An Thượng thư không biết những người này do Dương Phàm phái tới sao?
Đương nhiên biết. Nhưng y cho rằng tất nhiên Dương Phàm đến đây, trò khôi hài này cũng sẽ kết thúc. Những người này xông vào Hộ bộ, quấy công bếp, đánh Thượng thư, náo loạn trước mặt nhóm quan lại sai dịch làm việc tại các bộ các Ti như vậy, Dương Phàm không lo lắng kích khởi Hộ bộ phản kích lại mạnh mẽ sao?
Nếu hắn đến đây, hiển nhiên là cảm thấy sự tình đã huyên náo đủ rồi, hắn không muốn cũng phải xử lý tốt việc này, chỉ cần trò khôi hài này lập tức chấm dứt là tốt rồi, đám binh lính vô lại này căn bản không có da mặt, y là tiến si lưỡng bảng, Thượng thư đương triều, nhưng vẫn yêu quý da mặt đấy, vả lại đuổi đám người này cút đi rồi, y sẽ từ từ chơi lại bọn chúng.
Dương Phàm thấy vẻ mặt An Thượng Thư nhiệt tình, vội vã cầm tay của y, thân thiết hỏi han:
- Ngài là....
Trịnh lang trung đứng bên cạnh tóc tai bù xù khẩn trương đi lên nói:
- Vị này chính là Hộ bộ An Thượng thư!
An Thượng thư vừa thấy bộ dạng của Trịnh lang trung, không khỏi hoảng sợ, thất thanh nói:
- Trinh Lang Trung, ngươi làm sao vậy?
Trịnh lang trung đau buồn, "Mặt mày nhăn nhó" nói:
- An Thượng thư, hạ quan bị đám quan binh không biết phép tắc đánh đấy, Thượng thư, người của Hộ Bộ chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ nếm quả đắng như vậy, thật sự đám binh nô kia không coi chúng ta ra gì, hạ quan vừa đến đại doanh Thiên Kỵ...
Dương Phàm vội vàng ngăn cản nói:
- Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, bản tướng quân đã nói với Trịnh Lang trung rồi, đã xử lý đám binh kia rồi, Thượng thư không cần phải lo lắng, đám quân tốt thô lỗ này không biết lễ tiết, cấp bậc lễ nghĩa, bản tướng quân sẽ dẫn bọn họ về nghiêm thêm quản giáo, Thượng Thư chớ tức giận nữa.
Dương Phàm dứt lời, lập tức xoay người nhìn đám binh lính kia, mặt lạnh lùng quát lên:
- Ai cho phép các ngươi tự ý rời khỏi đại doanh đến Hộ bộ đến lấy quân lương? Bản tướng quân không phải đã nói, quân lương nhiều lắm trì hoãn một hai tháng sẽ được phát ra, các ngươi còn biết quân kỷ quốc pháp hay không, hử?
Tiêu Vũ Khách xuất thân phường Tu Văn cùng hắn, kỳ quái nói:
- Dương tướng quân. Riêng nhà của ngươi đã mở mấy cửa hiệu mặt tiền, đương nhiên không lo ăn uống, nhưng già trẻ cả nhà ta toàn bộ đều dựa vào chút quân lương nhỏ này để sống đấy, một hai tháng đối với Dương tướng quân ngươi chẳng là gì, nhưng với một nhà già trẻ của tiểu nhân thì không thể chờ thêm được nữa. Qua một hai tháng nữa thì cả nhà già trẻ của ta đều chết đói hết rồi, lúc đó mới phát quân lương ư, phát cái rắm ấy!
- Ngươi thật to gan! Nhiễu loạn Hộ bộ, còn dám chống đối thủ trưởng, người đâu, đem hắn bắt lại cho ta!
Dương Phàm xanh mặt hét lớn. Nhâm Uy và vài tên thân binh lập tức như lang như hổ đánh về phía Tiêu Vũ Khách.
- Ai dám lại đây!
Tiêu Vũ Khách còn chưa nói, binh lính càn quấy bên cạnh gã cùng chạy đến Hộ bộ gây rối đến đứng chắn trước mặt Tiêu Vũ Khách, có người nói:
- Hoàng đế còn không để binh đói kém, làm binh phải ăn lương, hoàn toàn chính đáng. Dương tướng quân, ngươi có xứng làm tướng quân không, người ta cố ý làm khó dễ, cắt xén lương bổng của ngươi, ngươi còn muốn khúm núm, chó vẩy đuôi mừng chủ!
- Người ta nói binh hùng như gấu, còn nghĩ là thật. Không phải là bởi tướng quân vô năng như ngươi, các huynh đệ sao có thể ngay cả lương bổng cũng không được lĩnh, ngươi còn hung hăng đòi thị uy với các huynh đệ nhà mình, lão tử đây không nhận tướng quân ngươi nữa.
Bọn họ rống to, Dương Phàm càng giận, nhảy dựng lên mắng:
- Hắn, còn có hắn nữa, bắt hết lại, trước tiên đánh hai mươi quân côn, còn các ngươi nữa, làm phải hết rồi. Quân pháp như thiên, bản tướng quân còn trị không được các ngươi sao.
Đám người Nhâm Uy nhào tới bắt mấy binh lính càn quấy, nhóm binh lính càn quấy:
- Chúng ta không ăn cơm, ngươi không làm được chủ. Chúng ta chỉ tới Hộ Bộ ăn cơm thừa canh cặn, khóc lóc kể lể chút oan khuất với các lão gia các nha các ti một chút thôi, cẩu quan ngươi lại tới đây lạm thi quân pháp, không phục, không phục, chúng ta không phục!
Mấy chục người tất cả đồng thanh “Không phục", âm thanh chấn động mái nhà, song phương giằng co như vậy, An Thượng thư thấy thế, dường như biết Dương Phàm thật sự không nắm rõ tình huống, không ngờ đánh cả người nhà mình, bất giác cũng bất ngờ, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến y không ngờ thêm.
Song phương này vừa động thủ, có gì quơ được đều cầm lấy đập xuống, đám công sai mang theo thủy hỏa côn đứng ở đằng kia hay là côn bổng trong tay sai dịch đều bị cướp lấy, song phương liền đấu đá trước cửa đại sảnh Hộ Bộ. Máy người Nhâm Uy “tay mềm chân mềm” chỉ biết phô trương thanh thế, hoàn toàn không phải là đối thủ của những binh lính du côn kia, liên tiếp bị trúng mấy quyền, thảm bại chạy tới bên Dương Phàm, kêu lớn:
- Binh sĩ bất ngờ làm phản, cứng rắn chắn không được, tướng quân đi mau!
Dương Phàm quá sợ hãi, quay đầu chạy vào trong hành lang của Hộ bộ, hắn trước khi chạy còn rất có nghĩa khí, kéo theo An Thượng Thư, còn Trịnh Lang trung sớm đã bị những lính du côn kia làm cho hoảng sợ, vừa thấy nhóm binh lính càn quấy này đấu đá, ngay cả quan tướng bản doanh của mình mà cũng đánh, tức thì sợ tới mức kêu ầm lên ôm đầu ngồi xổm xuống một cây cột ngay đó.
Những binh lính du côn kia khua côn bổng lên, chạy đuổi theo vào đại sảnh, ra vẻ đuổi đánh cẩu quan là Dương Phàm, lại “lách ca lách cách” gặp gì đập nấy, thấy gì đáng giá đều thuận tay cướp đi. Dương Phàm kéo theo An Thượng Thư đâm quàng đâm xiên, tránh né qua các cột, trốn tránh chung quanh, thảm hại vô cùng.
Nhân viên làm việc tại các Ti các Nha môn đều thể hiện thân phận của mình cho nhóm binh lính thấy nhằm tránh tai bay vạ gió, tiện đà đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh, mặt mày hớn hở.
‘Ầm” một tiếng, tấm biển “Cửu Thức kinh bang” tại chính đường của Hộ Bộ đã bị nhóm binh lính nổi cơn điên này đập trúng nặng nề rơi xuống đất, làm An Thượng thư hết hồn.
Dương Phàm kéo y chạy ra cửa sau, nói:
- Binh sĩ Cấm quân luôn ngang ngược kiêu ngạo, lần này Hộ bộ nợ quân lương, bản tướng quân hiểu được Hộ bộ khó xử, nhưng đám thô hán này lại không hiểu những khó khăn của chúng ta, chỉ quan tâm tới cái miệng ăn của mình mà tùy ý làm bậy, thực là đau đầu. Lúc này bản tướng quân không đánh lại số đông được, cũng không còn cách nào khác, đợi khi nào quay về điều binh đến, sẽ tiếp tục nghiêm trị bọn chúng cũng không muộn!
- Dương tướng quân...
An Thượng thư còn chưa nói xong, đã thấy Dương Phàm ném mình xuống, cùng vài thân binh bỏ trốn mất dạng. An Thượng thư không biết nói gì hơn:
- Dương Phàm này giả bộ cũng không tồi, đây chẳng phải là đùa giỡn ta sao?
Nhưng Dương Phàm đúng là đang đùa giỡn y, một trận “đàn áp” như vậy, hắn chẳng sợ An Thượng thư bẩm báo ngự tiền.
An Thượng thư đang vừa hận vừa giận, Trịnh lang trung tóc tai bù xù không biết lại từ chỗ nào chui ra, hoảng sợ nói:
- Thượng thư, không tốt rồi, những tên binh nô kia đập bể ổ khóa nhà kho, nói là Hộ bộ không phát lương nên bao giấy gán nợ, giấy bút nghiên mực, lương than ....đều bị bọn họ cướp sạch rồi.
An Thượng thư vừa nghe vậy tức thì không kiềm chế được cơn giận, đấm ngực dậm chân nói:
- Buồn cười, thật quá buồn cười, Dương Phàm, bản quan cùng ngươi thề không đội trời chung!
An Thượng thư vừa mới thề xong, Tả thị lang Lưu Thanh phái hai Thư lại thê thảm chạy tới, gọi người dựng thang lên đầu tường vung áo bào trèo lên trên. An Thượng thư thấy vậy, hét lớn:
- Lưu Thị lang, ngươi chạy đi đâu?
Lưu Thanh quay đầu nhìn thấy là An Thượng thư, vội nói:
- Thượng thư đi mau, đám lính du côn kia điên rồi, đang đập phá điên loạn trong nha môn, gặp người đánh người, gặp đồ đập đồ! Ai nha, bọn họ chạy tới rồi. Thượng thư đi mau!
An Thượng thư vừa nghiêng đầu, chỉ thấy vài cấm quân đánh đang hăng, giống như trâu điên đang từ xa vọt tới bên này, hai chân đạp thình thình làm mặt đất rung động, y lập tức hoảng hốt, lúc này cũng không dám để ý tới thân phận nữa, nêu mình thật sự bị đánh, cho dù sau này Hoàng đế làm thịt đám binh nô kia, thì bản thân y cũng không đổi được một thân nguyên lành.
An Thượng thư khẩn trương lên thang đuổi theo Lưu Thị lang. Trịnh lang trung vừa thấy, vội vàng nấp sau vại hoa sen bên tường. An Thượng thư xưa nay sống an nhàn đã quen, chưa từng phải chạy trốn bao giờ, chứ đừng nói là leo thang, lúc này sốt ruột không ngờ lại leo được rất nhanh, đuổi theo Lưu Thị lang trèo lên tường cao.
Hai cấm quân kia một khiêng một cái rương nến, một khiêng một rương nghiên mực, chạy đến chỗ cây thang ở bức tường, thuận tiện đá một cái, làm cái thang lật nghiêng đi, “bùm” một tiếng đập lớn, làm vỡ một cái vại nước, nước trong vại ầm ầm chảy ra, vừa đúng đổ vào Trịnh Lang trung đang ngồi xổm sau vại.
An Thượng thư và Lưu Thị lang đứng ở đầu tường, tường kia cao chừng hai trượng, đứng ở phía trên nhìn phía dưới choáng váng đầu, hơn nữa đầu tường thế ngói, dưới chân rất trơn, hai người khẩn trương ngồi xuống bám vào đầu tường, sợ hãi. Mặt tường kia sớm đã có mấy quan sai nhìn thấy, thét to:
- Là ai trên tường, dám trèo lên Lại Bộ!
Lưu Thị lang vội la lên:
- Đừng khẩn trương! Mỗ là Hộ bộ Lưu Thị lang, vị này chính là An Thượng thư của chúng ta.
An Thượng thư xấu hổ mặt già đỏ bừng, ôm đầu tường thò mặt xuống quát to với Trịnh Lang trung đang ngồi xổm ôm đầu phía dưới:
- Đồ ngu! Còn không nâng thang lên!
Trịnh lang trung lau nước trên mặt, đứng lên định nâng cái thang kia, nhưng thang bị kẹt trong vại lớn, căn bản không nhổ ra được.
Lúc này, bên kia Lại Bộ cũng nhốn nháo chạy nhanh đi bẩm báo, khiến cho các quan lại sai dịch các ti các phòng đều chạy đến xem náo nhiệt, vừa thấy Hộ Bộ Thượng Thư và Hộ bộ Thị lang trèo tường, mọi người hi hi ha ha, rất náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Lại bộ Thiên quan Dương Kỳ cũng nghe tin chạy tới, vừa thấy An Thượng Thư trèo trên tường, không khỏi vuốt rua cười to, ở phía dưới vừa chắp tay vừa an ủi y, nhướn mày nháy mắt cười nói:
- An Thượng thư, thật sự là có nhã hứng nha, giữa ban ngày đấy, không biết trèo lên tường cao là muốn làm chuyện gì vậy?
An Thượng thư ở trên tường chắp tay đáp lễ, cười khổ nói:
- Dương Thiên quan, chớ để giễu cợt An mỗ nữa, đám binh lính kia quá càn quấy, đám binh nô đó, tên Dương Phàm kia...
An Thượng thư đột nhiên nghiêng đầu, quay sang Trịnh Lang trung đang nỗ lực ôm thang lên, rít gào:
- Đồ ngu kia, sao không lấy đá đập nát cái vại?
*******
Nha môn Hộ Bộ bừa bãi, An Thượng thư ở trong đống hỗn độn cắn răng cười lạnh, răng nghiến trèo trẹo.
Tả Thị lang Cừu Linh Chi giọng căm hận nói:
- Thiên kỵ làm bậy như thế, Thượng thư nên tới Ngự tiền cáo trạng hắn, xem hắn giải thích như thế nào!
An Thượng thư lườm gã một cái, nói:
- Nếu Hoàng đế hỏi Thiên kỵ vì sao tới Hộ bộ tranh cãi ầm ĩ, nói như thế nào? Đối với thân sơ, Hoàng đế sẽ có thái độ gì, ngươi cũng biết chứ không phải không biết.
Cừu Thị lang nói:
- Nhưng, ta và ngươi là đường đường là quan to tam phẩm triều đình, Hộ bộ ta là lớp nhóm lục bộ nha môn, để mặc đám binh lính càn quấy này ở nha môn sao, hiện giờ Hộ Bộ ta biến thành trò cười của Lục bộ rồi, thể diện triều đình ở đâu? Thể diện Thượng thư ở đâu? Chúng ta....
An Thượng thư giơ tay ngăn gã lại, lạnh lùng thốt:
- Ngươi đi nói chuyện phát sinh này cho Võ Đại tướng quân biết, nói nếu hắn không ra mặt giải quyết việc này, vậy thì khi đám binh càn quấy kia đến, bản quan không thể không khuất phục!
Cừu Thị lang giật mình nói:
- An Thượng thư!
An Lăng Vũ phất tay áo, mặt tái xanh nói:
- Nếu Dương Phàm giống như lúc trước đảm nhiệm Hinh bộ đối phó với Đại Lý tự, tìm khuyết điểm của đối phương ở khắp nơi, nắm giữ nhược điểm của đối phương, theo lý mà cố gắng, bản quan muốn đối phó với hắn tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng bản quan thực không nghĩ tới Dương Phàm sẽ bày ra kế dùng một đám binh lính càn quấy kia, binh nô chân trần không sợ không có giày để đi đấy, chuyện này mà thật sự náo loạn đến Ngự tiền, bản quan mới là không còn mặt mũi rồi. Chuyện này là ngươi kéo vào đấy, tự ngươi đi xử lý đi.
An Lăng Vũ dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, Cừu Thị Lang thì thào hai tiếng, đành phải dậm chân, vội vàng rời phủ, đi tìm Võ đại tướng quân!