Lý Hắc thong thả quay về nhà, vào phòng khách trang trí thô kệch như tụ nghĩa đại sảnh, ngồi xuống suy nghĩ những việc phát sinh hôm nay ở Thuận Tự Môn, đang suy nghĩ, con dâu Miêu Thanh Nhi bỗng nhiên lảo đảo chạy vào, vừa thấy Lý Hắc liền kêu lớn: - Công công, người đã trở về, người có thể trở về rồi!
Lý Hắc tuy là người giang hồ, nhưng trong nhà phép tắc luôn luôn nghiêm khắc, vừa thấy con dâu chỉ mặc trên người y phục ở phòng ngủ, tóc ướt sũng phủ xuống vai chưa vén lên, rất không hài lòng, nhăn mày khiển trách: - Ngươi bộ dáng sao như thế nào này, không ra thể thống gì rồi!
Y còn chưa nói xong, con dâu liền gào khóc lớn: - Công công, không thấy Kim Ngọc đâu cả, không thấy Kim Ngọc!
Lý Hắc vừa nghe sợ tới mức lập tức cả người run lên, mặt mũi trắng bệch, vội vàng hỏi: - Không thấy, sao lại không thấy, ngươi nói rõ ràng đi.
Lý Hắc chỉ có một đứa con trai, mùa thu năm kia khi qua ngã ba sông rơi xuống nước mà chết, hiện giờ cũng chỉ còn lại có một đứa cháu bảo bối Lý Kim ngọc, đây chính là huyết mạch duy nhất của Lý gia hắn.
Lý Hắc hiện giờ đã sáu mươi hơn, tuy rằng thê thiếp cả sảnh đường, nhưng muốn sinh con trai lại khó khăn, để nối dõi tông đường, kéo dài hương khói, sau trăm tuổi vì y thọ tang, toàn bộ chỉ dựa mụn bảo bối này.
Lý Hắc rất yêu thương đứa cháu bảo bối này, y bây giờ là đệ nhị phó hội chủ Giao Long Hội, kỳ thật y vốn là đệ thứ nhất phó hội chủ, chính là vì bảo bối tôn tử này, mới giao quyền để dưỡng lão.
Y vốn quản Tào quyền, những ngày đầu năm hàng năm đi Dương Châu, lại từ Dương Châu về Trường An, suốt chín tháng ở bên ngoài, trong hội mấy ngàn huynh đệ đều do y điều hành, địa vị gần bằng với Văn Hội chủ, thực quyền đủ để cùng Văn Hội chủ địa vị ngang nhau, chính là vì có thể thường gặp được bảo bối tôn tử, y mới rút lui chủ động nhường quyền.
Hiện giờ vừa nghe tin cháu mất tích, Lý Hắc máu đen nhảy vọt tới đỉnh đầu, tóc đều bị dựng lên, y dương tay tát một cái, khiến con dâu nghiêng ngả lảo đảo qua một bên, hai gò má Lý Hắc thịt đều thình thịch run rẩy hung ác quát: - Sao không thấy Kim Ngọc, nói, ngươi nói mau!
Con dâu vừa thấy lão Công Công cả tròng mắt đều đỏ, bộ dáng như muốn ăn thịt người sợ tới mức cũng không dám khóc, quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ hồi đáp: - Kim Ngọc vốn buồn ngủ, nhưng nó vẫn không chịu ngủ, một mực đợi Công Công trở về, con dụ nó một lúc lâu mới ngủ. Con đem nó đặt trên giường, kêu bà vú trông chừng, nhưng sau khi đi tắm xong con trở lại phòng ngủ, đã nhìn thấy bà vú té xỉu trên đất lên, Kim Ngọc nó nó biến mất rồi! Ô ô. . .
Lý Hắc lòng đau như dao cắt, y là người cả đời trên giang hồ, vừa nghe con dâu nói như vậy, trong lòng liền có chừng mực, y biết rằng, chuyện này tuyệt sẽ không phải là bọn buôn người làm, bọn buôn người ít khi trực tiếp chạy đến chỗ người ta trộm đứa nhỏ, lại nói Lý gia là chỗ nào, không nói là đầm rồng hang hổ thì cũng không phải là ai cũng dám xông vào, có thể chạy đến Lý gia đánh bất tỉnh bà vú, thần không biết quỷ không hay rồi mang đứa bé rời khỏi, sao có thể là hạng người trộm cắp?
Lý Hắc biết mục đích của đối phương nhất định không phải đứa nhỏ, mà là hướng vào y. Chỉ có điều không biết mục đích của đối phương là gì, nếu như là đòi tiền thì dù tan hết gia tài cũng không sao, chỉ cần bảo vệ đại tôn tử của y. Sợ là sợ đối phương là vì thù mà đến, tôn tử bảo bối của y có thể dữ nhiều lành ít, ở trên nước lăn lộn cả đời, đôi tay Lý Hắc này cũng là dính qua hơn mười nhân mạng.
Lý Hắc gấp đến độ ngực nóng lên, gần như muốn phun máu ra, lúc này một hộ vệ tòa nhà chạy vào lớn tiếng bẩm báo nói: - Hắc gia, tiểu lang quân tiểu lang quân
Lý Hắc như mãnh hổ nhào đầu về phía trước nắm chặt cổ áo gã, giọng rung nói: - Kim Ngọc làm sao vậy?
Người nọ chỉ ra bên ngoài, thở hổn hển nói:
- Có... Có người ôm tiểu lang quân trở về.
Lý Hắc đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Hán tử khôi ngô, đi vây quanh là mười mấy đả thủ, nện bước vững vàng đi tới, trong lòng ôm một đứa bé hai ba tuổi...
Đệ nhất phó hội chủ Giao long hội trầm mặt về đến nhà, thuận tay cởi trường bào giao cho thị tỳ, đi về phía phòng trong, cởi dây thắt lưng ra, tâm sự nặng nề.
Y vốn là đệ nhị phó hội chủ, luôn cùng Hội chủ trấn thủ Trường An, địa vị xếp thư hai, nhưng về thực quyền mà nói thì vẫn kém một bậc so với tam Hội chủ quân Như Nhan Kỳ.
Kết quả, Lý Hắc vì đứa con chết rồi, giao quyền lực của y, vì thế y trở thành đệ nhất phó hội chủ Giao Long Hội.
Trong Tào bang, quyền bính nặng nhất chỉ có tào quyền và tào khẩu, đây là phụ tá đắc lực bang chủ. Quân Như Nhan nắm giữ tào khẩu, Lý Hắc nắm tào quyền, địa vị đệ nhị phó hội chủ này y rất xấu hổ. Nên khi có thể tiếp chưởng tào quyền, y mừng như điên, nhưng Lý Hắc tiếp chưởng tào quyền từ cha của mình, hai đời cha con kinh doanh mấy chục năm, phần đông tâm phúc, căn cơ thâm hậu, hiện giờ Lý Hắc tuy rằng được giao ra quyền to, nhưng đối với lực khống hế giang hồ hảo hán, tào quyền của Nghiêm Thế Duy y có danh không có thực.
Trải qua hơn một năm vất vả kinh doanh, y mới nắm giữ được thực lực nhất định, lôi kéo đến hai ba trăm người thành tâm phúc của mình, chính là hôm nay muốn dựa vào vũ lực những người này thâu tóm Thuận Tự Môn. Khi Văn Hội Chủ cố ý thâu tóm Thuận Tự Môn, y vỗ ngực nhận lãnh, y vốn tưởng rằng đối phó một Thuận Tự Môn dễ dàng, ai ngờ lại để mất hết mặt mũi Giao Long Hội.
Đêm nay nghị sự, y vốn chủ trương lập tức lấy lại sĩ diện, triệu tập nhân mã Giao Long Hội san bằng Thuận Tự Môn - đại bộ phận vũ lực khi xưa nắm giữ Giao Long Hội của Lý Hắc lại cực lực phản đối, hiển nhiên xem thường ý tưởng của y.
Muốn thuần phục giang hồ hán tử bướng bỉnh này, chính là thủ đoạn, dựa vào uy danh, Lý Hắc gọt thể diện của y, chính là không muốn thật sự uỷ quyền. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đứa cháu của lão ta còn đang bú sữa mẹ, lão bất tử này đến tột cùng muốn làm gì, chẳng lẽ còn muốn chống đến khi tôn tử mình trưởng thành, sẽ đem đoạt lại vị trí tào quyền này hay sao?
Nghiêm Thế Duy trầm mặt vòng qua phòng trong, ngẩng đầu, đột nhiên ngơ ngẩn.
Dưới ánh đèn, một khuôn mặt chữ điền, đại hán mày rậm như mực đang ngồi ở trước bàn dưới đèn, mỗi đêm Nghiêm Thế Duy trước khi đi đều uống một chén sữa đặc, giờ phút này, chén sữa đặc nha hoàn bưng tới đang ở trong tay đại hán kia, có chút ý vị thưởng thức.
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Nghiêm Thế Duy, mỉm cười nói: - Nghiêm Hội chủ mới trở về sao? Ta đợi ngươi đã lâu!
Nghiêm Thế Duy kinh hoàng nhìn trường kiếm vắt ngang trên bàn, kêu lên một tiếng, vội vàng lui lại, hét lớn: - Người đâu! Có thích khách! Mau tới!
Theo tiếng quát của Nghiêm Thế Duy, những đả thủ trong phủ đều nghe thấy, trong tay cầm côn bổng đao kiếm hướng phòng ngủ đánh tới. Trong phòng ngủ vang đùng ầm, lách cách rung động, thanh âm bàn ghế phá vỡ, thanh âm các đồ lặt vặt đập bể, thanh âm quyền chưởng gặp nhau, thanh âm binh khí va chạm, thanh âm quát tháo quát mắng đan vào, "Rắc" một tiếng, bình phong gỗ cũng bị cái bàn phá bể một lỗ thủng lớn.
Chỉ một lát sau, thanh âm như gió bão mưa rào liền ngừng lại, trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh. Nghiêm Thế Duy đứng ở công đường, bốn hộ vệ cầm đao bao quanh y, tai nghe trong phòng ngủ vắng lặng, mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
- Đi! Xem bên trong thế nào?
Nghiêm Thế Duy kinh hồn bạt vía đẩy hai hộ vệ lên phía trước, hai hộ vệ nắm chặt đao, kiên trì vượt qua bình phong, đảo mắt chung quanh, chỉ thấy trong phòng ngủ bừa bãi, bảy tám đả thủ xông vào đang nằm trên giường, có người mềm vắt trên đầu giường, có người đầu dưới đất chân ở trên bàn trang điểm, có người nằm trên miếng gỗ, còn có người ngồi dưới đất dựa vào bình phong, tất cả đều choáng mê bất tỉnh, mà đại hán xông vào phòng ngủ kia không thấy rồi.
- Phó hội chủ, ... Người nọ không thấy đâu!
Hai hộ vệ như gặp quỷ mị, vừa kinh vừa sợ nhìn chằm chằm bên trong phòng, sợ yêu tà kia đột nhiên từ trong hư vô nhảy ra.
- Không thấy? Sao có thể!
Gian phòng ngủ này của Nghiêm Thế Duy, lối đi duy nhất chính là bên này, bên trong lại không có cửa nhỏ cũng không có cửa sổ, một người to như vậy làm sao có thể không thấy tăm hơi?
Nghiêm Thế Duy vội vàng tiến lên nhìn, bên trong phòng đánh nhau đều vỡ nát, màn ngủ cũng rơi trên mặt đất, quả thật không có chỗ có thể giấu người.
Bốn gã thị vệ và Nghiêm Thế Duy kinh ngạc nhìn trong phòng, Nghiêm Thế Duy đột nhiên rùng mình một cái, thất thanh nói: - Hay là... Chẳng lẽ là cái gì yêu mỵ tà vật?
Một người bên cạnh không chịu nổi thò đầu ra phòng ngủ bừa bãi xem, nói với Nghiêm Thế Duy: - Trong này có yêu mỵ tà vật sao? Phó hội chủ nên mời cái đạo sĩ làm tràng cúng bái hành lễ.
- Thối lắm! Ngươi... A!
Nghiêm Thế Duy giận không kềm được, đang muốn quay đầu quát mắng, chợt phát hiện người nói chuyện căn bản không phải thị vệ của y, người thị vệ kia chẳng biết lúc nào đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Đứng ở vị trí giữa phòng ngủ tò mò đánh giá đấy, rõ ràng chính là người đàn ông từ trong phòng ngủ biến mất...
Lúc trời sắp sáng, cửa nhà phó hội chủ Giao Long Hộ của bị người cấp bách gõ vang, ước chừng thời gian khoảng một nén hương, Quân Như Nhan vội vã đi ra khỏi nhà, mang theo hơn mười người tay cầm đuốc tay cầm gậy chạy tới nhà Văn Hội chủ.
Nửa đường gặp Lý Hắc từ trong ngõ nhỏ khác đi ra, Lý Hắc cũng mang theo mấy chục người, hai người chạm mặt cũng không nói lời nào, chỉ có điều thần sắc lạnh tuấn gật đầu, liền hợp lại chạy về hướng nhà Văn Hội chủ. Chỉ lát sau, Nghiêm Thế Duy cũng xuất hiện ở trên trấn, mang theo mấy chục đả thủ, một đám mặt âm trầm, bước chân vội vàng, hướng cũng là nhà Văn Hội chủ.
Người thức dậy sớm phát hiện khác thường, lập tức liên tưởng đến ngày hôm qua Giao Long Hội thua thiệt lớn, chẳng lẽ... Thời gian định rạng sáng hôm nay Giao Long Hội đến Thuận Tự Môn trả thù?
Tò mò và hưng phấn như mèo con, quấy nhiểu họ tâm thần không yên, họ đều thông báo hàng xóm láng giềng, từng người mắt trông mong chờ, nhưng đợi cho đến mặt trời lên cao, bọn họ cũng không thấy đại đội nhân mã trùng trùng điệp điệp chạy đến Thuận tự môn, lại nhận được một tin tin làm người ta khó có thể tin: Giao long Hội Hội chủ Văn Trường Hưng.... Đã chết!
Người đầu tiên phát hiện Văn Hội chủ chết chính là Văn gia Bát di nương và Cửu di nương. Văn Hội chủ Bát phu nhân và Cửu phu nhân là một đôi tỷ muội song sinh, vốn là người áp giải ở giang hồ, sau được văn Hội chủ vừa ý thu làm vợ, Văn Hội chủ thích nhất là được tỷ muội song sinh hầu hạ giấc ngủ.
Đêm qua là hai tỷ muội này hầu hạ, hôm nay trời tờ mờ sáng Cửu di nương phải đi tiểu đêm, mới phát hiện ngủ ở giữa các nàng là Văn Hội chủ đã chết rồi. Văn Hội chủ không tổn thương không dấu vết, hai tay buông xuôi, hưởng thọ, bốn mươi hai tuổi!