Scandal Giá Trên Trời

Chương 4

Bóng đèn thủy tinh hoa lệ đang tỏa ra những tia sáng màu vàng nhạt ấm áp, thế giới bên ngoài màn cửa sổ đỏ ối đang dần tối. Trái tim cô cũng trĩu nặng theo sắc trời.

Có người còn hỏi thẳng: “Giám đốc bảo cô tới đây, lại không có người của công ti cô trong phòng này, có phải là chuẩn bị để cô ‘phục vụ’ chúng tôi không đấy?”

Những ngón tay cô đang cầm cốc rượu siết chặt hơn, mỗi câu mỗi từ họ nói đều là cánh tay bóp chặt cổ cô, khiến cô khó chịu như bị ngạt thở.

Một người cười rộ, nói: “Hình như có người nói, chúng ta thích làm gì thì làm.”

Người đó vừa dứt lời thì một chàng trai đột ngột đứng dậy, lao nhanh về phía cô.

Cô còn chưa kịp tỉnh táo lại thì cổ tay đã bị nắm chặt, rồi người đó kéo cô ra khỏi phòng. ÁnH đèn sáng choang bên ngoài dãy hành lang dài. Gót giày của cô giẫm trên nền nHà phát ra những tiếng cộc cộc. Chàng trai kéo cô chạy ra khỏi khách sạn. Trên con phố lớn, anh mỉm cười với cô: “Cuối cùng chúng ta cũng Ra ngoài rồi.”

An Dao thở hổn hển, lúc này cô mới nhìn rõ chàng trai trước mặt. Anh khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân hình cao ráo, đôi mắt sáng như những vì sao trên trời. Anh tự giới thiệu về mình: “Tôi là Lăng Bách[*], tên tôi có nhiều âm đọc, là ‘bǎi’ chứ không phải ‘bó’.”

[*] Bách (柏): Trong tiếng Hán có hai âm đọc là ‘bǎi’ và ‘bó’. Đọc là ‘bǎi’ phiên âm là Bách, đọc là ‘bó’ phiên âm là Bá.

Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, tóc cắt ngắn cũn, dù nhìn đơn giản nhưng kết hợp lại rất có style. Anh đưa tay xoa gáy rồi ngượng nghịu cười: “Bọn họ ăn nói hạ lưu quá nên tôi mới kéo cô ra ngoài.”

Trên phố, người đi lại như mắc cửi, xe cộ bóp còi inh ỏi bốn phía.

Anh cười rất tươi, nụ cười toát lên một sức hấp dẫn kì lạ: “Trên ti vi cô nói người con gái trong clip không phải cô, tôi xem xong clip cũng phát hiện thấy có vấn đề.” Anh nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt như có ánh sao lấp lánh: “Cô gái trong clip không có lúm đồng tiền, còn cô khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.”

Trái tim cô khẽ run lên. Đây là người đầu tiên tin cô, mặc dù lí do của anh nghe có vẻ ồn cười và Hoang đường nhưng giọng điệu lại rất chân thành.

Anh nắm chặt cổ tay cô rồi kéo cô chạy về phía trước.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Cô tò mò hỏi. Anh nghiêng mặt mỉm cười với cô: “Đi theo tôi, đừng dừng lại.”

Đám đông lướt qua họ. Anh nắm tay cô, rất chặt. Hai chân cô bắt đầu nhức mỏi, dường như không còn sức để chạy tiếp nữa. Giọng anh vang bên tai: “Đến quảng trường.”

Cô vốn dĩ có thể mặc kệ anh, nhưng bất giác lại dùng toàn bộ sức mạnh để lao về phía trước theo anh.

Trên quảng trường, đèn điện chói lòa, dòng người đi lại như mắc cửi, đài phun nước hình tròn lớn phun nước rất mạnh, cảnh tượng rất hoành tráng. Cách quảng trường không xa có một thảm cỏ xanh, từng đôi tình nhân đang thân mật chuyện trò. Hai chân An Dao mỏi rã rời, bước đến thảm cỏ cô liền nằm tHẳng ra đó. Lăng Bách cũng nằm ống theo, miệng còn thở dốc: “Khi cơ thể cô chạm tới một cực hạn, đầu óc sẽ trống rỗng.”

Từng hàng cây cao đứng thẳng, cành lá rì rào giao nhau. Ánh điện rải ống từ kẽ lá xanh rậm rạp, từng điểm sáng lấp lánh khắp nơi. Cô mở mắt nhìn bầu trời đêm tối om, ngay cả một ngôi sao cũng không có. Cô bật cười: “Đúng vậy, như thế thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.” Mọi chuyện trong khách sạn lại hiện lên trong đầu, tim cô xót xa, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, “Nhìn bầu trời sẽ cảm thấy vui hơn.”

Anh không nói thêm gì nữa, đầu gối lên tay. Thực Ra anh hiểu, ý của cô là khi ngước lên nhìn bầu trời sao, nước mắt sẽ không rơi nữa và dường như bản thân sẽ vui hơn.

Bộ phim mới quay của cô có một cảnh: Người qGa lại như thoi đưa trên đường, còn cô đứng trong đám đông, nhìn người yêu ra đi, cô ngửa mặt lên trời mỉm cười và nói câu ấy, lúc quay người đi nước mắt vẫn tuôn rơi.

Cảnh quay ấy giúp cô một lần nữa lọt vào đề cử giải Kim Hoa, diễn ất của cô rất tốt, mỗi bộ phim cô đóng anh đều đã xem. Giải Kim Hoa lần này nếu cô giành giải nữ diễn viên chính ất sắc nhất thì cũng xứng đáng. Nhưng không thể được nữa, các công ti đã biết tin cô bị đá khỏi giải Kim Hoa nên mới đòi bồi thường.

Tiếng huyên náo mỗi lúc một lớn, quảng trường đã chật kín người.

Đột nhiên cô đứng dậy đi về phía trước. Anh liền bật dậy đuổi theo. Trên con đường nhỏ hẹp, lá cây hai bên đường rậm rạp che chắn hết ánh sáng, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt qua kẽ lá. Anh không biết cô đi đâu nên chỉ biết bám theo.

Cô khó chịu hỏi: “Anh cứ đi theo tôi làm gì?”

Anh nhìn cô rồi bình thản đáp: “Tôi cũng không biết.”

Mặt cô không chút biểu cảm, nói: “Vậy anh đừng đi theo tôi nữa. Anh tưởng rằng anh kéo tôi ra ngoài là cứu tôi? Anh không biết đâu, những người đó sẽ nói gì với giám đốc của tôi? Anh đâu biết công ti sẽ đối xử với tôi thế nào? Có thể kết cục của tôi còn thảm hơn.”

Cô quay người bước đi còn anh dừng lại, không đi theo cô nữa. Anh chỉ lớn tiếng nói:

“Tôi tên là Lăng Bách, tên tôi có nhiều âm đọc, là ‘bai’ chứ không phải ‘bo’.”

Cô tiến về phía trước không ngoảnh đầu lại. Hai bên đường ngoài quảng trường là hai dãy nhà cao tầng, phía dưới các tòa nhà là hàng quán dày đặc. Cô vẫy tay gọi taxi, lúc ngồi lên xe đã sức cùng lực kiệt. Cô không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô đã không còn sức mà gắng gượng nữa.

Về tới công ti, quả nhiên ai cũng sầm mặt. Giám đốc Hoàng quát lên với cô: “Cô làm cái trò gì thế hả, bỏ lại một đám người để chạy theo một thằng đàn ông? Cô có biết đám người đó đều chạy tới tìm tôi tố tội, họ nói cô thái độ tồi tệ, nhất định phải bồi thường.”

Cô im lặng không nói gì, giám đốc càng tức giận hơn: “Cô nghĩ bây giờ cô là gì hả? Còn là ngọc nữ người người tâng bốc sao?” Giám đốc rút ra một tập báo đập lên mặt bàn, tức giận ngút trời: “Cô xem báo chí truyền thông nói thế nào về cô! Mẹ kiếp, cô tưởng rằng thị trường của cô còn tốt lắm sao? Để lăng xê cô nổi tiếng, công ti đã dốc vào đó bao nhiêu tiền? Tôi nói cho cô biết, nếu phải bồi thường thì công ti tuyệt đối không gánh trách nhiệm! Cô đừng mơ công ti sẽ cho cô một hào nào! Hơn nữa, trong hợp đồng giữa cô và công ti có điều khoản, nếu cá nhân nghệ sĩ gây Ra tin xấG ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiền đồ thì phải bồi thường cho công ti.”

Từng câu, từng chữ đè nặng khiến cô không thở nổi.

Giám đốc nói tiếp: “Lát về cô kí bản hợp đồng mới ấy cho tôi.”

Cô nắm chặt tay, không kiềm chế nổi, toàn thân run lên: “Tôi không đóng loại phim đó, cho dù cả thế giới coi tôi là đồ đốn mạt thì tôi cũng không đóng.”

Giám đốc lớn tiếng gào thét: “Cái gì mà không đóng loại phim đó? Tôi nói cho cô biết, cô không kí cũng pHải kí, nếu không kí thì, mẹ kiếp, đợi công ti khởi kiện cô đi.”

Cô quyết tâm không để gì nữa: “Vậy thì kiện đi, cần tiền thì không có, cần mạng thì có đây.” Cô giật cửa ra ngoài, giám đốc gọi lớn phía sau: “An Dao, An Dao.”

Donna lặng lẽ đứng ngoài văn phòng, thấy cô bước ra chị cũng không nói gì. Cô đứng trước mặt Donna, cố ngăn dòng lệ, nói: “Tôi đã từng coi chị là người thân, chị cũng đã từng nói coi tôi như con gái. Nhưng ban nãy ở khách sạn, chị muốn tôi ở lại lên giường với mấy người kia, phải không?” Cô chua chát hỏi: “Donna, chị sẽ để con gái mình lên giường với nhiều người đàn ông vậy sao?”

Trong lòng Donna hiểu rõ, năm xưa An Dao trong trắng như tờ giấy trắng, không hiểu biết, thứ gì cũng thích hỏi. Nhưng người quản lí nắm tiền đồ của nghệ sĩ trong tay, nghệ sĩ nắm đường tài lộc của người quản lí. Quan hệ giữa nghệ sĩ và người quản lí trước giờ luôn như vậy. Hơn nữa, nguyên nhân Donna lăng xê An Dao nổi tiếng chỉ vì lần đầu tiên nhìn thấy An Dao, chị có cảm giác cô gái này nhất định sẽ nổi tiếng. Sẽ nổi tiếng thì sẽ có tiền, tiền đếm mãi không hết, trên đời này ai không thích tiền chứ?

An Dao bật cười nhưng nước mắt lưng tròng: “Donna, năm xưa khi chị lừa tôi kí bản hợp đồng hút máG của công ti, chị nói coi tôi như con gái, tuyệt đối không hại tôi. Thực ra những lời đó đều là giả dối, mọi thứ chị làm đều vì lợi ích của chị. Nói cái gì mà hợp đồng đóng phim cấp ba không kí thì chị sẽ từ chức không làm quản lí của tôi nữa. Thực Ra cũng là do chị hiểu rõ tôi đã không còn giá trị lợi dụng, nên không muốn lãng phí thời gian vì tôi, đúng không?”

Nụ cười của Donna rất thê lương: “Cô là nghệ sĩ thất bại nhất mà tôi từng dẫn dắt.”

An Dao cảm thấy khí huyết đã dồn lên cổ họng, chặn cứng khí quản. Lồng ngực cô đau đớn, âm thanh phát ra cũng run run: “Mấy năm qua đều là giả dối. Trước khi tôi trở nên nổi tiếng, chị luôn bảo vệ tôi, giải quyết thay tôi mọi việc, hỏi han an ủi tôi, che mưa chắn gió cho tôi, những việc đó đều là giả. Chị chỉ coi tôi là cây hái tiền của chị!”

Donna ồn bã đáp: “An Dao, nghệ sĩ và các quản lí khác cũng đều như vậy. Rất ít quản lí đối xử với nghệ sĩ như người thân.”

An Dao tự cười giễu mình, nước mắt dâng trào trên khóe mi: “Donna, coi như tôi bị mù, nhưng bản hợp đồng này tôi sẽ không kí. Công ti thích làm sao thì làm, kiện tôi, xin mời. Dù sao tôi cũng thế này rồi, còn gì phải sợ nữa chứ?” Cô quay người đ vài bước tHì Donna đột nhiên nói: “Bố cô đánh người, bị bắt rồi.”

Trái tim quặn thắt, cô nhanh chóng rời khỏi đây. Về đến biệt thự An Dao phát hiện ra vệ sĩ, giúp việc mà công ti cử tới đều đã đi hết, cô lên tầng hai thu dọn đồ đạc. Căn biệt thự này là công ti cấp cho cô, bây giờ chuyện ầm ĩ tới mức này chắc sẽ bị thu hồi lại nhanh thôi. Trong tủ chứa đầy quần áo nhưng rất ít bộ là do cô tự mua, hầu như đều là Donna mua cho cô. Trước đây Donna đối xử với cô rất tốt, ngay cả việc ăn ở sinh hoạt đều chăm sóc chu đáo. Cô đã từng tưởng rằng mình và Donna là hai mẹ con thực sự. Cô thật là ngốc, trong giới này có người nào đáng tin?

Cô đóng cửa tủ, chạy tới bàn ở cạnh giường bật điện thoại. Tiếng báo tin nhắn điện thoại reo không ngừng, vô số các cuộc gọi nhỡ. Cô run run bấm dãy số quen thuộc. Điện thoại cứ đổ chuông nhưng kHông có người nghe. Cô không từ bỏ mà tiếp tục gọi lại, những tiếng tút tút vang lên chói tai. Không biết cô đã gọi bao nhiêu cuộc, nhưng mãi vẫn không có bất cứ hồi âm nào. Cô bật laptop lên mạng đọc tin tức. Quả nhiên, tin tức hot là tin bố An Dao bị bắt vì đánh người. Cô xót xa bật xem clip, cảnh tượng trong clip rất hỗn loạn, phóng viên cầm máy quay lia tới lia lui, còn bố An Dao và hàng xóm đang ẩu đả. Bố cô nói không ngớt: “Ông nói bậy bạ gì với người khác hả? Tôi nói con gái tôi là đê tiện bao giờ, ông mới là đồ đê tiện, phun bậy bạ với truyền thông.”

Ông Vương cũng đánh rất Hăng, miệng làu bàu đáp lại: “Tôi nghe rất rõ, ông đã mắng con gái ông như thế, còn tát nó một cái.”

“Cút con mẹ ông đi, tung tin bậy bạ để hãm hại con gái tôi.”

“Con gái ông là đồ bẩn thỉu, ông còn ngồi đây nói lung tung gì chứ?”

“Con mẹ ông mới là đồ bẩn thỉu, cái miệng chó cắn người lung tung.”

Hai người quần nhau trên mặt đất, người đứng xem không ai vào can. An Dao run rẩy, mím chặt môi tắt clip, trái tim đau nhói. Năm xưa bố cô thực sự mắng cô như thế, nhưng bây giờ ông đang bảo vệ cô trước mặt người khác.

Điện thoại di động trên bàn đổ chuông, cô nghe thấy đầu bên kia nói: “Tôi là Lăng Bách.”

Lăng Bách? Cô nhớ ra chàng trai ấy, thân hình cao ráo, nụ cười rạng rỡ. Cô không nói gì nhưng nước mắt lăn không ngừng trên má. Dường như biết cô đang khóc nên anh cũng không nói gì. ng quanh im lặng như tờ, bên ngoài cửa sổ là bóng tối vô tận.

Giọng Lăng Bách trầm ấm: “Người con gái trong clip tHực sự không phải cô.”

Trên thế giới này có lẽ chỉ có bố cô và chàng trai lạ mặt này tin cô, cổ họng cô nấc nghẹn, cô nén giọng, nói: “Cảm ơn.”

Anh hỏi: “Có cần giúp đỡ gì không? Tôi là người của bất động sản Anh Bách.”

Bất động sản Anh Bách? Là nơi có phí đại diện cao nhất.

Thấy cô im lặng anh vội vã nói: “Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ chứ không hề có ý xấu.”

Tim cô thắt lại, không thể tin bất cứ ai nữa. Trước đây Donna cũng nói với cô như thế, kí hợp đồng với cô cũng không có ý gì xấu, chỉ đơn thuần muốn giúp cô nổi tiếng, bởi vì cô giống con gái của Donna. Cô ấn nút kết thúc cuộc gọi, tiếp tục bấm số gọi về nhà, những tiếng tút dài liên tục, nhưng vẫn chẳng có ai nghe máy. Cô không chịu đựng được nữa, đau đớn òa khóc. Nhìn từng cảnh trong clip cô cảm giác như có người cầm dao róc hết thịt trên người mình, nỗi đau ấy yên vào tận tâm can, ngấm vào huyết mạch, khiến người ta sống không bằng chết. Trước đây cô tưởng rằng mình sẽ có cách đối mặt với mọi bão táp, bây giờ mới biết mình nhỏ bé tới nực cười. Cô chống tay lên bàn, gào khóc, miệng không ngớt gọi “bố.” Trong lúc quan trọng này cô không biết làm gì cho bố cả. Cô không dám ất hiện ở sở cảnh sát, không dám ất hiện trước ống kính truyền thông. Cô chỉ là con rùa rụt đầu rụt cổ trong chiếc mai chật hẹp của mình, hoàn toàn bất lực.

Trước đây vì sự ương bướng của tuổi trẻ, cô đã vô lễ với bố. Khi đó cô đi chơi với bạn học về muộn, bố chỉ mặt mắng cô rất dữ, cô lập tức chạy ra ngoài, đến nhà bạn học chơi tiếp. Cho đến khi màn đêm ông ống, trời tối đến mức không nhìn thấy năm đầu ngón tay cô mới nhớ ra phải về nhà. Hai giờ đêm, trên phố khuya gần như không một bóng người, chỉ có hai, ba thanh niên hư hỏng. Nhưng ở góc quẹo trên phố, cô nhìn tHấy bố đang gọi tên cô. Dưới ánh đèn vàng, bước chân bố xiêu vẹo, chắc ông tìm cô đã lâu. Đột nhiên ông đưa tay lau khóe mắt, đôi vai khẽ nhô lên, ra sức lau mặt, giọng đầy lo lắng tiếp tục gọi tên con “Dao Dao”.

Bấy giờ cô mới biết mình không hiểu chuyện đến mức nào, cô dường như quên mất rằng mẹ mất sớm, bố chính là người thân duy nhất của mình trên thế gian này. Sau lần đó cô thề phải để bố sống cuộc sống sung sướng. Cô thi vào Bắc Ảnh, làm ngôi sao, thực ra chỉ vì muốn cuộc sống của bố tốt hơn. Mấy năm đầu làm ngôi sao hầu như chẳng kiếm được tiền, có lúc còn bị mất tiền. Cô và bố không nhìn mặt nhau, cô không chịu xin tiền bố, nhưng trong thẻ của cô tháng nào cũng được chuyển khoản ba nghìn tệ. Tuy không nhiều nhưng đó là tiền lương hưu hàng tháng của bố cô. Sau khi thành danh, cô trả vào thẻ của ông hơn một triệu tệ, nhưng lại bị gửi trả lại không thiếu một .

Bố không cần tiền của cô, cô biết ông chỉ muốn cô khỏe mạnh, bình an.

Bố mẹ nào trong thiên hạ cũng vậy thôi.

Điện thoại trên bàn Reo vang, cô mặt đầy nước mắt nhìn màn hình, người gọi tới là Donna. Cô run run bấm nút nghe, hi vọng lúc này Donna đừng bỏ rơi mình, nhưng Donna nói rất đơn giản, ngắn gọn: “An Dao, tôi đã từ chức, công ti cũng duyệt rồi.”

Cô ra sức kiềm chế không khóc, môi mím chặt.

Donna nói: “Số tiền đầu tư cho cô nhất định công ti sẽ nghĩ cách để cứu vớt lại, có thể sẽ dùng thủ đoạn để ép cô đóng bộ phim đó, cô hãy bảo trọng. Còn về ổi họp báo ngày mai, nếu muốn ất hiện tôi sẽ sắp xếp cho cô.”

Cô ngắt máy, không có sức mà nghe tiếp nữa. Điện thoại báo có tin nhắn, cô mở xem, tin nhắn viết: “Tôi là Lăng Bách, nếu cần gì thì gọi cho tôi, bất cứ lúc nào cũng được.” Giống người chết đuối vớ được cọc, những ngón tay cô ấn mạnh ống gọi số của anh.

Cô không cần biết những lời anh nói là giả tình giả ý hay chân thành thật lòng, cô chỉ biết bây giờ mình đang cần sự ấm áp cuối cùng này.

Cô nói với anh qua điện thoại: “Tôi cần tiền, tôi cần rất nhiều tiền.” Cô chẳng để ý tới phép lịch sự gì nữa, chỉ biết kêG gào trong nước mắt: “Không phải anh nói anh có thể giúp tôi sao? Tôi cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền… anh có tiền không? Anh có tiền thì cái gì tôi cũng nghe theo anh hết….”

Anh sững lại hỏi cô: “Cô cần bao nhiêu?”

Cô nghẹn ngào nói: “Tôi cần ba mươi tRiệu, anh có không?”

Anh hơi ngập ngừng: “Tôi không có, tôi có thể hỏi bố tôi xem ông ấy có chịu cho tôi vay không, cô có thể đợi một lát được không?”

Nước mắt An Dao tuôn như mưa. Thực ra trong lòng cô không có bất cứ tia hi vọng nào, cho dù anh không giúp được cô nhưng chí ít cô biết anh có ý muốn giúp cô. Điều này còn tốt hơn những kẻ giậu đổ bìm leo kia.

Cô mệt mỏi đổ vật ra giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thời gian mải miết trôi, từng giây từng phút lướt qua như bay. Nước mắt cô tuôn không ngừng, cô bật cười trước sự ngu ngốc của mình. Chẳng qua chỉ là người lạ mới gặp nhau một lần, anh ấy vì cái gì mà phải giúp mình chứ? Cô mở to mắt, cho đến khi trời bắt đầu sáng, cô chủ động gọi điện cho Donna.

Dường như Donna ngủ không ngon, giọng chị khàn khàn: “Quyết định của cô là gì?”

Giọng cô bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào: “Giúp tôi tổ chức họp báo.”

Donna nói: “Có cần tôi giúp cô chuẩn bị bài phát biểG kHông, tôi có thể giúp cô nghĩ con đường rút lui hoàn mĩ nhất.”

Cô cười cay đắng, châm biếm hỏi lại: “Donna, dựa vào kinh nghiệm bao năm nay của chị, chị nghĩ tôi vẫn còn đường lui sao? Trước mặt tôi là vực sâu vạn trượng, đằng sau là chảo dầu núi đao mà chị tặng cho, đều là đường chết.”

Donna ngập ngừng, mệt mỏi nói: “Cô cũng có thể im lặng, không cần giải thích với người khác. Bởi vì, cho dù cô có nói gì đi nữa người ta cũng không tin.”

Giọng cô lạnh lùng nhuốm chút ồn bã: “Tôi không quan tâm tới nhiều người thế đâu, chỉ cần bố tin tôi là đủ rồi. Nếu tôi im lặng thì những tHáng ngày sau này bố tôi phải sống thế nào? Con người ông ấy hiếu thắng, thích thể diện, lẽ nào để ông ấy cả đời bị người ta cười chê sao?”

”An Dao, có lúc cô thực sự giống một chiến binh cô độc, dựa vào sự dũng cảm của mình đi làm những việc không đủ sức.”

“Vậy… Donna, khi xưa kí hợp đồng với tôi, chị cũng nghĩ như vậy sao?”

Donna không đáp, chị giữ im lặng.

An Dao đặt điện thoại ống và đi ra ban công. Bên ngoài ban công là một khu toàn nhà hai tầng kiểu Tây, xa hơn nữa là những dãy núi nhấp nhô bất tận. Đằng sau núi, tia nắng sớm đột nhiên ất hiện giữa bầu trời mờ mịt, ánh nắng dần dần lan tỏa khắp chân trời, vầng dương nhô lên. Mặt đất dần được chiếu sáng.

Bất giác cô nhớ lại ngày xưa, hôm đó cũng ở nơi này, cô và Donna cùng đứng ngoài ban công, Donna không ngừng gọi điện thoại, nói những lời tốt đẹp với nhà báo ở đầu máy bên kia, cầu xin người ta đừng đăng những tin tức xấu về cô. Khi đó Donna cầu xin vị nhà báo kia đúng một đêm, cho đến khi sắc trời sáng dần, người đó mới đồng ý xóa bỏ tin tức ấy. Thực ra cũng cHẳng phải tin tức gì xấu, chỉ là cô và bạn tới quán rượu bị nhà báo chụp được. Nhưng Donna sợ ảnh hưởng tới cái danh ngọc nữ của cô nên mới hạ mình cầu xin nhà báo kia suốt một đêm, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt người ta.

Khi đó cô cứ ngồi đợi mặt trời lên, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cảm giác ấm áp ấy không phải dùng tiền là mua được, trên đời này lại có người nHư cHị, có thể bất chấp mọi thứ mà bảo vệ cô, vì cô mà có thể hạ mình cúi đầu cầu xin người khác.

Nhưng bây giờ, những gì tốt đẹp đã qua hóa ra chỉ là ảo giác trong lòng bàn tay mà thôi.

Những mảnh vụn dối trá vương đầy tay.
Bình Luận (0)
Comment