Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 19

- Chàng phải tin ta! Cái người đó với ta không có gì hết!

Giọng hối lỗi có chút thỉnh cầu của Tạ Uyển Nhã phát ra từ trong ngực Lý Khắc Minh. Khi hắn thấy nàng với cái tên đó ôm nhau, không hiểu sao một chút tức giận cũng không có! Chỉ là bước đến lôi nàng từ ngực hắn ra sau đó bế nàng trở lại phòng.

Mặc cho nàng giải thích bao nhiêu hắn cũng không trả lời , chỉ lẳng lặng đưa nàng về phòng. Hắn đặt nàng xuống giường còn mình thì ngồi xuống, ngước lên nhìn nắm tay nàng:

- Nhã Nhã! Ta tin nàng! Dù ra sao cũng sẽ tin nàng! Tất nhiên nhìn thấy nàng ôm nam nhân khác ta rất ghen tị, nhưng ghen thì ghen ta vẫn tin tưởng nàng. Vì ta yêu nàng và ta biết nàng cũng yêu ta.

Uyển Nhã không kìm được,lòng nàng vui lắm, khẽ nhoài ra ôm cổ người đằng trước thì thầm:

- Cám ơn chàng! Ta sẽ không khiến chàng phải thất vọng đâu.

Lý Khắc Minh cũng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Chắc do hắn quá đa nghi. Nhã Nhi của hắn nhất định sẽ không phản bội hắn, nhất định sẽ không.

----

Hôm nay, Lý Khắc Minh đích thân đi đón Triệu Hán. Hắn có bảo nàng đi cùng nhưng nàng không đi. Thời gian yến tiệc cũng không còn nhiều, nàng vừa phải tập múa lại vừa tập đàn thời gian đâu có thừa để đi gặp Triệu Hán chứ.

Hôm nay vẫn ở chỗ đó, nàng ngồi tập đàn. Bài nàng đang đàn chính là biến tấu từ bài “ See you again” ở hiện đại. Tuy bản gốc rất mạnh mẽ lại sôi động nhưng đến khi sang đàn tranh đột nhiên nghe rất hợp tai. Nàng đã đàn bài này từ khi see you again phát hành mấy ngày. Nhưng vì vào cây đàn không quen với cây đàn ở cổ đại nên giờ có vẻ hơi khó. Nàng đã luyện tập rất lâu, hiện tại cũng đã ăn nhập rất nhiều.

Đàn xong, nàng hơi cảm thấy đói bụng liền giấu đàn lại chỗ cũ, chạy đi tìm Kim Ngân. Ai ngờ lại đụng phải ai đó làm nàng ngã bịch cái xuống đất. 

Ngẩng lên thì miệng tức giận, ai oán nhìn người kia:

- Lại là ngươi? Nhị hoàng tử?

Lý Tước là nhị hoàng tử, con của Trần Quý Phi. Hắn và Lý Khắc Minh luôn luôn là kỳ phùng địch thủ. Tuy cùng một cha nhưng tính cách mỗi người một vẻ, nếu Lý Khắc Minh chưa đụng tới nữ nhân thì hắn mỗi ngày lại thay một người. Chính là công tử đào hoa nhất Lý quốc. Hôm qua Lý Khắc Minh cũng đã nói qua cho nàng về người này.

- Sao vậy, Thái tử phi? Chẳng lẽ lại không muốn gặp đệ đệ đây.

Nhìn hắn cười cười nhờn nhợt đùa như thế Uyển Nhã nàng thật rất muốn đánh hắn một trận. Hôm qua suýt làm Lão công nhà nàng ghen hôm nay lại còn đùa trêu nàng như vậy. Nhưng cái người này dáng người to cao hệt như Lý Khắc Minh, động thủ người thua xác định là nàng.

- Đệ đệ! Lần sau đi đứng cẩn thận một chút! Tránh xa ta ra là được! Cám ơn

Vừa nói xong nàng định bước đi thì hắn lại đứng chắn đường. Nàng đang định chửi rủa thì hắn lại tiếp tục kéo nàng vào ngực ôm. Mắt hắn vốn đã thấy Lý Khắc Minh ở bên đang nhìn về hướng này. Vốn biết Uyển Nhã nàng là điểm yếu của hắn lúc này, lợi dụng một chút cũng không sao!

- Ngươi làm cái gì đó! Điên à?

Uyển Nhã vùng vẫy từ tay hắn ra, mặt đỏ lên vì giận. Lại thấy tầm mắt hắn nhìn nơi khác cũng đảo mắt theo. Tức thì nhìn thấy bóng dáng của Lý Khắc Minh không khỏi tác động. Đầu óc bây giờ nổ BÙM một cái thật to. Làm thế nào bây giờ, không phải nam nhân kia cố...

Mặc kệ Lý Tước ở một bên đang cười đắc ý, nàng vội vã đuổi theo bóng dáng nam nhân kia. Theo đến Ngự hoa viên cũng kéo được áo hắn. Nàng kéo áo hắn hồng hộc thở:

-... Chàng... chàng.. nghe ta.. nghe ta giải thích!

Lý Khắc Minh tuy tự nhủ lòng mình kiềm chế nhưng không tự chủ được hất mạnh tay nàng ra quay lại:

- Giải thích? Nàng muốn ta nghe lọt từ này mấy lần đây? Mấy ngày nay ta tưởng nàng đang làm gì đó cho sinh nhật ta sắp tới. Hóa ra là cùng hoàng đệ ta ở một chỗ.

Nghe giọng nói khinh bỉ nàng lại được phát ra từ chính miệng người nàng đang yêu sâu đậm, nàng muốn khóc nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ:

- Chàng... nghĩ ta và Lý Tước làm chuyện đó?

Lý Khắc Minh thêm tiếp một chút nhấn nhá vào giọng nói   hiện rõ sự khinh bỉ nhìn về phía nàng:

- Chả lẽ không phải? Nếu lúc nãy ta không nhìn thấy không biết Thái tử phi của ta và hoàng đệ định làm gì tiếp theo! - Ánh mắt đảo quanh người nàng - Thái tử phi của ta ơi! Ta còn chưa đủ thỏa mãn nàng sao, còn ra ngoài tìm người khác?

Uyển Nhã không nén nổi, nước mắt từng đường rơi xuống. Nàng thất vọng nhìn hắn:

- Đây chính là sự tin tưởng chàng dành cho ta sao? - Nàng khẽ cười khẩy - Dù sao cũng cám ơn chàng đã tin tưởng ta như vậy!

Nàng dứt lời liền rời đi bỏ mặc hắn ở đấy. Lý Khắc Minh tức điên lên. Cái nữ nhân đó rõ ràng sai rành rành, còn ở đó tỏ bộ trong sạch thanh cao cái gì? Nhưng sao... nhìn nàng khóc hắn lại không nói được gì.. lòng lại rất đau!

------------ tớ là giải phân cách đáng yêu --------

- Nương nương, người ăn chút gì đi! Từ sáng đến giờ người chưa vào bụng cái gì cả! Cứ tập đàn như vậy người sẽ kiệt xức đó.

Kim Ngân nhìn chủ tử mình cảm giác cũng thương xót.  Nhìn nàng mọi khi lúc nào cũng tươi cười nghịch ngợm bây giờ lại lặng im chăm chú với cây đàn. Từ lúc sáng khi nàng trở lại đã thấy có bất thường, giờ nàng một giọt nước cũng không đụng cứ thế hết tập đàn rồi múa khiến tâm tư của Kim Ngân thực sự không biết là gì.

Uyển Nhã hồi lâu mới hoàn hồn lại, ngước lên bắt gặp ánh mắt lo lắng của nha hoàn vội cười trừ, lắc đầu tỏ ra vui vẻ:

- Lúc nãy ta lén ngươi đi ăn rồi! Giờ không đói. Đừng có lo lắng dư thừa!

Nhìn bộ dạng nàng tỏ ra vui vẻ như thế kia, Kim Ngân ngồi xuống vỗ vai nàng:

- Nương nương! Người đừng cố gắng kiên cường! Muốn khóc người cứ khóc trước mặt nô tì đi! Nô tì sẽ không nói với ai một lời nào đâu!

Mấy lời an ủi đó càng làm mấy giọt lệ đang đọng lại ở hai mắt muốn lăn xuống. Nhưng sau một giây lại bị nàng nuốt hết vào bụng, lại trang bị trên mặt nụ cười:

- Ta không sao thật mà! Ngươi nghĩ lung tung.

Nói tới lại lảng sang một vấn đề khác nhìn trời ngạc nhiên:

- Oa! Trời tối rồi à! Mau về Nguyệt Hà điện thôi! Ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi!

Kim Ngân dùng ánh mắt ái ngại hướng về phía nàng, tay vẫn đều đặn cất đàn ở chỗ cũ. Sau đó lập tức theo bóng dáng nàng chạy tới.

Hai người đi về đến điện thì bắt gặp Lý Khắc Minh ở ngoài cửa điện. Kim Ngân khẽ nhún người hành lễ, Uyển Nhã cũng nhún theo, đồng thanh:

- Tham kiến Thái tử điện hạ! Lý Khắc Minh nhìn nàng, mắt có vài phần rung động. Làm sao nàng chỉ trong vài canh giờ liền biến thành người khác như vậy. Cái vẻ hoạt bát ngây thơ vốn có giờ đã ở đâu? Tâm tư hắn muốn tiến lên ôm nàng vào lòng nhưng nghĩ đến lúc trước, nàng cư nhiên trong lòng nam nhân khác ôm ôm ấp ấp làm hắn tức giận tột cùng.  Hắn khẽ mở giọng khinh bỉ, hướng phía nàng:

- Trông Thái tử phi của ta có vẻ mệt mỏi.... Không biết tối như vậy mới về rốt cuộc là làm việc gì?

Kim Ngân và Phù công công đằng sau trong lòng phập phồng vì ngạc nhiên và kinh sợ. Thái tử vốn rất cưng chiều Thái tử phi sao giờ lại.

- Bẩm Thái tử, chiều nay Nương nương cùng... - Kim Ngân cho rằng hắn đang hiểu lầm muốn giải thích lại bị nàng chặn ngay ở đầu lời:

- Ta cùng Kim Ngân đi ngự hoa viên chơi, sau đó ngủ quên. Sao vậy Thái tử? Chẳng lẽ điều đó không được?

Hắn trong mắt bây giờ hoàn toàn là lửa. Tại sao không để nha hoàn kia nói tiếp, rốt cuộc đã làm gì mà phải giấu? Được! Nàng muốn cùng ta chơi, ta liền cùng nàng chơi

- Phù công công, đêm nay đến tẩm cung của Vương Trắc phi nghỉ ngơi! Xem ra Thái tử phi hôm nay mệt rồi!

Chứng kiến màn đấu khẩu của hai người, Kim Ngân vừa tức vừa buồn. Nương nương sao lại ngăn cản nàng chứ? Để nàng nói hết sự thật chẳng phải là xong sao? Còn làm Thái tử giận bỏ đu cung phi khác! Người thật là rất ngốc đi! Uyển Nhã cúi đầu, tim đang rỉ máu chảy từng hồi. Nhưng không lộ ra ngoài, vẫn cung kính:

- Vậy... Thái tử đi thong thả!

Nghe lời này của nàng, Lý Khắc Minh không biết diễn tả ra sao! Cái nha đầu bướng bỉnh này đang đổ thêm dầu vào lửa sao? Tâm trạng như thể lửa cháy nghi ngút, hắn rời khỏi Nguyệt Hà cung chỉ trong nháy mắt bỏ lại nữ nhân đang cúi đầu phía sau.

Nàng nhẹ giọng, cười mỉm nhìn Kim Ngân ra lệnh:

- Kim Ngân! Ngươi mệt rồi! Mau về nghỉ đi ta cũng mệt rồi! Muốn ngủ!

- Nhưng mà...

- Không nói nữa! Nghe lời ta, ngoan ngoãn nghỉ đi! Khi nào có việc ta sẽ gọi.

Kim Ngân ái ngại nhìn nàng, sau một hồi vâng một tiếng rồi lui xuống. Uyển Nhã cũng đi vào phòng, đóng cửa lại. Chậm lại một phút, nàng cởi giày trèo lên giường thu hồi về một phía góc giường thút thít cho nước mắt rơi. Nàng cứ vừa khóc vừa ngân nga câu hát.

Có biết khi em bảo anh đi đi!

Là chỉ mong anh sẽ ở lại

Là để nghe rằng thiếu vắng em anh sẽ buồn lo ra sao...

Nước mắt rơi để làm gì anh ơi?

Là để thay níu kéo bằng lời.

Là để anh biết người con gái anh yêu thật yêu đuối.

Nàng hoàn toàn không biết rằng tiếng khóc của nàng đều bị Kim Ngân ở ngoài nghe thấy hết. Nàng biết chủ tử vốn luôn có khuôn mặt tươi cười nhưng ẩn sau lại là hàng ngàn nỗi mất mát. Mấy câu hát kia tuy nghe không hiểu nhưng theo nhạc mà nói có thể gọi là rất buồn. Vừa nãy Thái tử còn như vậy nữa, xem ra họ còn chiến tranh lâu dài.

------------ tớ là giải phân cách đáng yêu --------

Lý Khắc Minh rời khỏi Nguyệt Hà điện liền đi tới trước cửa điện của Vương Huyền Trân. Sau một khắc ngừng lại,  lại phất áo bỏ đi trở về Đông cung điện.

Không biết điều đó làm cho Vương Huyền Trân trong kia phấn son đầu tóc đầy đủ, đang mừng rỡ chờ lại một phen bị đẩy xuống vực thẳm. Cung nữ Thanh Tâm bên cạnh nàng thấy khuôn mặt tức giận của ả, vội vã thêm lời:

- Nương nương, người yên tâm! Điện hạ nhất định lần sau sẽ đến.

Vương Huyền Trân như thể hổ thấy thịt sống ngay trước mặt không thể ăn, gào lên:

- Sẽ đến gì chứ? Chàng là bị ả hồ ly tinh kia làm cho mu muội rồi! Từ ngày có ả, dù chỉ một chút quan tâm cũng không có. Chàng đối với ta như người thừa vậy!

Thanh Tâm biết rõ ả là người như thế nào, cất tiếng lót lời:

- Vậy... nương nương... người muốn xử ả sao đây?

Vương Huyền Trân cười bí hiểm ngoắc tay kéo tai Thanh Tâm lại gần, thì thầm to nhỏ. Không biết nói cái gì nhưng sau khi nghe Thanh Tâm cũng y hệt bộ dạng nàng ta, cười.

Cả đời này, ta chưa chết thì chàng tuyệt đối đừng mong yêu ai!

- Nương nương! Cũng sắp đến thọ yến của Thái tử. Người... bị ả hồ li tinh kia đoạt mất màn biểu diễn đó...

- Ngươi quên kế hoạch ta nói sao? Thực hiện nó trước khi yến tiệc xảy ra là được! Không cần lo lắng.

Thanh Tâm cũng nhìn Vương Huyền Trân, miệng nhếch một mép trông đến quỷ dị. Nàng ta bề ngoài nho nhã, thân thiện mà bên trong lại là một con rắn độc làm người ta đến phát kinh tởm.

------------ tớ là giải phân cách đáng yêu --------

Uyển Nhã gần đây ăn uống không đều, mỗi khi ăn chỉ được một hai thìa liền thôi. Đêm về lại không kìm được khóc cho thỏa nỗi lòng nên bây giờ nàng phải dùng phấn để che đi sự nhợt nhạt của mình. Nhưng mệt mỏi thì mệt mỏi, nàng hôm nào cũng siêng năng luyện đàn, tập múa để chuẩn bị cho yến hội. Nàng hi vọng có thể làm tốt để Lý Khắc Minh sẽ không phải hổ thẹn vì có nương tử như nàng. Gần đây, hắn vẫn vì việc hiểu lầm đó mà xa cách nàng. Thậm chí còn cố tình ôm ấp nữ nhân ngay trước mặt nàng, đối xử với nàng tàn nhẫn nhưng dù một giọt nước mắt nàng cũng không rơi trước mặt hắn. Nước mắt của nàng luôn gìn giữ vào buổi đêm, cái buổi chỉ có nàng với màn đêm.

Hôm nay vẫn như mọi hôm, nàng tập đàn ở khu vườn phía sau Ngự hoa viên. Vừa lúc dứt tiếng đàn, Kim Ngân cũng vội vã chạy đến khuôn mặt hốt hoảng:

- Nương nương! Nương nương! Nguy to rồi!

Khuôn mặt hớt hải của Kim Ngân làm nàng có phần lúng túng, không khỏi nhanh nhảu hỏi:

- Có chuyện gì... từ từ nói đừng vội.

Kim Ngân hơi thở đứt quãng, vội vàng bẩm báo:

- Người... người mau đến..  đến Đông... Đông Cung điện. Thái tử... Thái tử trúng tên rồi!

Tay đang cầm đàn của Uyển Nhã đột nhiên buông thõng, không còn một chút sức lực nào. Nàng theo cảm tính chạy vụt đi không chút nghĩ suy nào. Chỉ biết trái tim mách bảo nàng phải đi và không cho chậm trễ một giây nào nữa.

Chạy nhanh hết mức có thể.  cuối cùng nàng cũng đến trước cửa Đông Cung điện. Ở đây đang có rất nhiều người bao gồm Thái y, hoàng thượng hoàng hậu thái hậu và mấy vị cung phi nữa. Nàng đi đến cửa Thái hậu đã sớm nhìn thấy, bèn lên tiếng:

- Nhã Nhi! Từ từ thôi! Mau vào đây.

Mọi người nghe tiếng đều quay ra nhìn nàng. Từ trong nhìn ra vẫn có thể nhìn rõ mấy giọt mồ hôi trên trán, còn có cả tiếng thở hồng hộc. Nàng đi đến trước mặt Hoàng thượng cùng hoàng hậu hành lễ rồi bước đến bên cạnh giường Lý Khắc Minh chăm chú nhìn hắn. Thái y ở một bên nhìn nàng, cúi đầu nói:

- Bẩm Thái tử phi, Thái tử điện hạ bị trúng tên nay đã không sao. Chỉ cần chăm sóc cho hạ sốt là sẽ trở lại bình thường. Thần đã kê toa thuốc sẵn, đến trưa sẽ sai nha hoàn đi sắc thuốc. Uống một chút Thái tử sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Nàng tất cả đều nghe hết lời Thái y nhưng một câu cũng không nói, chỉ dán ánh mắt vào người đang nằm trên giường. Nàng nhìn, nhìn đến khi lòng phát đau cũng không rời tầm mắt đi đâu.

Thấy sự lo lắng trong ánh mắt nàng, Thái hậu bông lại vui vẻ. Nàng như vậy chứng tỏ cũng không phải cãi nhau to gì với Minh Nhi, vẫn là nên cho chúng nó có khoảng thời gian riêng.

- Được rồi! Thái tử cũng không sao. Giờ tất cả lui xuống để Thái tử phi chăm sóc cho Thái tử. - Nói đến lại quay ra dịu dàng nắm tay nàng - Ta giao Minh Nhi cho con.

Uyển Nhã cố gắng, gật đầu cái nhẹ rồi lại trầm tư nhìn hắn ở trên giường.

Vương Huyền Trân thấy thế nổi cơn ghen lên nhưng vẫn giả giọng tao nhã:

- Thưa Thái hậu, Thái tử phi chân tay vụng về sợ sẽ làm Thái tử lâu khỏi. Chi bằng để...

Lời nói chưa xong nàng ta đã bị Thái hậu lên giọng dọa nạt:

- Từ khi nào Vương Trắc phi lại muốn chống đối ai gia vậy? Lui xuống đi.

Ả không làm gì được đành ôm cục tức, từ từ lui xuống. Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng cũng cùng Thái hậu đi ra khỏi phòng sau cùng. Rốt cuộc cả phòng cũng chỉ còn lại nàng và hắn.

Nàng dùng giọng lạnh nhạt, sai bảo nô tì đi lấy khăn và nước ấm mang lên. Sau đó tự mình vén tay áo lên lau người cho hắn, động tác rất ôn nhu. Lý Khắc Minh sốt cao, người nóng bừng bừng mê man gọi tên:

- Nhã Nhi... Nhã Nhi! Đừng đi... đừng đi.

Mấy lời đó cứ thế chui thẳng vào tim nàng, làm nó nhức nhói điên đảo. Cuối cùng không kìm được nước mắt nàng rơi lã chã, nắm lấy tay hắn trấn an:

- Ta ở đây! Ta sẽ không đi, không rời khỏi chàng!

Tuy mê man nhưng dường như mấy lời nói của nàng,hắn nghe đều hiểu. Không còn cựa quậy, nắm thật chặt tay nàng ngủ thiếp đi.

Nàng cũng để yên cho hắn nắm, cắn môi lòng bộn bề suy nghĩ: Sao chàng không tin ta chứ? Để đến bây giờ làm ta với chàng thành ra như thế này... có đáng không?
Bình Luận (0)
Comment