Say Mộng Giang Sơn

Chương 909

- Chúng ta có thể thông qua Ngự Sử Đài thượng để mật tấu, Thái Bình có người ở Ngự Sử đài, thiếp cũng có thể...

Trong nháy mắt, Uyển nhi liền nghĩ được đối sách, nhưng nàng còn chưa nói xong, Dương Phàm liền ngắt lời nói:
- Không! Lần này, để ta đến bẩm báo Hoàng đế.

Dương Phàm muốn lợi dụng thế lực của quan phương, nhưng phía quan phương có trình tự thật sự rườm rà, hiệu suất làm việc không thể tránh né mà sẽ bị ảnh hưởng. Mà không quan tâm đề cập đến nha môn nào, cũng không nói sự việc nhất định có thể nghiêm mật đến khi không bị phát hiện, cho nên Dương Phàm quyết định tự mình đi nói với Hoàng đế, để cấp trên quán triệt xuống, hiệu suất này tất nhiên mau hơn nhiều.

Uyển nhi nhíu mi nói:
- Chàng là Tướng lĩnh trong quân, gián nghị việc này với Hoàng đế, chỉ sợ không hợp quy củ.

Dương Phàm cười nói:
- Không chỉ sợ, mà là căn bản cũng không hợp quy củ. Tuy nhiên, vị hoàng đế này của chúng ta vốn cũng không phải là người theo khuôn phép gì cả, nàng sợ gì chứ? Trong lòng Hoàng đế, ta có thể là một trong tâm phúc của bà ấy, nói ta với việc đó không liên quan gì, Hoàng đế sẽ không cảm thấy ta vượt quyền, ngược lại sẽ cảm thấy trong nội tâm của ta chỉ có thiên tử. Huống chi, ta sẽ tự nghĩ cách, sẽ không trực tiếp buộc tội người nào cả.

Dương Phàm nói như vậy, Uyển nhi cũng không ngăn cản nữa, nhưng nàng ngẫm nghĩ, lại không yên tâm nói:
- Vậy chàng nói sao? Chàng là tướng lĩnh cấm quân, làm sao có thể biết việc ở Duyên Châu? Một khi khiến Hoàng đế nhận thấy chàng đặc biệt quan tâm đến sự vụ địa phương, chỉ sợ sẽ có sự cảnh giác với chàng.

Dương Phàm nói:
- Chuyện nào có đáng gì? Nhà của ta có hơn ba mươi sáu cửa hàng mà...

Dương Phàm còn chưa nói xong, Uyển nhi liền thất thanh nói:
- Hơn ba mươi sáu cửa hàng! Không ngờ Tiểu Man lại có khả năng như vậy? Không ngờ cô ấy lại có thể mở hơn mấy chục cửa hàng sao?

Dương Phàm xoa xoa cái mũi, cười khan nói:
- Nha đầu kia... Dường như đặc biệt có hứng thú với chuyện kiếm tiền, ta cũng hết cách.

Uyển Nhi lườm hắn:
- Đắc ý nhỉ, có một nương tử như vậy, thảo nào trong lòng chàng đắc ý như thế.

Dương Phàm cười ha hả, ôm vai nàng, dịu dàng nói:
- Uyển Nhi của ta là cân quắc tể tướng, lại là Đại tài tử số một thiên hạ, cũng không ai sánh bằng.

Uyển Nhi giãy bả vai, gắt giọng:
- Thôi đi, đừng có nịnh nọt nữa!

Dương Phàm đẩy bàn tay trượt nhẹ xuống bờ mông đẫy đà của nàng, cười nói:
- Tuân mệnh, ôi, cái này sờ vào thật thích.

Uyển Nhi đập vào tay hắn, gò má ửng đỏ, nói:
- Chàng đó, lá gan càng lúc càng lớn, đây là trong sảnh đường đó, đừng làm loạn, chàng nói nhanh những tính toán của chàng đi.

Dương Phàm nói:
- Duyên Châu hàng năm đều có báo cáo thiên tai, trong triều năm nào cũng cứu tế, người bên ngoài chưa chắc đã quan tâm việc này, cũng không biết việc này. Nhưng Hoàng đế hẳn là nhớ rất rõ đúng không?

Uyển nhi nói:
- Đúng vậy, thì tính sao?

Dương Phàm nói:
- Có thế chứ, nhà của ta mở ra hơn ba mươi cửa hàng, trong đó ở ba chợ tây nam bắc đều có một cửa hàng bán áo lông, luôn luôn giao dịch với phương bắc và Tây Vực đấy. Nếu tiểu nhị trong cửa hàng của ta trên đường đi qua Duyên Châu, thấy những gì nghe những gì, khi trở về đều nói cho ta biết, ta lại tìm cơ hội nói cho thiên tử biết, sao hả? Ha hả, Duyên Châu là nghèo hay giàu, ta cũng không biết, ta chỉ biết nói với Thiên tử về những điều tai nghe mắt thấy mà người nhà nói lại mà thôi.

Dương Phàm nói có chút lộn xộn nhưng Uyển Nhi nghe hiểu ngay, mắt nàng đảo tròn, xoa cằm nói:
- Lý do này không tồi.

Dương Phàm đắc ý nói:
- Đúng thế, bên kia Phu Châu cũng tương tự như vậy, nàng nói Bùi quận mã không biết dâng tấu chương biện hộ, cứ để mặc quan tham ô lại chửi bới mình sao? Bên cạnh hắn...khụ, khụ, hắn tuy ít kinh nghiệm, nhưng lại xuất thân gia đình giàu có, lần này đi Phu châu làm Thứ sử, không tin Bùi gia không phái vài phụ tá có kinh nghiệm phong phú đi tới đó để phụ tá cho hắn. Như vậy, tấu chương của hắn tới ngự tiền rồi, lại thêm lời của ta, Hoàng đế không nảy sinh lòng nghi ngờ ư? Vị hoàng đế của chúng ta có bệnh đa nghi rất nặng đấy.

Uyển nhi liếc nhìn Dương Phàm, một đôi con ngươi như điểm nước sơn nghiêng nghiêng tựa như con chim nhỏ, rất đáng yêu.

Dương Phàm đắc ý nói:
- Thế nào?

Uyển Nhi làm bộ mặt như không, nói:
- Thật là lợi hại nha, Nhị Lang! Mắt không đảo, nói lưu loát không một kẽ hở. Chàng nói xem chàng có lừa gạt thiếp không?

Dương Phàm lập tức lắc đầu, nói:
- Không!

Uyển nhi hoài nghi nói:
- Thật không ư?

Dương Phàm nói:
- Thật sự không hề, bởi vì...hết thảy của nàng đều là của ta, ngay cả con người của nàng cũng là của ta, còn gì phải lừa gạt chứ?

Uyển Nhi bật cười, lúc này bất kể là có phải ở trong sảnh đường hay không, nàng cũng nhào vào lòng hắn, mở hàm răng trắng xinh cắn vào vai hắn một cái. Hai người ôm nhau, yên tĩnh một lúc lâu, Uyển nhi dịu dàng nói:
- Buổi tối cùng thiếp ăn cơm nhé.

Dương Phàm do dự nói:
- Nhưng những người bên nàng...

Uyển nhi nói:
- Người hầu hạ thiếp ai chẳng biết quan hệ giữa thiếp và chàng rồi hả? Yên tâm, sẽ không có ai nói lung tung đâu.

- Ừ!

Dương Phàm đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng kéo eo nhỏ của nàng, Uyển nhi liền thuận thế ngồi vào trong lòng hắn.

"YAA.A.A..!"

Uyển nhi vừa mới ngồi xuống, liền giống bị châm đâm nhảy dựng lên, nghiêng mắt nhìn vật dựng thẳng dưới háng hắn, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Chàng....chàng chẳng ra thể thống gì cả.

Dương Phàm vô tội nói:
- Làm sao trách được ta chứ, ai bảo Uyển Nhi của ta diễm lệ như hoa, không gì có thể sánh bằng.

Uyển nhi lại lườm hắn một cái, nhưng trong lòng thì vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng ngọt ngào, nữ nhân nào không thích được người khác khen xinh đẹp chứ, hơn nữa lại còn là lời khen đến từ nam nhân của nàng, nhìn thấy hắn động tình vì mình, trong lòng đương nhiên là vô cùng đắc ý. Dương Phàm nhìn sắc trời, đột nhiên đứng lên, ôm lấy đầu gối của Uyển Nhi, đi thẳng vào trong phòng.

Uyển nhi cả kinh nói:
- Chàng làm gì vậy?

Vừa nói xong hai người đã vòng qua tấm bình phong, nghe phía sau tấm bình phong có thanh âm của Dương Phàm, mơ hồ mang theo tiếng cười:
- Nàng nói xem là làm gì? Đương nhiên là làm chuyện mà nàng và ta cùng thích nhất rồi.

Thanh âm chưa dứt, một chiếc đai ngọc đã vắt lên mặt trên tấm bình phong, tiếp đó là trường bào màu trắng tuyết.

Giọng Uyển Nhi năn nỉ:
- Không được, vì gấp gáp rời khỏi cung thành, người ta...Người ta căn bản không mang thuốc đến.

Dương Phàm nói:
- Nó đã như vậy rồi, nàng nói xem phải làm sao bây giờ?

Uyển Nhi mắng hắn:
- Mau cất vật xấu xí kia đi, chàng...nếu không...nếu không người ta...

Dương Phàm nói:
- Cái gì? Ta nghe không rõ.

Uyển nhi cả giận:
- Giả vờ, chàng rõ ràng cố ý!

Dương Phàm cười nói:
- Được được được...nhưng....muốn nó xẹp xuống thì phải thổi đấy, tuy nhiên chỉ có một khúc ống tiêu, có thể làm cho tiểu Nhị lang tâm phục khẩu phục nhịu xẹp sao. Đến đây đi, nương tử ngoan, một lần thôi, nào có trùng hợp như vậy...

Hai người lôi kéo, ỡm ờ, quần lót trắng lại vắt lên tấm bình phong, tiếp đó là quần lót lụa màu đỏ, rồi tiếp đó là chiếc áo yếm thêu hoa sen lá màu xanh...

*********

"Tụy lưỡng gian chi tú, cư tứ phương chi trung" .

Tung Sơn vào mùa thu màu sắc sặc sỡ khắp núi, tiếng gió cốc tiếng thông reo.

Trong Tam Dương cung, cây cối rậm rạp, bóng cây che khuất mặt trời, bên sông, khe núi sâu xa, vách đá như gọt, lá cây hoa cúc, che vách đá che đỉnh. Từng khối quái thạch, giống như lão Ông vuốt cằm, hoặc giống như đồng tử vỗ tay hoan nghênh, như chim diều giương cánh, lại giống như trâu nằm nhai lại, cao thấp lớn nhỏ, tư thế khác nhau, nước chảy róc rách giữa các khe đá.

Thu ý tuy đẹp nhưng cũng có không khí hiu quạnh, đã dừng ở trong Tam Dương Cung này ngày thứ ba rồi, Võ Tắc Thiên bảy mươi sáu tuổi và Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cùng đi xuống, chậm rãi đi dạo trong khu rừng, Võ Tắc Thiên “Tính xảo tuệ, đa quyền thuật, chí hướng tề thiên" cũng khó tránh khỏi bị lây nhiễm tinh thần sa sút.

Phía trước hiện ra một đầm nước sâu, trong đầm có một tảng đá lớn nổi lên mặt nước, cao chừng hai trượng, chiều rộng hơn một trượng, một người mặc áo bào rộng, ngồi xếp bằng trên đó, đang cúi đầu đọc tờ giấy, gió nhẹ làm vạt áo người đó lay động, giống như là một bức tranh.

- A! Là Dương tướng quân!

Trương Xương Tông nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:
- Tảng đá lớn này cách bờ khá xa, hắn trèo lên đó như nào nhỉ?
Đảo mắt liền nhìn thấy một chiếc bè trúc dưới tảng đá lớn trong đầm, được dây thừng buộc trên đá, Trương Xương Tông liền cười rộ lên:
- Làm ta giật nảy mình, ta còn tưởng rằng Dương tướng quân có thể bay qua nước được chứ.

Võ Tắc Thiên cũng cười hơi hơi đứng lại, kinh ngạc nói:
- Hắn đang đọc cái gì nhỉ, sao lại say sưa như thế?

Trương Dịch Chi nghe xong liền kêu:
- Dương tướng quân, Thánh Nhân đến.

Dương Phàm ở trên đá dường như xem đến nhập thần, nghe tiếng Trương Dịch Chi gọi, quay đầu nhìn lại, bật thốt lên, khẩn trương cất thư đi, nhảy lên bè trúc, khởi động sào hai ba cái vào bờ, đi qua mấy tảng đá hình vuông, lạy dài với Võ Tắc Thiên:
- Thần Dương Phàm bái kiến Thánh Nhân.

Hiện giờ Dương Phàm là Tướng quân Thiên kỵ, cận vệ Thiên tử, đương nhiên ở trong cung có thể gọi Võ Tắc Thiên là Thánh Nhân, đây là cách xưng hô của người thân cận trong cung đối với Thiên tử, ngoại thần và quan hệ xa một chút thì cũng chỉ có thể gọi bà là bệ hạ hoặc là Hoàng đế, mặc dù chỉ là một câu xưng hô, nhưng cũng thể hiện sự khác biệt thân sơ.

Võ Tắc Thiên mỉm cười nói:
- Dương Phàm, ngươi nhàn nhã quá nhỉ, ở đây làm gì vậy?

Dương Phàm khom người đáp:
- Thần đang xem thư nhà nên không để ý đến thánh nhân giá lâm, kính xin thánh nhân thứ tội.

Võ Tắc Thiên cười hơi hơi khoát tay áo, nói:
- Không sao, người nhà của ngươi vẫn khỏe chứ?

Dương Phàm nói:
- Tạ ơn Thánh nhân quan tâm, người trong nhà đều khỏe! Khi thần theo ngự giá đến Tam Dương cung, đã dặn thê tử tránh đến Long Môn. Trong thư nói, hiện giờ mưa thiếu, nương tử đang định hai ngày nữa quay về Lạc Dương. Trong nhà vẫn mở kinh doanh, hàng da lông mua từ Lũng Hữu về bởi vì mưa to mà chậm trễ, thần rời kinh vào lúc bị mưa lụt, sợ mấy ngày nay đã bị ẩm ướt rồi. Nước vừa rút, cần phải nhanh chóng đi phơi nắng, nếu không sẽ hỏng hết. Hà hà, chi phí một khoản lớn, không đích thân xem, nương tử lại lo lắng.

Ngự tiền tấu đáp, rất ít khi Dương Phàm dong dài như vậy, người bên ngoài sợ nói sai, Hoàng đế hỏi một đáp một, hỏi hai đáp hai, tuyệt đối không nhiều lời. Nhưng Dương Phàm lại lải nhải việc nhà với Hoàng đế, mà Võ Tắc Thiên cả đời cầu mưu quyền khi về già lại thích nghe chuyện nhà kiểu này, cười gật đầu, không hề khó chịu.

- Nha đầu Tiểu Man kia rất có năng lực đấy. Trẫm chỉ hôn cho ngươi vị thê tử này không kém chứ?
Võ Tắc Thiên từng làm bà mối, trong lòng rất đắc ý.
- Nhà ngươi buôn bán hàng da ở Lũng Hữu à? Thế nào rồi, trên đường vận chuyển ra sao, có từng gặp những nơi khác có tai họa không?

Dương Phàm nói:
- Không có. Thánh nhân thánh minh, tứ hải thái bình. Hiện giờ đột nhiên có mưa lũ, thiên tai cũng chỉ có thành trấn một vùng Lạc Hà thôi, còn những nơi khác thì bình yên vô sự. Người nhà trở về nói, từ Lũng Hữu về, trên đường đi qua Sóc Phương, Duyên Châu, Đan Châu, đều là những lời giàu có và đông đúc, phồn hoa, trăm họ an cư lạc nghiệp...
Bình Luận (0)
Comment