Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 50

Lâm Lãng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Giang Du Sâm, đáy mắt chợt lóe lên kinh ngạc. Hắn do dự một chút, nắm đấm buông lỏng ra, nhưng mi tâm vẫn nhíu lại: “Tao nhớ lúc trước mày nói mình không thích đàn ông, mày là bởi vì Mộc Mộc mới…? Hay là nói, mày đang thương hại nó?”

“Không, tao không có thành kiến với cùng giới khác giới, trước đó cũng từ chối như nhau.” Giang Du Sâm trả lời rất nhanh, nói đến chỗ này, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Ngay cả chính anh cũng không ngờ, mình sẽ có một ngày trồng cây si trên một người.

Giang Du Sâm nhìn ánh đèn ở lầu dưới, ánh mắt thâm sâu: “Tao không biết đồng cảm, sẽ không bởi vì thương hại mà sinh ra cảm tình với một người. Trước khi biết chân tướng, tao đã thích em ấy.”

Lúc nhìn thấy Lâm Giác khóc, anh chỉ muốn dịu dàng ôm cậu vào trong ngực, hôn hôn cậu, để cậu đừng vì anh mà rơi nước mắt nữa.

Giang Du Sâm giương mắt, nhìn thẳng vào mặt Lâm Lãng, ngữ khí trịnh trọng: “Tao biết bây giờ mày không thể tin tưởng tao, cho tao một chút thời gian, tao sẽ xin lỗi với Mộc Mộc trước. Nếu như em ấy còn có thể tha thứ cho tao, nếu như em ấy còn có thể chấp nhận tao, tao cam đoan, tao nhất định sẽ không để em ấy chịu oan ức gì nữa… Tao lấy toàn bộ thanh danh Giang gia đảm bảo.”

Giang Du Sâm nói đến mức này, Lâm Lãng cũng yên tâm một chút. Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Mày là bạn tao nhiều năm, Mộc Mộc là em trai duy nhất của tao, tình cảm của tụi mày tao sẽ không nhúng tay vào, chỉ là… Thanh danh và fan hâm mộ của mày, mày cũng biết rồi đó, mày đã nghĩ cho tương lai chưa? Hoặc là nói, mày có nghĩ tới muốn công khai không?”

Lâm Lãng nói nhẹ nhàng nhưng đây đúng là vấn đề quan trọng nhất. Giang Du Sâm ở trong vòng giải trí đỏ thấu* nửa bầu trời, fan hâm mộ người qua đường nhìn chằm chằm hắn nhiều vô số kể. Còn Lâm Giác xuất đạo khá muộn, lúc đầu xuất hiện trước công chúng lại là học viên của Giang Du Sâm, nếu là bị lộ ra ngoài ánh sáng thì dư luận khó mà khống chế.

[ * đỏ thấu: còn có nghĩa là hot nha, nhưng mà để hot nửa bầu trời nghe cứ kì kì nên mình để thế này]

“Nghĩ tới.”

Giang Du Sâm đáp không chút do dự.

Trước khi Lâm Lãng hỏi vấn đề này, lúc phát hiện mình có chút ý tứ như thế với Lâm Giác, anh đã cân nhắc qua vấn đề này.

Anh không phải minh tinh lưu lượng, không cần lấy lòng fan hâm mộ, không cần độc thân để bảo vệ bản thân, chỉ cần dựa vào thực lực và diễn kỹ để nói chuyện.

Về phần thanh danh của Lâm Giác, anh tự tin có thể bảo vệ tốt người yêu của mình, cũng tin tưởng thực lực của Lâm Giác, sớm muộn cũng có thể được công chúng tán thành… Anh và cậu sẽ cùng nhau cố gắng.

Môi mỏng của Giang Du Sâm khẽ mở,  trịnh trọng nói: “Chỉ cần Mộc Mộc muốn, lúc nào tao cũng có thể công khai.”

Lâm Lãng nhìn chằm chằm gương mặt thẳng thắn lại nghiệm tức của nam nhân trước mặt. Hồi lâu sau, thở dài một hơi mới thật sâu.

“Được, tao tin mày, cũng hi vọng mày nói được làm được.”

Trở lại phòng khách, Lâm Giác còn đang ngủ trên ghế sa lon, nhưng rõ ràng ngủ cũng chẳng được ngon.

Vừa rồi lúc gần đi, Giang Du Sâm đã đắp chăn cho cậu. Lúc này, chăn lông mềm mại bị nhàu thành một cục ném qua một bên, thiếu niên còn đang ngủ sắc mặt ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, trên hai gò má trắng nõn tràn đầy mồ hôi óng ánh, thậm chí ngay cả quần áo chỉnh tề cũng bị cậu kéo hai cái cúc ra.

Giang Du Sâm đau lòng, sợ cậu cảm lạnh lại nhẹ nhàng cầm chăn lông qua, che bụng lại cho cậu.

“Mộc Mộc, mơ thấy ác mộng sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Có lẽ là do ngày đêm mong nhớ Giang Du Sâm quá lâu, cũng có lẽ là do thanh âm của nam nhân quá mức dịu dàng, Lâm Giác mông lung, mơ hồ mở to mắt, bên trong đôi mắt chứa đầy xinh đẹp, nũng nịu mà níu góc áo Giang Du Sâm không muốn buông tay: “Anh Giang, Giang thần, A Sâm ca ca, em… Em rất thích anh, anh cũng thích em một chút có được hay không? Chỉ một chút thôi, một chút là đủ rồi, em, Mộc Mộc…Thấy đủ rồi!”

Trong lòng Giang Du Sâm là một mảnh chua xót, thương tiếc dùng lòng bàn tay lau những giọt nước mắt óng ánh trên lông mi Lâm Giác, động tác nhu hòa giống như là đang ôm trong lòng bảo bối trân quý nhất trên thế gian.

Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng: “Mộc Mộc Ngoan, anh  thích em, không phải thích một chút, mà là rất thích. Ngoan, em uống say rồi, ngủ một lát đi.”

Lâm Giác vểnh miệng lên, trong mắt vẫn là sương mù mông lung nhưng thanh âm lại vừa nhu vừa mềm: “Gạt người! Em, em nhắm mắt lại, A Sâm ca ca dịu dàng như vậy sẽ không có nữa, em, em không ngủ đâu!”

Giang Du Sâm kiên nhẫn dỗ dành cậu, ngón tay xoa bóp khuôn mặt trắng nõn mềm mềm núng nính: “Mộc Mộc ngoan, tin tưởng ca ca, anh cam đoan, sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Nhìn thấy thái độ của Giang Du Sâm đối với Lâm Giác, một trái tim vẫn luôn treo lở lửng của Lâm Lãng cuối cùng cũng buông xuống.

Hắn quen biết Giang Du Sâm nhiều năm như vậy, không ai rõ tính tình lạnh nhạt của Giang Du Sâm hơn hắn. Có thể khiến cho anh dịu dàng chăm sóc người sau khi say trở thành đứa trẻ cố tình gây sự, Lâm Giác chắc chắn là người duy nhất.

Lâm Lãng khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, một hồi nữa mày đưa nó về nhà đi, đừng ngồi xe của tao. Nhìn nó dính mày như thế tao thấy phiền.”

Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm, vuốt mớ tóc dính mồ hồi trên trán Lâm Giác, dịu dàng nói: “Đi thôi Mộc Mộc, ca ca đưa em về nhà.”

Nói rồi, cánh tay của anh dùng lực, vững vàng ôm Lâm Giác vào trong ngực.

Đột nhiên bị nâng lên làm Lâm Giác có chút không biết làm sao, cánh tay của cậu theo bản năng vòng lấy cổ Giang Du Sâm, ngoan ngoãn vùi trong ngực nam nhân, giọng nghẹt nghẹt nói: “Được!”

Dừng một lát, cậu lại cười toe toét nói: “A Sâm ca ca thật tốt! Thích anh nhất!”

Lâm -anh ruột Mộc Mộc- Lãng: “.”

Bị ép ăn thức ăn cho chó thì thôi đi, đây là có đàn ông rồi không muốn anh ruột nữa đúng không?

Giang Du Sâm dịu dàng ôm Lâm Giác vào trong xe, Lâm Giác vẫn nắm lấy áo của anh không muốn buông tay. Dỗ rất lâu, cậu mới miễn cưỡng đồng ý để Giang Du Sâm lái xe. Nhìn biểu tình tủi thân, sợ mất đi kia của cậu khiến Giang Du Sâm đau lòng không chịu được.

Anh dịu dàng giúp Lâm Giác cài dây an toàn, rồi lại cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người Lâm Giác. Lúc này mới ngồi lại vị trí của mình, cài dây an toàn.

Trên người được đắp quần áo của Giang Du Sâm, mùi hương thanh lãnh chỉ thuộc về nam nhân khiến Lâm Giác an tâm không ít.

Cậu nắm quần áo trên người, cái đầu tròn trịa nhô ra,  dùng con mắt ướt sũng đánh giá nam nhân bên cạnh, giòn tan kêu một tiếng: “A Sâm ca ca.”

“Sao thế?”

Giang Du Sâm giúp hắn sửa sang lại quần áo đang đắp trên người một chút, “Không thoải mái sao?”

“Không có không thoải mái.”

Lâm Giác ngoan ngoãn lắc đầu, vẫn nghiêng đầu nhìn Giang Du Sâm.

Giang Du Sâm cười khẽ, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mềm của cậu: “Mộc Mộc ngoan, ngủ một lát đi. Anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em.”

“Ừm, em tin tưởng anh!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đôi mắt tròn căng của cậu vẫn nhìn chằm chằm Giang Du Sâm, không thèm chớp một cái.

Giống như chỉ cần mắt bị lông mi thon dài rậm rạp che đi, một giây sau, nam nhân trước mặt sẽ biến mất không thấy gì nữa.

“Được rồi, không muốn ngủ thì không ngủ, “

Giang Du Sâm vừa buồn cười lại đau lòng, đưa tay chỉnh điều hòa lên vài độ: “Lạnh không? Lạnh thì nói anh.”

Lâm Giác còn nghe lời hơn cả đứa trẻ học mẫu giáo: “Không lạnh!”

Để chứng minh, cậu chủ động nhấc quần áo đang đắp trên người cho nam nhân trước mặt nhìn: “Không tin anh sờ sờ người em đi! Đều đang nóng hầm hập!”

Bởi vì vừa rồi trong lúc ngủ mơ giãy dụa nên quần áo Lâm Giác không còn ngay ngắn, lỏng lẻo treo trên thân. Lúc này cậu vén lên làm lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực.

Ánh mắt Giang Du Sâm tối xuống, hầu kết nhấp nhô, ánh mắt thoáng nhìn qua, lại đột nhiên nhìn thấy, phía trên xương quai xanh vốn nên trắng nõn bóng loáng của thiếu niên có một vết sẹo rõ ràng, nhìn rất dễ thấy, lại khiến người ta đau lòng.

Ánh mắt Giang Du Sâm lạnh xuống, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên làn da phía trên xương quai xanh của Lâm Giác, nhẹ nhàng vân vê, dịu dàng hỏi: “Mộc Mộc, chỗ này của em xảy ra chuyện gì?”

Làn da xung quanh cổ bị ngón tay Giang Du Sâm làm cậu hơi ngứa. Lâm Giác có chút nheo mắt lại, hừ nhẹ nói: “Trước đó, chuyện đại học.”

Giang Du Sâm phúc chí tâm linh*, lại nhớ tới vết sẹo bên tai Lâm Giác: “Cùng bạn học đánh nhau?”

[*: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nói giỡn theo kiểu Sữa là tổ độ nên thông minh ra ấy =)))]

“Ừm…”

Lâm Giác có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng mà cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Ngón tay Giang Du Sâm vẫn dừng lại trên vết sẹo, rõ ràng đã là chuyện mấy năm trước nhưng vết sẹo vẫn còn rõ ràng, chắc hẳn lúc ấy đánh không nhẹ: “Vì sao lại cùng bạn học đánh nhau?”

“Liền… Cái kia… Nha…”

Lâm Giác dạ nửa ngày, cũng không nói ra lý do, ánh mắt càng lơ lửng không cố định.

Giang Du Sâm cố ý dọa cậu, nhéo nhéo khuôn mặt của cậu: “Anh thấy mới là bé gạt người, một câu nói thật cũng không muốn nói.”

Ngữ khí Lâm Giác hơi  mềm nhũn, tủi thân mở miệng: “Anh đừng, đừng tức giận nha…”

“Vậy thì vì cái gì?”

Giang Du Sâm tiếp tục truy vấn.

Tính tình Lâm Giác từ trước đến nay luôn lãnh đạm, nếu không phải người khác chọc đến cậu, Giang Du Sâm không tin cậu sẽ cùng đánh nhau với người khác nghiêm trọng như vậy.

Lâm Giác bĩu môi, rốt cục bất đắc dĩ thừa nhận: “Chính là… Trước đó bọn nó nói xấu về anh, em không nghe, liền, liền…”

Đó là chuyện hồi Lâm Giác học năm nhất, khi đó Giang Du Sâm đã xuất đạo nhiều năm, dần dần đứng vững gót chân trong ngành giải trí. Trong lớp người thích anh rất nhiều, có nam sinh tức không nhịn nổi, bèn nói xấu sau lưng.

Lâm Giác đương nhiên không tán thành, lúc đầu ôn tồn giải thích với gã, nhưng nam sinh không nghe, Lâm Giác cũng bướng bỉnh, không cho phép người khác nói xấu Giang Du Sâm. Lời qua tiếng lại thế là hai người đánh nhau, nam sinh kia to con, thế là trực tiếp cầm một cái ghế đập vào Lâm Giác làm chân ghế kim loại vừa vặn đập vào tai và xương quai xanh của Lâm Giác.



Ngón tay Giang Du Sâm đặt trên vết thương Lâm Giác có chút cứng ngắc, lúc chạm vào, đầu ngón tay lại mang theo thương tiếc.

Trong đầu của anh dần dần hiện ra tình hình lúc đó, một Lâm Giác  thời đại học còn non nớt, gương mặt chưa hết vẻ ngây thơ, trắng nõn như một đứa trẻ. Một đứa trẻ trắng trắng nõn nà như vậy lại vì một tên không quá thân quen mà biện luận với gã, thậm chí ra tay đánh nhau.

Trong lòng Giang Du Sâm đầy đau lòng, hối hận vì sao không phát hiện sớm một chút, vì sao lúc ấy không ở đó bảo vệ tốt cho cậu.

Giang Du Sâm nhẹ nhàng, thương tiếc đặt một nụ hôn dịu dàng lên vết sẹo nhỏ, thậm chí có chút dữ tợn trên xương quai xanh Lâm Giác.

“Thật xin lỗi, Mộc Mộc, sẽ không để em chịu khổ vì anh nữa.”
Bình Luận (0)
Comment