Say Mộng Giang Sơn

Chương 915

Nghe giọng nói dịu dàng của Dương Phàm, trái tim Cổ Trúc Đình lại run lên, nàng cắn môi, khẽ gật đầu, tựa như đóa “Dao dài Ngọc Phương” đang nở rộ trong viện kia yểu điệu trong gió.

- Vậy ngươi ngồi xuống trước nghỉ một lát, ta đi gọi người mang nước đến.

Cổ cô nương hơi lúng túng:
- Ở…ở đây sao? Ta nghĩ cứ bảo dịch trạm chuẩn bị thêm một phòng nữa đi.

Dương Phàm nghĩ một lát, phản đối:
- Như vậy không ổn! Chẳng ai biết trong dịch quán này có tai mắt của bọn họ không, ta và ngươi không thể làm bất kỳ việc gì có thể khiến họ nghi ngờ. Ta vừa nói với Lý quản sự rồi, bây giờ, để cho an toàn, ngươi cứ ở trong này đi.

Thấy sắc mặt nàng không được tự nhiên, hắn bật cười:
- Có gì mà ngại, ngủ chung giường chúng ta cũng đã từng, nói gì đến cùng phòng?

Vừa dứt lời, hắn lập tức ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng giải thích:
- Khụ khụ. Ý ta là, ở đây, trong thư phòng cũng có một cái giường. Ta…ta sẽ ngủ ở đó.

Dứt lời, chẳng kịp để ý tới khuôn mặt đỏ như quả lựu của Cổ cô nương, hắn vội vàng đi ra ngoài. Tìm thấy một dịch tốt, hắn gọi y tìm người đến thu dọn bồn tắm, lại đổi nước ấm, dặn dò xong xuôi mới quay lại phòng khách, chỉ thấy Cổ Trúc Đình đang đứng bên cạnh bàn, tay cầm một cái tay gấu, hỏi:
- Đây là tay gấu sao?

- Đúng thế. Ngươi chưa từng thấy bao giờ sao?

Nàng hơi hé miệng cười:
- Mới chỉ thấy sau khi đã nấu lên thôi, chưa từng nhìn thấy đồ còn tươi. Nghe nói vật này là mỹ vị quý lạ, sao lại xấu thế này?

- Ăn ngon không chắc đã đẹp. Khi nào quay về Lạc Dương, ta sẽ kiếm một đầu bếp trứ danh nấu lên, cho ngươi nếm thử chút.

Cổ Trúc Đình thản nhiên cười:
- A Lang hưởng với phu nhân đi thôi, nô tỳ cũng không dám phá hỏng quy củ. A, đây là cái gì?

Cổ Trúc Đình lại cầm thứ màu đỏ tím kia lên, hổ tiên dài như một con rắn lột da, tò mò hỏi:
- Đây là rắn à?

Dương Phàm “A” một tiếng:
- Là…là rắn, dùng để ngâm rượu, thông máu trừ hàn…

- Sao rắn không có đầu?

- Loài rắn này rất độc, chỉ cần dính một chút là chết ngay lập tức, nên phải bỏ đầu đi.

- Ở đây có thứ rắn kỳ quái đó ư? Sao trên này lại có nhiều móc câu như vậy?

Dương Phàm cười khan:
- Thiên hạ to lớn, không gì là không thể. Nghe nói rắn này chỉ cần có được ngàn năm đạo hạnh là có thể hóa rồng, móc câu này sẽ biến thành vẩy rồng đấy. Ha ha, cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm đâu. Được rồi, mau cất đi.

Cổ Trúc Đình “Ồ” một tiếng, cầm hổ tiên như cầm kiếm, búng hai ngón tay nhỏ dài vào đôi ngọc hoàn, tự nhủ “Dài như vậy, thực tốn chỗ, chẳng còn chỗ nào cất rượu nữa” Dứt lời, nàng khẽ dùng lực, “rắc” một tiếng, hổ tiên đứt làm hai đoạn.

Dương Phàm lập tức thấy đau nhức hạ thân…

******

Quân phủ Đại Đường trải rộng khắp nước, khi nhiều nhất có tới hơn tám trăm phủ, ít cũng có hơn sáu trăm phủ, trong đó quan nội đã độc chiếm hai trăm sáu mươi mốt phủ, chiếm hơn ba phần trong tổng số phủ. Sau đó, Hà Đông, Hà Nam, Hà Bắc, Lũng Hữu, các nơi khác cũng có quân phủ, giống như Giang Nam và Lĩnh Nam, tổng cộng cũng tới hai ba quân phủ. Bố cục như thế đã thể hiện ý đồ quân sự, chính trị “Cư trọng ngự khinh, cử quan trung chi chúng dĩ lâm tứ phương” của Đại Đường
(Ưu tiên địa phương, rải rác, không ưu tiên tập trung)

Hà Nam Đạo là đông đô Đại Đường, cho nên, nơi này số lượng phủ quân gần bằng với Quan Trung, khi Võ Tắc Thiên dời đô đến Lạc Dương đăng cơ làm Hoàng Đế, quân phủ nơi này lại càng nhiều, chính là quán triệt sách lược quân sự “Nặng tay nhẹ chân” của Đại Đường. Tuy nhiên, đến thời điểm này, quân phủ đã dần suy yếu, mộ quân cũng tăng nhiều dần.

Ở phía bắc Duyên Châu, tiếp giáo với Tuy Châu phủ của Duyên Châu, lúc này còn có bốn phủ quân. Một phủ binh mã trú đóng ở phủ thành Tuy Châu tên là Phủ Quân danh, còn gọi là Tuy Châu Phủ quân. Phủ này, Chiết Xung phủ là thượng phủ, một ngàn hai trăm vệ sĩ, Đô úy Chiết Xung tên Sử Liệt.

Sử Liệt đã sáu mươi tuổi, là lão tướng từng cùng Cao Tông nam chinh bắc chiến, mở mang bờ cõi cho Đại Đường, lập nhiều công lao hiển hách. Hiện giờ, mắt thấy phủ quân ngày càng suy vi, lão Tướng quân vẫn thường mượn rượu giải sầu, tuy vẫn kiên trì luyện binh, dạy tướng sĩ công chiến, nhưng ông vẫn rất rõ ràng, chiến lực của phủ châu hiện giờ còn lâu mới có thể so sánh với năm đó.

Nhưng ông cũng không có cách nào khác, chế độ phủ binh là binh nông hợp nhất, binh nhàn làm nông, hiện giờ, quân điền tan vỡ, cái nền cơ sở của phủ binh đang dần biến mất. Hơn nữa, quốc gia thái bình đã lâu, nếu chẳng phải quân nhân chuyên nghiệp cũng chẳng thể duy trì được sức chiến đấu như khi còn thiên hạ đại loạn, tứ hải rung chuyển.

- Thực đáng tiếc…

Sử Liệt vuốt râu thả lỏng dần, không còn sự cường tráng của năm đó nữa, soi trong chén, nhìn tóc mai đã bạc, lão Tướng quân thở dài một tiếng, một ngụm rượu mạnh đổ vào bụng.

- Báo! Đô úy, Thứ sử tới rồi!

Một gã quân sĩ vội vàng chạy vào soái trướng của Sử Liệt bẩm báo. Ông ta kinh ngạc đứng lên, kinh ngạc hỏi:
- Thứ sử? Thứ sử tới đây làm gì?

Tuy Sử Liệt đã ở Tuy Châu hai mươi năm, từ một binh tào tham bước tới vị trí Đô úy Chiết Xung, tổng cộng cũng chưa từng gặp Thứ sử bản châu dăm ba lần, hơn nữa, đều là đến châu nha gặp, chưa bao giờ thấy đến quân doanh.

Tuy Thứ sử có quyền tiết chế binh mã trong châu của mình, nhưng quyền hạn này gần như không có lúc nào dùng đến, hơn nữa, gần hai mươi năm qua, Sử Liệt cũng chẳng đánh được mấy trận chiến. Có mấy lần người Đột Quyết xâm chiến, quá cấp bách, lính của Sử Liệt cũng bị điều động, nhưng chỉ làm quân dự bị chạy đến bên cạnh khu đóng quân một chút, phía trước cũng đều có quân tinh nhuệ giao chiến với địch cả. Bọn họ thậm chí còn chưa đối mặt với một người Đột Quyết nào.

Sử Liệt còn đang kinh ngạc, chuẩn bị bước ra khỏi soái trướng đón chào, Thứ sử Tuy Châu Vân Cẩm Phàm đã một thân y quan nghiêm nghị đi tới, theo sau là vài người hoặc áo đen, hoặc áo bó. Sử Liệt vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy ra chắp tay trước ngực thi lễ:
- Sử Liệt ra mắt Sử quân!

Vân Cẩm Phàm ngưởi được mùi rượu, nhìn lên bàn, hơi nhíu mày, nhưng không phát tác gì, chỉ lạnh lùng hỏi:
- Sử Tướng quân, triều đình có sứ giả đến, ngươi mau nghe lệnh!

- Hả?

Tuy Lão Tướng quân đã già, lại chưa từng đánh giặc suốt gần hai mươi năm, chí khí đã không còn, có phần hơi suy sút, nhưng vừa nghe vậy, chút men say đã lập tức biến mất, nhìn lướt qua đám người, ánh mắt dừng lại tại một thanh niên áo lót đứng cạnh Vân Thứ sử, trầm giọng nói:
- Có ngư thư không?

Ngư thư chính là Ngư phù và sắc thư, đây là vật quan trọng để có thể điều binh. Mấy năm gần đây triều đình đã sửa ngư phù thành quy phù, nhưng khi hai người nói chuyện vẫn quen miệng gọi là ngư thư.

Vân Thứ sử run tay mở ra một sắc thư, trầm giọng nói:
- Triều đình đã ban cho bản quan sắc thư, bản quan đã kiểm tra, không có sai lầm.

Vân Thứ sử dứt lời, quay sang nhìn thanh niên mặc áo bó kia, y hiểu ý, bèn tiến lên một bước, tay nâng một quy phù rực rỡ màu vàng:
- Binh phù ở đây!

Theo như chế độ triều đình, điều binh cần đến sắc thư và binh phù, sẽ do quan Thứ sử chính ấn của châu phủ đó kiểm tra nghiệm chứng. Binh phù thì do tướng lĩnh của binh mã nghiệm chứng. Hai người đều xác nhận mới có thể điều động binh mã.

Sử Tướng quân vừa thấy quy phù, ánh mắt đã sáng lên lấp lánh. Ngày ngày cố thủ quân doanh, cho tới giờ vẫn chưa được đánh, đối với lão Tướng quân cả đời sống trên lưng ngựa mà nói chính là những tháng ngày dày vò nhất. Hiện giờ, vừa nhìn thấy binh phù, Sử Tướng quân kích động vô cùng, có phần hơi khó kiềm chế, quát to:
- Người đâu, lấy binh phù!

Binh tào ở đó đã sớm theo vào trong soái trướng, nghe vậy liền hô to một tiếng:
- Tuân lệnh!
Y lập ức xoay người rời đi, không tới thời gian một nén hương, binh tào mang giáp trụ nhung trang hạng nặng được bốn gã võ trang đầy đủ hộ vệ tiến vào soái trướng, tay cầm hộp sắt. Sử Liệt dùng chìa khóa bên hông mở khóa hộp, lấy binh phù, ghép với binh phù thanh niên áo bó kia cầm, rất khít, không chênh chút nào.

Sử Tướng quân lập tức ôm quyền nói với thanh niên nọ:
- Tuy Châu quân phủ Chiết Xung Đô úy Sử Liệt, xin tuân theo lệnh!

Thanh niên mặc áo bó kia lên tiếng:
- Làm phiền Tướng quân rồi, việc này có quan hệ trọng đại, không thể để hở phong thanh. Kính xin Tướng quân tập kết binh lính dưới trướng theo ta đồng hành, tới nơi, ta sẽ báo với ngài lần này cần làm gì.

Thấy việc này cơ mật như vậy, lão lại khá hào hứng, vội vàng cúi người đáp ứng:
- Xin tuân quân lệnh! Xin cho phép mạt tướng triệu tập binh mã!

Thanh niên mặc áo bó kia gật đầu. Một lát sau, trong đại doanh Chiết Xung phủ Tuy Châu lập tức nổi khói, khói đặc như trụ cuồn cuộn cuốn lên không tán, đây là lửa khói tín hiệu, khác với các cột khói khác, cột khói này chỉ có một, nghĩa là triệu tập tất cả quan binh trong doanh.

Lý Viễn Cường đang kéo một xe đầy hạt kê từ dưới thôn lên, xe kê chất cao như ngọn núi. Đứa con lớn đã mười sáu tuổi đang ra sức đẩy đằng sau, đứa con bé cũng giúp ca ca đẩy xe, nhưng nó mới bảy tuổi, vẫn ở tuổi ham chơi, thi thoảng vẫn chạy loăng quăng.

- Này con, năm nay thu hoạch xong, cha sẽ đi hỏi vợ cho con. Con thấy nhị nha đầu nhà Trần tam gia thế nào?

Biết rõ con trai mình và đứa con gái thứ hai của Trần gia có quan hệ khá tốt, Lý Viễn Cường cũng muốn thương lượng với bà nương bên đó cưới nàng về làm dâu. Năm nay thu hoạch khá tốt, tâm tình vui sướng, y bèn quay sang trêu đứa con.

Con trai lớn nhà Lý gia tính tình lại hay thẹn, cha vừa nói đã đỏ bừng hai má, qua xe kê cao như ngọn núi nhỏ, ấp a ấp úng đáp:
- Con…con xin nghe theo cha an bài.

Lý Viễn Cường cười:
- Tiểu tử thối này, chẳng lẽ lại không nghe cha! Xem cái bộ dáng sợ hãi của con đó, năm đó, cha thích nương con, nhưng gia gia của con đã trọn trúng khuê nữ của Bạch gia mở xưởng ép dầu ở thôn đông, cha đã…

Lý Viễn Cường còn chưa kể hết chuyện với con trai, đột nhiên nhìn thấy một cột khói cuồn cuộn ở phía xa xa, lập tức ngẩn ra, xe cũng dừng lại.

Đứa con lớn từ sau xe vượt lên, lau mồ hôi hỏi:
- Cha, cha mệt rồi à?

Lý Viễn Cường nheo mắt nhìn cột khói xa xa, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, đột nhiên vỗ đùi:
- Con trai, ở đây trông xe, cha về thôn đây, lát nữa sẽ gọi nương và nhị thúc của con đến đẩy xe.
Dứt lời, y vung hai chân chạy như điên về thôn.

Trong thôn, Mạnh Tông đang liên tiếp đập đậu một cách có tiết tấu, một người phụ nữ ôm bình gốm đổ nước cho y đột nhiên cảm thấy chân trời hơi có gì lạ, bèn che mắt nhìn theo, kỳ quái hỏi:
- Cháy ở đâu mà lớn thế này. Khói lớn thế kia, không phải nhà Lưu lão tài chủ ở Nam Trang cháy chứ?

- Xoạch!

Một âm thanh vang lên, nàng quay đầu nhìn lại bên cạnh, Mạnh Tông Chính đã bỏ đồ chạy đi, bà vội vọi với theo:
- Đương gia, chàng đi đâu đấy?

Mạnh Tông ở đằng xa đáp với lại:
- Đại soái điểm binh! Đi trễ sẽ bị xử phạt bằng roi, nàng thu hoa mầu lại đi, cẩn thận đêm có mưa…
Còn chưa dứt lời, y đã chạy biến ra khỏi sân.
Bình Luận (0)
Comment