Bên trong Thiêm áp phòng của Hộ Bộ, Cừu Linh Chi và vài tâm phúc vừa mới thương nghị quyết định cuối cùng mấy tội danh của Hình Bộ và Ngự Sử Đài.
Hắn là Hộ bộ Thị lang, vốn không có xung đột trực tiếp với Hình Bộ và Ngự Sử Đài, nhưng nếu hắn đã lên chiếc thuyền của Võ gia, phải vì Võ gia tính toán. Hình Bộ và Ngự Sử Đài rõ ràng không phải một lòng cùng Võ gia, nếu có thể thừa cơ hội này lật đổ bọn họ, như vậy Võ gia ở Trường An sẽ thấy không có ai có thể làm khó dễ quấy rối, bọn họ có thể có bố cục thuận lợi, thu phục thế lực khắp nơi.
Hộ Bộ và Công Bộ là bộ phận phụ trách lương thực và tào vận, mà Hình Bộ và Ngự Sử Đài lựa chọn nhắm vào toàn là Bá Thượng tào phu, việc này tạo cho Cừu Thị Lang thừa cơ hội, đem tài liệu viết ra một quyển sách thật dày, Cừu Linh Chi vỗ lên tập tài liệu chuẩn bị gửi tới Lạc Dương, cười lạnh lộ ra vẻ đắc ý.
- Bản quan đêm nay đã viết một tấu chương, sau đó dùng chứng cứ xác thực kèm theo, thượng tấu triều đình!
Cừu Linh Chi vừa mới nói xong, Thương Bộ Lang Trung Trịnh Trung Bác đã từ ngoài đi tới. Trịnh trung Bác còm nhom, vẻ mặt đầy nếp nhăn, lông mày chữ bát lộn ngược, nói chung là một bộ mặt đăm chiêu ủ dột. Cừu Linh Chi thản nhiên liếc mắt nhìn y, xem thường hỏi:
- Chuyện gì?
Trịnh Trung Bác mặt mày nhăn nhó nói:
- Thị lang, Dương Phàm bị thích sát rồi.
Cừu Linh Chi đầu tiên là ngẩn ngơ, phản ứng tiếp theo, hắn nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói cái gì, Dương Phàm làm sao vậy?
Trịnh Trung Bác mặt co mày cáu nói:
- Dương Phàm dẫn binh hộ tống Hình Bộ quan, Ngự Sử Đài quan đi Thiên Kỵ quân doanh, ở đường cái Chu Tước bị ám sát, mục tiêu thích khách hạ thủ vốn là Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ, kết quả Dương Phàm bảo vệ ở phía trước, ngực trúng tên, hiện giờ sinh tử chưa biết.
- Xoạch!
Tập tài liệu dày cộp mà Cừu Linh Chi hao hết tâm tư, tập hợp phụ tá tận sức mấy ngày công đốt đèn nấu dầu bí mật chế ra nặng nề rơi xuống đập vào chân của hắn, Cừu Linh Chi đặt mông ngồi trở lại ghế, hai mắt đăm đăm nói:
- Sao lại bị thích sát? Ai làm? Đến tột cùng là ai làm?
Tài liệu thật dày bên chân đều là tâm huyết của hắn, nhưng hắn đã chẳng muốn nhặt lên, Dương Phàm gặp chuyện, có nghĩa là tất cả tài liệu hắn bịa ra cũng không còn ý nghĩa. Đừng nói trong đó tin đồn thất thiệt cho người rất nhiều, cắt câu lấy nghĩa thật nhiều, vặn vẹo sự thật cho người ta thật nhiều, mà cho dù trong đó kể ra toàn bộ là sự thật, cũng đã không còn tác dụng.
Không có việc gì nghiêm trọng hơn so với việc quan to triều đình bị thích sát, có liên quan luật pháp, liên quan đến chính trị, liên quan đến danh vọng và quyền uy của triều đình đấy, chính là không tha thứ cho người khiêu khích, dù cho hắn khiếu cáo Dương Phàm tất cả đều là sự thật, lại tào phu Bá Thượng thật sự không có bất luận khuyết điểm gì mà bị một nhóm "Ác quan" Hình Bộ, Ngự Sử Đài hãm hại chèn ép dẫn đến phát sinh vụ án thích sát công khai xảy ra ở đường cái Chu Tước, cũng đem tất cả oan khuất của bọn họ trôi theo dòng nước chảy.
Hoàng đế cho dù trì hoãn dời đô thậm chí không dời đô, cũng sẽ không nhân nhượng để chuyện đường đường khâm sai đại thần bị ám sát công khai như thế, sự việc này không xử lý, thể diện triều đình không còn chút gì, từ nay về sau hoàng quyền sẽ phải chịu đựng vô số khiêu chiến. Việc bị ám sát, chính là vũ khí cực kỳ có lực của Hình Bộ và Ngự Sử Đài địch nổi vô số tội danh mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị!
********************
- Khốn khiếp! Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng! Ai làm? Đến tột cùng là ai làm?
Trong phủ nha Trường An truyền ra tiếng gầm gừ khiến toàn bộ phủ kinh hãi, Liễu Tuẫn Thiên trán nổi gân xanh kéo căng như con giun, tức giận đến cả người run rẩy.
Đủ loại sách lược phản kích mà hắn tỉ mỉ chuẩn toàn bộ cũng trở nên vô dụng từ lúc này, chuyện duy nhất hắn cần làm, chính là hắn cần chứng minh với Hoàng đế Trường An dưới sự thống trị của hắn không có chuyện cuồng đồ coi trời bằng vung nhiều như vậy, hắn phải bắt hung thủ để chứng minh hắn không phải hạng người ngồi không ăn bám, hắn phải...
Hắn có thể phải làm rất nhiều chuyện, như là chùi đít của mình, chùi đít thay cho kẻ khác, nhưng duy chỉ không thể công kích Dương Phàm nữa rồi, lúc này mà làm tiếc việc này chính là đem mình đưa đến lửa giận của Hoàng đế để bị đốt thành tro tàn.
Hắn căm hận việc Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ không thức thời, hắn hận không thể đem hai con người kia hoàn toàn đánh ngã, làm cho bọn họ vĩnh viễn không chỗ nương thân, nỗ lực chứng minh cho tất cả những người ý đồ khiêu khích quyền uy của hắn rằng răng nanh móng vuốt của hắn cũng không chậm chạp, nhưng tất cả thủ đoạn phải nằm trong quy tắc quan trường.
Dùng thủ đoạn bạo lực khiêu khích quyền uy triều đình, khiêu chiến hoàng quyền, đây là ngu nhất không ai bằng, hắn đang tin tưởng gấp trăm lần việc chuẩn bị làm hai con rồng qua sông Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ này hoàn toàn sụp đổ, để hắn chỉnh hợp lực lượng của thế gia nhà quyền quý, quan thân quyền quý tại Trường An, toàn bộ chiến dịch tấn công đã chuẩn bị xong, lúc này không ngờ xuất hiện một đồng đội như heo, làm ra một việc người đau đớn, kẻ vui sướng như vậy.
Nếu trong quan trường, dùng thủ đoạn bạo lực xử lý đối thủ có thể giải quyết hết thảy vấn đề, như vậy mọi người nuôi một đám sát thủ thích khách giết tới giết lui thì tốt rồi, cần gì suy tính đạo thăng tiến như đánh, dụ dỗ, lừa gạt, cống nạp hay bí quyết làm quan như tàn độc, chính xác, ổn định, nhẫn nhịn; nói quyền hành gì đó, khuất thân gì đó, giấu tài gì đó, làm cái gì mà ngoài tròn trong vuông...
Bị phá hủy rồi!
Toàn bộ con mẹ nó bị phá hủy rồi!
Hết thảy mưu đồ đều bị tên ám sát khâm sai ngu xuẩn này làm hỏng!
Nhất là... thích khách dùng rõ ràng là nỏ quân!
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Tuẫn Thiên từng đợt rét run, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Hoàng đế một khi biết được tin tức này, sẽ có phản ứng như thế nào.
Liễu Tuẫn Thiên giống thú bị vây ở trong phòng đi vòng vo một lúc lâu, cắn răng, nhe răng cười độc ác hạ lệnh:
- Lập tức tra cho ta! Đào sâu ba thước cũng phải tìm hung thủ ra cho ta!
Đại Tư Mã, Hình phán quan, Ngô Bộ đầu lau mồ hôi đầu lui ra ngoài, Liễu Tuẫn Thiên kéo ngăn kéo, lấy tấu chương viết xong quăng vào chậu than, mắt thấy nó đốt thành tro tàn, thầm vui mừng chưa đưa nó đến Đông đô.
Sau một lát, Liễu Tuẫn Thiên một thân quan phục nghiêm chỉnh, bày nghi trượng đến Thiên Kỵ doanh, thăm Dương tướng quân bị trọng thương, tên cáo già này khứu giác linh mẫn, sau khi tin tức Dương Phàm bị ám sát truyền đến, hắn liền quyết đoán chuyển lập trường, từ nay về sau đứng về phía Hình Bộ và Ngự Sử Đài rồi.
Ai lo việc người đấy, mặc kệ người khác sương trên ngói!
Thế gia nhà quyền quý, quyền quý quan thân kia, bị hắn lau sạch giống như lau nước mũi nước mắt rồi.
**********
- Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân đến !
Dư âm tiếng xướng danh chưa hết, Võ Ý Tông đã cực nhanh xông vào, đôi quân giày đạp ở gạch xanh trên mặt đất khanh khanh rung động, gã mặc một bộ nhung phục, trong nhung phục giấu ba lớp giáp mềm, thân thể thấp bé gầy yếu vốn có nhờ đó có vẻ cường tráng rất nhiều.
Hứa Lương dẫn người ra đón, Võ Ý Tông chân không dừng, một khuôn mặt bình tĩnh hỏi:
- Dương Phàm ở đâu, hiện giờ thế nào?
Hứa Lương sắc mặt trầm trọng nói:
- Quân y vừa mới băng bó cho tướng quân xong, tướng quân hiện hôn mê bất tỉnh, tính mạng có thể xấu.
Võ Ý Tông hỏi nhưng chân vốn không ngừng, Hứa Lương dứt lời, Võ Ý Tông nói:
- Mau dẫn ta đi thăm hắn!
Nói vừa xong, gã đã đến trước soái trướng.
Cửa phòng vừa mở ra, một sĩ binh bưng chậu nước ra, vừa thấy người tới là vị Đại tướng quân khẩn trương tránh một bên.
Võ Ý Tông quét mắt nhìn hắn một cái, thấy chậu nước đã hiện lên màu đỏ, hiển nhiên là nửa chậu máu loãng, cất bước vào soái trướng, thẳng đến lều nhỏ phía sau, phía trước là phòng tiếp khách, Võ Ý Tông dù chưa tới cũng biết kết cấu phòng xá, chân bước không ngừng, thân hình vừa chuyển lại lách về hướng bình phong.
Trên mặt đất sau tấm bình phong bị ném miếng vải mềm, đều bị máu tươi nhuộm, trong phòng rất nhiều người bận rộn, tuy nhiên cũng tay chân nhẹ nhàng, sắc mặt trầm trọng, không nói một lời, không khí vô cùng căng thẳng.
Võ Ý Tông toàn thân nhung phục chính là chứng minh thân phận tốt nhất, người trong phòng mặc kệ nhận ra hay là không nhận ra gã, vừa thấy tướng soái quân phục vội vàng thi lễ né tránh, Võ Ý Tông sải bước, vẫn chạy tới trước giường tập trung nhìn Dương Phàm nằm ở đàng kia, không khỏi hớp một ngụm lãnh khí.
Nếu như nói lúc trên đường đến gã còn hoài nghi Dương Phàm cố ý giả bộ, lúc này tất cả nghi ngờ đều tan thành mây khói, bộ dạng này của Dương Phàm chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được, hắn nhiều nhất chỉ còn lại có nửa mạng rồi. Dương Phàm tổn thương là sự thật, mà ngay cả lúc này hôn mê đều là sự thật, nào có nửa điểm sơ hở có thể tìm ra.
Nhìn bộ dáng Dương Phàm này, Võ Ý Tông tức giận cũng muốn chửi má nó.
Gã cùng Dương Phàm có cừu oán, chuyện này Hoàng đế đều biết rằng hai người bọn họ đang đi đến Trường An, lại tồn ích lợi cạnh tranh, hiện giờ thì hay rồi, Dương Phàm gặp chuyện, hơn nữa thích khách dùng là lại là nỏ quân, gã chính là người bị hiềm nghi lớn nhất, lần này gã nhảy vào Hoàng Hà giặt rửa cũng không sạch.
Đám người Hứa Lương, Hoàng Húc Sưởng, Sở Cuồng Ca tiến vào, đứng xung quanh, nên cấp bậc lễ nghĩa giống nhau là không thiếu, nhưng nhìn ánh mắt của họ có chung một điểm...
Võ Ý Tông nói không rõ ràng, cũng hiểu được cái ý nghĩa của loại ánh mắt này như thế nào, đó là ánh mắt nhìn hung thủ! Hiện giờ gã là bùn vàng trát trong đũng quần, không phải phân cũng là phân rồi.
***********
Trường An tranh đấu gay gắt, phản ứng cuối cùng là triều đình đấy, bởi vì cuối cùng mấu chốt quyết định thắng bại là ở tại cơ quan hành chính trung ương ở triều đình.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, bách quan mở nha lấy ấn, thay quyền công vụ. Nghỉ ngơi thời gian dài, vốn đang có thói quen lười nhác, các nha môn không có quá nhiều công sự, mà ngay cả tấu chương Hoàng đế nhận được đều không có mấy phong, nhưng chỉ vài ngày, các loại tấu chương đến từ sáu bộ triều đình, ba Pháp Ti cùng với địa phương Trường An tràn ngập ngự tiền.