Scandal Đình Đám

Chương 14

Người chế tác chương trình lo lắng đi đi lại lại ở phía sau khán đài, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường.

"Lão đại, có phải ngài thật sự không mời được Tùy Trần đúng chứ?"

Từ nơi không xa, người chủ trì vừa hóa trang xong, từ trong miệng bay ra câu nói, nói ra vấn đề mà người chế tác đang lo lắng.

"Đương nhiên là thật, tôi nói tốt với Đỗ Ngôn Ngôn rồi, cô ấy đồng ý với tôi cho dù trói cũng trói Tùy Trần mang tới, không phải giả á. Chờ xem, kỳ này, tỷ lệ người xem tivi của cậu nhất định sẽ áp đảo Thích Huyền." Sau khi suy xét hồi lâu, người chế tác trả lời chắc như đinh đóng cột, càng nghĩ lại càng an ủi bản thân.

Không thể sai, tuyệt đối không thể sai được. Phải biết, vì hẹn người từ trước đến giờ luôn khiêm tốn lại có rất nhiều đề tài như Tùy Trần tham gia chương trình, bản thân ông đã hao tổn không ít tinh lực (tinh thần và thể lực).

Đang vướng mắc chuyện người đại diện Tùy Trần không có kết quả, ngược lại, ông cầu tiêu điểm tiếp theo là Đỗ Ngôn Ngôn, mấy giờ đồng hồ mời ra ngoài, sao có thể phạm sai lầm!

"Nhưng cũng sắp đến giờ. . . . . ."

Tiếng chất vấn của người chủ trì còn chưa dứt, cửa sau đài liền bị đẩy ra, nhìn thấy nhân viên theo sau Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn bước vào cửa, hai mắt người chế tác tỏa sáng, lập tức tiến lên cười nịnh hót, "Đến đây, nhanh chóng ngồi nghỉ một lát." Nói xong, tự thân ông động thủ kéo cái ghế bàn trang điểm ra, liếc mắt nhìn Tùy Trần, khó nén cảm kích đối với Đỗ Ngôn Ngôn nói, "Thật sự làm phiền cô rồi."

"Không phiền, vừa lúc tôi và Tùy Trần có chút giao tình, một cái nhấc tay mà thôi." Đỗ Ngôn Ngôn liếc mắt, khóe miệng chứa đựng nụ cười cao cao tại thượng.

Từ khóe mắt đuôi lông mày cô thoáng vẻ khinh thường, người chế tác không phải nhìn không hiểu, nhưng mà có việc cầu xin người ta, đương nhiên là nên bấm bụng chịu đựng rồi, khi có việc cầu xin người khác, cũng chỉ có thể im lặng nuốt khó chịu.

Thấy ông ta muốn nói lại thôi, Đỗ Ngôn Ngôn tùy ý sờ mái tóc, không chút để ý “hừ” một tiếng, "Có phải không còn chuyện gì nữa không?"

"Đúng, đúng vậy. . . . . ." Lời nói mới hiện lên trong đầu, ông dè dặt trộm liếc mắt nhìn Tùy Trần, thấy anh mặt lạnh ngồi ở một bên lật xem tạp chí, mới lấy hết dũng khí tiếp tục, "Mặc dù chủ đề kỳ này là thảo luận về tạp chí《 Nam style 》, chỉ là có thể tán gẫu xì căng đan của Tùy Trần cùng Thịnh Đản, tôi sẽ tận lực không chế chừng mực. . . . . . Không biết. . . . . . Không biết cậu ta có thể phối hợp một chút. . . . . ."

Nghe vậy, sắc mặt Đỗ Ngôn Ngôn cứng đờ, cô chưa kịp lên tiếng, Tùy Trần chợt nói, "Không thể nào."

Anh cự tuyệt không chút lưu tình, mặc dù mắt anh chưa ngước lên, nhưng người chế tác dường như cũng cảm nhận thấy mắt anh bắn ra tia sáng sắc lạnh.

"Nhưng. . . . . ." Người chế tác nuốt nước miếng, vừa nghĩ tới việc từ trước đến nay bị Thích huyền bên kia đè ép tỉ lệ người xem tivi, kiên quyết ngẩng đầu lên muốn cố gắng thuyết phục.

—— Bốp.

Lời nói mới truyền ra, Tùy Trần bỗng dùng sức khép lại cuốn tạp chí trong tay, đứng lên, quét mắt nhìn Đỗ Ngôn Ngôn, "Em từ từ ghi hình, anh đi trước."

"Tùy Trần!" Đỗ Ngôn Ngôn cố gắng duy trì hình tượng, gầm nhẹ ra tiếng.

Mặc dù rất hữu hiệu khiến anh dừng bước, nhưng vẻ mặt xanh đen của anh không có chút hòa hoãn.

Thấy thế, người chế tác ý thức được nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, làm người vẫn không nên được đằng chân lân đằng đầu là tốt nhất, "Không sao không sao, cứ theo ý Tùy Trần. Tôi sẽ đi giao phó người chủ trì đổi chương trình, chúng ta không dùng xì căng đan, không tán gẫu."

Cho đến khi người chế tác khúm núm rời đi, Đỗ Ngôn Ngôn bỗng dưng thu hồi tầm mắt, trừng mắt về phía Tùy Trần, nụ cười giả tạo trên mặt biến mất trong nháy mắt, "Anh có ý tứ gì? Em nói em với anh ngôn luận, anh không hiểu ra sao cả lại còn tỏ cá tính đùa bỡn gì, hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của em sao?"

"Cho nên, em muốn nghe anh tán gẫu xì căng đan?" Anh khẽ nghiêng người, hỏi ngược lại, giọng điệu không hề xuôi tai, không biểu lộ chút cảm xúc gì.

"Quan trọng gì, dù sao đều là giả, anh cứ phối hợp với bọn họ tùy tiện tán gẫu cũng được chứ sao."

A, thật đúng là rộng lượng!

Vẻ mặt anh không chút thay đổi, khẽ gật đầu, đi về phía người chế tác, "Muốn tán gẫu xì căng đan thì cứ tán gẫu." Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của người chế tác, lông mày anh hơi nhíu, có chút phiền não mà vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhói, "Nếu không làm chậm trễ tiến độ ghi hình, thì tôi muốn nghỉ ngơi trước, có thể cho tôi một gian phòng nghỉ độc lập không?"

Phiền não? Tùy Trần bày ra vẻ mặt không có chút biểu tình gì, lại có thể xuất hiện tâm tình phiền não? Ngay cả người chế tác cũng hoài nghi mình hoa mắt rồi.

Sau một lúc lâu, ông mới lấy lại tinh thần, dùng sức gật đầu, "Có thể, có thể! Tôi sẽ dẫn cậu tới đó."

Người ta sẵn lòng tán gẫu chuyện xì căng đan, còn có cái gì không thể? Bao nhiêu ân huệ đó! Ông gần như có thể suy ra tỉ lệ người xem tivi kỳ này sẽ hùng vĩ đến cỡ nào rồi. Dưới tình huống này, cho dù sẽ làm trễ nãi tiến độ ghi hình, ông cũng không để ý.

Sau khi dẫn Tùy Trần tiến vào phòng nghỉ ngơi, Nhà Sản Xuất biết ý không ở lại lâu, lại còn quan tâm giúp anh khép cửa phòng lại, cũng cảnh cáo nhân viên làm việc không nên quấy rầy anh, tránh cho đại thần bị kích thích đến khi đó lại thay đổi chủ ý.

Cách xa các loại ồn ào, Tùy Trần thở ra một hơi, từ từ nhắm mắt, ngồi xuống ghế.

Anh có chút không rõ, tâm trạng anh hôm nay sao lại mất khống chế lần nữa? Chỉ là, khi nghe thấy tên Thịnh Đản, trong ngực có ngọn lửa không ngừng trào ra.

Nhớ lại, mi tâm anh càng nhíu chặt hơn, trên mặt khó có được nhiều màu sắc như vậy. Dần dần, Tùy Trần cũng hiểu một chuyện, ví dụ như trong cơ thể có ngọn lửa vô danh, nguyên nhân — — giống như người chế tác kia nói, người phụ nữ lan truyền xì căng đan với anh!

Truyền đi mọi người đều biết, thậm chí có một đám người cảm thấy hứng thú muốn biết rõ.

Cô à? Cô lại hoàn toàn không cảm thấy, song đôi ra vào Đài Truyền Hình với Thích Huyền, hoàn toàn không nghĩ đến nếu bị ký giả thấy sẽ truyền đi tin tức gì sao?

Lần trước vì quay phim thử, trong đám người ngoài đường phố lôi kéo tay của đàn ông bị ký giả chụp được, thì cô chính miệng đồng ý sẽ không để cho mọi việc phát sinh như thế nữa?

Càng nghĩ, Tùy Trần càng thấy giọng điệu này nuốt không trôi.

Anh bỗng mở mắt ra, lấy điện thoại di động ra, lưu loát soạn tin nhắn, giận dữ đè xuống phím gửi đi.

. . . . . .

Lúc Thịnh Đản vẫn làm kiêu ngạo nhẫn nại dùng tác phẩm lớn kia, ánh mắt cô yên tĩnh như không có việc gì mà hưởng thụ bữa tối.

Sự việc không lien quan đến Thích Huyền, cô đương nhiên không thể giận chó đánh mèo, càng không thể đem cảm xúc biểu hiện ra ngoài làm ảnh hưởng bữa ăn của anh ta.

Huống chi. . . . . . Cho dù bị vợ chồng ôn thần đối đãi đến mức làm mình bị tức giận giống như vạn kiến đốt thân, cô vẫn không có tiền đồ suy tính thay Tùy Trần. Theo cách nói của anh, trong chuyện lúc đó của anh và Đỗ Ngôn Ngôn, người biết cũng không nhiều sao? Rốt cuộc Thích Huyền biết bao nhiêu, Thịnh Đản cũng khồn rõ lắm. Vì không để cho tâm tình mình không ổn định mà nói bậy bạ hại đến anh, cô lựa chọn im lặng không nói, tất cả những tức giận, không cam lòng, uất ức giống như thức ăn đưa vào trong miệng, cố gắng nuốt vào.

Đáng tiếc, kiềm chế của con người có tốt đến đâu, cũng không chịu được khiêu khích nữa, còn có loại khiêu khích không biết từ đâu mà đến!

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiển thị tin nhắn của Tùy Trần gửi đến, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt chiếc đũa trên tay, có loại kích động muốn bẻ gãy chiếc đũa cho hả giận.

— — Xin tuân thủ quy tắc trò chơi.

Quy tắc trò chơi? Phi! Không phải là hi vọng cô nhớ thân phận của mình, bản thân nên an phận, đừng làm rối loạn quan hệ với anh.

"Thật sự đủ rồi!" Đối diện, Thích Huyền đầu tiên là sững sờ, liếc nhìn cặp đũa hy sinh oanh liệt kia lừng lẫy hy sinh chiếc đũa, trong kinh hoàng có chút quan tâm.

"Không phải là chỉ cùng anh chào hỏi thôi sao, đó cũng là do tôi không nhìn thấy Đỗ Ngôn Ngôn ngồi bên cạnh, có cần để trong lòng thế không? Lại còn khoa trương đặc biệt nhắn tin cảnh cáo tôi, có phải bệnh thần kinh không vậy! Tưởng tôi muốn có dính dáng đến anh sao? Làm ơn, tốt xấu gì tôi cũng là con gái, ngay cả yêu cũng chưa nói qua, liền truyền ra xì căng đan gì đó, là ai hy sinh tương đối lớn? Anh có biết bởi vì anh mà bên ngoài người ta nhìn tôi thế nào không, nói tôi ham hư vinh, nói tôi vì thành côn mà không từ thủ đoạn nào. . . . . . Tất cả những chuyện này đều do anh làm hại, anh làm hại á! Nếu không muốn dính líu nhiều với tôi, vậy thì đi tới trước mặt truyền thông giải thích đi, nói ra chân tướng, tôi ước gì cả đời không có qua lại gì với anh!"

Cô cực kỳ tức, chỉ lo trút hết những buồn bực trong lòng, miệng không ngừng liến thoắng, nhận thấy vẻ mặt Thích Huyền có vẻ kinh ngạc, Thịnh Đản mới đột nhiên dừng lại lời nói, ý thức được mình nói sai.

"Ha, ha ha, đây là lời kịch tôi nhìn thấy trong cuốn sách ngày hôm qua, có phải rất buồn cười không, ha ha ha. . . . . ."

-_-||| Hỏng bét, Thịnh Đản, làm sao mi có thể nghĩ ra lý do thoái thác rách nát như vậy chứ. Ngay cả mình cũng cảm thấy qua loa tắc trách, muốn lừa gạt Thích Huyền à?

Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.

"Lễ Giáng Sinh." Thích Huyền đặt đũa xuống, nghiền ngẫm ngắm nhìn bộ dạng hoảng loạn của cô, cười khẽ, "Cậu ta không đáng để cô bảo vệ như vậy."
Bình Luận (0)
Comment