Dân chúng khóc lóc chặn trước cửa nha môn Hình bộ, già trẻ nam nữ đề có, trong đó có người nhà của những thủ lĩnh bị bắt, có có gia quyến của cả Cao tham quân, Ngô huyện úy, Lạc huyện úy và các quan viên bị bắt. Người lớn trẻ nhỏ khóc lóc kêu gào như bị oan khuất thấu tận trời xanh.
Nha môn Hình bộ đóng chặt cửa, mặc kệ tới tình hình rối loạn ở bên ngoài. Những người kêu oan ở ngoài được có người cho biết, chỉ có thể kêu oan ở cổng nha môn, không thể đụng tới nha môn, nếu không tính chất sẽ thay đổi, sẽ loạn tới mức không thể cứu vãn được. Bởi vậy họ chí có thể ở ngoài khóc lóc kể lể, cũng không phát sinh xung đột gì.
Đương nhiên là trong nha môn Hình bộ ngoài những người đi theo quan khâm sai thì còn có hai trăm tướng sĩ Thiên Kỵ, do Sở Cuồng Ca chỉ huy. Nếu họ thật sự có can đảm vào nha môn cũng không thể làm gì được.
Trên đỉnh Đại Nhạn, Dương Phàm đứng nhìn xa xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy một đoàn người đứng trước cổng nha môn hình bộ. Dương Phàm mang ra một bầu rượu màu xanh ngọc, tự rót cho mình một ly, lại rót một ly đầy vào chiếc ly đã đặt ở trước mặt. Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, một chút bụi nhẹ nhàng bay trong ánh sáng, vô cùng yên tĩnh.
- Uống một chén không?
- Nô tì từ nhỏ không được khỏe nên vốn không uống rượu.
- Nói là rượu nhưng thật ra nó cũng không được coi là rượu, chỉ là một ly rượu nếp than không hề có hơi rượu, còn có hiểu quả lưu thông mạch máu.
Vì thế cô gái đồng ý, nàng mấp máy môi, khẽ nhận ly rượu rồi nhẹ nhàng ngửi, lại nhăn mày nói:
- Mùi vị không tốt rồi.
- Nhưng uống vào sẽ ngọt.
Cô gái tò mò nhìn xung quanh, thấy không có ai ở xung quanh, liền thè lưỡi nếm thử một chút, hương vị quả nhiên rất tốt.
Chén rượu màu xanh ngọc, ngón tay thon dài như ngọc, rượu trong suốt, chén rượu trơn bóng, ngón tay trắng nõn đan vào nhau tạo thành một khung cảnh duyên dáng dịu dàng…
Dương Phàm nghĩ, mỉm cười, nâng chén về trước mặt rồi đưa lên môi
Thái học và các học sinh Quốc tử giám một phía rêu rao khắp nơi, lên án hành động hung ác của quan viên Hình bộ, nói các thủy phu ở Bá Thượng nghèo khổ, tuyên dương sự quan trọng của người dân Bá Thượng, khiến cho ngày càng nhiều dân chúng vây quanh Hình bộ.
Đám học sinh này còn lo lắng nhiều hơn người nhà của khổ chủ. Họ là thay trời hành đạo, vì dân mà không tiếc mạng sống, một bầu nhiệt huyết, tinh thần trọng nghĩa vô cùng. Nên họ đứng trước cửa Hình bộ, sau khi đứng nhìn dân chúng và người nhà của những người bị bắt liền đề cử ra ba người làm đại biểu, gõ cửa, thỉnh cầu được gặp quan khâm sai.
Trên tháp Đại Nhạn, Dương Phàm đưa ly lên môi, một hơi uống cạn. Sau đó cầm chiếc ly màu xanh ngọc trống không, si ngốc nhìn sang đối diện. Trong lớp bụi nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời, dường như có một người con gái đang uống rượu, cẩn thận uống từng chút, từng chút…
Đó là chén rượu duy nhất trong đời nàng. Dương Phàm nhìn nàng nâng chén, nhấp rượu, nuốt xuống, cảm động, mê người… Từng dáng vẻ tao nhã lần lượt biến mất dưới ánh mắt của hắn, lại dừng ở hình ảnh trong đầu hắn. Người con gái xinh đẹp này, khiến cho người ta đồng ý hóa thành giọt rượu ở dưới lưỡi của nàng, chảy vào thân thể của nàng…
Dương Phàm nhìn đám bụi nhẹ nhàng ở trong ánh mặt trời, mỉm cười nói:
- Họ vẫn cho rằng Thẩm Mộc còn ở Lạc Dương thì hai người chúng ta sẽ không đấy. Kỵ Trư tướng quân đã tới Trường An cùng ta rồi, chúng ta nhất định sẽ đấu, nếu bây giờ mới phát hiện ra chân tướng thì đã quá muộn! Thật ra họ cũng không thông minh nhưng nàng nhất định đã sớm nhìn ra đúng không?
Dương Phàm đỡ đầu gối lên, dịu dàng nói:
- Bởi vì, nàng là người con gái thông minh nhất trên đời, luôn là như vậy!
******
Quốc tử giám Trường An ở phường Vụ Bản ngoại thành Trường An, ở phía tây của phường, chiếm một nửa diện tích phường.
Tế tửu Quốc tử giám Lý Kiếm Bạch và mấy vị chủ bộ, tiến sĩ, trợ giáo lúc này đang họp ở trong phòng khách của Tế tửu. Mấy người dường như đang thảo luận chuyện gì đó, từ sắc mặt của họ có vẻ không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.
Chỉ có ít người ở Quốc tử giám có thể vì các bang ở Bá Thượng, dù sao họ cũng chỉ là trường học, quyền lực hành chính có hạn. Nhưng học sinh đa số lại là con cháu của các quan, thông qua quan hệ thầy trò, họ có thể biết rất nhiều các quan lại bên trên khiến các mối quan hệ trở nên rộng rãi.
Họ không trực tiếp mang lại lợi ích cho các tào bang nhưng vì mối quan hệ rộng rãi của mình nên họ trở thành cầu nối của các tào bang. Nay Bá Thượng xảy ra chuyện ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của họ, đương nhiên là họ sẽ phản ứng mạnh mẽ nhất.
Lý Tế tửu trầm mặt nói:
- Hình bộ vẫn không chịu mở cửa cho học sinh sao?
Một vị chủ bộ nói:
- Vâng. Hạ quan mới từ nha môn hình bộ trở về, Hình bộ vẫn đóng chặt cửa không có động tĩnh gì.
Lý Kiếm Bạch đứng lên, hai tay để sau lưng, chậm rãi đi lại ở trong đại sảnh, quả quyết nói:
- Họ không mở cửa thì ta xông vào!
Một vị tiến sĩ lo lắng nói:
- Tế tửu, như vậy chỉ sợ không ổn. Một khi xông vào nha môn Hình bộ thì sẽ làm lớn chuyện. Đương kim Hoàng thượng tính tình cứng rắn, nếu xúi giục học sinh xông vào nha môn Hình bộ, chỉ sợ sau khi Hoàng thượng nghe được thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngược lại.
Một vị trợ giáo cũng nói:
- Không sai! Chưa nói đến Hoàng thượng sẽ phản ứng như thế nào, dù sao Hoàng thượng cũng ở Lạc Dương. Nhưng Hình bộ là quan khâm sai, hiện giờ Hình bộ là hành dinh của khâm sai. Nếu chúng ta xông vào làm loạn, một khi họ quyết tâm đối đầu với chúng ta thì chỉ dựa vào việc chúng ta tự tiện xông vào nha môn họ cũng có thể làm lớn chuyện rồi.
Lý Kiếm Bạch lạnh lùng cười, nói:
- Thật sao? Nếu chúng ta đưa Tiên Thánh tới gõ cửa thì sao?
Các chủ bộ, tiến sĩ trước tiên là ngây ra, sau đó vỗ tay lớn tán thưởng:
- Hay! Kế hay!
Lý Kiếm Bạch đắc ý nói:
- Học sinh đã ra mặt rồi, chúng ta làm gương cho người khác, ra mặt vì học sinh, cũng coi như là hợp tình hợp lý. Đi, chúng ta lập tức tới miếu Khổng Tử, mời Chí Thánh Tiên Sư rồi tới nha môn Hình bộ!
Miếu Khổng Tử đặt ở vị trí nhìn rõ ràng nhất khi vừa bước vào sân của Quốc tử giám. Đây là một khu sân tách biệt và vắng vẻ. Khi Đại Đường vừa mới thành lập, nơi này chưa gọi là miếu Khổng Tử, khi đó nơi này thờ Chu Công, ở bên cạnh mới là Khổng Tử. Tới khi Lý Thế Dân xưng đế, các đại thần dâng tấu xin Hoàng thượng ân chuẩn, không thờ Chu Công mà thăng Khổng Tử làm tiên thánh. Từ đó trở đi, miếu Chu Công này mới trở thành miếu Khổng Tử, trường thái học và Quốc tử giám đã trở thành của riêng Khổng Tử.
Lập tức Lý Kiếm Bạch dẫn đầu các chủ bộ, tiến sĩ và trợ giáo của Quốc tử giám đi tới miếu Khổng Tử, sau khi dâng hương, bày đồ cúng và vái lạy liền vội vội vàng vàng khiêng tượng Khổng Tử xuống, đặt lên kiệu. Lý Kiếm Bạch tự khiêng ở phía trước, ba chủ bộ nữa khiêng ở ba phía kia, các tiến sĩ và trợ giáo thì đi theo sau, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi về phía cổng Quốc tử giám.
Một đám người vừa mới ra khỏi miếu thì chợt nghe có tiếng ồn ào ở phía trước. Vài tiểu quan của Quốc tử giám loạng choạng chạy tới, hô lớn:
- Tế tửu, có quan binh xông vào Quốc tử giám!
Lý Kiếm Bạch kinh ngạc đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy mấy chục người ngựa hùng dũng xông tới, khi tới trước mặt liền ghì cương đứng lại. Một vị tướng quân cúi đầu nhìn thấy liền nhìn bọn họ cười hỏi:
- Các vị tiên sinh, khiêng bức tượng đất này, muốn đi đâu vậy?
Lý Kiếm Bạch giật mình, giận dữ nói:
- Nơi đây là giáo dục nhân tài cho đất nước, là nguồn gốc của giáo dục, nơi ở của các hiền sĩ. Các ngươi lỗ mãng hung hăng, phi ngựa vào đây không coi ai ra gì sao?
Người hỏi hắn chính là Hoàng Húc Sưởng, Hoàng Húc Sưởng ngoáy ngoáy lỗ tai, quay đầu hỏi Mã Kiều:
- Mã lão đệ, lão già này nói gì vậy?
Mã Kiều nghĩ một chút rồi đáp:
- Hình như ý của lão là nơi này là trường học, là nơi có lịch sự, trách chúng ta thô lỗ.
Thời Đường địa vị của các quan võ không thấp như thời Tống, Hoàng Húc Sưởng nghe xong câu trả lời của Mã Kiều thì giận tím mặt, lập tức nhìn Lý Kiếm Bạch trợn mắt, nặng nề hừ một cái, dùng roi ngựa chỉ vào Lý Kiếm Bạch, nói:
- Thô lỗ cái rắm! Nơi lịch sự? Người có học phạm pháp không lẽ không bị nhốt vào đại lao? Không lẽ vì các ngươi có học mà phải đưa các ngươi tới nơi có học? Buồn cười!
Hoàng Húc Sưởng vung roi ngựa lên, quát:
- Người đâu! Bắt Lý Kiếm Bạch, Lưu Hân Du, Vương Phàn, Nghê Gia Bân, Từ Duệ, Dương Cẩm Văn lại cho ta!
Lý Kiếm Bạch nghe xong vừa sợ vừa giận, quát:
- Ai sai các ngươi bắt bản quan?
Hoàng Húc Sưởng ngạc nhiên nói:
- Ồ? Ngươi là ai?
Lý Kiếm Bạch ưỡn ngực nói:
- Bản quan chính là Tế tửu Quốc tử giám Lý Kiếm Bạch!
Hoàng Húc Sưởng vui vẻ nói:
- Tốt! Tìm đúng người rồi. Người đâu, bắt hắn lại!
Mấy người lính nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới chỗ Lý Kiếm Bạch. Lý Kiếm Bạch không hiểu chuyện gì, trong lòng hốt hoảng, lớn giọng kêu:
- Khoan đã! Khổng Thánh Tiên Sư ở trước mặt, ai dám vô lễ?
Mấy người lính nhất thời đứng lại, quay đầu nhìn hai vị tướng quân. Hoàng Húc Sưởng gầm lên:
- Mẹ kiếp! Dựa vào lời nói của ngươi, người đọc sách cứ trốn sau bức tượng này thì không ai làm gì được sao? Với binh lính chúng ta thì không có tác dụng gì cả, mẹ nó, ngươi còn ngụy biện à? Bắt lại, bắt lại!
Mã Kiều kỳ quái châm chọc:
- Thợ mộc thì thờ Lỗ Ban, dệt tơ nuôi tằm thì thờ Luy Tổ, bán cơm thì thờ Dịch Nha, mỗi nghề đều có tổ sư gia của mình. Khổng lão đầu này chỉ là tổ sư gia của kẻ đọc sách các người. Chúng ta là người luyện võ, không đọc sách nên không liên quan gì tới chúng ta!
Hai vị tướng quân đều nói vậy, quân lính lại có dũng khí trở lại, lập tức đều xông lên bắt Lý Kiếm Bạch, phấn chấn lấy dây thừng trói lại. Bốn người khiêng kiệu đột nhiên lại thiếu một góc, cũng may là bức tượng Khổng tử bằng gỗ, không quá nặng. Ba người còn lại vội vàng bỏ xuống Khổng lão phu tử mới không bị rơi xuống.
Cùng lúc đó, chỗ Tư mã Triệu Hạo Thần, thiếu doãn Tề An Nhuận cũng có một đội quan binh xông vào bắt đi. Huyện hầu Vương Thế Tu vừa về tới nhà ngồi còn chưa ấm chõ cũng bị một đội quan binh xông vào cửa trói lại đưa đi. Mấy ngày nay quan binh Thiên Kỵ nghiêm trị toàn thành, còn chưa quen thuộc với địa lý Trường An nhưng ngay cả một bước cũng không đi nhầm.
Tin tức lần lượt truyền tới chỗ Liễu Tuẫn Thiên, phủ lệnh Trường An. Liễu Tuẫn Thiên nghe vậy giận dữ triển khai nghi trượng đi thẳng tới Hình bộ.