Say Mộng Giang Sơn

Chương 882

Dương Phàm trở lại trong phủ, một người đàn ông rất lạ xuất hiện trong phòng thu chi chờ hắn.

Lão tiên sinh năm nay chưa đến sáu mươi, thân thể có vẻ rất rắn chắc, người này chắc hẳn không đi theo con đường khoa cử rồi. Khi đó mỗi lần khoa cử chỉ lấy ra mười người, mà trong đó lại đến hơn phân nửa là con nhà quyền quý thế gia, như vậy nào có thể đáp ứng được nhu cầu quan viên của quốc gia.

Tiến cử cũng là một con đường, chỉ có điều vị lão tiên sinh này không có người chống lưng, vậy nên cả đời ở Châu huyện này, cuối cùng mới có cái chức chủ bộ quan, nhưng cũng đến lúc tuổi già.

Đừng nhìn chức quan của lãolão nhỏ, một huyện lộ nhỏ bé, đã trải qua kinh nghiệm làm quan, đã từng đọc qua rất nhiều sách như người này, nếu so sánh thì cũng không thua kém gì một tể tướng, chỉ là không biết rằng lão có cơ hội vào chiều làm quan hay không thôi, Trương Giản Chi nếu đảm nhận công việc ở huyện úy này cho đến chết, ai dám nói gã ta có đại tài?

Sau khi Dương Phàm hạ lệnh, các vị tiên sinh "Thiên Khu" liền đề cử lão, người này lúc trước làm quan thì luôn ở Quan Trung, rất hiểu về dân tình ở nơi đó, rồi cả những quy tắc ngầm và ứng phó với thượng quan đủ mọi loại thủ đoạn, nếu cho lão đi, Bùi Quận Mã không đến mức bị bọn thuộc hạ thao túng, mất hết quyền lực.

Cái gọi là phụ tá, thì ra là sư gia ở đời sau này, chỉ là khi đó chưa có tên gọi như vậy thôi. Những người làm phụ tá, cần phải bày kế cho chủ của mình, tham gia những việc cơ yếu, khởi soạn bản thảo, xử lý hồ sơ vụ án; phụng mệnh đi sứ, liên lạc trên quan trường, làm trợ thủ đắc lực cho mục chủ.
Phụ tá mặc dù không có quan hàm hay chức danh, chúng không nằm trong thể chế của triều đình, nhưng lại là thân tín của mạc chủ, họ đa mưu túc trí, trọng trách mà mục chủ gia phó cho họ là không hề nhỏ. Tuy rằng bọn họ không phải là quan, nhưng những việc họ sử lý đều là những chuyện quan trọng. Trên thực tế bọn họ thay quan xử lý nhiều việc.

Có người này bên cạnh Bùi Quận Mã, trong một mức độ nào đó, Dương phàm sẽ có thể nắm Phu Châu trong tay.

Bùi Quận Mã vô cùng vui vẻ đón vị lão tiên sinh này đến phủ y, phục vụ giống như thượng khách vậy.

Bên phía Dương Phàm, Thượng Quan Phi cũng kịp thời đưa đến tin tức, có liên quan đến xuất thân của Thục Thương Long Cửu Sáo, không những tra được ra Long Cửu Bá, mà còn tra ra thân phận của Tống Bá Tử và vài tên Thục Thương nữa. Những người này đều ở đất Thục Đại Thương, trong đó có hai người là buôn bán về lương thực, ngoài ra, Thượng Quan Phi gần như không tìm được gì them, cũng không tìm ra được xem giữa họ và Thẩm Mộc có quan hệ gì.

Dương Phàm dặn dò rằng: - Tiếp tục tìm tra xem, bám sát lấy bọn họ. Những kẻ này không hề đơn giản. Trong quan trường, ta có một chút ưu thế, thế lực của ta phần lớn là ở ngoài ánh sang, vậy nên bảo bọn họ phải đề phòng. Ưu thế của bọn họ là trên giang hồ, trước kia lại chịu sự áp chế quá mức của Huyền Tông. Vì thế nên lực lượng trong bong tối rất nhiều, biết đâu có những chuyện chúng ta không ngờ tới, vậy nên không thể không đề phòng.

Gia tộc Thượng Quan vốn dựa vào Dương Phàm, lại biết gia đình Thượng Quan Uyển Nhi lại là nữ nhân của Dương Phàm, thế nên hắn nói gì nghe nấy, không nói đến lời thứ hai, lập tức trở về. tiếp tục theo dõi đề phòng đám người Thục Thương thuê Lương vương phủ.

Cái tên bị Kim Ngô Vệ đánh cho một trận tên là Dương Thiên Vũ, gã dẫn một đám người đến Thiên Kỵ Doanh để nói về sự uất ức của mình cho chúng nghe, và nói rõ cả thái độ của Dương Phàm, một đám người đi theo gã rời khỏi đại doanh.

Những người này vội vàng tìm đến Nam Thị. Người đông gia của Kim Ngô vệ thì nắm lấy trái cây, tây gia thì nhằn hạt dưa, còn có những tên tuần tra trên đường, Dương Thiên Vũ không hề nói năng gì, liên tiếng chào. Một đám người Thiên Kỵ Doanh lao tới, hai bên đánh lộn với nhau ở Nam thị. Khiến Nam Thị một phan náo loạn.
Đợi đến lúc Lạc Dương úy Đường Túng nghe được tin, lão dẫn một dám khoái tuần lao nhanh tời Nam thị, binh lính Thiên Kỵ Doanh đã giành được chiến thắng, bọn chúng ngạo nghễ trơe về, hiện trường giờ chỉ còn lại những tên mặt mũi bầm dập, Đông gia Tây gia của Kim Ngô Vệ.

Đường huyện úy tiến lên hỏi rõ sự tình, kết quả lại bị bọn Kim Ngô Vệ chửi cho một trận, hung hổ hổ hổ rời đi.

Tất cả mọi người đều làm lính, ngươi dám đánh ta, ta cũng phải tìm cách để trả thù, nếu không ở chốn kinh đô với hơn hai mươi quan binh nam bắc làm sao có thể ngẩng đầu lên được? Tìm tuần bộ nha huyện để bọn họ ra mặt? Gánh cũng không nổi đâu! Cái bọn chuyên đi ức hiếp dân chúng thấp cổ bé họng, đúng là chả ra cái gì!
Đường Túng vốn dĩ không thích quản mấy cái chuyện vô bổ giữa các cấm quân, nhưng nghe tin Kim Ngô Vệ muốn tìm Thiên Kỵ Doanh để lấy lại danh dự, y rất lo lắng. Chuyện này có nhất định phải bé xé ra to hay khôngTuy rằng hiện tại quy mô của trận ẩu đả không nhỏ, nhưng một Lạc Dương úy như y vẫn có trách nhiệm.

Nhưng "Khổ chủ" là Hà Nội vương, Kim Ngô Vệ đại tướng quân Võ Ý Tông, người ta sẽ cần y ra mặt? không có khổ chủ thì việc này sẽ không dễ giải quyết, còn những tên kia là Thiên Kỵ doanh, ngay cả Binh bộ hay chính sự đường đều không có quyền quản, vậy phủ Lạc Dương sao có tư cách chất vấn?

Quân nhân phạm pháp, vốn không thuộc phận sự của nha môn, Thiên Kỵ doanh lại có một vị trí đặc biệt, có lẽ nên đi bẩm báo Kiến An Vương, Võ Lâm Vệ đại tướng quân Võ Du Nghi, may ra ở đó mới có quyền quản.
Kiến An Vương, Hà Nội Vương, giữa hai người này thật khó mà tính toán được nên chọn ai, cũng tại cái tên tiểu quỷ này, gã ăn gan hùm mới dám đi tìm hai vị Võ Thị Vương tìm lấy phiền phức. Không còn cách nào khác, Đường Túng chỉ còn cách thu dọn hiện trường, gã dẫn một đám người xấu hổ rời đi.

Tên Hữu tuần của Kim Ngô Vệ bị đánh đó tên thật là Đinh Thắng, bản thân của gã võ nghệ tương đối cao, lại có bọn thủ hạ che chờ, gã bị thương thì không có gì nghiêm trọng, nhưng khi trở về đại doanh của Kim Ngô Vệ, thì gã đã sai người đem chuyện này đi nói với Võ Ý Trung, Võ Ý Trung đâu có quan tâm xem kẻ nào gây chuyện trước, người nghe thấy người của mình liên tiếp bị Dương Phàm đánh, khiến y bị mất danh dự, nên tức đến sôi máu mắt, lập tức muốn đi tìm hắn để tính sổ.

Đinh Thắng vội vàng ngăn lại nói: - Tướng Quân, không thể làm thế.
Võ Ý Tông liếc nhìn gã nói: - Có gì là không thể? Ngươi nói ta sợ hắn sao?

Đinh Thắng nói: - Tướng quân liên tiếp gây khó dễ cho hắn, nhưng đều bị hắn hóa giải, không phải quyền binh thế lực ngài không được hắn coi trọng, mà là vì chúng ta không có lý trong mọi chuyện.

Võ Ý Tông trợn mắt nói: - Bổn vương mà cũng cần phân rõ phải trái với hắn sao?

Đinh Thắng cười khổ nói: - Nhưng hắn cũng không phải là nhân vật bình thường, chuyện này nếu mà làm to lên, phải do Hoàng đế quyết định, một khi làm loạn đến ngự tiền, chúng ta không có lý, thì biết nói làm sao?

Võ Ý Tông liếc nhìn gã nói: - Tiểu tử, ngươi lại có quỷ kế gì rồi hả?

Đinh Thắng cười ha hả, nói: - Trên đường ty chức trở về, đã nghĩ ra một cách rất hay, vừa có thể trừng trị được hắn, lại khiến hắn không có cách nào cãi lại!

Võ Ý Tông tức giận nói: - Ngươi biến thành dông dài như vậy là từ lúc nào thế, nói mau đi!
Sau khi tiễn Bùi Quận Mã và tân phụ tá rời khỏi, hôm đó hắn chỉ ở trong nhà. Sẩm tối, một tên Thiên Kỵ cấm vệ quân đến phủ, bẩm báo cho Dương Phàm nghe, nói ngày mai trong cung phải tăng cường người, và mời Dương Phàm cũng trực ở trong cung.

Dương Phàm nghĩ, ngày mai không phải đến ngày đại chiều, mà hôm nay vừa mới mở triều hội, theo thông lệ thì ngày mai phải nghỉ mới đúng, hắn liền hỏi tên kia: - Ngày mai trong cung có chuyện đại sự gì à?

Tên Thiên Kỵ kia đáp: - Ngày mai trong cung có mở đại tiệc, nghe nói các vị tể tướng, còn có vài vị vương gia đều tham dự.

Dương Phàm giật mình, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ vào cung.

Sau khi tên binh lính kia rời đi, Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Đang muốn sai người đi tìm hiểu, thì Lễ Bộ Thượng Quan Phi liền đến bái kiến, đến đây Dương Phàm mới bừng tỉnh ngộ.

Thượng Quan Phi nói: - Nhờ sự tác hợp của Thái Bình công chúa điện hạ, ngày mai bệ hạ sẽ mở một cuộc họpCũng coi như là tiệc trong nhà, chỉ có điều các vị tể tướng cũng phải tham dự, Tương Vương và Lư Lăng Vương cũng phải đi, có lẽ là

Dương Phàm thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: - Ừ! Lư Lăng Vương đổi kinh cũng được một khoảng thời gian rồi,lần này chắc là chính thức lên tiếng giải thích với các vị tể tướng.

Thượng Quan Phi cười nói: - Tướng quân quả nhiên đoán không sai, nếu là như thế, thực sự đừng giải thích. Tương quân khó mà được hồi phủ một chuyến. Sáng sơm mai còn phải tiến cung, ngài nên sớm nghỉ ngơi đi, hạ quan xin cáo từ.

Đương Phàm nói: - Nếu đã tới đây, sao không ở lại dùng bữa tối với ta. Chúng ta đi uống vài chén chứ.

Thượng Quan Phi nói: - Ngày mai Lễ bộ phái tại hạ đi làm công chuyện. Nên không dám là hỏng việc, để gày khác, ngày khác đi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm liền tiến cung, sai cảnh vệ, sắp xếp phòng ngự. Hôm nay không có chiều hội, những người đến dự tiệc dều phải đi vào theo lối Huyền Vũ môn, nên chỗ đó sẽ bố trí cẩn thận hơn. Đến lúc mặt trời lên cao, những người đến dự tiệc cũng lần lượt tới.

Lý Huýnh Tú ngồi trên chiêc xe ngựa tiến về phía cung thành, cau mày. Hôm nay là tiệc trong nhà của Hoàng đế, theo lý mà nói, y không đủ tư cách tham gia, nhưng trong cung lạ cố ý gọi đến tên y, đây là một ân sủng đặc biệt, y nên vui mới đúng. Nhưng y biết, Hoàng đế ân sủng mình như vậy là từ đâu mà ra.

Hoàng thượng đã từng nói bóng nói gió với y, muốn y lấy A Tàng phu nhân mẹ của Trương Dịch Chi. Lý Huýnh Tú rất hài lòng với thê tử của mình, xuất thân tốt, dịu dàng hiền thục, nếu bắt y phải lấy thêm một thê tử nữa, hơn nữa đối phương lại hơn y vài tuổi, y thực không muốn.
Quan trọng hơn chính là, ở chốn kinh đô này y có tiếng tốt là người phong lưu, hơn nữa, còn có thực học, tiền đồ còn rất sáng lạn, nếu cưới mẹ của Trương Dịch Chi làm vợ, không khỏi khiến người khác nghĩ rằng hắn dung quan hệ để thăng tiến, sẽ bị người đời chê cười, trước mặt bằng hữu cũng không thể ngẩng đầu lên đươc.

Đối với người coi trọng danh tiếng như y, thì không có gì sánh bằng tổn thất này, nhưng Hoàng đế cũng đã ra mặt, y có thể không đáp ứng hay sao? Nếu không đồng ý, nếu chỉ dựa vào mức độ y được sủng sái trong chiều, e rằng tiền đồ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Sắp tới Huyền Vũ môn, Lý Huýnh Tú đau khổ thở dài.

Trong viện Tập Phương, huynh đệ Trương thị đã đến rồi, bọn họ còn mời mấy vị bằng hữu đến, bởi vì khách còn chưa tới, tiệc rượu cũng chưa bứt đầu, nên bọn họ đang làm mấy vàn cờ cùng bằng hữu cho vui.

Trương Dịch Chi chấp Trắng đi trước, đối diện gã là một người trung niên, đối mặt với trận cờ trước mắt, gã chốc chốc nhíu mi, nhiều lần trầm ngâm, hiện rõ là không đấu lại được, Trương Xương Tông và mấy người khác nhìn thấy gã trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu mà cũng chưa nghĩ ra nước, bọn họ không khỏi cười nhạo.

Dương Phàm tuần tra đến đây, có chút kinh ngạc, nên gọi một gã thị vệ qua hỏi: - Hôm nay là Hoàng đế gia yến, không phải là người nào cũng có thể tới, vậy người chơi cờ cùng Trương Phụng Thần là ai?

Người binh lính kia nói: - Vâng, là bằng hữu của Trương Phụng Thần, nghẹ giọng hình như là người đất Thục, tên là Tống Bá Tử.
Trong lòng Dương Phàm thấy căng thẳng: - Tống Bá Tử? không phải là mấy tên thương nhân đất Thục hay sao, mấy người này nhanh như vậy đã đứng cùng một chiến tuyến với Trương Dịch Chi rồi, lại còn được mời vào cung, tham gia tiệc của Hoàng đế nữa.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Lễ Bộ Chủ Khách Thanh Lại Ti Lang Thượng Quan Phi ở phía xa, đang sắp xếp và bố trí, rồi lại bố trí mấy tên nhạc công, nhất thời hắn nảy ra ý hay, lập tức đi đến phía Thượng Quan Phi.
Bình Luận (0)
Comment