- Bảo Nhi! Muội tính bao giờ thì cử hành hôn lễ với Vương Sỹ Anh? - Uyển Nhã chống tay lên cằm, chán nản quay sang nhìn Bảo Nhi.
Trong quán trọ, nàng và Bảo Nhi vừa vào ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Uyển Nhã chỉ ngồi đấy, trông chờ cho vị muội muội kia gọi món. Tiểu nhị trong lúc ghi món cũng đến thẫn thờ trước vẻ đẹp của hai vị cô nương trước mặt. Cũng như lần trước Uyển Nhã ra ngoài cùng mẹ, quán trọ lần này cũng sớm đông đến kín bàn.
Bảo Nhi gọi món song cũng bắt chước dáng bộ của nàng, chống tay trả lời:
- Muội? Muội chờ ăn tiệc của tỷ xong mới tính tiếp!
Uyển Nhã mang bộ mặt không hài lòng, lấy tay nghịch tóc Bảo Nhi phụng phịu:
- Ta vốn chẳng muốn vào cung tí nào! Chán chết đi được!
- Ây da! Tỉ được lên làm Thái tử phi đó! Đừng có như vậy chứ! Làm như đi ngục không bằng ấy!
Nàng khẽ thở dài, lắc đầu:
- Khác gì đi tù đâu! Muội nghĩ xem vào đó chẳng có gì để làm cả! Chán lắm! Ai bảo Thái tử phi là sướng đâu! Hay là...- Lời nói lưỡng lự hướng về phía Bảo Nhi - ta nhường chức Thái tử phi cho muội đó!
Mày đẹp của Bảo Nhi nhíu chặt, miệng hô to:
- Tỉ tỉ! Đừng có đùa như vậy! Muội chả ham gì cái chức đó đâu! Có lão công của muội.... chả cần ai nữa! Với lại nếu tỉ mà bỏ trốn khỏi Thái tử xem chừng... hắn có thể lật tung cả đất nước này mà tìm tỉ đó! Tốt nhất an phận thủ thường mà ngồi im đó chờ hắn rước về đi!
Đầu óc Uyển Nhã đang chăm chú suy nghĩ theo lời nói của Bảo Nhi: nếu một ngày nàng biết mất... hắn sẽ ra sao nhỉ?
- Hai vị tiểu thư! Đồ ăn có rồi! Mời dùng tự nhiên nha!
Bảo Nhi lấy đũa, đưa đến trước mặt Uyển Nhã:
- Này! Tỉ cầm đi! Ăn đi, vào cung không được ăn mấy “ cao lương mĩ vị “ thế này đâu!
Nàng ngẩng lên, tay nhận lấy đôi đũa từ Bảo Nhi, lặng lẽ gắp thức ăn.
- Bảo Nhi! Muội làm sao chắc Vương Sỹ Anh sẽ yêu thương muội chứ?
Bảo Nhi miệng vẫn đang nhai miếng thịt bò, mắt đảo suy nghĩ:
- Thì... muội là đặt lòng tin ở huynh ấy thôi! Muội tin người ta sẽ không phản bội lại tấm lòng của muội!
- Nhưng không phải... nam nhân rất dễ phai lòng sao? - nàng chọc chọc miếng thịt trong bát, giọng có phần đa nghi.
Bảo Nhi vẫn một mực bao che cho lão công, trong mắt dường như có vài phần tự hào:
- Không đâu! Khi một nam nhân nào đó yêu tỉ thật lòng, dù có cho bao nhiêu mĩ nữ đứng trước mặt hắn hắn cũng chẳng lung lay đâu! - Đang mơ màng, Bảo Nhi quay sang trách móc nàng - Này! Tỉ là thông qua muội tìm hiểu ý của Thái tử sao?
Uyển Nhã sớm đã bị nhìn thấu,đành cứ thế thừa nhận:
- Xem ra bị muội nhìn hết tâm tư rồi! Ta cũng chưa biết... hắn là có yêu ta thật lòng không?
Bảo Nhi khẽ cười, lấy tay vỗ vai nàng trấn an:
- Tỉ đừng lo! Theo tướng công nhà muội nói trước nay Thái tử chưa đụng nữ nhân nào hết! Chỉ có tỉ là duy nhất!
- Đó là trước đây! Bây giờ và sau này... sao có thể chắc chắn chứ!
- Tỉ tỉ! Tỉ nghĩ quá nhiều rồi! Tỉ ngẫm xem nếu người ta không yêu tỉ thật lòng giữa bao nhiêu nữ nhân lại chọn tỉ làm Thái tử phi? Thôi không nói nữa! Tỉ mau ăn đi! - Vừa nói, Bảo Nhi lại đem rau gắp vào bát Uyển Nhã.
Mặc dù thế, nhưng tâm trí nàng vẫn bay về mấy phương trời xa xôi kia. Liệu nam tử như hắn chống lại sự hấp dẫn của mấy nữ nhân kia được bao nhiêu lâu?
Lại đến một buổi đêm nọ, Uyển Nhã không ngủ được liền bảo Kim Ngân cùng mình ra hồ ngồi ngắm trăng. - Tiểu thư! Người cũng đừng quá xem trọng mấy lời phu nhân nói! Thực ra cũng có nhiều đế vương tuyệt nhiên chỉ yêu một mình chính phi của mình. Thái tử gia theo nô tì nghĩ cũng sẽ như vậy mà đối với người thôi!
Kim Ngân thấy tâm tình của tiểu thư không vui, ngồi bên cạnh lên tiếng. Uyển Nhã cũng không hiểu sao lòng cứ có cảm giác hoang mang cực độ. Lẽ nào cô nương đến ngày cưới nảy sinh nghi ngờ với vi phu?
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Nha đầu Kim Ngân tức tốc lay người nàng, cuống quýt gọi. Trở về từ cõi mơ hồ, nàng ngơ ngác nhìn:
- Hả?
Nha đầu này có vẻ sợ hãi, chỉ tay về phía tường:
- Có ai kìa tiểu thư!
Uyển Nhã theo tay Kim Liên hướng mắt về phía tường nhưng tầm mắt lại bị ai đó chắn. Ngước lên thì bị người đó bịt miệng, cười vui vẻ:
- Nương từ! Ta đến thăm nàng đây!
Kim Ngân thừa biết người kia là ai, nàng cười khúc khích từ từ lui xuống.
- Chàng! Chàng đến đây làm gì... Sao lại phải bịt miệng ta!
Nàng vừa nói vừa dùng mấy ngón tay nhỏ nhắn gỡ bàn tay kia ra. Hắn vẫn ngồi trước mặt nàng, cười:
- Nếu ta không bịt miệng nàng sợ... giờ này nhạc phụ và nhạc mẫu đã sớm tỉnh hết rồi.!
Uyển Nhã nhìn người kia, mặt cáu kỉnh:
- Chàng đến đây làm gì? Chẳng phải mấy ngày nữa là ta vào cung cùng chàng rồi sao?
Lý Khắc Minh từ từ ngồi xuống cạnh nàng, nhìn trăng rồi nhìn hồ vẩn vơ trả lời:
- Hình như ta bị nàng bỏ bùa... không gặp mấy ngày đã nhớ nhung khó tả! Như thế này ta phải phạt nàng!
Uyển Nhã tuy biết lời nói của người kia chính xác là hoang đường nhưng cũng hùa theo, mở to mắt vô tội:
- Chàng muốn phạt ta cái gì? Lý Khắc Minh giả vờ ngẫm nghĩ sau đó đưa tay lên véo yêu má nàng, giọng độc tài:
- Phạt nàng bên ta suốt đời, không được rời xa nửa bước!
Uyển Nhã nghe lời đường mật từ phía kia, lòng mặc dù sướng điên đảo nhưng lại tỏ vẻ giận dỗi:
- Đáng ghét! Như vậy không công bằng!
Lý Khắc Minh nhanh chóng ngả đầy xuống đùi nàng, giọng rất mệt mỏi:
- Không được! Ta đã quyết, nàng chỉ có thể chấp nhận không có quyền kháng lại! Đây là hoàng lệnh!
Nàng ban đầu có phần ngỡ ngàng về hành động của Lý Khắc Minh sau lại thuận theo, đưa tay khẽ vuốt tóc hắn:
- Vậy ta cũng phạt chàng!
Hắn vẫn nhắm mắt, hỏi:
- Phạt ta? Tại sao phạt ta?
- Vì... chàng quá đáng yêu! Đáng yêu đến nỗi khiến ta bỏ bùa mê để chàng nhớ ta!
Cái giọng nhí nhảnh của nàng làm khóe miệng hắn cong lên rõ rệt. Hắn mở mắt nhìn lên khuôn mặt bé nhỏ kia:
- Vậy nàng muốn phạt ta gì?
Nàng vui vẻ, dơ tay đếm từng điều:
- Thứ nhất: chỉ được yêu mình ta, không có nữ nhân nào hết!
- Thứ hai: chỉ cần là ta còn sống không cho phép chàng đụng chạm với nữ nhân nào cả.
- Thứ ba: ngoan ngoãn suốt đời làm phu quân của ta! Không được buông tay dù có lý do gì đi nữa! Tâm can Lý Khắc Minh lúc này cực kì vui vẻ. Ai ngờ tiểu nha đầu kia lại ngọt ngào thế chứ?
- Được! Thái tử gia nhận hình phạt này!
Thể rồi hai mắt nhìn nhau cười một hồi. Lý Khắc Minh từ từ thả lòng, chợp mắt một chút. Tạ Uyển Nhã nhớ về mấy câu hỏi lúc trước nàng hỏi Bảo Nhi, nhìn lên ánh trăng giọng thanh tĩnh:
- Khắc Minh! Liệu sau này chàng còn giống như bây giờ? Yêu thương chiều chuộng ta nữa không?
Biết rõ tâm trạng của nữ nhân nọ lúc này lúc khác, Lý Khắc Minh khai thật tâm:
- Tất nhiên rồi! Bây giờ là nàng, sau này cũng chỉ có nàng! Ta không quan tâm ngoài kia ra sao cho dù núi có đổ sông có tràn trong lòng ta vẫn chỉ có duy nhất mình nàng là nương tử! Sao thế? Không tin tưởng ta?
Uyển Nhã lắc đầu nguẩy nguậy, miệng nhỏ dịu dàng:
- Không phải! Nếu không tin tưởng chàng vậy gả cho chàng làm gì chứ?
Rất hài lòng với câu trả lời, Lý Khắc Minh nắm lấy tay nàng, giọng kiên quyết:
- Nhã Nhi! Ta nói rồi! Đời này sẽ chỉ có nàng là nương tử trong lòng ta! Nàng đừng lo lắng! Cho dù thân xác này không còn nữa, ta cũng sẽ bảo vệ nàng đến cùng!
- Nhưng không phải sau này, sẽ có nhiều mĩ nữ xinh đẹp tài giỏi sao? Đến lúc đó ta già nua, xấu xí mặt đầy nếp nhăn tính tình cũng không có tốt nữa! Chẳng phải đám mĩ nữ kia sẽ hấp dẫn hơn nhiều sao?
- Lão bà của ta! Đến khi đó ta cũng đã già nua rồi, không còn ham gì cái chuyện trai gái nữa! Đám mĩ nữ đó dù có làm gì thì ta cũng chỉ thích bên mỗi lão bà của ta thôi! Ngoan, đừng có lo lắng nữa! Vi phu nhất định bảo vệ nàng!
Từ đáy lòng của nàng bị lời nói kia làm cho ấm áp vô cùng. Đúng! Nhiệm vụ từ giờ trở đi là tin tưởng hắn bên hắn và giúp đỡ hắn! Nàng tin hắn sẽ không bao giờ phụ bạc nàng!
---
Thời gian đúng là trôi đi không đợi một ai! Mới đây thôi thời gian cử hành hôn lễ đã tới. Sáng sớm hôm nay, nàng được gọi dậy từ rất sớm để trang điểm làm tóc. Nhưng cũng không hiểu sao nàng hôm nay một chút chậm trễ cũng không có, thức dậy rất đúng giờ.
Uyển Nhã vốn đã xinh đẹp rạng ngời nay thêm một chút son phấn càng làm sắc đẹp đó vụt xa hơn. Nước da trắng trẻo lại mịn màng chính là thứ làm nàng nổi bật trên nền đỏ của lễ phục.
- Nhã Nhi!
Vừa lúc chải tóc xong, thanh âm run run từ phía cửa phát ra. Nàng quay ra nhìn, thấy Tạ phu nhân đang đứng đó mặc dù vẻ mặt tươi cười nhưng tâm trạng lại khốn khổ hơn bao giờ hết.
- Mẹ!
Tạ phu nhân ra hiệu cho người làm lui xuống, đến bên vòng tay ôm con gái nhìn vào trong gương tán thưởng:
- Con gái của mẹ hôm nay đẹp lắm!
Nàng nắm lấy vòng tay ấm áp ấy, mắt khẽ đong lệ. Nước mắt thường trực muốn tuôn ra ngoài ngay lập tức.
- Ngoan! Con đừng khóc! Hôm nay là ngày đại hỉ, khóc sẽ không hay đâu! Nước mắt sẽ làm nhòe phấn mất.
Nàng cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong lòng, gật đầu nhìn bà. Nàng biết mẹ nàng chính là rất khổ tâm vì chuyện này! Nhìn bà như thế tâm trạng nàng không khỏi cũng cố gắng mạnh mẽ hơn.
- Tân lang đến rồi!
Từ ngoài, tiếng ma ma đã vọng vào nơi phòng của nàng. Nàng cùng mẹ nhìn nhau một lúc, chợt bà nắm lấy tay nàng nhắn nhủ:
- Uyển Nhã! Giờ con đã là nương tử của người nhưng không vì thế mà con không phải là con gái của ta và cha con nữa! Nếu ở cung chịu uất ức nhờ người nói với ta, ta lập tức sẽ đưa con đi một nơi thật xa! Đừng sợ được không?
Nàng gật đầu, lòng rưng rung nhìn bà lấy khăn trùm đầu đỏ trùm lên.
Tạ phu nhân từ từ dắt nàng đi, ra đến cửa chính thì Tạ Quang Thiếu đã ngồi xuống, giọng cứng rắn:
- Lên đi! Ta cõng muội!
Uyển Nhã không chút do dự, từ từ leo lên lưng Quang Thiếu. Tạ Quang Thiếu thân hình to lớn, cơ bắp rắn chắc cõng nàng y như hổ đang cắp trên lưng một con thỏ bé nhỏ.
Ra đến cửa phủ, Lý Khắc Minh đã chờ sẵn. Quang Thiếu từ từ hạ nàng xuống, nhẫn nại nói với nàng:
- Sau này nếu bị bắt nạt, nói với ca ca! Ca ca sẽ trừng phạt ai bắt bạt muội được không?
Nàng sau tấm khăn đỏ nước mắt gần như đã tuôn ra, chưa kịp gật đầu nghe tiếng Lý Khắc Minh đắc lợi:
- Ta tuyệt nhiên sẽ không để nàng bị bắt nạt! Huynh yên tâm đi!
Nói xong, liền dắt nàng ra kiệu. Hắn trực tiếp bế nàng đặt vào kiệu sau đó kéo rèm cẩn thận rồi mới về ngựa. Vừa ngồi xuống kiệu, Uyển Nhã bắt đầu để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Chỉ là đi lấy chồng, sao lại khóc nức nở thế này chứ?
Khắp dọc đường, tất cả mọi người chú ý vào tân lang sắc đẹp ngời ngời, ánh mắt lạnh lùng. Nhìn từ xa đã có thể cảm nhận được khí thế bức người của hắn. Mấy vị cô nương nhìn thấy hắn hận mình không phải là người con gái trong kiệu kia! Tại sao lại có thể may mắn lấy được phu quân cái gì cũng có. Là thái tử sắc đẹp ngời ngời văn bõ song toàn. Tất cả những yếu tố tuyệt vời trên thiên hạ đều hội tụ ở hắn.
Vì là hôn lễ của Thái tử nên cả triều đình đều có mặt đông đủ. Ngay khi nàng vừa xuống ngựa, hắn lập tức đến bên cùng nàng sánh đôi. Tuy là chỉ đi gần bên nhưng nàng nhận rõ được sự an toàn khi ở bên hắn. Nàng như dựa vào người hắn, bước đi trên sảnh lớn.
“ NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA “
“ Nhị bái cao đường “
“ phu thê giao bái “
“ Đưa vào động phòng!”
Sau khi thực hiện hết tất cả các nghi lễ, nàng được ma ma dìu về phòng tân hôn.
- Nương nương! Người phải chờ để Thái tử cởi khăn trùm đầu, không thể tự tháo xuống biết không?
Nhìn thấy cái gật đầu ở phía nàng, xin phép rồi lui xuống.
1...
2....
3....
Khăn trùm đầu trên đầu nàng bị nàng tự tay tháo xuống vứt ở một bên. Tiếp đó mũ miện cũng bị gỡ xuống. Nàng tháo hết đồ trang sức, nhẹ nhàng nằm uỵch xuống giường.
Nàng nằm ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Thời điểm Lý Khắc Minh vào phòng, nha đầu kia vốn đã ngủ say như chết. Hắn hôm nay vì nghĩ nàng sẽ không thích mùi rượu nên từ chối rượu mời vì nàng. Vào đến phòng, thấy tiểu bảo bối của mình đã ngủ say, hắn không kìm được lòng ghé sát giường nơi nàng đang nằm thì thầm:
- Nha đầu thối! Nàng định ngủ tới khi nào nữa?
Vốn giường lạ ngủ không quen, lại nghe tiếng nói quen thuộc Uyển Nhã mở mắt, lông mi chớp chớp vài cái giọng mơ hồ:
- Tướng công thối! Đi lâu như vậy mới về!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia tỏ vẻ giận dỗi, hắn cười vui vẻ:
- Nàng quên đây là đêm tân hôn của chúng ta sao? Sao lại có thể ngủ quên trời quên đất như thế chứ? Thật là!
Thấy hắn giận dỗi, nàng cũng muốn dỗ dành. Nàng khẽ vòng tay qua cổ, ôm lấy hắn ghé vào tai thì thầm:
- Chúng ta đi tắm đi! Ta muốn ngủ ngon!
Tâm tình Lý Khắc Minh bây giờ vừa vui lại vừa náo loạn: Cái nha đầu này không ngờ lại chủ động đến thế!
- Được! Ta đưa nàng đi tắm!
Lúc tắm, Uyển Nhã vẫn chỉ biết ngủ và ngủ, mặc kệ cho người kia muốn làm gì thì làm. Lý Khắc Minh phải khổ sở lắm mới kiềm chế được thú tính nổi dậy bên trong. Tắm rửa xong xuôi, hắn lấy áo choàng qua cho nàng, ôm nàng như con mèo con đang say ngủ trở lại phòng.
Hắn ngồi trên ghế, đặt nàng trên đùi mình hỏi:
- Nhã Nhi! Có đói không? Chắc cả ngày nay nàng không ăn gì rồi!
Uyển Nhã lười nhác, dụi đầu dán vào lồng ngực người kia:
- Đút cho ta! Ta muốn ngủ!
Lý Khắc Minh bây giờ chính là mồi dâng đến tận miệng, không ăn sẽ cực kì nuối tiếc. Hắn nhìn thân ảnh bé nhỏ mắt nhắm chặt kia, cười tà ác:
- Được! Để lão công đút cho nàng!
Tay hắn lấy một miếng thịt đưa lên mồm nhai rồi dùng miệng, truyền thức ăn cho nàng. Nàng khẽ cau mày, phát hiện mình vừa bị ăn đẫu hủ, vẫn cố chấp không mở mắt ra:
- Chàng chỉ cần đưa thức ăn tới miệng còn....
Lời chưa nói xong liền bị đôi môi của hắn cúi xuống chiếm lấy tiện nghi. Hắn cứ tha hồ đùa giỡn, mút mát lấy cánh môi ngọt ngào của nàng. Chẳng chần chờ gì nữa, cứ thế bế nàng đến bên giường đè người kia xuống hôn lấy hôn để. Uyển Nhã vốn mệt mỏi lại thêm cơn buồn ngủ, không có cách nào đành theo nhịp phối hợp cùng hắn. Chỉ một lát sau, tấm áo choàng trên người nàng cũng bay xuống đất. Da thịt nàng trắng nõn, làm hắn không kiềm chế được cứ thế mà tiến tới. Lại thêm hai gò má phiến hồng khêu gợi khiến thú tình của hắn cứ thế mà bộc phát! Lạ thật, hắn trước giờ chưa bao giờ là mất kiểm soát như vậy trước mặt nữ nhân! Nàng là người duy nhất!