Say Say Kiều Thê

Chương 5

Hai bên giặc cướp cùng tiêu cục người ngựa đều sáp vào đánh lá cà, kịch liệt chém giết nhau. Đang lúc mọi người đánh nhau khó phân thắng bại, một tiểu tử mặc quần áo của người bảo tiêu liền chui vào núp trong bụi rậm. Người này đích thị là nữ giả nam trang, Loan Loan tiểu thư.

Nàng biết Hải Tứ là cấp dưới của Phong Chính, cho nên chuyến tiêu 7 ngày đó có hắn đi kèm cũng không có gì là lạ. Nhưng vừa rồi thật đáng sửng sốt, nàng vừa nhìn thấy Phong Chính. Hắn chợt xuất hiện rồi ngay lập tức biến mất vào rừng cây. Chuyện này thật sự làm cho người ta đáng phải tò mò, hơn nữa mặc dù trong tay nàng có cầm binh khí, nhưng sức chém người thật yếu ớt, nhũn ra không thể xuống tay hung tàn, nàng nhìn máu từ đối phương bắn ra cũng đã quá hoảng hốt rồi. Vì thế hiện tại nàng phát hiện ra điều hấp dẫn tò mò, lại có được lý do chính đáng để né tránh chuyện giết choc kia, liền lập tức theo Phong Chính nhảy về phía lùm cây kia. Nhưng khinh công của nàng lại thật quá tệ, Phong Chính phi thân mấy cái bóng dáng đã gần mất hút, nàng chỉ có thể nhắm theo phương hướng của hắn mà đi tới.

Loan Loan cũng không biết chính mình đã đi hết bao lâu, ngay lúc nàng đang lo lắng mình đã lạc mất dấu của hắn thì bên tai mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau ầm ĩ. Nàng vội vàng theo hướng đó mà tiến, nàng ngó nghiêng xem chừng địa hình xung quanh, Loan Loan cẩn thận đi được một đoạn, sau đó nấp lại phía sau một tảng đá lớn. Ở cách nàng một khoảng không xa, có 2 người đang đánh nhau kịch liệt, một trong đó là Phong Chính. Cảnh đánh nhau như thế Loan Loan đã từng nghe các vị nghĩa tỷ miêu tả qua, nhưng bản thân thì chưa bao giờ chứng kiến. Hiện tại thấy được trước mắt, nàng cố gắng mở to mắt ra quan sát thật kĩ.

Người đang so chiêu cùng Phong Chính có bộ dáng gầy gầy, hắn có đôi mắt nhỏ hình tam giác cộng thêm hai hàng ria mép bên miệng, Loan Loan nhìn qua đã đánh giá được hắn hiển nhiên không phải là người tốt. Lúc này người gầy gầy kia hướng phía ngực Phong Chính mà phóng ra một chưởng, Phong Chính dùng sức né tránh, sau đó thuận thế túm chặt chân hắn ra một lực thật mạnh đẩy hắn ngã đau đớn. Người gầy kia bị rơi ê ẩm thảm thương trên mặt đất, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng đứng lên thì Phong Chính đã đâm một kiếm vào cánh tay hắn. Người kia kêu lên một tiếng, trọng lượng nửa thân mình ngã dài trên mặt đất, đồng thời hắn giương tay cao ném thứ gì đó về phía Phong Chính, trong không khí đột nhiên khí bụi mịt mù. Sự việc xảy ra quá sức bất ngờ, Phong Chính không kịp thu kiếm đã vội cấp tốc lùi bước về phía sau, cách xa người kia 7-8 bước rồi mới dừng lại. (Vivi: đoạn này có nhiều khúc ta hiểu rồi chém nên hơi lung tung = =, mọi người tha thứ góp ý nha)

Loan Loan tuy rằng không biết người kia đã ném cái gì về phía Phong Chính, nhất định không phải là thứ tốt lành. Nàng nhìn thấy Phong Chính thoát thân yên ổn, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã phát hiện ra điều bất ổn, Phong Chính đột nhiên bước vội về phía sau vài bước, toàn thân tuy đứng nhưng có phần hơi run rẩy, sắc mặt thập phần khó coi.

Người kia từ nãy giờ vẫn ngồi dưới đất đột nhiên cười lớn, hắn dùng tay trái kềm lại máu đang tuôn chảy sau khi bị kiếm của Phong Chính đâm vào, vừa cười vừa dùng chút sức lực cuối cùng gượng đứng lên, “Tiểu tử, cảm giác thế nào? Còn muốn giết ta nữa không, mau đến đây! Ta bây giờ đang đứng đợi ngươi đây. Nói cho ngươi biết, cái ngươi vừa hít vào chính là khí độc độc môn mà ta đã mất bao thời gian mới pha chế được, hiện tại có phải ngươi cảm thấy đầu óc choáng váng, tức ngực, cổ họng nghẹn ứ đau đớn? Chờ thêm một chút nữa thì ngươi sẽ cảm nhận được thêm sự lợi hại của nó.”

Loan Loan nghe vậy đầy kinh hãi, nhìn về phía Phong Chính. Hiện tại, cả người Phong Chính từ từ biến đổi, rồi “oành” một tiếng, hắn đổ nhào trên mặt đất.

Người kia càng tỏ vẻ vui sướng, “Có phải hay không rất khó chịu a? Đương nhiên là phải vậy rồi, bên trong ngực và yết hầu sẽ như có một luồng hỏa thiêu dữ dội, sao mà không khốn đốn được. Nếu như ngươi đã không chịu được, thì la lên một tiếng đi, như vậy… như vậy có thể ta sẽ lo lắng mà thương tình cấp cho ngươi thuốc giải. Nếu không đến lúc độc tố lan khắp lục phủ ngũ tạng của ngươi, thì không những chỉ yết hầu và ngực đau đớn, hắc hắc, đến lúc đó chỉ cần nửa canh giờ, thì ngươi sẽ độc phát toàn thân mà chết.”

Loan Loan ngồi núp ở phía sau tảng đá nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cảm thấy khó xử. Tên hỗn đản này tuy rằng võ công không bằng Phong Chính, nhưng khả năng cũng là cao thủ đối với mình. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đứng nhìn Phong Chính nửa giờ sau phát độc mà chết. Đúng rồi, tên hỗn đản kia đã trúng một kiếm. Khả năng… khả năng chính mình có thể đánh bại hắn không? Loan Loan lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ mâu thuẫn đấu tranh, nhịn không được chốc chốc lại nhìn xem diễn biến. Lúc này Phong Chính đã không nhịn được mà cúi đầu khẽ kêu lên một tiếng, người kia lập tức vênh váo cười ha hả, “Đúng rồi, ngươi cuối cùng cũng không nhịn được mà. Ngươi qua đây cầu xin đại gia ta, ta liền cho ngươi giải dược!”

Loan Loan nhìn về phía Phong Chính, một tay hắn nắm chặt áo, tay còn lại cuộn siết nắm cỏ trên mặt đất, các ngón tay bây giờ đều đã trắng bệch, nửa bên mặt hướng về Loan Loan cũng đang tái xanh khô khốc đáng sợ dọa người, mồ hôi trên trán hắn không ngừng tuôn ra, môi hắn khẽ nhếch lên, thà bản thân chịu đau đớn hành hạ chứ không thể để tiểu nhân đắc ý! Khóe mắt Loan Loan không khỏi đỏ lên, cơ hồ đã muốn rơi lệ. Ngày xưa nàng từng nghe qua về chuyện những vị đại hiệp, giờ được chứng kiến tận mắt, đầu nàng bắt đầu quay cuồng không ngừng, máu đã dần sôi trào.

Lúc này người kia lại cười u ám nói, “Như thế nào, thà rằng đau chứ không chịu cầu ta sao? Hay ngươi nghĩ rằng ta không dám để ngươi chết? Hỡi ơi, Đại đương gia tân nhậm của Phong Gia Bảo, nếu ngươi sống thì có giá trị biết bao nhiêu kia chứ, nhưng nếu ngươi chết đi rồi… thì sẽ không đáng một xu đâu, mà còn mang tới họa sát thân cho ta. Bất quá ta sẽ không để ngươi chết, nhưng phải cho ngươi nếm mùi đau đớn đến sống không bằng chết!”

Nghe được những lời vô sỉ ác độc của hắn, Loan Loan giơ cao tay áo lau khô hai hàng nước mắt, quát to lên một tiếng rồi từ phía sau tảng đá nhảy ra ngoài, vung kiếm chém mạnh về phía người gầy còm kia.

Người kia hiển nhiên không nghĩ tới một người của tiêu cục sẽ nhảy ra làm rối chuyện tốt của hắn, cho đến khi Loan Loan phóng dao hướng thẳng tới trước mặt hắn, thì mới kịp lấy lại tinh thần nhanh tay đối phó với Loan Loan. Giao đấu được mấy chiêu, người kia trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn, cười châm biếm, “Tiểu tử kia, nếu ta còn tiếp tục đánh thì ngươi chỉ có đường chết mà thôi.”

Quả nhiên chỉ trong chốc lát sau, Loan Loan phải trầy trật rất vất vả mới có thể cầm cự được – công phu mèo quào của nàng quả thật là không được a! Loan Loan càng đánh thì trong lòng càng sợ hãi, đột nhiên chân người kia chao đảo xiêu vẹo đứng không vững trên mặt đất, Loan Loan mạo hiểm liều mình đâm một dao hướng tới. Người kia hoảng hốt, chưa kịp định thần, thì đã thấy đao của Loan Loan chém qua. Hắn vội nhảy sang một bên tránh né, thắt lưng uốn éo gập lại làm hắn mất thăng bằng ngã xoài trên mặt đất, khó khăn lắm hắn mới tìm được thế né tránh một cước đang bay tới của Loan Loan. Người kia lúc này đã mất hẳn thần thái đắc ý lúc nãy, hắn chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, ánh mắt đảo qua đảo lại liên tục, tựa hồ sự chú ý của hắn đã bị phân tán khỏi trận đấu. Loan Loan dù sao kinh nghiệm trải đời không đủ, bản thân lại đang ở trạng thái hưng phấn, vì thế hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của đối thủ đối diện biến hóa đến mức nào. Nhưng mấy chiêu vừa rồi khiến nàng cảm thấy tự tin hơn, ra tay cũng trở nên khá thành thục, nhuần nhuyễn.

Mũi kiếm đang đâm tới của Loan Loan đột ngột chuyển hướng, xoay nhẹ tay nghiêng theo một góc quét tới, người kia sợ hãi né tránh, nàng lại bay lên tung thêm một cước – lần này hoàn toàn trúng đích! Loan Loan càng thêm hứng khởi, tiếp tục đá thêm một quyền nữa, tên kia lăn lăn tránh sang một bên, tư thế rất khó coi, sau đó dùng lực chống dậy đứng thẳng lên chạy trốn thật nhanh. Loan Loan vốn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Phong Chính vội dừng lại chạy qua hướng đó xem xét.

Người gầy kia như gặp phải quỷ, chạy như điên vào sâu trong rừng, vừa chạy vừa cố quay đầu lại xem phía sau. Hắn chạy được một quãng thật dài, cảm thấy mình đã an toàn, liền dừng lại thở hổn hển, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống nghỉ đã nhảy dựng lên.

Một nữ nhân chậm rãi từ một bên lùm cây đi tới, sau đó xoay người hướng thẳng tới hắn. Người kia bắt đầu cảm thấy cả thân mình như run lên. Nhất định là nàng! Vừa nãy rõ ràng mình đang nắm chắc phần thắng, lại đột nhiên bị một người dùng đá ám toán. Phương hướng tính toán cực kì chuẩn xác, lực đạo lại vừa đủ để làm hắn mất thế thượng phong mà lại không chết, tuyệt đối chỉ có cao thủ mới có thể ra tay như thế.

Bóng dáng nữ nhân kia từ từ càng trở nên gần hơn, hắn vô cùng khủng hoảng. Hắn hi vọng mình có thể lập tức quay đầu chạy trốn nhưng vì cái gì đó mà hắn không thể nhúc nhích, giống như…. giống như bản thân đã bị ánh mắt thu hút của nữ ma đầu kia đóng đinh dính chặt trên mặt đất! Nữ nhân kia đi đến trước mặt hắn, mỉm cười, nụ cười đáng sợ đầy nguy hiểm… không mang một chút ý tốt. Người kia đứng đó hoàn toàn tuyệt vọng, hắn đã đoán được vận mệnh của mình – chỉ có cái chết đang chờ đợi.

Loan Loan vội vàng chạy đến bên Phong Chính thì hắn đã đau đớn đến nỗi hôn mê ngất đi. Loan Loan vội vàng móc từ trong túi ra viên đại hoàn đan nhét vào miệng Phong Chính. Nhị tỷ đã từng nói qua, đại hoàn đan này có thể bảo toàn sinh mệnh tạm thời. Tổng cộng nàng cũng chỉ được cho 2 viên.

Loan Loan lo lắng chăm sóc bên cạnh Phong Chính, đồng thời cũng đợi đan dược phát huy tác dụng. Sau nửa ngày, cuối cùng Phong Chính cũng mở mắt ra, Loan Loan mừng rỡ vội hỏi, “Thế nào, đã tỉnh lại sao, có chút sức lực nào không? Ta dìu ngươi xuống núi nhé?” Phong Chính muốn nói gì đó nhưng không đủ sức mở miệng đành chỉ gật gật đầu.

Đường núi gập ghềnh, mặc dù Phong Chính đã cố gắng giảm bớt áp lực trên đôi vai của Loan Loan, nhưng hắn có lòng mà không đủ sức, hắn quá cao trong khi nàng lại thấp hơn, nên phần lớn sức nặng cơ thể vẫn tì gần hết lên người Loan Loan. Cũng may Phong Chính không thể đi được lâu nên một đoạn là phải dừng chân lại nghỉ, Loan Loan cũng nhân cơ hội đó mà ngồi thở gấp gáp lấy lại sức. Chính vì vừa đi vừa nghỉ như thế phải hao phí quá nhiều thời gian. Ngừng được vài lần, Loan Loan bắt đầu suy nghĩ đến việc chính mình tự xuống núi trước sau đó mới nhờ người lên đỡ Phong Chính xuống. Nhưng nghĩ kĩ nàng lại cảm thấy không ổn. Với tình trạng hiện tại của Phong Chính, e rằng cả một tiểu hài tử hắn cũng đánh không lại, nếu cái người gầy gầy kia hoặc một tên đạo tặc nào nhảy ra, Phong Chính chắc chắn sẽ trở thành quỷ dưới đao của chúng.

Nghĩ trước tính sau, Loan Loan vẫn chỉ là dìu Phong Chính từng bước từng bước xuống núi, cuối cùng khi đến tới chân núi thì trời đã ngả hoàng hôn. Dưới sơn cốc, xác người ngổn ngang lung tung xếp lớp trên mặt đất, nhưng bọn họ đều không phải mặc y phục của tiêu cục. Xem ra phe tiêu cục đã dành chiến thắng trong trận hỗn chiến này.

Vào giờ khắc này đây, núi rừng đều yên tĩnh, ánh chiều tà đỏ rực như máu bao trùm cả không gian. Loan Loan đứng trong sơn cốc, nhất thời cảm thấy dường như thế giới đều yên ắng không còn một âm thanh nào trừ tiếng thở dốc hổn hển mệt mỏi, đau đớn của người bên cạnh mình và tiếng tim của bản thân đập thật kịch liệt. Điều này làm nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô đơn, nhưng không hiểu sao cũng có chút tức giận.

Trong chốc lát như thế làm nước mắt Loan Loan dâng trào, cuối cùng nhịn không được nàng ngồi bệt xuống đất mà khóc òa lên, Phong Chính có lẽ cảm giác được điều gì đó, rồi mở miệng nói một từ rất ngắn gọn súc tích, “Ngươi”, sau đó thở gấp liền từng đợt. Từ “Ngươi” mà Phong Chính nói ra nhỏ đến nỗi người kế bên cũng không thể nghe rõ, nhưng cũng đủ để lôi Loan Loan thoát ra khỏi mớ cảm xúc hoảng sợ hỗn độn đầy phức tạp của nàng. Tuy rằng người bên cạnh bây giờ thật sự rất yếu, thậm chí khí lực để nói một câu hoàn chỉnh cũng không đủ, nhưng hắn giúp nàng cảm nhận được nhịp đập của sinh mệnh. Điều này khiến Loan Loan thấy mình thật may mắn, may mắn vì ít ra tại thời điểm này vẫn có một người ở bên cạnh nàng.
Bình Luận (0)
Comment