Từ sau khi Dương Phàm được Liễu Tuẫn Thiên đón tới hồ Long Khánh nghỉ dưỡng, hòn đảo nhỏ luôn luôn vắng vẻ này liền trở nên náo nhiệt, gần như mỗi ngày đều có người tới thăm hỏi.
Long Khánh là một hồ ở trong thành phố và ở trong hồ lại có một hòn đảo nhỏ, trên đảo cây cối xanh tươi, cảnh vật tươi đẹp và thanh tĩnh, thật là một nơi rất đẹp để nghỉ ngơi và suy nghĩ.
Lúc này Dương Phàm đang ngồi ở cạnh hồ, trong tay cầm một chiếc cần câu bằng trúc, du nhàn tự tại câu cá, mặt hồ sóng lăn tăn khiến phao cũng nhấp nhô theo, thể hiện một bầu không khí lười biếng, gió xuân ấm áp khiến người ta say.
Khi Trịnh Vũ nhìn thấy Dương Phàm, Dương Phàm đang ngồi trên một chiếc xe lăn được chế tạo rất tinh xảo, chiếc cần câu được cắm ở tay vịn, xe lăn ở dưới một gốc liễu rủ xuống. Dương Phàm ngồi ngửa người trên xe lăn, đang thoải mái ngủ thiếp đi. Những cành lá phất phơ biến thành hàng ngàn vạn những màu xanh vàng nhẹ nhàng quyến rũ, nhẹ nhàng bay ở trên vai của Dương Phàm, nhìn rất nên thơ.
Bên trên là liễu rủ, phía dưới là một bệ đá được tạo hình cổ kính, trên bệ đá có ba chén trà tỏa ra mùi thơm phảng phất.
Dương Phàm ngồi trên xe lăn, cùng với Thẩm Mộc và Trịnh Vũ ngồi quanh bệ đá thành hình tam giác, giống như chân kiềng.
Thẩm Mộc bưng lên một chén trà có màu vàng óng, ghé mũi hít hà, mỉm cười nói:
- Nhị lang bây giờ cũng thích uống trà. Ừm… vẫn là hương vị của trà khiến người ta có cảm giác gợi nhớ.
Dương Phàm lại cười nói:
- Cách uống thứ này, tiểu đệ vẫn phải học Thẩm huynh. Dương mỗ vốn rất thích trà nhưng lại không hiểu. Từ khi học được cách thưởng trà của Thẩm huynh mới phát hiện ra vị này ở trong trà.
Thẩm Mộc cười ha hả, nói với Trịnh Vũ:
- Trịnh huynh, mời! Huynh cũng nếm thử đi. Huynh xưa nay vẫn uống trà, đã uống qua rất nhiều loại trà, hẳn là rất biết thưởng trà, theo ta thấy, trà như vậy mới có hương vị, vào miệng cảm thấy vị tươi mới, uống xong lại thấy ngọt ngào.
Trịnh Vũ nâng chén trà lên, miễn cưỡng nếm một ngụm, cẩn thận cảm nhận, quả thật là cũng có hương vị khác biệt. Chỉ có điều Trịnh Vũ bây giờ còn không thiết ăn uống nói gì là uống trà. Nhưng Thẩm Mộc vừa tới là nói chuyện với Dương Phàm, sau đó hai người liền đàm về trà đạo, Trịnh Vũ đành phải ngồi một bên chờ, câu được câu không nghe họ bàn chuyện.
Tình hình của Dương Phàm và Thẩm Mộc lúc này cũng gần giống ngày trước, chỉ khác là lúc này người thứ ba đổi từ Thôi Lâm thành Trịnh Vũ.
Tãn gẫu một hồi, Thẩm Mộc mới nghiêm túc, thân thiết nói:
- Trên đường Thẩm mỗ từ Lạc Dương trở về, mới nghe nói Nhị lang gặp chuyện, may là Nhị lang cát nhân thiên tướng mới có thể tránh được. Nhị lang, không phải là huynh nói đệ nhưng thân phận của đệ hôm nay khác xa ngày trước, làm việc không nên đích thân ra tay.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Lần này cũng không phải là tiểu đệ mạo hiểm mà coi nhẹ bản thân. Tiểu đệ dẫn đầu mấy trăm binh sĩ của Ngự sử đài và Hình bộ tới doanh trại Thiên Kỵ, ai ngờ lại có người đã dùng tên ngang nhiên ám sát trên đường lớn Chu Tước. Như vậy thì huynh bảo đệ làm sao mà phòng bị được? không lẽ từ giờ về sau tiểu đệ phải trốn ở trong nhà không đi đâu hả?
Trịnh Vũ lo lắng nói:
- Nhị lang, chuyện này, Trịnh mỗ đang định giải thích với ngài. Sau khi Nhị lang gặp chuyện ở trên phố, quan viên ở Trường An ai cũng sợ hãi, hành động coi trời bằng vung như thế chưa từng xảy ra ở Trường An…
Dương Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả, bi phẫn nói:
- Theo lời ngươi nói thì là do Dương mỗ tới Trường An làm cho người người căm ghét nên mới bị người ta làm liều hả?
Trịnh Vũ vội nói:
- Không, không, không! Nhị lang đừng nổi nóng. Trịnh mỗ muốn giải thích cho rõ, vì Trường An chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này, cho nên quan viên ở Trường An ai cũng khiếp sợ. Sau khi Trịnh mỗ biết chuyện đã lập tức điều tra, hy vọng có thể tìm ra hung thủ.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn Trịnh Vũ nói:
- Như vậy là các hạ tìm được hung thủ rồi sao?
Trịnh Vũ nghẹn lời, lúng túng nói:
- Tới bây giờ thì vẫn không có manh mối gì…
Dương Phàm ung dung cười, Trịnh Vũ nhíu mày nói:
- Trịnh mỗ khẳng định đã vận động rất nhiều người đến kiểm tra nhưng hành tung của những người này quá bí hiểm. Bọn chúng vừa xuất hiện ở phố Chu Tước là đã lập tức hoàn toàn biến mất, thật là khiến người ta khó hiểu. Trịnh mỗ nghi ngờ chúng là người của Võ Ý Tông.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không thể là người của Võ Ý Tông!
Ánh mắt của Trịnh Vũ ngưng tụ, vội hỏi:
- Tại sao Nhị lang lại khẳng định như vậy?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Bởi vì Võ Ý Tông luôn là đối thủ của ta. Từ trước tới giờ ta vẫn luôn đề phòng hắn, nếu như là hắn làm thì ta sẽ không thể không đề phòng chút nào trước khi xảy ra chuyện, sau đó cũng không thể không tìm ra dấu vết.
Trịnh Vũ càng cau mày hơn, trầm giọng nói:
- Nhưng Trịnh mỗ cũng có thể xác định, những kẻ dùng nỏ này cũng không phải là nhà nào ở Sơn Đông, cũng không phải là quan chức nào ở Trường An!
Dương Phàm hơi nghiêng người, lãnh đạm nói:
- Người có thể khẳng định?
Trịnh Vũ không chút do dự, gật đầu nói:
- Tại hạ có thể khẳng định!
Dương Phàm điềm nhiên nói:
- Nếu như điều tra của ngươi sai thì sao?
Trịnh Vũ nhướng màyt, nói:
- Nếu hung thủ thật sự là một nhà giàu có nào đó hoặc là một quan viên ở Trường An, một khi Nhị lang tìm được bằng chứng vậy thì tùy Nhị lang xử lý. Chúng tôi sẽ tuyệt đối không can thiệp!
- Quân tử nhất ngôn?
- Tứ mã nan truy!
- Được rồi, được rồi!
Thẩm Mộc xen vào giảng hòa nói:
- Hai vị đừng tranh cãi vì chuyện này.
Hung thủ ám sát Nhị lang thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu Thẩm mỗ đã trở lại cũng sẽ sai người điều tra rõ ràng chuyện này, đòi lại công bằng cho Nhị lang. Nhưng việc cấp bách là phải giải quyết tình hình Trường An như thế nào!
Ánh mắt của Thẩm Mộc trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tình hình Trường An hiện giờ vô cùng nghiêm trọng. Chuyện ở Bá Thượng đã ảnh hưởng tới thủy vận, dẫn tới sự chú ý của Hoàng thượng. Chuyện của đệ lại càng làm cho Hoàng thượng giận dữ. Hoàng thượng sắp dời đô tới Trường An mà người rời khỏi Trường An đã hơn 20 năm. Tình hình hiện giờ của Trường An người cũng không biết, tất cả chỉ được quan địa phương tấu lên.
Những tin này nếu như tất cả đều tới tai Hoàng thượng thì người sẽ nghĩ như thế nào đây? Quan chức ở Trường An đã thối nát như vậy sao? Trường An đã bị trộm cướp hoành hành như vậy sao? Quan lại triều đình coi trời bằng vung, coi nhẹ pháp luật như vậy sao? Nếu Hoàng thượng tức giận sẽ có máu đổ. Vị nữ đế này của chúng ta là người không sợ giết chóc!
Tuy rằng ý của Hoàng thượng là chỉnh đốn Quan Trung, không phải nhằm vào các nhà giàu có, nhưng lợi ích của các nhà giàu có và quan lại ở Trường An vẫn luôn là một thể thống nhất. Một khi Hoàng thượng đã quyết tâm thanh trừng Quan Trung, việc kinh doanh của nhiều nhà giàu có đã được nhiều năm gây dựng ở Quan Trung đều có thể bị hủy trong chốc lát, hậu quả sẽ không thể lường được.
Rõ ràng là hai bên đều sinh ra bởi các nhà quyền quý, lại càng phụ thuộc vào họ, đồng căn đồng mệnh. Có rất nhiều quyền lợi không thể phân chia rõ ràng. Trong lúc này, bất kể là vì các nhà quyền quý hay là vì chúng ta thì chúng ta cũng nên vứt bỏ đi thành kiến, liên kết lại để ngăn chặn kiếp nạn lớn này.
Thẩm Mộc chân tình nói, Trịnh Vũ nghe gật đầu liên tục.
Dương Phàm lại phản đối, nói:
- Đây là nguyên nhân ngày hôm nay hai vị tới thăm ư? Vậy thì hai vị muốn Dương mỗ phải ngăn chặn như thế nào? Ta đang dưỡng thương, trong ba đến năm tháng sẽ đều phải ngồi xe lăn thì có thể là gì cho đại sự?
Trịnh Vũ vui vẻ nói:
- Nhị lang chỉ cần có suy nghĩ này là đủ rồi. Kế hoạch của Trịnh mỗ là như thế này. Tất cả các quan lại ở Trường An do Thẩm huynh âm thầm nắm trong tay sẽ dùng mọi cách để lôi kéo quan khâm sai Trương Xương Tông mới nhậm chức, đồng thời sẽ vận động lực lượng ở mọi nơi trong triều để ra sức khuyên Hoàng thượng thay đổi tâm ý.
Nhị lang và những thế lực hùng mạnh nhất của cả ba phía Võ thị, Lý thị, Trương thị ở trong triều đều có những liên hệ nhất định. Kính xin Nhị lang ra mặt, tác động tới họ. Tin rằng chỉ cần Nhị lang đồng ý ra mặt thì bất kể là tình hình của triều đình hay là vị Trương khâm sai này thì thái độ cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
Dương Phàm không nói gì chỉ “ừm” một tiếng. Trịnh Vũ thấy hắn không có chút nhiệt tình giúp đỡ bèn liếc nhìn Thẩm Mộc một cái nhờ viện trợ.
Thẩm Mộc ho khan một tiếng, nói:
- Từ Lư Tân Mật tới Trường An, hai con đường thương lộ lớn quan trọng nhất của Trường An đều đã thuộc về phía ta. Hay là như vậy đi, thương lộ từ Tây Vực về tới Trung Nguyên, lấy Trường An làm ranh giới, từ Tây Vực về Trường An sẽ thuộc về Ẩn Tông ta, còn xa hơn về phía đông, đủ loại lợi ích là là thuộc về Hiển Tông của đệ.
Thương lữ Trung Nguyên cũng như thế, từ Trung Nguyên đến Trường An do Hiển Tông đệ hưởng dụng, từ Trường An về phía Tây thì do Ẩn Tông ta hưởng dụng. Mà thành Trường An thì do hai Tông ta và đệ cùng chia sẻ, cùng chia nhau lợi nhuận của các thế gia, mỗi người năm phần. Đệ thấy thế nào?
Dương Phàm vỗ tay cười nói:
- Thẩm huynh thật là giỏi tính toán. Hiện giờ đệ là đại thần nắm giữ việc vận tải đường thủy, thương lộ phía đông vốn là thuộc về đệ, huynh không giao cũng phải giao. Bây giờ Thẩm huynh hào phóng mà tặng nó cho tiểu đệ, tiểu đệ phải nhận ân tình này của huynh rồi.
Thẩm Mộc mặt đỏ bừng, suy nghĩ một lát rồi cắn răng nói:
- Vậy thì thế này, các phân xưởng ở Trường An vốn là do chúng ta khống chế, trong đó trực tiếp và gián tiếp chúng ta cũng phải khống chế được ít nhất là bảy phần. chúng ta sẽ giao một nửa cho đệ, thế nào?
Dương Phàm nhìn Thẩm Mộc, nói:
- Thẩm huynh ngại vì nhân công ở Trường An đắt đỏ vì thế bây giờ đang bắt đầu xây dựng xưởng ở Mỹ Nguyên, Châu, Kỳ Châu, Lũng Châu. Huynh nghĩ là đệ không hề biết gì sao?
Thẩm Mộc ngại quá hóa giận mà nói:
- Nhị lang, muối và rượu đều là hai món lợi nhuận lớn. Bây giờ cả hai thứ này đều ở trong tay Hiển Tông, không lẽ còn chưa đủ sao? Không lẽ muốn chúng ta phải chắp tay đưa hết tất cả quyền lợi của mình cho các ngươi?
Trịnh Vũ cười khổ nói:
- Hai vị, một khi có gió lớn lật thuyền thì tất cả sẽ cùng xong đời đấy.
Hiện giờ mọi người đang ở chung trên một con thuyền, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực mới đúng, không nên phá lẫn nhau!
Dương Phàm nói:
- Lời này của Trịnh huynh không đúng rồi. Đương nhiên là lợi ích của mọi người không thể tách rời được nhưng cụ thể giữa các nhà giàu có, không lẽ mọi người không tính đến? Trịnh huynh là Trịnh thị Huỳnh Dương, nếu như Trịnh thị Huỳnh Dương và Lý thị Lũng Tây xung đột huynh sẽ đứng về phía nào? Nếu huynh một mực muốn hòa giải, nhượng bộ quá nhiều, Trịnh thị sẽ đồng ý sao?
Thẩm Mộc thở dài nói:
- Thẩm mỗ cũng như vậy, bảo ta nhượng bộ quá nhiều ta không thể giải thích được với các anh em!
Trịnh Vũ cắn chặt răng, nói:
- Thôi! Trịnh mỗ cũng hiểu được sự khó xử của hai vị. Để hai vị có thể giải thích với mọi người, Trịnh mỗ thay mặt các thế gia đồng ý với các vị, cứ ba năm chúng tôi sẽ cung cấp cho hai phía bảy danh ngạch của Quốc tử giám, bên trong nhất định sẽ có ba người vào trường Thái học, một người vào Quốc tử giám. Như vậy đã được chưa?