Scandal Đình Đám

Chương 86

Ý tưởng là tốt, nhưng áp vào thực tế thì có khó khăn.

Nói chính xác hơn, Thường Gia Duyệt rất nhanh liền ý thức được, thủ hạ của Thẩm Phi làm việc phải thủy chung giữ vững tinh thần tích cực, có chí tiến thủ. . . . . . Vậy căn bản sẽ không có khả năng!

Có tài nhưng không gặp thời, cô nhịn.

Thỉnh thoảng bị anh lấy ra phát tiết tức giận, cô nhịn.

Nhìn thấy nghệ sĩ phái nam khác chơi cô như người đầu gỗ, không được cười, không được nói, không cho phép đến gần, cô nhịn.

Nhịn, nhịn, nhịn. . . . . . Cô không cần nhịn nữa á!

Bây giờ là như thế nào! Nói là tranh thủ quay quảng cáo chê cô phiền, người không cần cô đi theo bên, là anh; kết quả đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại, người yêu cầu cô lập tức ngồi xe lửa chạy tới studio đưa kịch bản cũng là anh!

Đáng hận hơn chính là, cái kịch bản anh muốn là tác phẩm mới Quỷ Tài - Lưu Đại đạo diễn mà cô hết sức tranh thủ cho anh. . . . . . Làm ơn, ban đầu cô nói hết lời hảo khuyên anh xem kịch bản, anh chẳng thèm ngó tới còn nói cô giành chén cơm của tiểu Cẩm.

"A." Gia Duyệt vừa cầm kịch bản vừa không ngừng vì mình quạt gió giải nóng, vừa nặn ra tiếng hô nóng nảy.

Thật khó phục vụ, người này rõ ràng cố ý chơi cô.

Hai giờ sáng mới nhận được điện thoại, bởi vì lúc ấy không mua được vé xe lửa, cho đến buổi trưa hôm sau Gia Duyệt mới đến trụ sở điện ảnh và truyền hình nổi tiếng đó.

Hay bởi vì nơi này có vô số tổ diễn kịch đóng giữ, cô thật vất vả mới tìm được Thẩm Phi, bọn họ đang hội tụ ở tổ quảng cáo.

Anh xoay người, sau khi gặp mặt liền một câu xin lỗi hay lời động viên cũng không có, veeh váo hống hách cau mày liếc xéo cô: "Cô cưỡi ốc sên tới sao?"

"Này, chỗ này khó tìm như vậy, trời lại nóng như vậy, thiếu chút nữa tôi cũng bị cảm nắng. Anh có thể nhờ nhân viên làm việc một chút, có khó xử như vậy hay không." Gia Duyệt hoàn toàn không có vì bản thân là trợ lý mà cần tự giác im hơi lặng tiếng, không chỉ có lẽ thẳng khí hùng quát lại, còn chưa hết tức giận mà thưởng cho anh ánh mắt xem thường, "Thiệt là, đứng nói chuyện không biết suy nghĩ."

"Ơ, em cũng biết trời nóng hả? Biết trời nóng bị cảm nắng sẽ chảy mồ hôi, cũng không cần mặc đồ màu trắng áo sơ mi chứ."

"Tôi. . . . . ." Tôi thích mặc cái gì mắc mớ gì tới anh chứ!

Lời còn chưa dứt, tròng mắt Gia Duyệt tùy ý xem kỹ trang phục của mình, lập tức thu thanh.

Nguyên tưởng rằng áo sơ mi trắng xứng váy ngắn màu đen, mặc dù tùy ý nhưng miễn cưỡng coi là đoan trang, hiện tại mới phát hiện, thật sự rất nhếch nhác.

Ướt mồ hôi còn chưa nói, áo sơ mi trắng ướt dính vào trên da, áo lót màu da như ẩn như hiện ra ngoài.

"Có mang y phục tắm rửa đi." Thẩm Phi híp híp con mắt, thân thể hơi nghiêng, thay cô chặn lại không ít ánh mắt của nhân viên làm việc tổ diễn kịch quăng tới.

"Ừ. . . . . ." Ý thức được bộ dạng của mình bây giờ rất xấu hổ, khí thế của Gia Duyệt cũng bị mất không ít.

"Vậy còn thất thần cái gì? Còn không mau cút vào phòng hóa trang đổi đi!" Cô gái chết tiệt, anh là nhờ cô tới đưa tài liệu, không phải bảo cô đi đến mời ánh mắt của nhân viên làm việc ăn kem!

"Nhưng kịch bản của anh. . . . . ."

"Đi thay quần áo trước!"

". . . . . ."

Nhận thấy được tâm tình của mình giống như có chút kích động hơi quá, Thẩm Phi hít sâu một hơi, thay bằng vẻ mặt mỉm cười: "Tôi không vội, chờ tôi quay hết đoạn ngắn này lại nói."

"À." Gia Duyệt bất đắc dĩ đáp một tiếng, hướng bóng lưng của anh giả bộ mặt quỷ cho hả giận.

Nói gì không vội, này, tối hôm qua trong điện thoại là chính bản thân anh nói hết sức khẩn cấp đấy! Hiện tại lại bảo cô lập tức đi phòng hóa trang thay quần áo, nói giỡn, cô vừa mới tới tổ diễn kịch của bọn họ có được hay không, nào có biết phòng hóa trang ở đâu? Thật không quan tâm, dầu gì cũng nên tìm nhân viên làm việc dẫn đường cho cô.

Nghĩ cũng biết, nếu như cô nói lên yêu cầu cần người dẫn đường, Thẩm Phi nhất định sẽ nói như thế: "Chính cô không có miệng à, không hỏi được à."

Vì vậy, Gia Duyệt dứt khoát cũng không làm điều thừa.

Dựa vào miệng của mình, cô coi như tương đối thuận lợi tìm được phòng hóa trang.

Nói là phòng hóa trang, thật ra thì chính là cái lều đơn giản tạm thời xây dựng.

Những cái lều như vậy ở trong trụ sở điện ảnh và truyền hình có rất nhiều, vì phân khu, bên ngoài lều thường sẽ treo tấm bảng, viết rõ tên tuổi có đoàn đang phim truyền hình hoặc điện ảnh. Sợ mình đi nhầm, Gia Duyệt cố ý đi vào trước xác nhận.

Có lẽ là nhân viên làm việc ra ra vào vào quá thường xuyên, bảng hiệu màu trắng bị lật lên.

Cô đi lên trước, đem bảng hiệu lật chuyển ánh mắt đồng thời thuận tiện quan sát.

Trên bảng hiệu viết tên nhãn hiệu Thẩm Phi đang quay quảng cáo.

Hô, hoàn hảo tìm đúng rồi. Nếu lại để cho cô mặt trời lên cao rồi tìm thấy, cô sẽ phải điên rồi.

"Ha ha ha ha, như thế nào, buồn cười không?"

Gia Duyệt vừa định vén vải mành lên đi vào, bên trong đột nhiên truyền ra một hồi tiếng cười, là âm thanh đàn ông.

Lại có người đàn ông? Gặp quỷ, vậy muốn cô thay quần áo thế nào, oa.

"Anh cảm thấy buồn cười sao?" Một lát sau, một giọng nữ rất dễ nghe đáp lại, giọng nói tràn ngập thái độ kiêu kỳ, "Liễu thiếu gia, có thể không nói không nhàm chán chê cười sao?"

"Ách. . . . . . Tôi thấy bầu trời quá nóng, quạt điện nhỏ trên tay cô lại không thế nào tăng lực, mới nói mấy câu giúp cô là trời không nóng thế chứ sao. Bằng không tôi đổi lại mạnh mẽ chút đó, thay đổi gần với thực tế, bao cô hài lòng."

"Nói một chút coi."

"Vấn đề là, sau khi cô hài lòng sẽ có phần thưởng gì sao?"

"Phi, nói hay không."

"Được rồi, tôi đầu hàng."

Gia Duyệt cũng biết, đứng bên ngoài nghe lén người ta nói chuyện thật không tốt, nhưng bên trong vị Liễu công tử kia hiển nhiên là đang tán gái, cô chạy vào quấy nhiễu người ta càng không tốt.

Huống chi, căn cứ vào âm thanh này còn có cái họ "Liễu" này, cùng với cái loại ngưu tầm ngưu cà lơ phất phơ cùng Thẩm Phi, cô cơ hồ có thể xác định, người đàn ông bên trong kia là Liễu Đình, anh ta hiện đảm nhiệm lão bản huynh đệ tốt. Nếu như không muốn lại bị Thẩm Phi bới móc phát tiết, cô còn thức thời không muốn làm phiền bọn họ.

Cũng liền bởi vì vụ cô thức thời, Thượng Đế tặng cô một phần hậu lễ.

Phần này hậu lễ dĩ nhiên là đến từ vị Liễu Đình bên trong tràn đầy tự tin: "Biết Thường Gia Duyệt không?"

Vừa nghe đến tên của mình, Gia Duyệt chợt vễnh tai, gần sát lều. Đạo đức là cái gì? Lại không thể ăn.

"Nói nhảm, tác phong làm việc của cô ta ở trong vòng quả thật so cô ta với nghệ sĩ còn nổi danh hơn, tên rõ ràng thúi như vậy, muốn không biết cũng khó. Đúng rồi, nghe nói cô chất dứt hợp đồng với Hugh, cho nên chạy đi làm trợ lý của Thẩm Phi?"

"È hèm, không phải cô rất tò mò tại sao cô ta lại biến thành trợ lý của Thẩm Phi sao?"

"Cái này thì có cái gì tò mò. Nghe người đại diện của tôi nói, trước kia cô ta đánh cắp tiền công ty sau đó lại leo lên giường lão bản kế nhiệm; hiện tại, vì bò cao hơn đá văng Hugh chọn Thẩm Phi, đối với cô ta mà nói thì rất bình thường." Cô gái khinh thường cười lạnh nói.

Bên ngoài lều, Gia Duyệt cười càng lạnh hơn.

Người này ai vậy? Họ có biết không? Tại sao cô trộm xem tài liệu, bị lập kế hoạch.

Thứ người như thế thì tán thưởng cái gì, không làm paparazzi quả thật quá phí của trời.

"Oa, trước kia cô ta còn có đặc sắc chuyện cũ như vậy ư. Hôm nào cùng tôi nói rõ chi tiết, người khác nhất định cảm thấy rất hứng thú."

"Ai! Làm cái gì vậy, không phải anh nói có chuyện cười mạnh hơn muốn nói cho em nghe sao? Hiện tại nói đi chứ."

Nghe vậy, Liễu Đình trong lều chợt nhớ tới, vỗ nhẹ lên trán của mình: "Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên rồi. Anh muốn nói, Thẩm Phi vì để cho Thường Gia Duyệt làm trợ lý của cậu ấy, mất không ít tâm tư, Liên Long đầm hổ huyệt đạo cũng xông qua một lần rồi, thật may là chẳng sợ bóng sợ gió."

"Thật hay giả? Lâm Cẩm đã là người đại diện số một trong nghề rồi, Phi ca còn bảo Thường Gia Duyệt làm cái gì?"

"Ha, bởi vì một đánh cuộc. Cậu ấy cùng anh đánh cuộc, nói rằng cậu ấy sẽ khiến cô gái này tới bán mạng cho cậu ấy. Nhìn tình hình hiện tại, anh thua rồi. Người này ngày hôm qua hơn nửa đêm gọi điện thoại bảo Thường Gia Duyệt đưa kịch bản đến cho cậu ấy, kết quả cô gái kia thật sự tới."

"Phốc! Không phải chứ? Thường Gia Duyệt thật sự rất buồn cười. Mấy ngày trước em nhìn thấy cô ta và Đạo diễn Lưu cùng nhau ăn cơm, em đoán cô ta giống như đang giúp Thẩm Phi tranh thủ nhân vật, nhìn dáng dấp, rất thân mật cùng Lưu đạo đấy. Ai ai, các anh đánh cuộc lúc nào thì định thắng thua? Gọi em tới, thật là nhớ nhìn cô ta. . . . . ."

—— Xoẹt.

Cô gái hả hê nói còn chưa nói hết, rèm bỗng chốc bị vén lên.

http://diendanlequydon.com

Gia Duyệt khẽ nheo hai mắt lại, đe dọa nhìn hai người trước mắt này trêu chọc cô.

"Xong rồi. . . . . ." Thấy rõ người tới, Liễu Đình bất đắc dĩ vỗ trán, nhỏ giọng kêu đau.

Không biết cô gái này nghe được bao nhiêu rồi, hôm nay anh và Thẩm Phi luôn có một trốn không thoát đầu lòng bàn tay của nữ ma này đi.

Hay hoặc là, hai người bọn họ đều định sẽ chết.

"Thắng thì như thế nào?" Trầm mặc một lát, Thường Gia Duyệt đột nhiên hỏi.

"À? !" Liễu Đình ngạc nhiên mở rộng miệng, không thể phản ứng kịp.

"Tôi nói là, nếu như Thẩm Phi thắng sẽ như thế nào?"

". . . . . ." Quả nhiên đều nghe được. Liễu Đình cắn răng, đáy lòng lẩm nhẩm: Thẩm Nhị gia ơi, không giúp được cậu, tớ muốn tự vệ, cậu tự lo bản thân đi.

"Nói chuyện."

"Liền. . . . . . Chính là người phát ngôn công ty sau này cũng sẽ giao cho cậu ấy."

"Chỉ có như vậy?" Gia Duyệt không dám tin nhíu mày, muốn cô bán mạng, mạng của cô cứ như vậy không bao nhiêu tiền sao? !

"Ah?" Liễu Đình hơi sửng sốt. Thật đúng là nữ ma đầu, suy nghĩ thế nào hoàn toàn không theo như bình thường vậy.

Nói như vậy, sau khi biết được loại chân tướng này, không phải là nên nổi trận lôi đình, gây long trời lở đất sao?

Tối thiểu cũng sẽ đi tìm Thẩm Phi giằng co, sau đó dưới cơn nóng giận bỏ rơi. . . . . . Anh còn kế hoạch tốt lắm đi vây xem đấy. . . . . .

"Tôi cho rằng loại người có tiền lại rảnh rỗi giống như các anh, cái gì cũng có thể lấy ra đánh cuộc, thì ra cũng chỉ có như thế, nếu như là tôi, muốn đánh cuộc thì phải đánh cuộc lớn." Gia Duyệt dừng một chút, nhếch miệng lên, miệng buộc vòng quanh một nụ cười lạnh rất là quỷ dị, "Như thế nào, Liễu thiếu gia có hứng thú mở lại một ván hay không?"

"Đánh cuộc gì?"

Gia Duyệt suy nghĩ một chút, quay đầu đi đến bên Liễu Đình rỉ tai.

Mặc dù nữ minh tinh ở một bên hết sức muốn đến gần nghe rõ, đáng tiếc ngay cả một từ then chốt cũng không thể bắt được, ngược lại chợt tiếng bị Liễu Đình kêu to dọa sợ hết hồn.

"Không phải chứ? Chơi lớn như vậy? !"

". . . . . . Anh dám hay không dám rống nhẹ một chút!" Đồng thời bị sợ đến còn có Gia Duyệt bên cạnh anh.

Đáng tiếc Liễu thiếu gia thích chơi giờ phút này hoàn toàn không có tâm tình thương hương tiếc ngọc, một lòng tưởng nhớ đến Thường Gia Duyệt nói lên đánh cuộc: "Tôi thưởng thức cô, quyết định như vậy!"

"Ừ." Gia Duyệt mỉm cười gật đầu một cái.

Một cuộc người không nhận ra, giao dịch cứ như vậy đạt thành, mà nhân chứng duy nhất thậm chí cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Đổi một thân quần áo hưu nhàn dễ dàng công việc xong, Gia Duyệt đem tóc dài ghim thành đuôi ngựa, đi ra khỏi phòng hóa trang.

Sau đó, cô bi kịch phát hiện mình lạc đường.

Đây nên căn cứ điện ảnh và truyền hình, mỗi một nhà kiến trúc đều không phải sai biệt lắm đó!

Mỗi một tổ diễn kịch có cần phải tương tự nhau đến thế hay không!

Tìm kiếm một vòng lớn, cô cơ hồ có lẽ đã không muốn đi rồi, không nói khoa trương chút nào, cảm giác giống như là ở trong sa mạc vậy. Mặt trời chiếu lên da đầu cô, trên người dinh dính, đau đầu quá, chân thật mỏi, tầm mắt có chút mơ hồ.

Lúc cô thật vất vả mới tìm được bng cây, nghĩ ngay tại chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi thì tay chợt bị người dùng lực níu lại.

"Ồ!" Bât ngờ không kịp phòng ngự, cảm giác đau khiến Gia Duyệt kêu thành tiếng.

Người tới hiển nhiên rất quen thuộc vùng này, cô chưa kịp phản ứng, cô cũng đã bị kéo vào trong một con hẻm nhỏ.

Trong khu có rất nhiều ngôi nhà Thượng Hải cổ có phong cách kiến trúc cửa thạch, đừng ngõ giống như mê cung.

Ngõ hẻm thu hẹp nhiều nhất chỉ có thể dung nạp hai người sóng vai đứng thẳng. Người trước mặt liền rất thuận thế mà đem cô chống đỡ ở bên tường, không khí giống như trở nên mỏng manh ở trong phút chốc.

Khi Gia Duyệt ngẩng đầu, trong nháy mắt, tiếng nói quen thuộc cũng đồng thời từ đỉnh đầu bay tới.

"Làm sao em ở nơi này?"

Nguyên Tu? Sự thật chứng minh Gia Duyệt còn chưa hoàn toàn quên mất người đàn ông này, ít nhất cô còn có thể dựa vào âm thanh của anh liền nhận ra anh.

Đương nhiên, cô cũng không có quên anh mang tới tầng tầng tâm lạnh, càng không thể nào cho anh sắc mặt tốt gì: "Đây là vấn đề mà tôi phải hỏi anh chứ nhỉ."

"Anh đương nhiên là quay phim ở nơi này, bộ diễn này là em giành được trong tay Thẩm Phi cho anh, Thường Gia Duyệt, trí nhớ của em có phải kém hơn rồi phải không. . . . . ." Nói được nửa câu, Nguyên Tu nghiêng gương mặt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Chẳng lẽ Thẩm Phi cũng ở đây?" Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Mắc mớ gì tới anh." Gia Duyệt tức giận trả lời, cố gắng dùng sức đẩy anh ra.

Đáng tiếc Nguyên Tu vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi hơi nhíu mày: "A, xem ra anh đánh giá cao em rồi, còn tưởng rằng theo trình độ kinh nghiệm trước kia em sẽ theo sát anh ta như hình với bóng đấy."

"Tôi chỉ là trợ lý của anh ấy, cũng không phải là trẻ sinh đôi kết hợp." Mắt Gia Duyệt trợn trắng, giãy giụa một phen đều uổng công vô ích, cô định để đôi tay xuống.

Dù sao ban ngày ban mặt, Nguyên Tu sẽ không đến nỗi ăn cô đi.

Huống chi nơi này còn đang diễn kịch, truyền thông, mê điện ảnh đều tụ tập ở đây, cái kia để ý sự nghiệp của mình như thế, tuyệt đối sẽ không dám làm loạn.

Nguyên Tu cố tình dùng hành động thực tế phản bác suy nghĩ của cô.

Thấy anh không phản kháng nữa, anh được voi đòi tiên lại kề cô mấy phần, giống như là ngại khoảng cách gần như vậy còn chưa đủ mập mờ, Nguyên Tu quay đầu đi, vuốt vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏ ý kiến: "Vậy anh đây? Trước kia đeo bám anh dính chặt như vậy là có ý gì?"

"Có sao? Tôi cũng không nhớ rõ." Ha, có ý tứ gì? Có ý gì anh còn có thể không biết sao? Không sao, Gia Duyệt xem ra, hiện tại những thứ này lại trở nên rối rắm nhưng một chút ý nghĩa cũng không có, tâm chết chính là chết rồi, đã từng yêu, sẽ ở trong nháy mắt đột nhiên thông suốt lại không hề yêu nữa, đột nhiên có thể tỉnh táo xem kỹ ngày trước mình có bao nhiêu phần ngu xuẩn.

Vì vậy, bắt đầu chán ghét anh, phỉ nhổ mình trước kia.

Mà trước mắt cô và Nguyên Tu chính là một loại trạng thái như vậy, cô không cần giống như trước kia hạ thấp tư thái như vậy: "Tôi chỉ nhớ hôm nay trùng hợp gặp như vậy, hình như chúng ta đã không phải là lần đầu tiên nha. Cho nên, hiện tại tôi không phải có đầy đủ lý do hoài nghi là anh đang đeo bám tôi? Như vậy xin hỏi, anh đeo bám tôi dính chặt như vậy là có ý tứ gì?"

"Muốn em trở lại."

". . . . . ." Chà CMN! Anh thật là có mặt mũi trả lời!

"Náo cũng náo đủ rồi, nên trở về thôi. Chuyện lúc trước là anh không đúng, anh không nên không thông báo tình huống cho em, liền bắt lên diễn tiết mục bắt cóc. Anh vốn chỉ muốn truyền thông chụp hình có thể giống như thật hơn, anh không ngờ Annie sẽ để cho những người đó đụng em."

"Họ Nguyên, anh cười cũng rất tốt. . . . . ." Lần đầu tiên Gia Duyệt cảm nhận được bị tức đến cười ra tiếng là cảm giác gì, cô nghiêng đầu né tránh Nguyên Tu thân mật đụng vào, hung hăng trợn mắt nhìn lại, "Anh cho rằng tôi đang giận dỗi sao, đang giận anh không cho tôi biết liền làm loại chuyện đó sao?"

"Nếu không thì sao? Đó cũng chỉ là một lần mà thôi, em đã cảm thấy anh không quan tâm em. OK, không sao cả, hiện tại anh nhỏ giọng hạ người cầu xin em trở lại, như thế mà còn không gọi là để ý?"

"Cái này gọi là nhục nhã! Chuyện anh làm, gạt tôi còn thiếu sao? Biết rõ SHINE muốn đào tôi, biết rõ tôi chỉ có SHINE, lúc ấy anh không có danh tiếng gì mới có thể cùng bọn họ ký hợp đồng. Anh lừa tôi đi khách sạn, chế tạo ra cảnh tôi cùng lão bản SHINE lên giường, thật là trùng hợp, Echo lại có thể biết vừa lúc ở phòng đối diện, lại vừa lúc nhìn thấy tôi cùng anh rời khỏi phòng khách sạn, hiểu lầm tôi lợi dụng quy tắc ngầm đi ăn máng khác, hiểu lầm chuyện tài liệu quan trọng của công ty lần trước là do tôi bán! Anh có biết không, đối với tôi mà nói, Echo không chỉ là lão bản, còn là ân sư dẫn tôi nhập hành! Anh cho rằng tôi thật sẽ ngu đến mức tin tưởng tất cả chỉ là trùng hợp sao? Tôi chỉ một lần lại một lần nữa nhịn anh, tôi cho rằng anh ít nhất cũng biết ranh giới cuối cùng của tôi ở nơi nào. Rất đáng tiếc, lần này, anh vi phạm qua tuyến rồi!"

"Em lại thích đi nơi nào? Lúc ấy cùng lão gia hỏa kia ở trong phòng lâu như vậy, có xảy ra ra chuyện gì hay không, chỉ có chính em rõ ràng. Mỗi một lần em giúp anh bàn công việc, cùng ăn cùng uống lại cùng tán gẫu, có tiến thêm một bước cũng chỉ có chính em biết. Bên ngoài, những truyền ngôn kia sẽ không đưa tin đồn vô căn cứ đi? Người đàn ông bình thường cũng không có cách nào chịu được cô gái của mình như vậy. Thường Gia Duyệt, em không oán anh được, là tất cả các hành động của em khiến cho anh cho rằng em chỉ coi anh như bàn đạp, bàn đạp để cho sự nghiệp của em nâng cao một bước. . . . . ."

Những lời này càng có lực sát thương hơn so với người khác nói bóng nói gió.

Gia Duyệt lường trước qua, có lẽ sớm muộn gì bọn họ cũng có một ngày mỗi người đi một ngả, lại không có ngờ tới có một ngày anh sẽ nói ra những lời như thế với cô.

Cô gắt gao cắn chặt môi dưới, cũng không nghe nổi nữa, giơ tay muốn cho anh một cái tát.

Nhưng anh đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô, tinh chuẩn cầm cổ tay của cô, cắt đứt hành vi bạo lực của cô.

Ngôn từ đã không có biện pháp thổ lộ, Gia Duyệt phẫn uất, đánh lại không đánh, khó chịu mắng lại mắng, cô đang không cam lòng.

Chợt tuôn ra một Trình Giảo Kim, một quyền mạnh mạnh mẽ mẽ thưởng ở trên mặt Nguyên Tu.

Cô kinh ngạc nhìn Nguyên Tu phía trước vì bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã xuống đất, lại đần độn hướng chủ nhân quả đấm nhìn.

Chỉ thấy Thẩm Phi như không có việc gì chuyển tay, liếc Nguyên Tu bị đau, đuôi lông mày giương lên: "Thật xin lỗi, ngứa tay."

"Thẩm Phi! Anh có gan liền quang minh chính đại mà đánh!" Nguyên Tu lau khóe miệng, giận dữ hét.

"Không cần phiền phức như vậy đâu. Một lát nữa tôi phải đi gieo giống, qua một thời gian ngắn Gia Duyệt nhà chúng tôi sẽ dùng bụng nói cho cậu biết tôi không có gan." Nói xong, anh kéo Gia Duyệt qua, trước bụng cô làm thủ thế nhô lên, liền giống như nơi đó đã mang theo một tiểu sinh mệnh.

". . . . . ." Này, không cần mỗi lần giúp cô giải vây đều đem chuyện làm lớn như vậy chứ?

Cái gì gọi là "Gieo giống"? Cái gì gọi là "Gia Duyệt nhà chúng tôi"? Cái gì gọi là "Sẽ dùng bụng nói cho cậu biết tôi không có gan" ? !

Có thể đừng có dùng danh tiết của cô trở thanh thành quả khí thế của anh có được hay không! !

Gia Duyệt rít gào cùng bất mãn chỉ dám yên lặng nấp ở trong đáy lòng, len lén phát huy, bởi vì Thẩm Phi trước người cô thoạt nhìn rất khó chịu, hơi thở âm mai hiếm gặp giống như đang không ngừng tản mát ra từ trên người anh.

Anh một đường trầm mặc, cho đến khi tổ diễn kịch dừng xe ở một bên nghỉ ngơi, rốt cuộc mới mở miệng: "Cô chết đi nơi nào làm cái gì? !"

"Tôi. . . . . . Tôi lạc đường. . . . . ." Cái người đàn ông này bình thường thoạt nhìn rất vô hại, thì ra là khi nổi giận lên lại có lực uy hiếp như vậy, làm hại đầu lưỡi Gia Duyệt không chịu điều khiển mà thắt lại.

"Hàaa...! Tôi biết ngay." Anh phiền não khiêu chân, "Cũng biết cô có thể sẽ gặp cậu ta, thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó."

"Trước đây, anh không cho phép tôi theo tới chẳng lẽ chính là sợ tôi gặp anh ta ư?" Đây là một suy đoán rất là to gan, Gia Duyệt thử dò xét hỏi, dùng từ khiến câu cẩn thận. Trong lòng đồng thời lại dâng lên một cỗ mong đợi, cô cư nhiên đang chờ mong Thẩm Phi gật đầu.

Kết quả, anh thật đúng là không làm cho cô mong đợi thất bại: "Nếu không thì sao đây? Này, tôi hy sinh không lớn sao? Cô có biết ngày không có trợ lý có nhiều khổ sở hay không? Uống nước phải tự mình cầm, nóng còn phải tự mình cầm quạt điện thổi, mỗi sáng sớm phải tự mình đặt đồng hồ báo thức, nhàm chán lại không người có thể đùa chơi. . . . . ."

Ai da, chức năng của cô còn rất toàn bộ.

Người nào có tâm tư nghe anh oán trách những thứ này, Gia Duyệt liếc mắt trộm nhìn anh, người quả nhiên là không thể thành thói quen, lúc trước hi vọng lấy được thỏa mãn kinh nghiệm, cô to gan hơn: "Cho nên nói, anh. . . . . . Đang ghen sao?"

Thẩm Phi ngẩn người, chỉ trong chốc lát, ngay sau đó tràn ra nụ cười rực rỡ, quay đầu, nhìn về phía cô, hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy được "

"Tôi nói nè Thường Gia Duyệt, có phải cô còn chưa có trở lại bình thường, còn tưởng rằng người ở trước mặt cô là Nguyên Tu? Thấy rõ ràng, tôi là Thẩm Phi, chính là Thẩm Phi. Có bao nhiêu thiếu nữ đứng xếp hàng muốn kết giao với tôi, từ thiên kim danh viện cho tới minh tinh hạng ba, tùy tiện bắt một còn có cung bậc cảm xúc hơn cô nhiều. Tôi sẽ ghen vì cô? Ha, ha ha ha. . . . . ." Anh cười khan mấy tiếng, đột nhiên thu hồi nụ cười, sắc mặt bình tĩnh, "A, cô có thể vũ nhục nhân cách tôi, nhưng không thể vũ nhục thưởng thức của tôi." Thay vì nói những lời này cho Thường Gia Duyệt nghe, chẳng bằng nói anh căn bản là đang nói cho mình nghe.

Bị đả kích không thôi, Gia Duyệt không thể làm gì khác hơn là tìm cho mình cái bậc thềm: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ an phận mà không mơ tưởng gì tới anh. Chỉ là đùa một chút, anh không cần thiết phải kích động như vậy, đại khái có thể tiếp tục làm Thẩm Nhị gia có phẩm vị đủ cấp bậc."

"Ai cho phép cô gọi tôi là Thẩm Nhị gia." Mi tâm anh nhăn lại, không vui trừng cô.

". . . . . . Tất cả mọi người đều gọi." Đây cũng quá khó phục vụ chứ? Đều đem tôn sùng là chữ lót, còn khó chịu cái gì.

"Bọn họ là bọn họ, cô là cô!"

"Nha. . . . . ." Gia Duyệt buồn buồn đáp một tiếng.

Cô nhớ lại lúc Thẩm Phi cùng Đình Chi đánh cuộc, nhớ lại mình chẳng qua là con mồi của anh, không tính là bạn bè, chưa nói tới giao tình, lại có tư cách gì đánh đồng với huynh đệ bạn tốt của anh.

Anh nói rất đúng, bọn họ là bọn họ, cô là cô.

Làm người nên nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, mới không giống như lúc trước rơi nặng như vậy.

"Nè." Mơ hồ cảm thấy cảm xúc mất mác của Thường Gia Duyệt nên có chút ngạc nhiên, sợ cô nghi ngờ cho là anh cố ý muốn phân chia ranh giới, Thẩm Phi kìm lòng không được liền giải thích, "Sẽ không vì tôi ở nhà đứng hàng thứ lão Nhị, cho nên nghĩ bọn họ mới gọi tôi là Thẩm Nhị gia chứ?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Bọn họ gọi tôi Nhị gia, bởi vì cảm thấy tôi rất hai. Người khác có thể cảm thấy như vậy, cô không được!" Bởi vì cô chỉ có thể sùng bái tôi, kính ngưỡng tôi, vì tôi cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!

"Phốc! ! !" Cái giải thích này, tâm tình của Gia Duyệt mới vừa đảo qua lo lắng, bỗng dưng phun cười ra tiếng.

"Không được cười."

"Nhị gia, Nhị gia."

"Không cho phép gọi."

"Ha ha ha ha, anh hai hàng, hai thật tốt, thật đáng yêu nhé."

". . . . . . Có thật không?"

Thật sự rất khó tưởng tượng, đương kim giới phim ảnh "hot" nhất - Thẩm Phi, vô số hào quang lóng lánh chỉa vào Thẩm Phi, cả ngày Thẩm Phi bị một đám mê điện ảnh đuổi theo cưng chiều. . . . . . Thế nhưng bạn bè bên cạnh không ngần ngại chút nào bởi vì lý do kia mà luôn mồm gọi anh là Nhị gia.

Mà bí mật của anh hình như quả thật không cần đến bất kỳ từ bạn bè hoặc đoàn đội khen tặng.

Có lẽ là bởi vì lời khen tặng anh thật sự nghe quá nhiều.

Hoặc giả anh cho phép, trong giá trị quan kia có chút nịnh nọt căn bản không đáng tiền.

Mặc kệ như thế nào, Gia Duyệt phát hiện một chuyện càng khó tưởng tượng hơn, cô đối với người ban đầu bắt cóc mình, người đàn ông ác liệt hôn cô hù dọa cô càng ngày càng có cảm tình rồi.

Cho dù biết rõ mình cũng chỉ con mồi trong cuộc đánh cuộc giữa anh và bạn bè, biết rõ anh đến gần cô không đơn thuần là mục đích chỉ định cô. Lòng của cô còn chưa chịu khống chế mà hướng tới anh dựa sát.

Buổi sáng nếu như nhận được nụ cười của anh, tâm tình cô sẽ vui vẻ tràn đầy hăng hái.

Nếu như quả bị tính khí rời giường còn chưa biến mất của anh liên lụy, cô sẽ ấm ức thẳng tới giữa trưa.

Tựa như hôm nay vậy, nhìn anh nhíu mày, oán trách nói: "Đạo diễn Lưu đó thật sự rất khó trị, mấy ngày trước tôi cũng nhìn thấy anh ta ở nơi đấy quay phim, cố ý bảo cô đem kịch bản tới, sau khi đọc thuộc, mới tìm anh, người này lại còn nói tôi hoàn toàn không có biện pháp đảm nhiệm nhân vật này. Có lầm hay không, tại sao anh ta còn kiêu ngạo hơn so với tôi. Nếu không phải là anh ta có phân thượng khi được tôi thần tượng, tôi nhất định đánh anh ta, miệng ói nước, so ngón giữa với anh ta."

". . . . . ." Thì ra là khi anh thần tượng cũng có chỗ tốt, chính là không bị anh đánh, nhổ nước miếng, so ngón giữa.

Được rồi, tuy rằng thái độ của anh đối với thần tượng còn chờ thương thảo.

Nhưng từ lúc Gia Duyệt làm trợ lý của anh tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy anh cố gắng muốn đi tranh thủ một nhân vật.

Vu công vu tư, cô đều không lý do để mặc cho một mình anh rối rắm.

Lại vừa lúc Lâm Cẩm thân là người đại diện của anh cũng nghĩ như vậy.

Kết quả là, hai người bọn họ đạt thành liên minh, mới có bữa tiệc vào giờ phút này.

"Đạo diễn Lưu, mặc dù Phi ca vẫn rất muốn hợp tác với anh ta, nhưng cậu ấy chưa bao giờ mù quáng, mới bắt đầu cậu ấy không đồng ý kế tiếp là bởi vì cậu ấy còn chưa xem qua kịch bản, sợ mình không có biện pháp đảm nhiệm nhân vật này. Cho đến khi đem kịch bản xem vô số lần, cậu ấy mới tới tìm ngài tự tiến cử, điều này chứng minh cậu ấy thật có thể." Lâm Cẩm rất ra sức bán Thẩm Phi.

Ngược lại người trong cuộc không đếm xỉa đến chỉ lo hưởng thụ thức ăn ngon.

Đạo diễn Lưu liếc anh một cái, thật cũng không quá để ý anh vô lễ, nụ cười giắt bên má vẫn thân thiện như cũ: "Tôi cũng đề cập tới Thẩm Phi, chụp điện ảnh trước đó của cậu ấy tôi đều có nhìn, tôi rất thưởng thức cậu ấu, nhưng nhân vật này thật không thích hợp với cậu ấy. Gia Duyệt biết, tôi cũng không phải cái loại mù quáng theo đuổi siêu sao hiệu ứng đạo diễn."

"Vậy ngài cũng đừng đem Thẩm Phi tương đương siêu sao." Gia Duyệt đáp lại rất tùy ý, nhìn ra được đối mặt với Lưu đạo thì cô không thận trọng giống như Lâm Cẩm. Đủ để thấy, giao tình giữa cô và Lưu đạo diễn không cạn.

"Mấu chốt là cậu ấy có thể không đem mình làm thành siêu sao sao? Cô cũng rõ ràng, người đàn ông số một bởi vì tuổi thơ gặp phải sự cố trị liệu mà mất thính giác, sau khi lớn lên trở thành bác sỹ, mà cậu ta chưa bao giờ có tuổi thơ trong bóng mờ, lựa chọn làm bác sỹ đều chỉ vì phát sinh bi kịch trên người mình, trả thù trên người bệnh nhân vô tội. Cậu ta làm đủ trò xấu, ở trong mắt người nhà rồi lại hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. Mâu thuẫn nhân vật như vậy, cô cảm thấy Thẩm Phi có thể khống chế?"

"Có thể. Anh căn bản cũng là người biến thái như vậy nha, đều không cần diễn, bổn sắc biểu diễn là được." Gia Duyệt cười vỗ vỗ lưng Thẩm Phi, làm hại chính anh đang ăn ngấu ăn nghiến thiếu chút nữa nghẹn, thật may là Lâm Cẩm vội vàng đưa nước.

"Tôi nói cô. . . . . ." Đạo diễn Lưu lắc đầu một cái, cười gõ nhẹ đầu Gia Duyệt, "Nói cái gì cũng làm cho cô nói. Ban đầu thảo luận với cô cấu tứ của kịch bản thì cô nói nhân vật này căn bản là chế tạo riêng vì Nguyên Tu, bổn sắc biểu diễn của anh ta được. Đồng nhất thời gian, trong nháy mắt, người thích hợp lại biến thành Thẩm Phi rồi. Thì ra nghệ sĩ cô hợp tác từng người đều là biến thái?"

"Ai du, tôi lúc ấy chính là ếch ngồi đáy giếng chứ sao. Đã biết Thẩm Phi, sau mới biết, thì ra là chuyện biến thái như vậy cũng sẽ là nhân ngoại hữu nhân."

"Cô. . . . . ."

Đạo diễn Lưu vốn còn muốn nói gì đó, đầu kia, Thẩm Phi cuối cùng cũng ăn no, ưu nhã lau lau khóe miệng, đột nhiên toát ra một câu: "Giao cho tôi một cơ hội quay phim thử, được hay không được, thử qua rồi nói."

"Nhưng nếu cậu không kết hôn, cũng không còn bạn gái cố định, tôi sợ cậu sẽ diễn không tốt phần diễn chung sống với vợ. . . . . ."

"Rất nhiều diễn viên diễn cảnh chết cũng không có chân chính chết qua."

"Được rồi, vậy tôi sẽ bảo nhân viên sắp xếp, xác định xong thì tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với Gia Duyệt. . . . . ."

Thẩm Phi lại một lần ngắt lời anh: "Liên lạc với tiểu Cẩm đi, Gia Duyệt chỉ là trợ lý."

Không khí hơi lúng túng mấy giây, Gia Duyệt vốn cho là Đạo diễn Lưu bị cắt đứt lần nữa sẽ có chút không vui mừng.

"Cũng tốt." Không ngờ tới Đạo diễn Lưu sửng sốt, trong ánh mắt bất thình lình tuôn ra một loại ánh sáng.

Biết nhiều năm, loại ánh sáng này trong mắt của anh, Gia Duyệt rất quen thuộc.

Mỗi lần anh nhìn thấy bản thân diễn viên điện ảnh thích hợp, cũng sẽ thành dạng này, giống như báo con đột nhiên nhìn thấy con mồi.

Thế nhưng biến chuyển có thể cũng quá đột nhiên hay không? Hoàn toàn cũng không có bước ngoặt ư!

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Gia Duyệt cùng bọn Thẩm Phi tiễn Đạo diễn Lưu đến bãi đỗ xe, trước khi lên xe, Đạo diễn Lưu đột nhiên nói: "A, các cậu lên xe trước đi, tôi còn có mấy câu phải nói với Gia Duyệt."

"Ông nói đi." Thẩm Phi rất phối hợp gật gật đầu, nhưng không có ý tứ muốn rời đi.

Gia Duyệt quá quen thuộc với cá tính động kinh của anh, chỉ sợ ở thời khắc quan trọng anh đắc tội Đạo diễn Lưu, không thể làm gì khác hơn là hướng Lâm Cẩm nháy mắt.

Thật may là, tiểu Cẩm không cần ám hiệu cũng mạnh mẽ đem Thẩm Phi túm đi nha.

Cho đến khi đưa mắt nhìn thấy hai người bọn họ lên xe cách đó không xa, đạo diễn Lưu mới nói: "Tôi sớm nói qua với cô, đem tinh lực tiêu vào trên người Nguyên Tu thật không đáng giá. Cô còn trách tôi nhiều năm như vậy rồi mà không cho cậu ta cơ hội, cô phải nâng cậu ta lên cao chút, chỉ sợ lần này cô sẽ rơi nặng hơn."

"Đúng á đúng á, không nghe lời dạy của người già thua thiệt ở ngay trước mắt nha, hiện tại tôi đã hiểu." Gia Duyệt cười hì hì trả lời.

"Ít nói năng ngọt xớt với tooi, người ta nói một ngày là thầy cả đời làm thầy, mặc dù cô đã sớm tốt nghiệp, tôi vẫn còn là lão sư của cô, nghiêm túc một chút, cô biết cấm kỵ của tôi, tiểu tử kia có ham mê bất lương gì không?"

"Yên tâm, trước cái kia có chút tin tức mặt trái làm sao tới ngài cũng rõ ràng. Sau đó tôi có điều tra, anh ta vẫn rất nóng lòng với sự nghiệp công ích, cuộc sống rất khỏe mạnh, không hút thuốc lá không say rượu. Về phần ngài ghét ham mê bất lương nhất, anh tuyệt đối không có." Gia Duyệt lời thề son sắt mà bảo chứng.

"Vậy thì tốt, cô có thể lo lắng xuống."

"Ai?" Người nên lo lắng xuống là anh ấy chứ?

"Cô không có nói với cậu ta lão sư lúc cô học đại học sao? Nhìn ánh mắt của anh ta nhìn tôi tựa như tình địch ý. Còn không cho tôi liên lạc với cô, nhất định cường điệu Lâm Cẩm mới là người đại diện của cậu ta. Tôi cũng muốn đơn độc tâm sự với học trò của mình, cậu ta còn không chịu đi."

". . . . . ." Cho nên?

"Cô còn chưa hiểu rõ ý của tôi?" Đứa nhỏ này, lúc nào thì trì độn thế kia rồi, bị Nguyên Tu hành hạ thấy ngu chưa.

Gia Duyệt ngây ngốc lắc đầu một cái, thật ra thì cô mơ hồ hiểu một chút, nhưng lại cảm giác có phải mình lầm phương hướng rồi hay không, bởi vì căn bản là không thể.

Kết quả, đạo diễn Lưu rất nghiêm túc cho ra đáp án, chứng minh phương hướng con đường riêng của cô hoàn toàn chính xác.

"Cậu ta thích cô."

— Cậu ta thích cô.

Là cô nghe lầm sao? Giống như cũng không có khả năng lắm. Cô không giống như nhân vật nam chính nam Nhất Hào trong phim ảnh bởi vì tuổi thơ gặp sự cố điều trị mà mất thính giác.

Đó là Lưu giáo sư hiểu lầm? Ừ, cái này có thể.

Mặc dù cô thừa nhận mình quả thật có một tia mong đợi, nhưng sự thật chính là sự thật, Thẩm Phi làm sao sẽ thích cô đây?

—— Tôi là Thẩm Phi, Thẩm Phi đó. Có bao nhiêu thiếu nữ đứng xếp hàng muốn kết giao cùng tôi, từ danh viện thiên kim cho tới minh tinh hạng ba, tùy tiện cầm một người ra cũng có cấp bậc hơn so với cô. Tôi sẽ ghen vì cô?

— Cô có thể vũ nhục nhân cách của tôi, nhưng không thể vũ nhục thưởng thức của tôi.

Những lời này là do chính anh nói, vào khoảng mấy ngày trước, lời nói còn văng vẳng bên tai.

Nghĩ tới đây, Gia Duyệt buồn cười lắc đầu một cái.

Hồi hồn thì vừa vặn đã đến trước xe, cô như không có việc gì chui lên xe, vẫn không dám nhìn Thẩm Phi bên cạnh.

Nhưng đợi đã lâu, cũng không nhìn thấy Lâm Cẩm ở trên ghế lái, xe tự nhiên cũng liền không ai lái: "Tiểu Cẩm đâu?"

"Tôi để cho cậu ấy đi nhà cầu."

". . . . . ." Vừa không phải trẻ em ở nhà trẻ, đi nhà cầu còn phải được anh phê chuẩn?

"Mới vừa rồi lão đầu kia nói gì với cô?"

"Này, không cần cứ gọi lão đầu lão đầu như vậy, rất không tôn trọng người."

"Tại sao không đi nói anh ta? Cái loại đó đem trợ lý của tôi ra có hành động đùa bỡn, coi là tôn trọng người sao?"

Gia Duyệt tức giận quét tới một đạo xem thường: "Cái gì gọi là trợ lý của tôi ra có hành động đùa bỡn. Làm ơn, anh ta là giáo sư của tôi lúc học đại học, Lão sư cùng học sinh lâu ngày không thấy, muốn đơn độc nói chuyện phiếm vài câu rất bình thường đó."

"Thúi lắm, các người trước đây không lâu mới vừa gặp qua." Vừa nói kịch bản, vừa nói nhân vật, nào có cái gì tốt để nói chuyện.

"Vậy thì thế nào? Gặp qua cũng không tán gẫu, lúc đại học tôi còn ngày ngày thấy anh ta đấy, có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu." Rống, tại sao có thể có người đàn ông dã man không hiểu chuyện như vậy.

"Chà CMN, đừng nói với tôi các người còn có một đoạn chuyện cũ thầy trò yêu nhau đấy!"

"Làm sao có thể!"

Thẩm Phi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình nhưng vẫn chưa vì vậy mà tốt lên: "Tóm lại mặc kệ như thế nào, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cô nhớ kỹ cho tôi! Thứ nhất, cô không phải là Lâm Cẩm, làm xong chuyện trợ lý nên làm, không cần bao biện làm thay."

"Anh. . . . . ." Không biết lòng tốt của người khác!

"Thứ hai, tôi không phải Nguyên Tu, không cần người của tôi hy sinh nhan sắc của mình thay tôi tranh thủ bất kỳ vật gì."

"Tôi cũng không phải là người của anh!"

"Thứ ba!" Anh liếm liếm môi, liếc cô một cái, thu hồi ánh mắt, lại liếc mắt lại thu hồi, như thế lặp lại mấy lần, đột nhiên không báo động trước đến gần Gia Duyệt, chọc cho hô hấp của cô cứng lại, anh vươn tay, đầu ngón tay xuyên qua tóc của cô giữ chặt cái ót của cô, quay đầu đi, nhìn thẳng mắt của cô.

Gia Duyệt bị cố định, ánh mắt của anh tựa như gió xoáy, cuốn cô không cách nào nhúc nhích, để cho cả người cô hư mềm, ý thức tan rã.

Cho đến khi hai mắt anh nhắm lại, hôn môi của cô, trận "gió xoáy" kia cũng giống như là đánh ngừng, cô hung hăng rơi xuống đất, chợt hồi hồn.

"Ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."

"Không cần ầm ĩ." Anh dùng giọng điệu y hệt dụ dỗ ra một đạo mệnh lệnh.

Anh hơi có vẻ thở hổn hển, khẽ vuốt qua chóp mũi của cô, nhiễu cho quả tim cô trận trận tê dại, không tự chủ liền khẽ mở miệng, cho anh khe hở làm nụ hôn này sâu hơn.

Không giống với lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó ý vị công kích mãnh liệt lại không chút cảm tình nào hôn.

Lần này Thẩm Phi là thật không kìm hãm được, giống như cô gái trước mặt là một con mồi thịnh yến, anh càng ăn càng nghiện.

Không biết đã trải qua bao lâu, lúc Gia Duyệt cũng sắp muốn hít thở không thông thì rốt cuộc anh ngưng hôn sâu, vẫn còn chưa thỏa mãn dùng đầu lưỡi mềm nhẹ xẹt qua môi cô, chọc cho gương mặt Gia Duyệt đỏ bừng, toàn thân nóng lên.

"Thứ ba. . . . . ." Thẩm Phi đem môi nhẹ nhàng in ở cái trán của cô, tiếp tục đề tài mới vừa rồi, "Em bây giờ là của anh."

". . . . . ." Tâm tình cô chưa định, hô hấp dồn dập, đầu ngón tay đần độn khẽ vuốt qua khóe môi.

Khóe miệng còn lưu lại mùi vị của anh.

Bên tai vang lên dư âm của anh.

——Em bây giờ là của anh.

Bỗng dưng, Gia Duyệt chấn động hồi hồn, nhìn anh không chớp mắt.

Cô nghe không hiểu câu này lập lờ nước đôi, cô cũng không thích loại quan hệ mập mờ không rõ. Nếu anh dẫn đầu vượt qua giới tuyến giữa bọn họ, cô cảm thấy tất yếu phải hỏi rõ ràng một chuyện: "Giáo sư nói anh yêu thích tôi?"

Bên cạnh trầm mặc hồi lâu.

Lâu đến mức Gia Duyệt cho là sẽ không có đáp án.

"Không thể được sao? Lại không phạm pháp." Thế nhưng anh lại trả lời.

Không chỉ có trả lời, còn là cực kỳ thản nhiên thừa nhận.

". . . . . . Vậy quan hệ bây giờ của chúng ta là?"

"Tùy em thích."

"Này!" Thái độ gì vậy, mới vừa rồi đột nhiên hôn cô, thời gian làm sao lại không cùng cô nói thích.

"Được rồi được rồi, là phụ nữ của anh."

". . . . . ." Lời như thế thì không thể nói lãng mạn một chút được sao? Nhất định phải qua loa như vậy? !

"Chậm chạp, chớ được voi đòi tiên, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi." Những lời buồn nôn anh không nói ra, trong nháy mắt liền làm rõ mấy ngày nay thời cơ đến, tình cảm của anh đối với cô cũng làm không được.

Phải biết, cô gái muốn cùng anh kết giao xếp thành hàng, từ danh viện thiên kim cho tới minh tinh hạng ba, nhưng anh cố tình chơi hết lần này đến lần khác 3 ngàn con sông, chỉ lấy lên một gáo nước uống trong trò chơi, lấy vốn còn không thích một ít bầu kia, về chuyện này, anh phải cần một khoảng thời gian để từ từ tiếp nhận.

Đáng tiếc, Gia Duyệt hoàn toàn nhìn không thấu tâm tình anh quanh co rối rắm.

Nhượng bộ? Bọn họ không phải đang làm giao dịch mua bán, chuyện như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không có dải đất màu xám tro, cũng không cần bất kỳ nhượng bộ!

"Anh không phải nhượng bộ, bởi vì tôi căn bản khinh thường làm phụ nữ của anh, khinh thường kết giao với anh, gặp lại!"

"Cái gì khinh thường, cái gì khinh thường, Cái..., cái cái cái gì gặp lại, em gặp lại ai thế! Ai cho phép em gặp lại đấy! Trở lại, Thường Gia Duyệt! Chết trở lại cho anh!" Thẩm Phi mắt thấy cô gái này tuyệt tình đẩy cửa xe ra xuống xe, cũng không quay đầu lại, muốn đuổi theo, bên này cửa xe anh hết lần này đến lần khác lại lên đai an toàn.

Giằng co chút, sau đó anh cuối cùng là chui ra khỏi xe.

Làm cái gì vậy, anh dầu gì cũng là một người có thân phận, từ hồi sinh ra, đây lần đầu tiên hạ mình nói ra "Em là người phụ nữ của anh" ... Lời nói ngu xuẩn, tại sao sẽ đổi lấy loại trả lời này.

Cô coi như không có cảm động rơi lệ, ít nhất cũng nên cho anh một mỉm cười thỏa mãn đi!

"Hai, Nhị gia, đừng làm rộn, mới vừa rồi tôi nhìn thấy bên ngoài có ký giả." Lâm Cẩm mới từ nhà cầu trở về, ý thức được tình huống không ổn, mau tới trước ngăn Thẩm Phi lại.

"Không được kêu tôi là Nhị gia! Như thế nào, tôi đứng lên rất hai sao? !"

"Ừ." Ngài hiện tại thật rất hai, sức lực hướng về phía bóng lưng người ta quỷ rống quỷ kêu cái gì.

Mặc dù anh không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tối thiểu anh rõ ràng, loại này chưa quen cuộc sống ngoại cảnh nơi đây, Thường Gia Duyệt không có những địa phương khác có thể đi, còn không chính là đánh xe về khách sạn, so với xúc động đuổi chạy dẫn tới ký giả bắt được, còn không bằng tỉnh táo ngồi xe về khách sạn, lẳng lặng chờ đợi dê vào miệng cọp.

Thật bất hạnh, đầu óc Thẩm Phi không có bình tĩnh như Lâm Cẩm.

Hoặc là nên nói, anh không giống tư thái không sao cả của Lâm Cẩm, mặt mũi, cái gì cũng có thể bỏ ra, như oán phu ở khách sạn chờ cô gái vừa rồi của anh bay tới.

http://diendanlequydon.com

Anh ứng đối các biện pháp là một cái cực đoan khác.

Mà cái cực đoan trực tiếp đưa đến là sáng sớm hôm sau lúc Lâm Cẩm chạy tới hiện trường đóng phim suýt nữa bất tỉnh.

"Chao ôi, tổ tông của tôi ơi. . . . . ." Tình cảnh của Lâm Cẩm vô cùng đau kịch liệt, che ngực, bật ra than thở, thật may là Gia Duyệt kịp thời đỡ anh.

"Thế nào? Thân thể không thoải mái sao?" Gia Duyệt rất là lo âu quan sát anh.

"Nhé nhé nhé. . . . . . Cô gái kia tại sao lại ở đây? !"

Mắt thấy Lâm Cẩm vươn tay, run rẩy chỉ vào phương hướng Thẩm Phi, Gia Duyệt không quay đầu đi xem cũng đã đoán được nguyên nhân anh kích động.

Rạng sáng năm giờ, cô ở trên giường trằn trọc hơn phân nửa, cuối cùng ngủ, Thẩm Phi lại đột nhiên chạy tới gõ cửa.

Còn tưởng rằng anh tiếp tục thảo luận đề tài chiều hôm qua vẫn chưa xong.

Cô thậm chí nghĩ qua, dù anh chỉ là theo cô nói lời xin lỗi mà thôi, cô cũng có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước.

Kết quả, anh chỉ ném ra một câu: "Thay quần áo, theo anh đi phi trường đón người."

Không sai! Tiếp đón tại lúc này chính là "Cô gái kia" trong miệng Lâm Cẩm.

Sau khi đón cô gái kia, Gia Duyệt cơ bản cũng là vô hình rồi, bọn họ thoạt nhìn rất thân mật, toàn bộ hành trình đều dùng Anh văn nói chuyện với nhau, quá cao cấp rồi, cô nghe không hiểu.

Tâm tình mang theo nồng nặc khó chịu lại không có nơi tả được, điều này thật sự là chuyện rất biệt khuất, trở lại khách sạn, cô liền lễ phép tính nói chớ cũng không có, vẫn trở về phòng.

Không ngờ, càng khoa trương hơn nữa, Thẩm Phi hôm nay đem "Cô gái kia" mang đến hiện trường đóng phim.

Cô biết người trong nước tương đối không bị cản trở, nhưng không cần không bị cản trở như vậy đi, chỉ cần Thẩm Phỉ nghỉ ngơi, bọn họ liền không coi ai ra gì trêu chọc, ôm eo trộm ngữ cái gì cũng hơn ăn cơm bình thường.

So với "Cô gái kia tại sao sẽ ở đây", Gia Duyệt càng muốn nói: "Cô gái kia rốt cuộc là ai vậy? !"

"Kẻ điên, là một kẻ điên, một cái người còn khó hơn so với kẻ điên." Lâm Cẩm hình như thật rất sợ đối phương, lúc nói chuyện âm thanh còn mang theo khẽ run.

Nhưng Gia Duyệt lại hoàn toàn bắt sai trọng điểm rồi: "Tôi rất khó trị?"

"Ha ha, a, ha ha ha. . . . . ." Lâm Cẩm cười khan mấy tiếng, muốn hóa giải của mình lỡ lời.

Anh không hy vọng người bên kia còn chưa có giải quyết, người bên cạnh lại vỡ lở ra, mặt trận kia nhất định sẽ rất mất khống chế.

Thật may là, hôm nay Thường Gia Duyệt cực kỳ ôn hòa, chẳng những không có tức giận, còn tràn ra nụ cười hướng về phía Lâm Cẩm, tùy ý giơ tay lên khoác lên trên vai của anh: "Tại sao nói cô gái kia khó trị? Thật sự đáng sợ như vậy sao? Vậy tôi đây làm trợ lý có thể bị gây khó khăn cho hay không?"

"A, cô yên tâm, cô là cô gái, Edie đối với cô gái rất tốt."

"Edie?" Ấy là tên tuổi cô gái sao? Vừa nói như thế, Gia Duyệt mới phát hiện đối phương có mấy phần nhìn quen mắt, cô nhìn phương hướng Thẩm Phi không chớp mắt, cau mày suy nghĩ một lát, chợt linh quang hiện ra, "A, nghĩ ra rồi, là nữ chính Edie của《LIFE》?"

Không thể trách Gia Duyệt bất tri bất giác, tối hôm qua cô căn bản không có hứng thú đi quan sát đối phương.

Huống chi cô đối với minh tinh Âu Mĩ năng lực nhận ra rất kém cỏi, cảm giác mỗi khuôn mặt cũng không sai biệt lắm.

Mắt thấy Lâm Cẩm khổ sở gật đầu, cô không hiểu hỏi "Rốt cuộc cô ấy lưu lại bóng mờ gì cho anh à?"

"Thật ra thì, bản thân Edie cũng không có cái gì đáng sợ, chỉ là thường xuyên sẽ làm ra chút chuyện rất khùng cuồng mà thôi. Vấn đề là ở, Thẩm Phi cảm giác cậu ấy có thể ở nước ngoài tẩu hồng,không thể không có công của Edie, cho nên mặc kệ cô ấy muốn làm chuyện điên cuồng gì, cậu ấy cũng sẽ làm cùng."

"Tại sao anh ấy phải như thế?" Nhớ không lầm, năm đó hình như Thẩm Phi là dựa vào một bộ phim đột nhiên tẩu hồng.

A! Gia Duyệt nghĩ tới, nữ chính bộ phim này chính là Edie, chẳng lẽ là cô thay Thẩm Phi tranh thủ nhân vật?

"Bọn họ ban đầu cùng nhau hợp tác qua một bộ phim, chỉ là khi đó Thẩm Phi cái gì đều không phải. Bị cười nhạo, bị chèn ép, đó là chuyện thường xảy ra. Mặc dù lúc ấy, đạo diễn bộ phim này kiên trì muốn dùng cậu ấy, nhưng Edie đã tẩu hồng cũng không nguyện ý cùng cậu ấy hợp tác. Cô cũng biết này người rất thích mặt mũi, vì vậy cậu ấy liền quẳng xuống ngoan thoại, nói khiến Edie quyết một lòng yêu cậu ấy."

"Sau đó thì sao?" Gia Duyệt không nhịn được nhíu mày. A, anh rất thích đánh cuộc, thì ra là cô không phải cô gái đầu tiên bị anh mang lên đánh cuộc.

"Sau đó Thẩm Phi dùng các loại chiêu số theo đuổi cô ấy. Cô có từng thấy trên cánh tay cậu ấy có hình săm không?" Nói xong, Lâm Cẩm chỉ chỉ cánh tay bên phải chính mình.

"Forever die?" Trong lúc vô tình đã từng thấy một lần, nhưng Gia Duyệt có ấn tượng rất sâu.

Bởi vì cô rất không hiểu, tại sao anh muốn xăm chuỗi Anh văn, tử vong vĩnh viễn?

"Ừ, thật ra là Forever Edie, sau khi bọn họ chia tay, cậu ấy nói xóa đi tất cả hình thì quá đau rồi, cho nên cũng chỉ xóa đi chữ E."

". . . . . ." Hảo tiện, đúng là chuyện anh sẽ làm được, "Bọn họ ở chung một chỗ qua?"

"Đâu chỉ như vậy, thiếu chút nữa thì đính hôn đấy. Cuối cùng cũng coi như lý tính chia tay đi, lấy địa vị lúc ấy bọn họ cách xa mà nói, sau khi công khai lui tới chịu áp lực quá lớn. Cậu ấy không hy vọng người người đều cho rằng cậu ấy dựa vào một cô gái mà lên cao, mà Edie cũng không chịu nổi cậu ấy luôn bởi vì lòng tự ái mà cự tuyệt bất kỳ trợ giúp nào của cô ấy. Theo Thẩm Phi nói, bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều muốn gây gổ, tình cảm càng nhạt theo tranh cãi rồi. Bộ phim mới vừa kết thúc bọn họ liền chia tay, trên điện ảnh, vì để tránh cho trong lúc tuyên truyền truyền thông gây sự sẽ làm Edie lúng túng, cậu ấy đều không tham dự, lôi kéo Liễu Đình đi vòng quanh trái đất hiến tình yêu rồi."

Tận lực đơn giản đem đoạn chuyện cũ kia nói xong, Lâm Cẩm mới nhận thấy được Gia Duyệt vẫn ngơ ngác đứng ở bên cạnh, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào trên đất cách đó không xa.

"Gia Duyệt? Gia Duyệt!" Anh vươn tay, ở trước mặt cô quơ quơ, đề cao giọng nói, cố gắng gọi thần cô về.

Cũng may, anh thành công.

"À?" Gia Duyệt kinh hô lên một tiếng, rất nhanh phát hiện luống cuống, "A, ấn tượng tốt."

". . . . . ." Có sao? Trong đoạn chuyện xưa này có thành phần cảm động?

"Tôi đi mua cà phê cho Thẩm Phi, một hồi không có cà phê uống anh ấy lại muốn mắng." Cô tùy ý viện cớ muốn trốn tránh.

Người ở đây đều bay đâu, giống như có vô số đôi mắt vây quanh cô, để cho cô không có biện pháp phóng túng tâm tình của mình, cũng sắp muốn hít thở không thông.

Cô nghĩ cô xong rồi, cô đối với Thẩm Phi đã vượt xa dự đoán của mình.

Chẳng qua là một đoạn nhược kiền tình cũ năm trước mà thôi, nghe được anh từng vì người khác xăm hình, vì không để cho đối phương lúng túng mà chạy xa, ghen tuông trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt.

Coi như hôn cô, coi như nói muốn cô làm phụ nữ của anh, vậy thì thế nào?

Thân phận của bọn họ không phải ngang hàng, năm đó anh cảm thấy hèn mọn trước mặt Edie, mà bây giờ cô thấy hèn mọn ở trước mặt anh.

"Thường Gia Duyệt!"

Chợt truyền tới tiếng kêu to không chỉ khiến Gia Duyệt vội vàng không kịp chuẩn bị khiếp sợ đến lập tức dừng lại, cũng làm cho cả nhân viên làm việc tổ diễn kịch ngây ngẩn cả người.

"Làm, làm gì. . . . . ." Cô máy móc quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Phi bước đi thật nhanh, nhanh chóng hướng cô, không nhịn được liên tiếp lui về phía sau.

"Em phải đi đâu?" Anh định trụ bước chân, dừng ở trước mặt cô, ý thức được nhân viên làm việc ghé mắt quăng tới, anh cười cười xin lỗi hướng về phía mọi người, hạ thấp giọng nói.

"Đi mua cà phê."

"Anh có nói qua anh muốn uống cà phê sao? Em không thể an tĩnh đợi ở chỗ này được sao? Lại muốn uống, không hẹn mà gặp Nguyên Tu phải không? !" Nghe vậy, tiếng nói của anh lại không nhịn được đề cao mấy phần.

". . . . . ."

Thường Gia Duyệt giống như là bị giật mình, anh thanh ho một tiếng, quát nhẹ: "Ngồi đây nhìn anh, đều không cho đi, công việc của em chính là chăm sóc anh thật tốt!"

"Nhưng hôm nay anh căn bản không cần tôi đi." Cô rốt cuộc bắt trở lại khí thế, đáp trở về.

"Ai nói với em anh không cần?"

"Tiểu thư Edie chăm sóc anh vô cùng tốt. Tôi tối đa cũng chỉ chăm sóc sinh hoạt, người ta ngay cả tinh thần cũng có thể chăm sóc đến."

"Em đang ghen."

"Không có." Cô trợn to cặp mắt, liều chết không nhận.

Anh cũng không gây sự hỏi nữa, tùy ý buông tay ra: "Như vậy đi."

"Không có chính là không có." Ngược lại, cô càng không ngừng phủ nhận, hoàn toàn cho thấy giấu đầu lòi đuôi.

"Ừ, anh tin tưởng." Anh cười, khom người đến gần cô, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Nếu em không thích anh cùng những cô gái khác quá thân mật, nhớ nói cho anh biết."

Chuyện như vậy còn cần phải nói sao? Nếu như anh thật sự có một chút quan tâm đến cảm thụ của cô như vậy, vậy phải tự giác giữ một khoảng cách cùng những cô gái khác đi!

"Who care? Người ta là bạn bè của anh nha, hiến khi có cơ hội đến Trung Quốc một lần, anh nên tận nghĩa chủ nhà. Về phần anh thích ở khách sạn chiêu đãi bạn bè, hay là đi quán rượu chiêu đãi, đều không liên quan tới tôi."

". . . . . ." Cô thành công khiến Thẩm Phi cắn răng.

Anh quay đầu đi, nặng nề thở ra một hơi, hung hăng trợn mắt nhìn cô một hồi sau đó xoay người rời đi.

Ánh mắt kia giống như là đang nói —— xem như em lợi hại, chờ xem.
Bình Luận (0)
Comment