Scandal Đình Đám

Chương 31

Trước mắt là ánh đèn lóa mắt, khói mù lượn quanh, tất cả những bóng dáng quen thuộc hoặc cảm thấy xa lạ kia đều mượn cớ chúc mừng làm lý do náo nhiệt.

Từ lúc đầu, những lần tụ hội như vậy thì Tùy Trần cũng rất ít hoặc tận lực né tránh.

Anh không suy xét xem làm như vậy có thể làm người khác mất hứng hay không, nhưng mà hôm nay, anh bắt đầu ý thức được mình rất không hợp với vẻ hào nhoáng này.

"Này, tớ nghe nói anh trai cậu đã trở về?"

Ghế sa lon bên cạnh bị lõm xuống, tiếp đó là lời nói của Tạ Miểu truyền đến.

"Ừ." Tùy Trần không muốn nói chuyện, miễn cưỡng đáp một tiếng, tầm mắt thủy chung cố định rơi vào nơi nào đó.

"Chậc chậc, chẳng trách lại mượn rượu giải sầu." Nói xong, anh rất săn sóc, thay bạn tốt đem đổ đầy rượu vào cái ly trống không.

"Ừ." Anh tiếp tục đãng trí, hừ nhẹ.

Mắt thấy cái ly trong tay anh nháy mắt lại trống không, Tạ Miểu cau mày, "Tớ cầu xin cậu uống chậm một chút được không. Ừ, trước tiên tớ nói rõ,… cho dù cậu uống say rồi, cũng đừng trông chờ tớ sẽ gọi Đỗ Ngôn Ngôn tới, tớ thà rằng hy sinh mình vất vả một chút khiêng cậu về nhà, dù sao hôm nay Khuất Mặc cũng ở đây."

"Ừ."

Vừa "Ừ" ? Rốt cuộc cậu ấy có đang nghe anh nói chuyện hay không.

Tạ Miểu hậu tri hậu giác tỉnh ngộ, anh nghiêng đầu qua, giơ tay lên quơ quơ trước mặt Tùy Trần, không có phản ứng.

"Này!" Dứt khoát đẩy cậu ấy một cái, vẫn không có phản ứng.

Anh nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Tùy Trần, đó là góc ghế lô ở phía quầy bar nhỏ, có Thích Huyền và mấy người bạn nghệ sỹ thường lui tới tương đối mật thiết với cậu ta, dĩ nhiên còn có Thịnh Đản.

Cũng không biết Thích Huyền nói cái gì, đột nhiên ở phía trước phát ra một trận tiếng cười, mức độ náo nhiệt kia thế nhưng lại lấn át tiếng nhạc trong phòng. Tất nhiên, cười đến khoa trương nhất là thuộc về Thịnh Đản rồi, cô cơ hồ cười đến không thẳng người được, chống đỡ tựa vào trên người Thích Huyền, còn không ngừng giậm chân.

Cảnh tượng này. . . . . . Lại quét mắt một vòng nhìn Tùy Trần bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng khó coi. . . . . . Tạ Miểu bừng tỉnh hiểu ra rồi.

Thì ra là, căn bản chẳng có quan hệ với Đỗ Ngôn Ngôn?

Tạ Miểu nhất thời kích động giống như cắn thuốc lắc, vốn còn muốn ngăn cản Tùy Trần uống rượu giải sầu, hiện tại anh đặt cái chai trong tay xuống, đứng dậy đổi ly rượu thành trà xanh, tiện thể đổi một chai rượu mới tinh khiết để có trò hay để xem, "Này, đừng nói anh em không quan tâm cậu, muốn uống thì uống đi, uống nhiều một chút."

". . . . . ." Mặc dù cảm thấy anh bạn biến chuyển rất kỳ hoặc, nhưng Tùy Trần không suy nghĩ nhiều, cực kỳ nghe lời uống một hớp rượu tinh khiết mà cậu ấy vừa giúp anh rót.

"Chậc chậc, con nai nhỏ và Thích Huyền xem ra rất xứng đôi." Tạ Miểu vừa lòng dựa lưng vào ghế sa lon, giống như vô ý nói một câu, mắt thấy đường nét trên khuôn mặt của Tùy Trần càng căng cứng, anh càng hăng hái hơn, "Lại nói, mấy ngày trước cậu để cho con nai nhỏ nhà mình thay bọn họ giải vây, thì khi đó tớ liền cảm thấy hai người kia không được bình thường rồi. Thời điểm con nai ra mở cửa, mặt đỏ như quả cà chua, ôi chao, đáng lẽ nên chụp cho cậu xem, cậu tuyệt đối chưa từng thấy qua dáng vẻ xấu hổ của cô ấy như thế nào nhỉ."

"Có sao? Cô ấy ở trước mặt tớ cũng thường xấu hổ."

. . . . . . Làm ơn, cái này thì có gì rất hả hê sao? Mắt Tạ Miểu trợn trắng, chịu đựng tâm tình kích động, tiếp tục thêm dầu vào lửa, "Đó không giống nhau? Người ta ở trước mặt cậu xấu hổ, thuần túy là bởi vì cậu là tiền bối, cảm thấy ngượng ngùng là rất bình thường mà."

"Thích Huyền cũng là tiền bối của cô ấy."

"Phát triển thành Cát Ninh Đức tiền bối thì không giống nhau. Ai, cậu ngẫm lại, đêm hôm đó cô nam quả nữ, lại đúng lúc Thích Huyền đang yếu đuối nhất sẽ ôm ôm ấp ấp an ủi, nhất định sẽ củi khô lửa bốc á."

". . . . . . Thật sao? Vậy chúc mừng. Như thế nào, chuyện liên quan gì tới tớ sao?"

Ai u, bắt đầu lời nói lăng lộ xộn rồi. Tạ Miểu càng thêm gắng sức, "Tại sao chuyện lại không liên quan tới cậu, đương nhiên là có liên quan với cậu rồi. Tớ thấy cậu vẫn nên dứt khoát đi nói rõ ràng với giới truyền thông, nói cậu và con nai nhỏ đã chia tay, đừng làm cho người ta vợ chồng son yêu nhay lén lén lút lút như vậy, loại người như cậu chiếm được nhà vệ sinh mà không thải ra được, hành vi đó rất xấu xa, ngay cả tớ nhìn còn không nổi, một cô nàng tốt, tuổi xuân quý báu, làm sao cậu có thể nhẫn tâm để người ta vì tình yêu giữa cậu và Đỗ Ngôn Ngôn dị dạng chôn cùng chứ?"

Lời nói của Tạ Miểu càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng anh an phận ngậm miệng, bởi vì anh thành công đạt được mục đích rồi.

Bên cạnh là người đàn ông nhiều năm qua vẫn ở trước mặt người khác thủy chung duy trì bình tĩnh, đã nổi nóng rồi.

Tùy Trần bỗng dưng đứng lên, động tác quá lớn khiến tác dụng chậm của rượu cũng thức tỉnh, anh cau mày nhìn, sau khi chống tường đứng vững, cất bước đi tới phía mục tiêu rõ ràng cách đó không xa.

Lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, anh dừng ở sau lưng Thịnh Đản, đột nhiên giơ tay ra vòng chắc cái eo nhỏ của cô, đem cô gái nhỏ nghiêng trước ngữa sau kéo vào trong ngực.

Sự thật chứng minh, Tùy Trần quả nhiên là Vua nhạt nhẽo.

Anh đột nhiên viếng thăm, khiến không khí hòa thuận vui vẻ lúc trước ở quầy bar nhỏ nhất thời lâm vào yên lặng, thậm chí tất cả ghế lô cũng rõ ràng an tĩnh rất nhiều so với vừa rồi.

Thịnh Đản toàn thân cứng ngắc, cảm thụ nhiệt độ từ sau lưng mình truyền tới, cô không dám bất kỳ động tác gì.

Nhớ không lầm, từ lúc cô và Tùy Trần biết đến nay, không có bất kỳ tình huống trùng hợp xảy ra như vậy, chưa từng tiếp xúc thân mật. Anh cứ như vậy, từ phía sau lưng ôm lấy cô, lồng ngực kiên cố vững chắc kề sát cô.

Chỉ là. . . . . . Kỷ lục này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ở trong vòng một ngày không ngừng bị nảy sinh cái mới.

Dán lưng ôm nhau đã là gì, Tùy Trần dùng hành động thực tế để chứng minh, anh chuẩn xác đến mức hoàn toàn không có hạn cuối.

Anh nghiêng người sang, chặn ngang cô và Thích Huyền, đầu ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô, thuận thế nắm chặt đầu của cô, hơi chút dùng sức, mạnh mẽ kéo cô lại gần, cánh môi dính vào bên tai cô, thì thầm: "Anh say, theo anh về nhà."

Thịnh Đản không biết hiện tại cô có vẻ mặt gì, cô chỉ cảm thấy ở máy điều hòa không khí nhiệt độ hạ nhiệt độ khiến cô không ngừng đổ mồ hôi, lòng bàn tay, sống lưng, cổ, chỉ trong nháy mắt, liền bị một tầng mồ hôi mỏng che phủ. Cô ngây người như phỗng, mặc cho chính mình bị anh giam cầm trong ngực, không đáp lại cũng quên mất đẩy ra.

"Các vị các vị, ngại quá, người này say, một khi cậu ấy say sẽ có thói quen nổi loạn. Tôi và Khuất Mặc đưa bọn họ về, tránh cho một lát mất hứng, các cậu cứ chơi thỏa thích." Tạ Miểu hào hứng chạy tới thưởng thức kịch hay, kịp thời thay bọn họ dàn xếp, thuận thế hướng Khuất Mặc nháy mắt.

Đầu kia Khuất Mặc ngẩn người, hiển nhiên là không hiểu ý, mắt thấy Tạ Miểu túm Thịnh Đản kéo ra ngoài, anh mới bất tri bất giác chạt tới đỡ lấy Tùy Trần.

Thấy thế, Thích Huyền lấy lại tinh thần đuổi theo ra bên ngoài phòng, "Các cậu cứ đem cậu ấy trở về trước đi. Chờ kết thúc, tớ đưa Thịnh Đản về."

"Đừng làm rộn, cậu cũng không phải không biết hai người bọn họ hướng truyền thông phóng đạn mù. Bên trong nhiều người như vậy, nếu nhìn thấy Thịnh Đản thấy Tùy Trần say không trông nom, ngày mai truyền đi, hai người bọn họ đều gặp phiền toái." Tạ Miểu cảm giác lý do này được mình biên soạn ra không chê vào đâu được nữa.

Thích Huyền do dự một chút, "Vậy tớ cùng các cậu đưa một người. . . . . ."

"Không, không cần, hôm nay anh là nhân vật chính, cứ đi như vậy thì không tốt lắm. Đi vào chơi đi, em không sao, bọn Tam Thủy ca sẽ đưa em về." Lần này, không đợi Tạ Miểu mở miệng, ngược lại Thịnh Đản giành nói trước.

Mặc dù không có gì xấu hổ với Thích Huyền, nhưng mà anh bỏ lại một đám người ở bên trong, liền có chút không ổn thỏa.

"Cũng được, đến nhà điện thoại cho anh." Thích Huyền thỏa hiệp.

"Biết rồi, anh rất giống mẹ nhé, cực kỳ dài dòng." Cô cười oán giận.

Ngược lại, Tạ Miểu ở đầu kia thiếu chút nữa liền sáng ngời tinh thần, khó được nhìn thấy còn cừu nhỏ phối hợp chui vào miệng hùm như vậy, anh không có biện pháp kìm nén tim đập mạnh và loạn nhịp.

Ai, xem ra mới vừa rồi anh kích thích Tùy Trần mấy lời kia cũng không hẳn là nói bậy, có vài câu nói đúng.

Thật là một cô nàng tốt, tuổi xuân quý báu, xác thực không nên vì tình yêu giữa Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn mà bị chôn theo. . . . . . Cô quả thật chính là người vì đem Tùy Trần cứu ra khỏi hố lửa mà đến!

Mãi cho đến khi Khuất Mặc ngồi trên xe, trong đầu Thịnh Đản vẫn là một mảnh hỗn loạn.

Cô không cách nào khắc chế nhớ đến cái ôm của anh, nhớ đến cánh môi anh dừng ở vành tai cô, nhớ hơi thở nóng bỏng của anh, những ý nghĩ này chiếm cứ tấ cả suy nghĩ của cô, thậm chí để cho cô quên mình vẫn còn chiến tranh lạnh với Tùy Trần.

Không biết có phải ý nghĩ của cô quá mức mãnh liệt hay không, Tùy Trần mới vừa rồi rõ ràng say, cả đường đều đi không yên, vừa lên sau xe, lại đột nhiên đưa tay ra, lần nữa kéo cô vào trong ngực, vẫn không quên dùng sức đem đầu cô đặt trước ngực anh.

"Này, này này!" Không giống với khiếp sợ vừa rồi, lần này Thịnh Đản chỉ kinh ngạc chốc lát, liền bình tĩnh lại, thử tránh khỏi anh. Sức lực của nam và nữ cách xa, để cho cô dùng tất cả sức lực cũng hóa thành phí công, cô đổi sang dùng miệng kháng nghị, "Buông tay á! Có phải anh muốn đem em ngột ngạt đến chết hay không!"

Động tác anh dùng lực kìm cô quá chặt rồi, lại thêm hơi thở duy nhất thuộc về anh xông vào mũi, khiến cho hô hấp của Thịnh Đản càng ngày càng khó khăn, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì lúc cô thật sự hít thở không thông sẽ không còn xa nữa.

"Em đồng ý ngừng chiến với anh thì anh buông." Môi anh giật giật, nắm chặt cơ hội nói điều kiện.

"Được rồi, được rồi, ngừng chiến." Thịnh Đản rất nhanh bỏ vũ khí đầu hàng.

"Sau này cũng không được phép chơi trò chiến tranh lạnh nữa."

"Em sẽ cố gắng hết mức. . . . . ." Cảm thấy tay của anh lại chặt hơn, cô im lặng ngộp thở, "Không chơi, không chơi nữa rồi."

"Ngoan."

". . . . . ." Ngoan cái em gái anh á! Anh vẫn buông tay ra!

Mặc dù tất cả yêu cầu đều được thỏa mãn, nhưng càng làm cho Tùy Trần thỏa mãn là cảm giác chân thật khi có cô ở trong ngực.

Anh nghiện rồi, chỉ thoáng thả lỏng sức lực trên tay, để cô dễ dàng hô hấp, nhưng cũng không định để cho cô rời đi.

"Tam Thủy ca, anh giúp em hất tay anh ấy ra có được hay không?" Cô bất đắc dĩ, vẫy tay hướng chỗ Tạ Miểu cạnh ghế tài xế cầu cứu.

"Em cứ nghe theo cậu ấy đi." Tạ Miểu quay đầu nói với ý vị sâu xa, rất thông minh ý thức được, đối phó với Thịnh Đản phải dùng lừa gạt, "Ai, thành thật nói cho em biết. Chuyện Đỗ Ngôn Ngôn đi Nhật Bản tìm cậu ấy, ký giả nhận được tin đồn, gần đây truyền thông lại cố gắng muốn moi móc chuyện xưa. Vừa lúc hộp đêm phụ cận thường có ký giả ngồi chờ chổm hổm, coi như là em giúp cậu ấy lần này, nếu như bị ký giả chụp hai người thân mật như vậy, sau này nhất định sẽ không còn có người níu lấy không tha với cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn."

"Vậy trong sạch của em thì ai chịu trách nhiệm đây, sau này em còn phải lập gia đình. . . . . . Ưmh!" > mãnh

"Anh cũng biết rõ như vậy là làm khó em, nhưng mà, chỉ có em là giúp được cậu ấy. Bình thường Tùy Trần cũng coi em là bạn, còn trì hoãn công việc, để giúp em huấn luyện; cho dù người đang ở Nhật Bản, vẫn không quên sai tôi và Khuất Mặc tới giúp em giải vây. Em coi đây là chuyện mặt mũi, ủy khuất chấp nhận. Tương lai chờ em muốn gả cho người ta, Tam Thủy ca giúp em giới thiệu người đàn ông tốt."

". . . . . ." Lời nói cũng đã bị anh nói rồi, còn nói cho cô đầy bụng hổ thẹn, giống như không giúp chuyện này chính là lấy ân báo oán. Thịnh Đản bĩu môi, chấp nhận không giãy dụa nữa, nhưng có một số việc vẫn phải hỏi rõ ràng, "Cuối cùng, có phải anh ấy say thật hay không?"

"Chắc là vậy." Cái vấn đề này, thật ra thì ngay cả Tạ Miểu cũng không trả lời được, mới vừa rồi trong phòng bao riêng thoạt nhìn còn rất bình thường, có lẽ Tùy Trần vốn muốn giả say bắt cóc cô gái này, đáng tiếc rượu tây tác dụng chậm vẫn lên cao.

Ừ, chỉ có thể nói say, bình thường thời điểm cậu ấy uống say mới tương đối. . . . . . Ách, coi như là tương đối lộ rõ bản tính thật.

"Tại sao đến cả khi say cũng không quên diễn trò?" Người này rốt cuộc là yêu thích biểu diễn à.

"A, bản năng, bản năng. . . . . ."

Bản năng? Thịnh Đản hơi hơi ngẩng đầu lên, từ tầm mắt của cô nhìn, vừa lúc thấy đường cong tinh sảo của cằm anh.

Anh nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, tựa vào trên cửa sổ xe, giống như ngủ thiếp đi, chỉ là đôi tay vẫn như cũ ôm chặt cô không thả.

Thật đúng là rất bản năng.

Bản năng của một người theo ý tứ của cô, đem hết khả năng giấu giếm quan hệ, yêu lén lén lút lút cũng không có chút cảm giác uất ức nào; bản năng bảo vệ một cô gái như vậy, cho dù trong lòng đối phương còn có người khác, yêu đến thương tổn tự ái cũng không buông tay.

Thịnh Đản nhắm lại đôi mắt chua xót, khẽ thở ra một hơi, để mặc cho mình chìm đắm ở trong lòng anh.

Đối với bản năng của anh, cô có chút tức giận, lại có chút. . . . . . Muốn cứ như vậy dán chặt ngực anh, chui vào đáy lòng của anh.
Bình Luận (0)
Comment