Say Mộng Giang Sơn

Chương 878

Lý Hinh Vũ sợ hãi, lùi lại hai bước, mặt biến sắc nói: - Ngươi ngươi dám! Ta là con gái của Lư Lăng Vương, là cháu gái của đương kim hoàng đế bệ hạ! Ngươi.. ngươi không thể đối với ta như thế!

Dương Phàm vẫn chưa nói gì, vẫn ngây người như phỗng, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhảy dựng lên, hét lớn: - Đúng vậy! Ta muốn cáo trạng! Ta muốn cáo trạng! Có thê tử dũng mãnh thế này, Bùi mỗ sau này làm sao sống nổi? Ta muốn cáo trạng với Hoàng Đế Bệ Hạ ! Bùi Tốn dứt lời quay lưng bước đi, hai tay của y còn bị trói phía sau, bước đi này, đúng thật bi tráng như nghĩa sĩ bước đi trên pháp trường!

Dương Phàm thấy thế khẽ thở dài, tuy rằng hắn tàn nhẫn với sự hông hách bá đạo của quận chúa Nghĩa An, nhưng đường đường là công là quận chúa có thể thật sự chấp chi công đường? Căn bản không thể, vị Bùi công tử này có thể linh hoạt mà nghĩ đến tìm hoàng thượng cáo trạng là việc tốt không còn gì tốt bằng, chuyện này vẫn nên giao cho Hoàng Thượng giải quyết thì hơn.

Lý Hinh Vũ vừa thấy Bùi Tốn làm như thế, giận dữ nói: - Bắt y lại cho ta!

Dương Phàm vừa khoát tay, ngay lập tức có vài tên thị vệ cưỡi ngựa tiến lên phía trước, quét ngang trước mắt bọn họ. Lý Hinh Vũ giận dữ nói: - Dương Phàm, ngươi thật lòng muốn đối đầu với bản quận chúa có phải không?

Dương Phàm ở trên ngựa, hơi khom khom người, bình thản mà mạnh mẽ nói: - Dương mỗ làm theo chức trách, không thể không làm!
- Được! Ngươi được lắm!

Lý Hinh Vũ tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nhưng Dương Phàm là mệnh quan triều đình, không phải là thuộc hạ của phủ quận chúa nàng. Nàng cho rằng không ai dám nghịch ý nàng, nhưng người ta thật sự làm trái ý nàng rồi, nàng lại không biết mình rốt cuộc có quyền lợi gì, có thể xử lí người ta thế nào. Chính vào lúc không biết nên làm sao này, từ xa xa, một đội nhân mã chạy tới.

Đội nhân mã đó là một đội bộ tốt, tất cả đều khoác áo tơi, người phía trước là thủ lĩnh đang cưỡi ngựa, mặc dù cũng khoác một chiếc áo tơi, nhưng không giấu được một chiếc giáp trụ. Gã nhìn thấy tình hình bên đương, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: - Nghĩa An quận chúa, sao tỷ lại ở đây, có chuyện gì xảy ra vậy?

Lý Hinh Vũ quay đầu nhìn, mừng rỡ nói:
- Em rể, mau tới giúp ta, Dương Phàm này ức hiếp người quá đáng!

Tướng lĩnh kia thúc ngựa tới, nhìn lướt qua Dương Phàm, lạnh lùng nói: - Túc hạ uy phong thật lớn, đến quận chúa cũng dám vô lễ như vậy!

Dương Phàm nhìn nhìn gã, rướn mày nói: - Ngươi là ai?

Người nọ ngạo nghễ nói: - Bản quan Tả Kim Ngô Vệ Quả Nghị Đô Úy Vi Tiệp, nắm giữ phủ thuộc, đốc thúc tuần tra cảnh sự Lục Phố phía bên phải kinh thành. Ngươi là ai?

Bùi Tốn ướt như chuột lột kêu lên: - Hắn là cháu họ của Vi Phi, em rể của Nghĩa An, Dương tướng quân giúp ta, ta muốn cáo trạng.

Hiện giờ Nữ nhi của Lư Lăng Vương Tân Đô quận chúa đã gã cho Võ Diên Huy, Vĩnh Thái quận chúa gả cho Võ Diên Cơ, An Lạc quận chúa đính hôn với Võ Sùng Huấn, một nhà bảy con gái, ba người gả cho Võ Thị, hai người tình hình vốn dĩ căng thẳng đến một mất một còn, bị hàng loạt chuyện mừng làm cho mờ nhạt dần, tạm thời đang ở trong tuần trăng mật.

Vi Tiệp này là cháu trai của Vi Phi. Lúc Lư Lăng Vương gặp xui xẻo, Vi gia cũng bị liên lụy, bây giờ Lư Lăng Vương hồi kinh, sắp được nâng lên Hoàng Thái Tử, tình hình chính trị của Vi gia cũng lỏng lẻo. Vi Tiệp này lại làm quan trong Kim Ngô Vệ, Võ gia liên tiếp cưới ba con gái của Vi Phi, gã không thể không ra mặt.

Dương Phàm nghe gã nói thân phận, liền nói:
- Bản quan là Trung Lang tướng Dương Phàm trong Thiên Kỵ Vệ, phụng chỉ kiêm nhiệm chức sửa chữa tra xét tình hình kinh đô. Hôm nay trên đường đi qua nơi này, nhìn thấy

Dương Phàm kể lại nguyên nhân hậu quả của sự việc một lần, Vi Tiệp nghe xong cũng cảm thấy chị vợ này của mình có chút ương ngạnh, nhưng gã là cháu trai của Vi Phi, cũng coi như là nhà mẹ đẻ của Nghĩa An quận chúa, lúc này chỉ có thể giúp thân không giúp lí, liền nói: - Nói ra chẳng qua là chuyện nhà của quận chúa, Dương tướng quân hay là không nên can thiệp thì hơn.

Dương Phàm lạnh lùng nói: - Thể tử đánh chồng bên đường, ảnh hưởng tồi tệ đến giáo dục, có thể coi như là chuyện nhà của quận chúa sao? Mà Nghĩa An quận chúa vì chồng nuôi vợ khác, liền ngang nhiên cắt mũi cắt lưỡi của người ta, xúc phạm hình luật, cái này không chỉ là một câu chuyện riêng là có thể kết thúc, theo bản quan thấy, không thể khoanh tay đứng nhìn!

Vi Tiệp ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng nói: - Những việc nhà thế này, Dương tướng quân thật muốn ngang ngược can thiệp sao?

Dương Phàm lạnh lùng cười, trong nhu có cương: - Chuyện này, bản quan đã quyết định rồi!

Vị cô nương Thanh Nha kia bị cắt mũi cắt lưỡi, cả đời đều bị hủy hoại, rất có thể sẽ tự sát. Xuất phát từ lòng căm phẫn, Dương Phàm quyết định nhúng tay vào chuyện này. Hắn biết rằng Nghĩa An quận chúa không có khả năng bị lưu đầy, nhưng nếu như có thể trừng phạt ả, cũng coi là tìm chút công đạo cho Thanh Nha cô nương, sau này nếu ả còn có ý định ỷ thế hiếp người cũng sẽ kiềm chế phần nào.

Hơn nữa, cả nhà Lư Lăng Vương từ sau khi hồi kinh không hiểu tại sao đối với hắn lại lạnh nhạt và đề phòng, điều này cũng khiến cho Dương Phàm cảm thấy phẫn nộ, hắn muốn cho nhà Lư Lăng Vương biết Dương Phàm hắn không quả hồng nhũn để mặc người khác nắn bóp.

Nếu như nói Dương Phàm vốn dĩ trước nay luôn hiền lành dửng dưng trước quyền lực, vậy thì lần này sự khiêu khích của Thẩm Mộc đã khơi mào cho cảm giác nguy hiểm của hắn, bắt đầu khiến hắn giống như lãnh thú tuần tra lãnh địa, bắt đầu có ý thức về nắm giữ lãnh thổ và chủ quyền, hắn cần phải tỏ rõ sự tồn tại của mình.

Đối với hắn mà nói, nguy cơ thật sự đến từ người mà hắn tín nhiệm. Hắn có đại ân với cả nhà Lư Lăng Vương, Lư Lăng Vương lại lạnh nhạt đề phòng với hắn; hắn coi Thẩm Mộc như huynh trưởng, nhưng Thẩm Mộc lại âm thầm đối phó với hắn.

Trước kia kẻ địch của hắn luôn có ranh giới rõ ràng, vừa mới bắt đầu đã biết đối phương là địch của hắn, hắn không hề phát hiện ra cảm giác nguy hiểm này, hiện nay tất cả đều khuấy động mạnh mẽ đến hắn, đầu nhọn của hắn đã bắt đầu chui ra khỏi vỏ kiếm. Hắn muốn xây dựng lực lượng của mình thì phải có thanh danh và khả năng kêu gọi, không thể nằm sấp, nhận sự bao che dưới cánh chim của người khác.

Nghe xong câu trả lời của Dương Phàm, Vi Tiệp cười lạnh khoát tay, quát: - Người đâu, hộ tống Nghĩa An quận chúa và Bùi quận Mã hồi phủ!

Một đám binh lĩnh Kim Ngô Vệ lập tức cầm thương đi tới, định đoạt lại Bùi Tốn, Dương Phàm mặt biến sắc, trầm giọng quát:
- Bảo vệ Bùi Quận Mã!

Đám người Nhâm Uy cũng lập tức thúc ngựa về phía trước, ấn chặt đao đeo bên hông.

Vi Tiệp giận dữ, nói: - Họ Dương kia, bản quan nắm giữ việc phủ thuộc, đốc sát tuần tra sáu phố của kinh thành, ngươi muốn đối địch ta hay sao?

Dương Phàm ung dung nói: - Có vẻ như ngươi không được rõ, bản quan chấn chỉnh thị phi, quân dân Lạc Dương, tất cả những chuyện bất bình không hợp pháp, đều do bản quan xem xét xử lí, ngươi dám cản trở bản quan chấp pháp, bản quan sẽ bắt ngươi ngay lập tức!
Vi Tiệp thân trong Kim Ngô Vệ, bình thường sớm đã nghe đồng nghiệp nói qua về việc Đại tướng quân Võ Ý Tông và Dương Phàm hình như không được hợp lắm, dựa vào cái này, cho nên không hề sợ Dương Phàm, hắn còn muốn lần này ngẩng đầu, tất nhiên sẽ được Võ Ý Tông ưu ái, bởi vậy "cạch" một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Vi Tiệp cầm kiếm, ngạo nghễ quát: - Trị an kinh thành, từ trước đến giờ là việc của Kim Ngô Vệ ta, từ lúc nào lại đến lượt ngươi khua tay múa chân? Người đâu, bắt Bùi Quận mã lại cho ta, ai dám phản kháng, giết chết không cần hỏi!

Dương Phàm đối chọi gay gắt, lập tức hạ lệnh: - Hộ tống Bùi quận mã vào cung, kẻ nào dám ngăn trở, giết! Về phần Đô Úy Quả Nghị làm trái lệnh bản quan, bắt lại cho ta!
Vi Tiệp vừa sợ vừa giận, quát: - Ngươi dám động đến ta!

- Sao ta lại không dám!

Nói chưa dứt lời, mưa nhanh như tên bay che phủ cả trời đất, Dương Phàm lại cởi áo tơi trên người xuống, vung mạnh về phía gã, áo tới chưa đến, nước mưa trên áo đã bắn thật mạnh vào mặt, khiến gã đau. Vi Tiệp kêu "a" một tiếng, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Chiếc áo tơi lập tức chụp lên đầu gã, áo tơi dính nước vốn đã nặng, lại thêm cổ tay của Dương Phàm dùng lực ném ra, ném thẳng vào mặt Vi Tiệp. Chủ tướng đều động thủ, bọn thủ hạ sao còn dám hàm hồ, lập tức cũng bắt đầu "leng keng" động thủ.
Một đội Kim Ngô Vệ ước chừng hai mươi người, trừ một người một ngựa Vi Tiệp ra, tất cả đều là bộ tốt. Phía sau Dương Phàm trừ Nhâm Uy chỉ còn sáu người, nhưng sáu người này ai nấy đều là cao thủ quyền thuật đáng giá ngàn vàng của "Thừa Tự Đường". Đánh giáp lá cà, nhân số lạ ít, mặt đất lầy lội, võ nghệ của bọn họ vừa hay có thể thi triển.

Trong nháy mắt, sáu tên đánh hơn hai mươi người cũng dư dả, Vi Tiệp ngã đau dớn trên mặt đất, ngã tới nỗi đầu óc choáng váng không biết đông tây nam bắc thế nào. Dương Phàm nói: - Người này làm trái quân lệnh của ta, kháng vũ lực, đánh ba mươi trượng!

Nhâm Uy dùng đao tháo dây thừng cho Bùi Quận Mã, dìu y lên chiến mã của Vi Tiệp, lại bước qua bên này, nơi có chấp dịch của phủ quận chúa, trong tay còn cầm một cây gậy thủy hỏa, nhìn thấy quan quân giết hết một đoàn người, đang trợn mắt há mồm, vừa nhìn thấy Nhâm Uy cầm đao tới gần, hai chân mềm nhũn, theo bản năng quỳ rạp xuống mặt bùn, gào lên: - Quân gia tha mạng!

Nhâm Uy hừ lạnh một tiếng, một chân nhấc lên, gạt chiếc gậy Thủy hỏa trước mặt, nhảy lên đón lấy, xoay người đi tới trước mặt Vi Tiệp. "Bang" một tiếng, chiếc gậy đập xuống, khiến Vi Tiệp đang choáng váng đầu óc tỉnh táo lại, kêu thảm lên một tiếng, nhảy dựng lên.

Hai chân gã vừa mới chạm đất, Nhâm Uy quét ngang chiếc gậy lại đập vào chân của gã, một côn này lực vừa phải, mặc dù không đến nỗi đánh cho hai chân của gã đau đến tận xương, nhưng Vi Tiệp cũng không đứng thẳng được, kêu thảm thiết, lại ngã xuống bùn.
Nhâm Uy cười nói: - Gậy vừa rồi không tính!

Vừa dứt lời liền vung gậy lên đánh, trong chớp mắt chiệc gậy lớn giơ lên, đánh vào mông Vi Tiệp, âm thanh chẳng khác nào tiếng giẫm chân trên mặt đất. Nhâm Uy dùng côn không bị gián đoạn như thi hành hình trượng trong quân, côn trong tay y chỉ có hình ảnh tung bay, âm thanh "bụp bụp" không dứt, đánh cho Vi Tiệp kêu thảm thiết, còn không theo kịp tiết tấu đánh côn của y.

Mưa phùn đầu đường kéo dài, dân chúng tụ tập càng ngày càng nhiều, rất nhiều người còn không đem theo ô, nhảy chân sáo về phía trước, người nào người nấy vui vẻ ra mặt.

Với dân chúng ở Lạc Dương, ẩu đả trong ngõ là chuyện bình thường, nhưng ẩu đả lớn trên đường lớn thế này lại rất ít, dù sao quan sai tuần dịch trông coi nghiêm ngặt, không cẩn thận một chút là cả hai bên đều xui xẻo, bị đưa vào trong công đường. Nhưng hôm nay lại khác, những người đánh nhau đều là quân nhân, hơn nữa còn có thương đao, cảnh này khó gặp, thật sự là "tết"!

Những thuộc hạ của Dương Phàm đều đã đi theo hắn rất lâu rồi, rất hiểu tâm ý củ hắn, vừa nhìn thấy Dương Phàm dùng trượng hình với cả Quả Nghị Đô Úy của Kim Ngô Vệ ngay trên đường phố, liền biết hắn không muốn bỏ qua, hơn nữa còn có ý muốn tỏ ra uy phong, lập tức không chần chờ thêm nữa, vốn dĩ còn chưa dùng hết lực, lúc này vận dụng toàn bộ công lực.

Thời gian trôi qua một lát, Kim Ngô Vệ dưới sự tấn công mãnh liệt như cuồng phong vũ bão, nằm la liệt trên mặt đất, tuy rằng một người còn chưa chết, nhưng ai nấy đều bị thương, lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, còn sáu bảy gã Kim Ngô Vệ thông minh một chút còn để ý tới Đô Úy đại nhân của bọn họ đang bị đánh, tất cả đều bỏ chạy.
Bình Luận (0)
Comment