Dương Phàm vẻ mặt thần bí tươi cười, Cổ Trúc Đình bên cạnh chăm chú nhìn, suy nghĩ một lúc, dò hỏi:
- Một bộ… quần áo mới?
Dương Phàm bật cười nói:
- Lẽ nào lại như vậy, nghĩ ta quá keo kiệt rồi!
Hàm răng trắng của Cổ Trúc Đình khẽ cắn môi dưới, lại nghĩ một lát, rồi nói:
- A! ta biết rồi, là một món đồ trang sức?
Dương Phàm vẫn mỉm cười lắc đầu.
Cổ Trúc Đình suy nghĩ một lát, hơi ngượng ngùng nói:
- Sẽ không phải là nhà cửa và mười mẫu ruộng phì nhiêu chứ?
Dương Phàm cười ha ha, lấy từ trong ngực ra một món đồ, đưa ra nói:
- Đừng đoán nữa, tự mình cầm xem đi!
Cổ Trúc Đình vừa mới nghĩ tới nghĩ lui, thật ra trong lòng đã nảy ra một ý nghĩ khiến nàng vô cùng vui mừng: “Nạp ta làm thiếp?”
Tuy nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị nàng gạt sang một bên, chưa có người đàn ông nào lấy điều kiện như vậy để trả ơn, hắn phải yêu bản thân mình lắm thì mới cảm thấy việc nạp mình làm thiếp còn là một loại ban ân điển?
Tuy rằng với địa vị của Cổ Trúc Đình, nếu Dương Phàm đồng ý làm như vậy, nàng thật sự lên tầng lớp cao hơn, hương khói phần mộ tổ tiên, nên đến miếu đốt một nén hương mới phải.
Dương Phàm đưa qua một phong thư, trong lòng Cổ Trúc Đình không khỏi kinh ngạc. Nàng rút thư ra, cẩn thận mở ra, vừa nhìn một cái, không khỏi kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, tay cũng không kìm được mà run lên.
Đây là một bức thư, chỉ là một bức thư, là bức thư Dương Phàm viết cho Thanh Hà, chủ nhân Thôi thị, trong thư ngoài những ngôn từ xã giao vô dụng kia thì có thêm một việc: kính nhờ Thôi thị xóa bỏ thân phận đầy tớ cho cả nhà Cổ Trúc Đình, trở thành dân thường.
Cổ Trúc Đình tuy có võ công vô cùng cao cường, nhưng điều này cũng không giúp được gì nhiều cho thân phận của nàng. Nàng sống trong xã hội này, trong một xã hội có đủ thứ trói buộc, nàng là đầy tớ, từ nhỏ đã là như vậy, điều này là không thể thay đổi được.
Đầy tớ là gì?
Đầy tớ có thể tùy ý mua bán cũng giống như gia súc, chủ nhân nếu cưỡng hiếp nô tỳ nhà mình cũng không có tội, nếu đánh người thậm chí là đánh chết cũng chỉ cần báo lên quan phủ một tiếng, bỏ hộ tịch là được. Bởi vì không ai coi đầy tớ là người, đó là tài sản riên của chủ nhân.
Đầy tớ không có bất kỳ quyền lợi lên tiếng nào, mặc dù mình bị đối xử bất công như thế nào cũng không thể báo quan, mặc dù chủ nhân phạm tội, chỉ cần không phải tội mưu phản, phản nghịch, nếu đầy tớ dám tố cáo chủ cũng đều lập tức bị treo cổ, tuyệt đối không tha thứ.
Thân phận của đầy tớ là do cha truyền con nối, họ có thể có gia đình riêng, nhưng luật pháp cũng không thừa nhận, cũng không bảo vệ, chủ nhân có thể tùy ý chia rẽ gia đình họ. Tất cả những đứa con họ sinh ra cũng đều sẽ là đầy tớ, là một phần tài sản của chủ nhân.
Hơn nữa, thân phận của đầy tớ một khi đã xác định thì không thể thay đổi. Bản thân ngươi có tiền cũng tốt, người ngoài đồng ý giúp ngươi cũng tốt, nhưng cũng khó mà thoát được thân phận đầy tớ của ngươi. Dưới thời nhà Tần còn có thể sự dụng công trạng để cởi tịch, đến thời nhà Đường, điều này đã trở nên vô dụng. Đầy tớ phải hoàn toàn do chủ nhân quyết định. Chủ nhân phải viết một bản khế báo và được quan phủ phê duyệt, thân phận của ngươi mới có thể thay đổi.
Tuy nói rằng con cháu Thôi gia nghìn năm làm quan, không tới mức ngược đãi đầy tớ. Cổ thị lại có nhiều dũng sĩ, là một trong những lực lượng vũ trang quan trọng của Thôi gia, vì thế đối với họ cũng rộng rãi và tử tế hơn, nhưng cũng chỉ là bên trong Thôi gia. Dòng máu và vận mệnh của họ sẽ không thể thay đổi được, trên đời này, họ chỉ mãi mãi là dân đen.
Cổ Trúc Đình chính là xót thương cho thân phận của mình, từ nhỏ đã thề, thà rằng một mình khổ cực đến hết cuộc đời cũng không lấy chồng, khiến cho con của nàng sau này sẽ lại lặp lại thân phận bi thảm như đời trước. Hôm nay, không ngờ Dương Phàm lại đề nghị giúp người nhà nàng cởi tịch.
Tờ giấy này như nặng cả ngàn cân, tay Cổ Trúc Đình cầm tờ giấy mà không kìm được run lên.
Dương Phàm áy náy nói:
- Trước kia nghe ngươi nói cũng biết là người nhà họ Cổ rất đông, đến giờ đã có tới chín phòng mấy trăm con cháu. Nếu như cởi tịch cho tất cả… Chỉ sợ là Thôi gia không chịu. Để cho thỏa đáng, ta chỉ đề nghị cởi tịch cho một mình ngươi, ta đã cố hết sức rồi, ngươi đừng thất vọng.
Cổ Trúc Đình khóc như mưa, chợt quỳ xuống ngay trước mặt Dương Phàm, chỉ nói nửa câu:
- A lang ân trọng như núi, ta…
Liền khóc đến không nói thành lời.
Nàng biết, bình thường tuyệt đối sẽ không có ai đi xin nhà người khác phóng thích nô tỳ. Hơn nữa, Thôi gia có thế lực như vậy, người ngoài sẽ không dám, Thôi gia cũng không cần nể mặt người ta. Mà Cổ thị đúng là người mà Thôi gia trọng dụng, càng không thể so sánh với đầy tớ bình thường, có thể dễ dàng đem tặng người khác hoặc là nâng lên trở thành phu nhân.
Nàng trước kia cũng trông mong có thể trở thành thiếp của Tông Chủ, trong đó cũng không hẳn là có suy nghĩ thay đổi thân phận. Một dân đen làm thê thiếp cũng đã là không có tư cách, Thôi gia sẽ không đến mức vì nàng mà khiến Tông Chủ mất mặt. Không ngờ hôm nay Tông Chủ là tặng nàng một đại ân tình.
Nếu chuyện này Dương Phàm đã ra mặt để nói, dĩ nhiên là có nắm chắc, Thôi gia đành phải đáp ứng, Dương Phàm chẳng khác nào thiếu người ta một ân tình lớn, trong quan trường ân tình cũng là một món nợ rất tốt, với năng lực của Thôi gia, sự việc gì bọn họ cũng có thể tự giải quyết, nếu cần dùng đến nợ ân tình của hắn để hỗ trợ, chuyện này tuyệt đối là không nhẹ. Phần lễ vật này đối với Cổ Trúc Đình mà nói, đích xác là nặng hơn núi!
Dương Phàm vội nhảy xuống ngựa, dìu nàng đứng dậy, thành khẩn nói:
- Ngươi lần này lập nhiều công lớn, Dương mỗ không đủ sức để cởi tịch cho nhà họ Cổ, trong lòng đã cảm thấy hổ thẹn.
Hai mắt Cổ Trúc Đình đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi. Giờ phút này, càng khiến cho nàng có thể chết vì Dương Phàm ba trăm lần, ngay cả thịt nát xương tan nàng cũng oán trách nửa câu.
*****
Võ Tắc Thiên nhìn thấy cháu gái Lý Khỏa Nhi, mới phá vỡ tình trạng lạnh lùng với đứa con trai, sau khi nói chuyện một hồi, Võ Tắc Thiên vô cùng thích đứa cháu gái khôn ngoan lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu này.
Thấy Võ Tắc Thiên có vẻ không khỏe, Lý Hiển vội vàng mời mẫu thân đi nghỉ, Võ Tắc Thiên lấy lý do Lư Lăng Vương phủ đã lâu không ai ở, quá thảm hại, chỉ bảo người đưa họ vào Đông cung, tạm thời sắp xếp một chỗ ở, đồng thời cũng để cho huynh đệ ông và Lý Đán gặp nhau.
Về ngụ ý trong truyện này, bà tin rằng đứa con vụng về ngu ngốc nhất ở Đông cũng kia cũng hiểu được. Chuyện Hoàng Thái Từ này, hãy để cho Đán nhi chủ động thoái vị cho thỏa đáng, huynh đệ nhường nhau, cũng là một chuyện có thể khiến người ta ca tụng.
Võ Tắc Thiên trở lại hậu cung, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông thấy bà có vẻ mệt mỏi, vội vàng tiến lên, người nắn vai, người bóp chân, vô cùng chu toàn. Trong Phụng Thần Giám cũng có vài thiếu niên xinh đẹp, người mang rượu nếp than tới, người lột hoa quả, vô cùng lộn xộn.
Võ Tắc Thiên bực mình xua tay, đưa những thanh niên này đi. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông thấy Võ Tắc Thiên dường như không vui, tuy rằng xưa nay vốn được bà sủng ái, nhưng lúc này cũng không dám vì thế mà kiêu căng, chỉ có thể cẩn thận hơn, chú tâm hầu hạ, không dám nói thêm một câu.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt nằm thư thái trên ghế, sau khi yên nghỉ ngơi một hồi lâu, chậm rãi hỏi:
- Cả đêm Long Môn bình an vô sự?
Trương Xương Tông được bà hỏi mới dám mở miệng, hắn quệt một chút son lên môi, làm nũng mà nói:
- Thánh thượng còn hỏi sao, sau này những việc như vậy đừng sai huynh đệ chúng thần nữa, đêm qua huynh đệ chúng thần suýt nữa đã mất mạng, không thể hầu hạ cho thánh thượng được nữa.
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
- Các ngươi không phải không có chuyện gì rồi sao? Nói đi. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Trương Xương Tông lập tức thêm mắm thêm muối để kể lại chuyện xảy ra đêm qua, kẻ thù bị hắn nói quá lên vô số lần, hai huynh đệ hắn cũng trở nên vô cùng dũng mãnh. Bọn họ chính khí lẫm liệt đẩy lùi thần công của kẻ địch, hét lên nói thích khách dừng lại, sau đó hai huynh đệ song kiếm hợp bích…
Trương Xương Tông thao thao bất tuyệt nói được hơn một nửa, Võ Tắc Thiên mới thở dài, vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát sắc mặt của Trương Dịch Chi, nói:
- Đi gọi hai nha đầu Cao Oánh và Lan Ích Thanh đến đây cho trẫm, trẫm có chuyện muốn hỏi bọn họ.
Trương Dịch Chi vội vàng vâng một tiếng rồi rời đi. Hết thời gian một nén hương, Trương Dịch Chi đưa hai thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu xanh biếc nhẹ nhàng đi vào. Võ Tắc Thiên phất phất tay, Trương Dịch Chi hiểu ý, vội kéo Trương Xương Tông còn chưa rõ là chuyện gì lui xuống.
Võ Tắc Thiên vẫn nhắm mắt, im lặng một hồi lâu mới nói:
- Từ ngày xuất cung, các ngươi đã gặp phải những chuyện gì, nói lại tỉ mỉ cho trẫm biết.
- Vâng!
Cao Oánh kể rõ ràng đầu đuôi, khi nói đến chuyện Cổ Trúc Đình dùng thuật dịch dung để biến thành Lư Lăng Vương, Võ Tắc Thiên “A” một tiếng, nói:
- Trên đời lại có kỹ thuật kỳ diệu như vậy sao? Có thể giả dạng sao?
Lan Ích Thanh cười nói:
- Thánh thượng, giả dạng nhất thời thì có thể được nhưng giả dạng hoàn toàn là không thể. Chỉ cần có người ở cạnh, tiếp xúc là liền biết thật giả. Khi công chúa đến Long Môn, chỉ cần nhìn là liền biết người là giả, nhưng muốn dùng thuật này để đánh lừa thích khách thì cũng dễ dàng.
Võ Tắc Thiên hơi thất vọng mà nói:
- Thì ra là thế, cũng chỉ là giống như vải thưa che mắt thánh mà thôi. Dương Phàm cũng được lắm, loại kỹ xảo tầm thường, thuật gà gáy chó trộm này cũng có thể bị hắn sử dụng, các ngươi nói tiếp đi....
Cao Oánh tiếp tục kể, Võ Tắc Thiên nghe rất chăm chú, bởi vì giai đoạn này rất nhiều thay đổi bất ngờ, cao trào liên tiếp nổi lên, Võ Tắc Thiên tuổi tác ngần này rồi, không ngờ càng nghe càng hưng phấn, không có chút mệt mỏi.
Lúc này cũng có thể nhìn ra lúc trước Dương Phàm không dùng lực lượng của Thừa Tự Đường, quá trình nghênh đón Thái tử và đấu lực đấu trí với nhóm sát thủ lớn do bộ tộc Võ thị phái ra, nếu có Thừa tự đường tham dự, mặc dù bọn họ hành động bí ẩn cũng đừng mơ tưởng giấu diếm được ánh mắt của Võ Tắc Thiên, một khi bà ta biết Dương Phàm có lực lượng khổng lồ thần bí như vậy, hẳn là ngày chết của hắn cũng đến.
Ngược lại, Dương Phàm chỉ dùng một người tâm phúc là Cổ Trúc Đình, người của Bách Kỵ và nội vệ đều biết rằng nàng là một nô tỳ Dương Phàm mua về từ Trường An. Hơn nữa, Võ Tắc Thiên và nội vệ dĩ nhiên xác định nàng là một người trong giang hồ đã từng học ảo thuật, căn bản không để tâm tới.
Võ Tắc Thiên càng nghe mặt càng biến sắc, khi Cao Oánh kể đến chuyện bọn họ di chuyển quân đội Long Môn, vẫn là lấy giả đánh thật, rồi đến khi sắp hồi cung, những chuyện sau này Võ Tắc Thiên đã biết, lúc này mới xua tay để nàng dừng lại. Võ Tắc Thiên cẩn thận suy nghĩ một hồi những chuyện mà Cao Oánh vừa kể, thở dài mà nói:
- Hữu dũng vô mưu, trí kế vô song!
Bà chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, Cao Oánh và Lan Ích Thanh vội cúi người, Võ Tắc Thiên dương dương tự đắc nói:
- Mắt trẫm già nhưng không kém, nếu không chọn người này, Hiển nhi sao có thể bình yên trở về kinh thành!
Cao Oánh và Lan Ích Thanh vội vàng nói:
- Hoàng thượng anh minh!
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Các ngươi lui đi, truyền khẩu dụ cho trẫm, ngày mai sau khi lâm triều, lệnh cho Dương Phàm và điện Võ Thành kiến giá!