhớ rõ, lần này cùng con đi trước về kinh, còn một đứa con gái?
Trong lòng Lý Hiển vui vẻ, thầm nhủ:
- Đúng vậy a, con thế nào đã quên Khỏa Nhi rồi, đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, có thể nói, nếu con sớm chút nhớ tới nó, cũng không lúng túng lần này.
Lý Hiển vội vàng đáp:
- Vâng! Con dẫn theo đưa cháu gái nhỏ tên Khỏa Nhi của a mẫu hồi kinh, hiện tại nó đang ở ngoài điện đợi chỉ.
Võ Tắc Thiên lông mày nhíu lại, nghi ngờ nói:
- Khỏa Nhi? Sao lấy một khuê danh cổ quái như vậy?
Lý Hiển chần chờ nói:
- Khỏa Nhi... Là đứa con trên đường đi Phòng Châu sinh, bởi vì việc phát sinh gấp gáp, không rảnh chuẩn bị tã lót, liền dùng quần áo bao lên đứa con mới sinh, nên... Liền vì thế mới đặt cái tên này.
Ánh mắt của Võ Tắc Thiên bỗng khẽ động, trầm mặc một lát, quay sang Cao công công hầu hạ trước điện nói:
- Đi, dẫn cháu gái nhỏ của trẫm lệnh đến, trẫm muốn gặp!