Khúc ca cuối
Sa Liễu trấn, Sa Liễu trấn, cát vàng bay đầy trời, ngay đến cả một gốc liễu già cũng không được chăm sóc. Phóng tầm mắt ra phía xa, cả một mảnh đất hoang vắng, thị trấn nhỏ này năm đó cũng đã từng rất phồn thịnh. Khi đó, cho dù là ban đêm nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Nó suy bại như ngày nay một phần bởi vì nguồn nước dần khô cạn, phần còn lại là vì Phong Gia Bảo ngày càng phát triển quy mô. Hiện tại nhà cửa hơn nửa ở Sa Liễu trấn đều trở nên hoang phế, người từ bên ngoài đến đây thì lại càng ít. Khó trách bọn cướp lại chọn nơi này làm chỗ giấu con tin và tiến hành giao dịch.
Phong Chính thúc ngựa chậm rãi đi vào trấn. Trong thư tín có dặn dò hắn đến khách điếm ở Sa Liễu trấn chờ đợi, tự nhiên sẽ có người tiếp tục liên lạc. Khách điếm ở Sa Liễu trấn, bọn cướp không hề nhấn mạnh hay nhắc qua một căn chính xác nào, nhưng thật sự cũng không cần thiết bởi vì hiện tại Sa Liễu trấn chỉ có độc nhất một nhà trọ.
Bước vào khách điếm duy nhất ấy, Phong Chính lặng lẽ chọn một vị trí rồi ngồi xuống. Hắn yêu cầu một bình rượu, một cân thịt bò, và một đĩa đậu phộng rang. Quán trọ chỉ có thể cung cấp được một nửa các món ăn theo những gì khách đòi hỏi. Những cái khác chỉ có trà thô, nước lọc, cơm trắng, trứng gà luộc, trứng này đều trông cậy vào mấy con gà được nuôi phía sau. Phong Chính chỉ muốn kêu đại vài món, bây giờ hắn cũng chẳng có chút tâm tình ăn thứ gì, chỉ nhấm nháp vài ly rượu trong khi chờ đợi. Hắn cố nén lại sự vội vàng trong lòng, đảo mắt quan sát khắp quán. Trong quán, tính luôn hắn chỉ vỏn vẹn có 4 khách nhân. Hai người đang ngồi cùng một bàn, người còn lại thì như hắn, một mình một cõi. Phong Chính càng nhìn càng tin rằng ba người kia chính là bọn cướp, hiện tại chúng còn đang âm thầm quan sát lại. Đặc biệt là cái tên đang ngồi một mình kia, vẻ mặt hung hãn, nhất định là đồng bọn của chúng không nghi ngờ gì nữa. Phong Chính càng nghĩ lòng càng thêm rối bời, cơ hồ không nhịn nổi chỉ muốn xông qua kia, túm lấy cổ áo hắn mà chất vất bọn chúng rốt cuộc đem nhốt Loan Loan ở chỗ nào, nhưng đến thời khắc cuối cùng thì hắn cũng nhịn được cơn xúc động nhất thời. Bởi vì tay hắn tình cờ chạm vào chiếc trâm cất giữ trong tay áo, chiếc trâm này là chính tay hắn đã lựa chọn, mua tặng Loan Loan và nhẹ nhàng cài lên đầu nàng. Nó vô tình nhắc nhở hắn biết, Loan Loan hiện đang trong tay bọn cướp, nếu hắn xung động lỡ đâu chọc giận bọn chúng….thì Loan Loan sẽ bị tổn thương lập tức. Đây là điều không bao giờ hắn mong muốn nhìn thấy.
Đúng lúc này, Phong Chính đặc biệt chú ý thấy người kia đang đứng lên, hắn gọi tiểu nhị tính tiền, sau đó từ từ rời đi khỏi cửa. Tâm trạng Phong Chính đột ngột nhảy dựng lên. Hắn ta đã đi rồi! Hắn ta đã đi rồi! Có lẽ hắn trở về nơi Loan Loan đang bị giam cầm để mật báo. Phong Chính bây giờ vô cùng lưỡng lự, đâm vào hai lựa chọn – lặng lẽ đuổi kịp tên kia, hay là vẫn tiếp tục ngồi lại chờ. Mà hai người khách còn lại cũng đã đứng lên. Tim Phong Chính đập liên hồi, lo lắng không thôi. Bọn hắn đã đi rồi, bọn hắn đều đã đi hết rồi! Ba người này quả nhiên là một hội, tiếp theo bọn chúng có lẽ tụ họp lại một chỗ để thương lượng sẽ phái ai tới liên lạc với Phong Chính rồi dẫn hắn tới chỗ giam giữ, rồi ai ở lại trông coi Loan Loan. Sau đó … sau đó….Phong Chính cúi đầu, thống khổ thở dài một tiếng. Hắn không thể nghĩ nữa, tuyệt đối không thể tiếp tục nghĩ nữa, liếc mắt một cái cũng không được.
Phong Chính tuy rằng buộc mình không nhìn, nhưng lỗ tai hắn vẫn nghe được âm thanh của mấy người kia dần ra khỏi tiệm. Tiếng bước chân giờ đây đối với hắn rền vang như từng tiếng sấm đập vào màng tai. Hắn dùng tay nắm chặt lấy cây trâm của Loan Loan, cực lực nhẫn nại. Chỉ một thời gian ngắn nghe từng tiếng bước chân mà khiến hắn cảm giác như kéo dài vô tận. Đến cuối cùng, ba người hoàn toàn đã rời đi khỏi. Phong Chính thở dài một lần nữa, sờ sờ ống tay áo, năm mươi vạn lượng vẫn còn đó, điều này làm cho hắn hơi an tâm chút chút.
Khi hắn đã nốc cạn bầu rượu, thì trong quán lại có một người tiến vào. Phong Chính vội ngẩng đầu, trông mong nhìn thấy ba người trung niên kia lần nữa, nhưng trước mắt là một tiểu cô nương tay cầm bình rượu. Phong Chính vẫn tha thiết dõi theo nàng, chỉ cần nàng mở miệng một tiếng, hắn lập tức đứng lên đi theo ngay. Tiểu cô nương này khiếp đảm khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng không nén được tò mò nhìn lén lại, sau đó đi thẳng đến quầy mua rượu rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Phong Chính thất vọng ngồi xuống, nén lòng chờ đợi.
Thoáng một cái trời đã dần vào đêm. Tiểu nhị tới gần hỏi hắn có muốn ngủ lại hay không, hắn liền gật gật đầu. Trong thư tín nói rằng hắn cứ ở lại khách điếm chờ, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nằm trên chiếc giường cứng thô ráp của quán trọ, Phong Chính nghe gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, vừa chợp mắt một lúc đã tới bình minh. Rất nhanh tỉnh dậy, hắn lại ngồi tại vị trí hôm qua để chờ đợi, tùy tiện kêu một chút gì đó lót dạ, trong lòng không ngừng lo lắng. Người trong khách điếm cũng không nhiều lắm, chỉ đến rồi lại đi, có ba bốn người đi một lúc thấy trở lại, nhưng Phong Chính rốt cuộc vẫn không tái kiến ba nam nhân ngày hôm qua, trước sau cũng vẫn không một ai liên lạc với hắn.
Chẳng lẽ chính mình trong lúc hỗn loạn đã nhìn lầm địa điểm rồi sao? Tựa hồ như chờ đến vô tận, lòng đầy bất an lẫn lo âu, hắn tự hoài nghi bản thân có phải đã sai sót gì. Là đến Sa Liễu trấn… Chắc chắn là Sa Liễu trấn….không thể là nơi khác được. Trong đầu hắn cố gắng nhớ lại những thông điệp trong lá thư kia, hắn một lần xác định, rồi lại tự nghi ngờ. Cuối cùng, hắn mệt mỏi chống hai khuỷu tay lên bàn, ôm chặt lấy đầu, bởi vì cố suy nghĩ quá nhiều mà đầu hắn như muốn nổ tung ra. Hắn cảm thấy chính mình đang nổi điên lên, chỉ cần một chút kích thích nhỏ cũng sẽ làm hắn không chịu nổi.
Bọn cướp trong thư dùng tánh mạng Loan Loan để đe dọa, không cho hắn mang theo bất kì người nào, đọc xong thư lập tức phải thiêu hủy, còn đòi thêm năm mươi vạn ngân lượng để chuộc người. Tất cả hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Hắn trước đó nghĩ rằng chỉ cần đến Sa Liễu trấn, liền có người dẫn hắn đi gặp Loan Loan, không phải ở khách điếm đợi chờ cả ngày dài như thế. Hắn tự an ủi chính mình, có lẽ do bọn cướp muốn xác nhận thật kĩ hắn không đem bất kì ai theo. Nhưng mà hiện tại, hắn đã ở đây đúng một ngày, một chút tiến triển cũng không có, cho dù là một tờ giấy nhỏ thông báo địa điểm cũng không bắt gặp, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ Loan Loan vì đã phản kháng, bỏ chạy trốn nên đã bị….đã bị sát hại sao? Không, không , sẽ không đâu! Loan Loan là con bài chưa lật duy nhất trong tay bọn chúng, nhất định nàng sẽ không bị xúc phạm. Phong Chính dùng sức lắc lắc đầu cố đánh văng suy nghĩ tồi tệ này. Loan Loan nhất định không có việc gì, bọn cướp chính là còn muốn theo dõi mình. Bọn cướp rất cẩn thận, đặc biệt cẩn thận, vì bọn chúng biết bản thân đang lấy ít đấu chọi với cả Phong Gia Bảo rộng lớn, cho nên vẫn bắt mình phải chờ đợi, đợi cho chúng hoàn toàn yên tâm mới thôi. Phong Chính, ngươi nên bình tĩnh, ngươi nhất định phải bình tĩnh!
Phong Chính hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng mà cảm giác nôn nóng trong lòng không hề hòa dịu đi, lại còn trở nên càng nghiêm trọng. Phong Chính cắn chặt răng, một mặt tự khuyên chính mình cần phải bình tĩnh, như vậy mới có thể tìm được cơ hội ở thế bị động, mặt khác liên tục hít sâu thở ra, tâm trạng cũng yên tĩnh lại một chút.
Trời đã dần xế trưa, tuy rằng Phong Chính không có lòng dạ nào, thậm chí những thức ăn ban sáng vẫn còn chưa tiêu hóa hết,nhưng suốt 2 ngày qua, đây là lần đầu tiên hắn tỉnh táo lại, muốn nuốt một chút cầm hơi, mặc dù không biết có thể hấp thụ toàn bộ hay không. Phải bảo trì thể lực mới có thể phát huy được năng lực trong lúc cơ hội nhen nhúm. Bởi vì những suy nghĩ thấu đáo này, sau khi cơm nước xong, tuy không mệt nhưng hắn vẫn lên phòng nằm nghỉ một hồi. Đối phương có dặn hắn ở Sa Liễu quán chờ chứ không bắt buộc phải ngồi ở dưới túc trực.
Lúc Phong Chính bước đến cầu thang theo dự định thì bỗng nhiên có người ngăn lại, thì ra là tiểu nhị phục vụ duy nhất của nơi này, Đại Cáp. “Có chuyện gì vậy?” Phong Chính nhíu nhíu mày hỏi.
Đại Cáp nhếch miệng cười, nhe ra hàm răng lởm chởm vàng úa, ánh mắt lại lộ vẻ đùa cợt kênh kiệu, thái độ kính cẩn trong giọng nói của tiểu nhị đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, “Phong Chính đương gia, mời ngươi đi theo ta.”
Khoảnh khắc lúc đó, trong lòng Phong Chính cảm thấy vô cùng kinh hãi, giống như cảm giác đột ngột bị người ta xối một gáo nước lạnh – đúng vậy, đến cuối cùng ai là người đã âm thầm quan sát mình, ai là người thích hợp nhất để làm việc đó, thậm chí tình huống tối hôm qua thực tế chỉ có mình Phong Chính ngủ trọ lại qua đêm ở khách điếm. Chính là hắn – tiểu nhị quán trọ.
Phong Chính lấy lại bĩnh tĩnh nhìn Đại Cáp, tên kia nhìn lại hắn đầy vẻ khinh thường, miệng không ngừng thúc giục, “Đi a. Ngươi có đi hay không, không muốn gặp bảo bối trong lòng nữa sao?”
Không nói được một lời, Phong Chính lẳng lặng theo Đại Cáp rời khỏi khách điếm. Đại Cáp cũng hướng thẳng phía trước băng băng tiến sâu hơn vào Sa Liễu trấn không hề quay đầu lại, hắn tin tưởng Phong Chính nhất định bám sát phía sau không rời. Phong Chính giữ một khoảng cách chừng bốn, năm bước với hắn, trong lòng vất vả lắm mới kiềm nén lại những bất an không ngừng, tự động đi chậm một chút để không lủi đầu vào hắn. Bởi vì người phía trước tốc độ vẫn còn thật quá chậm a.
Đại Cáp ở phía trước vô cùng chậm rãi tiến từng bước, giống hệt như hắn đang đi bát phố dạo ngoài đường, còn không thì đôi lúc đứng lại xem xét tả hữu một hồi lâu. Tâm tình Phong Chính lúc này vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể tăng tốc chạy như bay, chỉ có thể ảm đạm đi theo gót, đơn giản vì đây là một trò chơi chết người mà hắn bị buộc phải tham gia và còn đang không giành quyền chủ động.
Trong lòng Phong Chính ngập tràn nộ khí, đi theo sau Đại Cáp, ánh mắt lấp lánh tia lửa giận, tựa hồ sắp phun ra lửa. Đại Cáp dường như cũng cảm nhận được thái độ của Phong Chính, hắn đang đi tới đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt hắn không phải là sự sợ hãi, mà là một vẻ mặt vô cùng đắc ý còn tặng kèm Phong Chính một nụ cười khinh miệt. Quay đầu lại, Đại Cáp bước đi càng chậm hơn, Phong Chính nắm chặt hai bàn tay, môi khẽ nhếch lên, lửa giận không thể dập tắt, chỉ đành lầm lũi bước theo sau.
Rốt cuộc Đại Cáp đi đến một tòa nhà rách nát ở tận cùng ranh giới Sa Liễu trấn thì mới dừng lại. Hắn nhếch miệng cười, với tay mở cửa, khẩu khí vui sướng quay lại đối diện với người gặp nạn là Phong Chính, “Đại đương gia, xin mời.”
Trong lòng Phong Chính có chút kinh hoàng đề phòng. Tuy rằng hắn vẫn còn chưa nhìn thấy Loan Loan nhưng trực giác của hắn cảm thấy được người này nhất định đã dẫn hắn đến mục đích cuối ở Sa Liễu trấn, Loan Loan nhất định đang ở bên trong. Hít một hơi thật sâu, Phong Chính nhấc chân bước vào cửa, rầm một tiếng, cánh cửa sau lưng hắn đã bị đóng sầm lại. Phong Chính khẳng định lúc này có lẽ Đại Cáp đang ở ngoài cửa hả hê cười nhe cả bộ răng vàng khè của hắn.
Nhìn lướt qua một lượt, đây là một cái nhà nhỏ tiêu chuẩn gồm có 3 cổng vào. Phong Chính cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, tiếp tục bước về phía trước. Hắn vừa mới bước vào hậu viện, giật mình thất thanh hốt hoảng kêu to, “Loan Loan”. Quả thật đúng là Loan Loan, trên người nàng vẫn đang mặc bộ y phục khi bị bắt cóc, cả thân hình đang bị treo chặt vào một cây cột, miệng còn bị bịt giẻ không thể lên tiếng.
Phong Chính vội vàng chạy đến bên nàng, nhưng vừa được vài bước đã nghe một tiếng người quát, “Đại đương gia, tốt hơn ngươi đừng nên bước qua đây.” Sau đó Phong Chính liền thấy một người tay cầm đao tiến ra từ phía sau cây cột đang trói Loan Loan, người kia cười hắc hắc kề dao lên cổ Loan Loan đe dọa. Phong Chính đột ngột nghe thêm một giọng người từ phía sau lưng mình, “Đai đương gia, ta khuyên ngươi nên nghe lời Mã gia đi, con dao kia của hắn thật sự không có mắt đó.” Phong Chính quay đầu lại thì nhìn thấy một người đang đứng trong góc tối của căn phòng.
Phong Chính bỏ mặc quay về phía Loan Loan lo lắng, nàng cũng đang nhìn lại hắn, bởi vì không thể nói chuyện nên liều mạng vùng vẫy, trong miệng phát ra âm thanh “ê ê a a”. Phong Chính nhìn thẳng bọn chúng, nén giận nói, “Các người muốn có bạc thì ta đã mang đến, ta cũng không dẫn theo bất kì người nào, các người mau thả nàng ra lập tức.”
Người phía sau Phong Chính bật cười, trong đó có một chút cuồng điên, “Đại đương gia, Phong Gia Bảo Đại đương gia,xem ra thật sự ngươi rất trân trọng tiểu nha đầu kia nha. Nếu như muốn chúng ta thả nàng ra thì lập tức quỳ xuống lạy lục cầu xin đi.”
Trong lòng Phong Chính vô cùng căng thẳng, hôm nay có lẽ không đơn giản một tay giao tiền một tay giao người như hắn nghĩ được. Hắn bỗng dưng nghĩ ra được điều gì đó, quay đầu lại nhìn kĩ người kia rồi la hoảng lên, “Sa Tam! Ngươi chính là Sa Tam.”
Khó trách hắn đối với người này có cảm giác vô cùng quen thuộc. Nghe tiếng nói của người kia rốt cuộc hắn đã nhớ lại. Người này hắn có biết qua, lúc trước từng mở một nhà thuốc làm ăn buôn bán ở Phong Gia Bảo. Bởi vì ham kiếm lời, điều chế làm dược liệu giả, lấy giả tráo thật, thiếu chút nữa đã gây hại đến mạng người. Phong gia tất nhiên không cho phép loại người này tiếp tục lưu lại buôn bán. Phong Chính lúc đó đang bắt đầu chưởng quản hết mọi việc làm ăn ở Phong gia, để cảnh giác và răn đe tất cả những cửa hiệu khác, hắn trước mặt mọi người nghiêm nghị trách phạt Sa Tam, đồng thời cũng tuyên bố từ nay về sau Sa Tam không thể tiếp tục buôn bán ở Phong Gia Bảo. Không ngờ về sau tên này không những không hề thức tỉnh tự trách, ngược lại luôn khắc ghi một mối thù truyền kiếp với Phong Chính, chỉ vì trước giờ khó tìm được một điểm yếu chí mạng của Phong Chính cho nên nén nhịn đến nay. Sở dĩ chọn lúc này động thủ là bởi vì nghe nói Phong Gia Bảo xuất hiện một tiểu cô nương, là người thương trong lòng Phong Chính, hắn cảm thấy cơ hội đã chín mùi. Cải trang bộ dạng lẩn trốn vào Phong Gia Bảo, nhiều lần tra xét chứng minh mọi chuyện đều là sự thật, hắn tìm đến khách điếm ở Sa Liễu trấn, đánh cược với tên tiểu nhị Đại Cáp, sau đó kết hợp với tên Mã tặc giết người không gớm tay, vạch ra kế hoạch bắt cóc Loan Loan. Cứ như vậy không những có thể báo được mối hận trong lòng hắn với Phong Gia Bảo nhiều năm nay, lại còn tiện thể vơ vét thêm một mớ của cải tiền tài lớn.