Scandal Đình Đám

Chương 46

Trong phòng rửa tay lớn gần như trống rỗng, hai tay Thịnh Đản chống bên bồn rửa tay, cắn môi cúi đầu.

Trong phim truyền hình, những người đó cần cần thời gian bình tĩnh, cũng sẽ hướng trên mặt mình hắt nước, nhưng bi kịch của cô là ngay cả động tác này cũng không thể làm, sợ lấy diễn viên hí khúc (diễn viên có tính cách mạnh mẽ hoặc thô bạo).

Trừ yên lặng đứng ngốc ở đó, từng lần một luyện tập hít sâu lắng đọng tâm tình, cô không biết còn có thể làm thế nào.

Nếu như có thể tìm người giao trong tim, đem tất cả không thoải mái đều phun ra hết thì thật tốt. Nhưng có thể tìm ai?

Tất cả mọi người cảm thấy cô rất hạnh phúc đi, có lẽ, cô thật rất hạnh phúc, chỉ là càng ngày càng trở nên có lòng tham.

Nghĩ tới đây, ngón tay Thịnh Đản nắm bồn rửa tay siết chặt, ý nghĩ như vậy không ngừng muốn nhiều hơn, ngay cả chính cô cũng ghét.

"Làm một người phát ngôn, tiếp nhận hết phỏng vấn liền lập tức biến mất, hình như không quá chuyên nghiệp rồi."

Sau lưng đột nhiên có tiếng nói, vọng lại không nhỏ trong phòng rửa tay, bị dọa đến sắc mặt Thịnh Đản trắng nhợt, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Xuyên qua tấm gương trước mặt, cô thấy rõ ràng người phía sau, là Thành Luật .

"A. . . . . ." Phát hiện này khiến Thịnh Đản hít một hơi khí lạnh, lập tức xoay thân qua, nhìn quanh phòng rửa tay, cô không lưu loát nuốt nước miếng, dùng một loại ánh mắt nhìn người điên quan sát Thành Luật , "Tổng, Tổng giám đốc. . . . . . Nơi này là phòng vệ sinh nữ. . . . . . Không có, không sai chứ?"

"Không sai."

". . . . . ." Một _ một ||| vậy tại sao anh ở nơi này?

"Tôi muốn tìm cô hàn huyên một chút." Xem hiểu khốn hoặc của Thịnh Đản, anh cười cười, trả lời.

". . . . . ." Muốn nói chuyện phiếm cũng không cần tới phòng vệ sinh chứ.

"Cô yên tâm, tôi đã thông báo, sẽ không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy."

". . . . . ." Tuy vậy nhưng phòng vệ sinh hiển nhiên không phải là nơi nói chuyện phiếm á!

"Xem ra cô cũng không thích đơn độc chung đụng với tôi." Thấy Thịnh Đản mặc dù không dám trực tiếp gật đầu, nhưng trong ánh mắt đổ ra vô hạn đồng ý, anh nhíu mày.

"Vậy thì nói tóm tắt vậy. Lưu giám đốc trước đây mạo phạm qua cô, tôi đã làm theo như ý của Tùy Trần đem cách chức anh ta, hơn nữa trong thời gian ngắn anh ta hẳn là không dễ dàng tìm được công việc mới như vậy. Hợp đồng phát ngôn năm năm với DP, tôi cũng hai tay dâng lên cho cô. Nói đi, cô còn muốn gì."

"À?" Anh dùng giọng giải quyết việc chung, bắn liên hồi tựa như nói một đống, Thịnh Đản không hiểu ra sao nghiêng đầu qua.

"Nơi này không có những người khác, cô có thể không cần diễn trò."

"Diễn, cái gì diễn?" Một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đem Thịnh Đản bọc lại. Cái loại giọng điệu khinh thường cùng ánh mắt xem thường, quả thật cùng thời điểm Tùy Trần mới quen cô giống nhau như đúc.

Nghe vậy, anh quay đầu đi, cười lạnh. Xem ra, không đem lời nói giảng rõ, cô còn tính toán giả bộ ngu?

"Theo tôi được biết, cô và em trai tôi chưa từng có lui tới qua. Cam nguyện thay cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn làm đạn mù, mưu đồ của cô là gì? Tiền? Hay danh?"

"Thì ra là anh. . . . . ." Thì ra là anh cái gì cũng biết? Vậy tại sao còn mang theo Đỗ Ngôn Ngôn tham gia trường hợp này? Là yêu quá sâu, biết rõ mình bị vợ ngoại tình, cũng không cam nguyện buông tay sao?

"Dạ, tôi cái gì cũng biết, cho nên cô có lời gì cũng có thể nói thẳng."

"Nếu cái gì anh cũng biết, vậy hẳn là cũng rõ ràng tôi bị kéo vào vũng nước đục này, căn bản là em trai anh kiên trì cho rằng tôi đem tin tức bán cho tuần san, lấy lớn hiếp nhỏ phong sát tôi uy hiếp tôi. . . ••" Cô có thể có mục đích gì, lúc ban đầu, cũng chỉ muốn vì mình tranh thủ một con đường sống mà thôi.

Nếu như sớm biết tình cảm sẽ mất khống chế, cô tình nguyện ban đầu liền chọn rời đi vòng luẩn quẩn này.

"Tùy Trần rất rõ ràng, tin tức kia là Đỗ Ngôn Ngôn tự mình bán. Tôi muốn nghe lời nói thật."

"Anh nói cái gì?"

"Tôi không thích lặp lại."

"Ý của anh là, ban đầu tuần san ghi chị em yêu nhau trên tuần san là Đỗ Ngôn Ngôn tự mình bán, mà Tùy Trần cũng biết?"

Thành Luật quay đầu, mất hết kiên nhẫn, "Tôi không có hứng thú cùng cô chu toàn. Tiểu thư Thịnh Đản, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, đạt được mục đích liền cách xa em trai tôi một chút. Tôi không hy vọng có quá nhiều cô gái giống như Vampire xuất hiện bên cạnh cậu ấy, nếu như cô có lòng tham không đáy muốn nhiều hơn, tôi sẽ khiến cô thành hai bàn tay trắng."

Cô vốn là hai bàn tay trắng, chỉ có một thân ngu đần! Cõng cái loại chỉ trích không giải thích được lâu như vậy, cùng anh diễn trò, cùng anh bao che, thậm chí đem mình tiến vào!

Cho đến hôm nay, mới có người đến nói cho cô biết, thì ra tất cả cũng chỉ là hai người kia tự biên tự diễn nháo kịch mà thôi?

Cô luôn có thói quen đem toàn bộ sai lầm đỗ lỗi lên trên người Đỗ Ngôn Ngôn, lại quên Tùy Trần là đồng lõa lớn nhất.

Anh vì bảo vệ người trong lòng mình, không tiếc đẩy cô đến nơi đầu song ngọn gió, mặc cho truyền thông và người ái mộ anh dùng ngòi bút làm vũ khí.

Mà cô, lại vẫn tin tưởng anh ưa thích cô, chỉ là không mở miệng được.

". . . . . . Nếu như mà tôi muốn đi trước, tin tưởng Tổng giám đốc cũng sẽ không có ý kiến chứ? Phát ngôn này tôi không cách nào đảm nhiệm, cáo từ!" Thịnh Đản hít sâu một hơi, duy trì lễ nghi cuối cùng, cúi người tạ lỗi, rời đi.

Cô không muốn ở trước mặt người xa lạ coi thường mình mất mặt khóc lớn.

Những thứ hiểu lầm kia cô cũng không có tâm lực đi giải thích, có lẽ như vậy cũng tốt, bị người tưởng lầm là tham danh cầu lợi, thoạt nhìn liền tương đối không giống một kẻ ngu rồi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất, Thành Luật thu ánh mắt, khóe miệng trồi lên một tia ngụ ý không rõ, cười nhạt.

Lúc anh xoay người muốn đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh kế cửa phòng vệ sinh mở ra, anh hơi ngạc nhiên, quay mắt nhìn.

Đụng vào tầm mắt anh chính là một bóng dáng mặc dạ phục màu đen thon dài, cô gái sửng sốt chút, đi ra khỏi phòng kế, miễn cưỡng nghiêng người dựa trên ván cửa, nhíu mày, giống như là bởi vì mình trong lúc vô tình nghe lén đến chút bát quái mà hài lòng.

"Phì. . . . . ." Anh chê cười một tiếng, thay đổi lạnh lùng mới vừa, giơ tay lên chống tường, có chút hăng hái chờ đợi đối phương làm khó dễ.

Cách chương trình trực tiếp còn có hơn hai giờ, Thích Huyền lười biếng vùi mình trên ghế sô pha dành riêng ở phòng nghỉ ngơi, trong miệng còn nhai ống hút cola, Laptop trên đầu gối đang phát hình tin tức giải trí mới xuất lô.

— ". . . . . . Trước đây có bạn trên web nói yêu sách, nhìn thấy anh và Thịnh Đản ở Hongkong có cử chỉ thân mật đi dạo phố, xin hỏi có phải hai người đang lui tới hay không?"

— "Thật sự là tôi ngẫu nhiên gặp Thịnh Đản ở Hongkong, nhưng cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật. Chúng tôi chỉ là bạn bè, hi vọng mọi người không cần suy đoán lung tung, tôi không có cái gì gọi là, vợ chưa cưới tương lai đâu."

Đoạn đối thoại của Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn cực kỳ lưu loát, khiến đồng tử của Thích Huyền căng thẳng.

Anh lấy ống hút cola sắp bị nhai nát bên môi ra, tiêu điểm ánh mắt tập trung vào ống kính cơ hồ không chú ý trên người Thịnh Đản, cô rủ con mắt, giữa hai lông mày có ẩn chứ mất mác không rõ, vẻ mặt thoạt nhìn rất tự nhiên, trường hợp đó để cho cô rất không đất dung thân, thậm chí là muốn mau sớm thoát đi.

Nghĩ tới, Thích Huyền quét mắt nhìn đồng hồ báo thức ở góc phải phí dưới màn ảnh, có chút kìm lòng không được lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Thịnh Đản.

Ước chừng chỉ chờ một giây, điện thoại liền tiếp thông, rất rõ ràng, cô đang đợi một cuộc điện thoại, nhưng hiển nhiên không phải của anh.

"Em gái, em gái, em ở đâu?" Không đợi cô mở miệng, anh vượt lên trước tô son trát phấn ra giọng nói hốt hoảng.

"Thế nào?"

Đúng như Thích Huyền đoán, mặc kệ tâm tình của cô có bao nhiêu hỏng bét, cá tính quan tâm bạn bè của cô sẽ không thay đổi.

Anh lấy lại bình tĩnh, liếc thấy có nhân viên làm việc đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, liền hướng người tới làm động tác im lặng, tiếp tục nói: "Có rảnh rổi hay không? Quy củ cũ, người giang hồ cấp cứu, mau tới Đài Truyền Hình!"

". . . . . . Lại có khách quý vắng mặt?"

"Ha, cái này buồn cười, sắp bắt đầu, nói bà xã muốn sinh. Anh kìm nén, bà xã lâm bồn còn nhận thông báo cái rắm! Em có thể hay không quá ngốc? Truyền hình trực tiếp, không phải đùa giỡn."

"Ách. . . . . . Em sẽ tới ngay."

Mặc dù được như ý rồi, diễn trò vẫn phải diễn hết toàn bộ, "Trong vòng một giờ có thể chạy tới hay không?"

"Nhiều nhất là 20' có thể đến thôi."

"Vậy thì tốt, anh chờ em. Em gái, đời này sư huynh liền chỉ dựa vào em để sống!"

—— Bụp.

Tiếng nói vừa ngừng, đồng thời anh cắt đứt điện thoại, ném điện thoại di động ra, nhìn về phía người chế tác cạnh cửa giương mắt mà nhìn, dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có, không có. Chính là tới nói cho cậu, khách quý đến đông đủ không sai biệt lắm, cậu không cần lại đi xác nhận nguyên tắc hạ lưu. . . . . ."

"Ừ, nói nghiêm túc, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, tôi vẫn kính trọng anh ba phần, chắn hẳn anh cũng coi tôi như con trai mà thương yêu. Theo lý thuyết, giao tình cha con sâu sắc giống chúng ta không nên làm khó dễ anh, nhưng có rất nhiều chuyện nó lại bình thường là không theo lẽ thường mà tới. . . . . ."

"Được rồi, có phải muốn tôi tạm thời lui thông báo hay không, nhường Thịnh Đản tới?" Nhà sản xuất không kiên nhẫn cắt đứt anh mồm mép bịp người.

Thích Huyền không e dè mà dùng lực gật đầu, mắt chứa mong chờ.

"Nếu như là nha đầu kia, tạm thời thêm khách quý là tốt." Sau khi nói xong, anh ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Thích Huyền, "Haizz, theo như trong miệng cậu thì hôm nay tôi được thăng chức trở thành ba ba của cậu rồi, vì cô gái khắp nơi nhận thức cha cũng cam nguyện, cẩn thận đem cha cậu làm cho tức chết."

". . . . . ."

Làm ơn, là giống như ba ba, giống như mà!
Bình Luận (0)
Comment