- Kiều ca, ta phải rời khỏi Lạc Dương vài ngày.
- Sao?
- Vị phu nhân kia rất có thế lực, ta lo ả thẹn quá hóa giận mà sẽ cố tình gây bất lợi cho ta. Bởi vậy nên ta sẽ trốn đi vài ngày, đợi khi bà ta nguôi giận rồi sẽ trở về. Cẩn tắc vô áy náy mà.
- Nói rất đúng, lòng dạ đàn bà nhỏ nhen lắm. Vậy đệ định đi đâu?
- Ra ngoại thành, tìm lấy một chỗ tá túc. Nhưng chuyện này tuyệt đối không được nói với Ninh tỷ, khỏi làm phiền tỷ ấy phải lo lắng.
- Ừ. Nhưng ngộ nhỡ nếu cô ấy hỏi tới thì ta biết xử trí sao?
- Cái này dễ thôi. Ta đã nói rồi, việc đi tuần ở phường thì ta đã bị cắt rồi, giờ ta muốn đi đây đi đó một chút, kiếm việc gì đó để làm. Huynh cứ đừng nói với tỷ ấy là được.
....
- Ninh tỷ, ta phải rời khỏi Lạc Dương vài ngày.
- Sao cơ?
- Tỷ biết đấy, sau khi ta bị thương thì Tô Phường chính đã cắt chức của ta ở phường rồi.
- Ừ, ta cũng đã nghe nói qua rồi, thật chẳng ra sao cả. Sao Tô Phường chính lại có thể làm như chứ, hơn nữa, giờ đệ cũng đã trị lành vết thương rồi, có bị tàn tật hay đui mù gì đâu. Để ta bảo mẫu thân ta nói với ông ta một tiếng, xem có thể...
- Không cần đâu. Nói thật, làm cái chân phường đinh cũng chẳng có gì tiền đồ. Ta còn trẻ, muốn đi ra ngoài mở mang tầm mắt một chút, biết đâu lại có thể tìm được cơ hội tốt hơn.
- Vậy...đệ muốn đi lâu không?
- Không đâu. Chỉ mấy ngày thôi, trước tiên ta sẽ đi loanh quanh nghe ngóng một chút tin tức, bất luận có được hay không ta cũng sẽ quay về. Yên tâm đi, có số tiền Dương gia và phường cấp cho kia, cho dù ta có không làm việc thì cũng có thể sống thoải mái một năm, tạm thời không phải lo cái ăn cái mặc nữa.
- Vậy được. Đệ có chí như thế cũng tốt, nam nhi đại trượng phu, cũng phải có chút tiền đồ mới được. Chỉ có điều, bất luận có giành được cơ hội hay không, nhất định phải sớm trở về đó nhé, đừng để tỷ tỷ phải lo lắng nghe không?
- Được. Ninh tỷ, ta đi đây.
***
Manh Sơn, Mạnh Tân. Đây là nơi đóng quân của cấm quân tả Kim Ngô Vệ.
Manh Sơn là một ngọn núi đất badan, không cao lắm, địa hình cũng không mấy hiểm trở. Thực tế thì nó giống như một mô đất badan lớn nhưng lại có rất có tiếng tăm.
Thầy phong thủy nói rằng, Manh Sơn, đầu gối lên Hoàng Hà, chân giẫm lên vùng đất thánh Y Khuyết ( vùng đất khi xưa diễn ra trận đánh lịch sử giữa ba nước tần, Ngụy, Hàn thời Chiến Quốc). Chỉ tính riêng lăng mộ của Hoàng đế Hán triều cũng có ít nhất ba lăng. Nhưng Hoàng đế khai quốc Đông Hán là Lưu Tú cũng không được chôn cất ở Manh Sơn này mà lại được chôn cất ở bãi đất ven sông Hoàng Hà phía bắc Mộ Sơn.
Lý do là bởi, tương truyền rằng Thái tử của Hán Quang Vũ Đế Lý Tú vốn tính cách phản nghịch, mà theo như ngôn ngữ hiện đại thì chính là “Lừa”, y rất thích đối đầu với phụ thân mình.Vậy là khi Lưu Tú bệnh nặng sắp qua đời, nghĩ tới tính tình quái đản của vị Thái tử này, bản thân ngài thì muốn được chôn cất ở trên núi nhưng lại sợ con trai lại muốn chôn mình ở bãi sông thì bèn cố ý dặn dò rằng sau khi băng hà thì muốn được chôn cất ở bãi sông để con trai sẽ làm được lại.
Ai ngờ vị Thái Tử này cả đời luôn cố tình làm ngược lại ý cha, nhưng khi ông sắp qua đời thì lại thay tính đổi nết, ngoan ngoãn tuân theo dặn dò của cha trước lúc lâm chung mà lo liệu hậu sự. Vậy là cuối cùng, lăng tẩm của Lưu Tú đã được xây dựng ở ven sông Hoàng Hà.
Hán Quang Vũ một đời anh hùng, cuối cùng cũng không thể chuyện gì cũng đạt được như ý nguyện. Nắm trong tay tiên cơ, tạo phúc cho con cháu, không hổ thẹn với tổ tiên. Nhưng ông muốn lo chuyện mấy mấy trăm mấy ngàn năm sau thì cũng chỉ là vọng tưởng, lại có một đứa con trai chẳng ra gì nên đến cả hậu sự của chính mình cũng chẳng lo liệu được như ý nguyện.
Đây là ngày thứ năm Dương Phàm rời khỏi Lạc Dương.
Bóng đêm thăm thẳm, cảnh vật vô cùng yên tĩnh. Trong đại doanh của Tả Kim Ngô Vệ, các đội binh sĩ tay nắm đao luân phiên đi tuần trong yên lặng, trừ thỉnh thoáng tiếng quát hỏi khẩu lệnh và tiếng xét hỏi lệnh bài thì cơ hồ trong đại doanh chỉ có tiếng leng keng của áo giáp và tiếng bước chân của các quân sĩ đi tuần mà thôi.
Dương Phàm mình vận áo xanh, giống như một con hồ ly nấp trong bụi cây, lặng lẽ mò tới bên cạnh đại doanh, nhân lúc hai đội tuần tra đổi gác bèn lách qua một khe hở. Hắn khẽ bóp chiếc mặt nạ quỷ trên mặt, nháy mắt đã lẻn được vào trong đại doanh Kim Ngô Vệ.
Hắn đã ở Manh Sơn này được ba ngày. Trong ba ngày này, hắn ở nhờ một nhà nông phu dưới chân Manh Sơn. Ngày nào hắn cũng trèo lên Manh Sơn, ban ngày, hắn quan sát kĩ bố trí trong đại doanh Kim Ngô Vệ dưới chân núi, đêm đến hắn lại quan sát tình hình tuần tra trong quân doanh.
Hiện giờ hắn đã thuộc nằm lòng tất cả các doanh trướng được bố trí trong Kim Ngô Vệ trong đại doanh này, thời gian binh sĩ đi tuần như thế nào, quy luật thay phiên trực gác ra sao hắn cũng đều nắm rõ.
Trong quân doanh cũng có kiểu “thắt chặt bên ngoài nới lỏng bên trong”. Thời bình, dưới chân thiên tử, vì là cảnh vệ hoàng gia nên đương nhiên quân kỷ phải hết sức nghiêm khắc, nhưng đây là nơi mà bọn họ đóng quân, không thể ngày ngày qua ngày khác, tháng này qua tháng khác ở tư thế sẵn sàng chiến đấu như quân địch sắp đánh đến nơi được. Vậy là sau mấy lượt thay phiên đi tuần là Dương Phàm là có thể đi lại thong dong rồi.
Đại trướng của Khâu Thần Tích rất dễ tìm, bởi doanh địa này là nơi đóng quân vĩnh viễn của Kim Ngô Vệ, bởi vậy nên soái trướng không giống với trướng của quân đội đi hành quân bình thường. Soái trướng (lều lớn của tướng soái) được dựng trên mảnh đất gồm ba vòng sân, trên thực tế cũng tương đương với một phủ soái.
Vòng sân thứ nhất là một tòa nhà nghị sự cực kỳ rộng lớn. Đây là nơi Khâu Thần Tích mỗi ngày đều cho nổi trống tập kết các tướng sĩ và điểm mão. (thời xưa vào tầm 5- 7h sáng điểm danh người đến làm việc). Vòng sân thứ hai là nơi Khâu Thần Tích hội kiến những thuộc hạ quan trọng dưới trướng ông ta, là nơi giải quyết các công việc nghị sự thường ngày. Vòng thứ ba mới là nơi ông ta nghỉ ngơi sinh hoạt.
Phòng vệ ở phủ Soái lại nghiêm ngặt hơn một chút.
Dương Phàm lên núi quan sát kĩ càng ba ngày, vì khi thay ca gác các binh sĩ đều phải đốt đèn nên đứng quan sát từ xa hắn cũng có thể trông thấy được rõ ràng. Trong phủ soái có tất cả hai chi đội tuần tra, mỗi chi đội chia làm ba đội nhỏ luân phiên đi tuần ở tiền và hậu viện phủ soái.
Hai vệ đội, một đội gác canh hai ba khắc sẽ thay người, rồi gác tới sáng hôm sau. Đội kia canh ba ba khắc thay người, cũng gác tới sáng hôm sau. Ở giữa khoảng đó thì không thay quân, hai chi đội sắp xếp xen kẽ thời gian tuần gác như vậy là để đề phòng có kẻ thừa lúc thay quân lơ là cảnh giác để lẻn vào bản doanh. Ban đêm nhất định cần phải thay quân một lần, là tránh cho binh lính phải đi tuần từ đêm cho tới tận sáng hôm sau, thể lực và trí lực đều sẽ bị giảm sút.
Dương Phàm còn phát hiện, khi bọn họ thay quân sẽ điểm danh những người không tới gác và những người thay trực, làm như vậy là để tránh kẻ lạ hoặc những binh sĩ không phải trực đêm đó trà trộn vào trong đội.
Dương Phàm chọn thời điểm này để hành động. Phòng bị có nghiêm mật hơn nữa, khi thay quân cũng sẽ có một chi đội tạm rút khỏi tuần tra, lực lượng tuần tra sẽ bị suy yếu, đây là lúc rất thuận lợi cho hắn lẻn vào. Thế nhưng khoảng thời gian này hết sức ngắn ngủi, chỉ không quá một nén hương. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó tìm được đích xác chỗ nghỉ của Khâu Thần Tích thì không khó, khó là ở chỗ không thể ung dung như lần lẻn vào phòng ngủ của Dương Minh Sanh được.
Trước khi hành động Dương Phàm đã tính toán tới việc này, hắn quyết định: mau lẹ dứt khoát, một đao chém đứt đầu người!
Trong quân doanh hết sức nguy hiểm như vậy, lại phải giao đấu với một mãnh tướng như Khâu Thần Tích, muốn tất cả đều được thực hiện hoàn hảo đúng theo dự tính là điều không thể. Trong tình thế hiểm nguy, đối mặt với một nhân vật nguy hiểm như vậy, cần phải đánh “một lần trúng ngay” rồi lập tức cao chạy xa bay. Một khi nhân vật tầm cỡ như Khâu Thần Tích xảy ra chuyện thì chắc chắn kẻ đứng sau ông ta sẽ không thể tiếp tục ngồi yên được.
Dương Phàm giống như một bóng ma trong doanh trại, hắn lặng lẽ kiên nhẫn chờ đợi. Có một gã binh sĩ quần áo xộc xệch bước ra ngoài, thấy bốn bề vắng lặng không một bóng người, bèn lén đứng tiểu tiện ngay chỗ bờ tường, rồi lại mơ mơ màng màng quay vào trong doanh trại. Sau đó bốn bề lại trở về yên lặng.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc thay quân. Nấp ở đây, Dương Phàm không quan sát được động tĩnh trong phủ soái nhưng thầm nhẩm tính lúc này là lúc đội vệ binh thứ nhất thay quân, hắn bèn xông ra ngoài, hành tung hết sức mau lẹ, chỉ trong nháy mắt đã lẻn vào trong doanh trại mà không gây ra một tiếng động nào.
Quả nhiên, trong đó một đội thị vệ đang tiến hành thay quân ở vòng sân thứ hai, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng xướng danh và tiếng đáp lại. Dương Phàm không dám chậm trễ, lập tức nằm rạp người xuống bò trên mặt đất. Bóng hắn lóe lên một cái rồi vụt vào trong một bụi cây, lại lóe lên một cái thì đã vọt lên tận mái nhà.
Cách bài trí trong phủ Soái hắn đã nắm rõ như trong lòng bàn tay, hắn nhanh chóng vọt tới một đình viện, bóng hắn vừa lóe lên thì lập tức lại xuất hiện ở hành lang. Như một con báo đang trốn trong bóng đêm, rất khó có thể phát hiện ra hắn. Khi bóng hắn vừa biến mất thì tiếng giày của một đội tuần tra đã vang lên huỳnh huỵch trên hành lang.
Nơi nghỉ ngơi của Khâu Thần Tích là một tòa nhà lớn nằm chính giữa vòng sân thứ ba. Dương Phàm khẽ sờ vào cây đao bên hông, hít một hơi thật sâu rồi chạy vọt nhanh ra ngoài. Khoảng cách gần sáu trượng từ đình viện mà chỉ trong nháy mắt hắn đã đứng trước chính đường, Dương Phàm rút đao ra, dùng dầu cải đã chuẩn bị sẵn đổ vào trục cửa và then cửa, rồi dùng dao nhọn nhẹ nhàng cắm vào trong.
Cánh cửa mở ra mà không một âm thanh phát ra. Dương Phàm cầm ngược chuôi đao, nhẹ nhàng bước vào trong, khép cửa phòng lại, quay người định bước thì bỗng chân hắn giẫm phải một vật gì đó, lập tức có tiếng chuông báo động vang lên.
Tiếng chuông chỉ kêu"Đinh linh" hai tiếng rồi bất ngờ có một tiếng“oành” vang lên, hai chi đội tuần tra cầm đuốc gần như cùng lúc chạy tới. Hai bên tả hữu và chính đường gặp nhau tại Nhĩ đường. Những tiếng bước chân dồn dập, những bó đuốc lập lòe sáng rực trong đêm, hai hàng thị vê tay cầm đao đã có mặt, lập tức bao vây lấy Dương Phàm.
Đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Một người đầu đội mũ giáp, sườn đeo cây đao của Đại tướng quân, ngạo nghễ tiến vào. Người này dáng người không cao nhưng lại khiến cho người ta cảm giác rất đáng nể sợ. Bộ râu quai nón, hàng lông mày rậm rạp, mọc hỗn loạn như bụi cỏ dại, cả người gã toát lên vẻ đằng đằng sát khí.
Người này chính là mãnh tướng của Đại Đường, sát thần thí quỷ ---- Khâu Thần Tích
Khâu Thần Tích với tư thế ngạo nghễ như đang đón đầu giặc, cao giọng cười to nói:
- Túc hạ, ta đợi ngươi đã lâu!
***
Cùng lúc đó, Mã Kiều lén lút chuồn ra khỏi phòng, tới nhà Bảo Ngân Ngân.
Củi lửa gặp đúng ngọn lửa đang cháy lớn, một nam nhi hừng hực khí thế gặp một cô nương cũng hừng hực lửa tình, hai người nhanh chóng kéo nhau lên giường.
Một trận mây mưa đã tưới mát nỗi khát khao cháy bỏng của hai người. Họ chuyển sang ôm lấy nhau nói những lời tâm tình thủ thỉ.
Bảo Ngân Ngân vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của Mã Kiều, giọng hờn dỗi, nói:
- Năm bữa nửa tháng mới thấy mặt huynh. Huynh nhẫn tâm lắm!
Mã Kiều nói:
- Hồi trước thì ra ngoài cũng không vấn đề gì, giờ Tiểu Phàm không ở trong phường, ta muốn đi đâu cũng phải tìm lý do chính đáng một chút để a nương khỏi nghi ngờ. Thật sự là bất đắc dĩ mà, bảo bối Ngân Ngân của ta, đừng giận mà.
Bảo ngân ngân nói:
- Hừ! Chẳng mấy mà trời trở lạnh rồi, A Đức Thác nhân báo tin về, hắn sắp từ Đại Lương trở về rồi, khi đó người ta sao có thể gần gũi huynhnhư bây giờ được, đành phải đợi tới tận đầu xuân năm sau thôi. Ta mặc kệ, tối hôm nay, huynh nhất định phải ở lại đây với ta, bắt huynh phải ôm ta ngủ.
Mã Kiều giọng dỗ dành:
- Ngân Ngân ngoan của ta, ta đã nói với a nương là ta đi đánh bài nên không được về quá muộn được. A nương không thấy ta về nhà, nhất định sẽ lo lắng mà cả đêm không ngủ được.Mai ta sẽ lại tới, vậy là được rồi chứ gì, còn đêm nay thì không được đâu.
Bảo Ngân Ngân bĩu môi nói:
- Vậy...Đêm nay huynh phải phục vụ ta nhiều thêm một chút, nếu không ta một thân một mình nằm rét như vậy sao ngủ ngon được?
Mã Kiều cười "Hừ hừ", nói:
- Nàng yên tâm, con mèo nhỏ háu đói của ta mà! Ta đây hùng dũng tráng kiện như thế, còn sợ không cho nàng ăn đủ no hay sao?
Bảo Ngân Ngân trầm giọng nói :
- Huynh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, người ta một thân một mình, thê lương cô quạnh biết bao, chỉ mong được cùng huynh mãi mãi thắm thiết như thế này thôi.
Hai người đang người dỗi kẻ nựng thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng “cộc cộc”. Một giọng nói phát ra từ bên ngoài:
- Ngân Ngân, Ngân Ngân, ta về rồi!