Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 30

Dân chúng phủ Tây Lam đã tập trung hết dưới cửa thành. Ai nấy đều nghi ngờ không hiểu rồi mọi chuyện sẽ ra sao.

- Nghe Chấn Phong nói, hôm nay người đến đây chính là Thái tử cùng Thái tử phi. Không biết mọi chuyện rồi sẽ thế nào đây.

- Bà suy nghĩ thế nào ấy chứ... người như bọn họ sống trong sung sướng quen rồi thì nghĩ gì đến bọn đói nghèo như chúng ta. 

- Mấy bà cứ chờ xem đã! Người ta tập trung mình ra đây chắc hẳn có lý do của họ. 

Đợi một lúc thì Tạ Uyển Nhã cùng Lý Khắc Minh đi ra đứng trước tường thành. Dân chúng nhìn thấy liền ra sức gào thét:

- Thái tử.... Mau phát tiền cứu tế cho chúng tôi. Nhà chúng tôi sắp chết đói cả rồi! 

- Đúng vậy. Con tôi chúng nó còn chưa được ăn no nưa. Triều đình các người làm kiểu gì vậy? 

Uyển Nhã thấy tình hình hỗn loạn, một bước đi lên trên để mọi người nhìn thấy rõ mặt mình, cất tiếng nói to:

- Mọi người xin hãy chú ý lời ta nói sau đây. Mặc dù có thể ta chỉ là một Thái tử phi mới sắc phong nhưng cũng không có nghĩa là ta không hiểu chuyện. Ta không sống như cách các vị sống nhưng không có nghĩa ta sẽ không thấu hiểu nỗi khổ của các vị. Triều đình không hề như các vị thấy là bỏ mặc dân chúng, là chỉ lo hưởng thụ. Nếu như lời các vị nói vậy ta, Thái tử và các vị tướng còn ở đây làm gì? Tại sao Thái tử lại phải đích thân đến vùng đất xa xôi này, ta nghĩ chắc các vị cũng sẽ hiểu. 

Người dân nghe lời nàng nói cũng thấm thía, từ từ im lặng. Nàng chờ đến khi thực sự im lặng rồi mới tiếp lời: 

- Thứ nhất ở đây ta muốn nói, việc để dân chúng đói khổ không bao giờ là ý muốn của Hoàng thượng. Từ trước đến nay ai cũng có thể thấy rằng Ngài rất yêu thương dân. Có lẽ các vị không biết rằng Hoàng thượng buổi thiết triều nào vấn đề đầu tiên mà ngài quan tâm chính là dân chúng. Nhưng ta nghĩ chắc phải có trục trặc gì đó nên việc chuyển tiền cứu tế đến đây mới bặt vô âm tín. Dù là như vậy nhưng các vị cũng đừng nên bạo loạn. Bạo loạn không giúp được gì cả. Nó chỉ làm cuộc sống của chúng ta thêm khó khăn thôi! Còn việc thứ 2, thực ra lần này thân chinh đến đây, Thái tử không hề mang theo đồ cứu tế. Không phải vì ngài không muốn giúp các vị mà là vì ngài chưa hay biết về cuộc sống nơi đây. Dù thế nhưng khi nãy, Thái tử đã nói với ta rằng: Hãy mở kho lương, phát cứu tế một phần cho dân để họ có thể vượt qua cơn đói. Vậy các binh sĩ? Các anh có bằng lòng vì những người nơi đây mà giảm bớt phần ăn của mình không? 

Nghe nàng hỏi, những người binh sĩ mệt nhọc ở dưới cùng cất tiếng hô vang:

- Bằng lòng! Bằng lòng thưa nương nương! 

Uyển Nhã thấy mọi chuyện theo hướng tiến triển tốt, vui vẻ gật đầu. Nàng sai người đi lấy một nữa số lương thực mà đại quân mang theo còn mình cùng Lý Khắc Minh đi xuống. Họ bày một cái bàn, để thúng đồ ăn bên cạnh. Đồ ăn của binh sĩ vốn rất thanh đạm, chỉ đơn giản là mấy cái bánh. Vương Sỹ Anh ở trên thành hô vọng xuống:- Mọi người. Hãy xếp hàng đến lấy đồ ăn tiếp tế. 

Người dân thấy có đồ ăn liền tấp nập đứng xếp hàng. Lý Khắc Minh cùng nàng đứng phát tiếp tế một cách rất thân thiện làm ai đến nhận cũng có hảo cảm. 

Chấn Phong ở một bên đứng nhìn cử chỉ của nàng và Lý Khắc Minh. Hắn cứ tưởng người hoàng tộc đến nơi đây chỉ để đàn áp, để bóc lột họ thêm. Đợt trước trong cung cũng có người đến nói là để thăm dân. Nhưng đến rồi nhìn qua loa dân một chút rồi lại biến mất. Tiền mang đến liền bị Thái thú cướp hết, dân chúng không thể được một đồng nào mặc dù biết rằng vốn dĩ đó là của mình. 

Tạ Quang Thiếu thấy hắn cứ ngồi một góc bèn lấy cái bánh đưa ra cho hắn:

- Này! Ăn đi. Chắc lâu rồi ngươi cũng chưa ăn gì. 

Chấn Phong chần chừ, nhận lấy bánh từ tay Quang Thiếu. Đúng là nhiều ngày vì lo làm chủ mọi người đứng lên nổi dậy mà hắn chưa được miếng nào vào bụng. 

- Ngươi có cần đem thêm bánh về cho cha mẹ hay huynh muội gì không? Ta lấy cho? 

- Không cần! Họ chết rồi! Giờ nhà ta chỉ còn mình ta thôi. 

Quang Thiếu hơi sững người, nhìn hắn bằng ánh mắt có phần khó hiểu. Hắn cũng không ngần ngại kể ra tất cả:

- Cha ta vì đi chiến trường mà chết. Còn mẹ và em gái ta là vì quá đói quá nghèo không còn gì để ăn nữa nên sinh bệnh. Em gái ta năm nay vừa tròn 8 tuổi, không chịu được lâu nên qua đời. Mẹ ta vì quá thương con không lâu sau cũng ra đi. Lúc ta đi làm ăn trở về thì mới hay mẹ và em đã mất, hỏi bà con lối xóm thì họ nói như vậy.

- Ta thấy trong phủ kia cũng khá tiện nghi. Sao các ngươi không khiếu lên Thái thú? 

- Khiếu nại? Như thế chẳng phải tự chui mình vào đường chết sao? Thái thú ở đây có bao giờ coi người dân ra gì. Chúng xuất ngày viện hết cớ này đến cớ khác để lấy tiền dân chúng. 

Lý Khắc Minh tình cờ đi ngang qua, nghe được mọi việc:

- Nếu vậy... ngươi có muốn đi cùng ta về kinh thành? Làm một trợ thủ đắc lực của ta. 

- Thái tử! - Tạ Quang Thiếu hướng hắn, cúi đầu hành lễ. 

Lý Khắc Minh đến gần hơn, vẫn lạnh lùng hỏi:

- Sao? Đi cùng ta? Khi nãy giao đấu ta thấy võ công của ngươi cũng không tệ. 

- Thái tử đây là đang thương hại ta sao? 

- Ta trước giờ chưa hề biết thương hại ai. Muốn ngươi theo ta là vì cần ngươi bảo vệ một người chứ không như ngươi nghĩ.

- Bảo vệ? Ai? - Chấn Phong hỏi. 

Lý Khắc Minh khẽ cười, ánh mắt đảo về phía ai đó. 

Tạ Uyển Nhã đang phát tiếp tế bỗng nhiên hắt xì một cái: Kì Lạ! Ai nhắc đến mình sao?

Sau vài giây nàng lại tiếp tục nở nụ cười trên môi đem bánh ra phát cho từng người một. Thực ra làm cái này cũng giống như thể làm tình nguyện ở hiện đại ấy. Lại trở lại với 3 người đàn ông này, Chấn Phong nhìn Lý Khắc Minh với ánh mắt khó hiểu. Trong hoàng cung hắn đâu thiếu người, tại sao lôi cả người mới quen biết vừa đây làm thị vệ thân cận cho nương tử hắn? Không sợ chàng sẽ giết cô nàng đó sao?

Lý Khắc Minh vốn hiểu điều hắn đang nghĩ, vừa cười vừa trả lời:

- Ngươi là người ngoài, không hiểu chuyện trong cung cũng phải. Chắc ngươi cũng biết lòng dạ đàn bà ra sao. Vậy ngươi nghĩ xem, người trong cung liệu còn có ai an toàn. Với lại ta cảm thấy ngươi cũng không phải loại người vì tiền mà bán rẻ nhân cách của mình. 

Nghe xong Chấn Phong có chút suy nghĩ. Lý Khắc Minh nhìn về một hướng khác thong thả giải thích:

- Nói thật với ngươi, lần này cho nàng ấy ra chiến trường ta cũng chẳng hề muốn tí nào. Nhưng nếu không làm vậy, để nàng lại trong cung chẳng khác nào để miếng thịt trong chuồng hổ đói mấy năm rồi kêu chúng không được ăn vậy! Ta thì đi suốt ngày, bên cạnh nàng người đáng tin chỉ có một tì nữ nên ta muốn nhờ ngươi thay ta bảo vệ nàng. Sao? Có thể không?

Chấn Phong vẫn lưỡng lự không biết nên thế nào thì Uyển Nhã từ đằng xa đi lại, khoác lấy tay Lý Khắc Minh dịu dàng hỏi:

- Mọi người ở đây chơi gì vậy? Cho ta chơi với! 

Lý Khắc Minh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng:

- Phát song rồi à? Có mệt không? 

- ừm không! Chỉ là hơi nóng một tí thôi! - Uyển Nhã lắc đầu cười vui vẻ. 

- Ta với nàng đi ra đây một chút. 

Lý Khắc Minh vừa định kéo nàng đi thì Tạ Uyển Nhã khựng lại:

- Không phải hai người đang nói chuyện sao? 

- Hắn nói mai sẽ trả lời. Đi thôi! 

Tạ Uyển Nhã bị kéo đi nhưng vẫn nghịch ngợm vẫy tay chào lại hai người đang đứng lại. Chấn Phong có chút bất ngờ, hình như nàng rất giống tiểu muội hắn hồi xưa. Giống nó cái thời nó vui vẻ tiễn anh đi xa, giống nó cái hồi nó nghịch ngợm. Lòng Chấn Phong bỗng nổi lên một cảm giác thương nhớ. Nhớ về cái cảnh nhìn di ảnh nó trên bàn thờ, nhớ về lúc ra nấm mộ bé nhỏ của nó. Chắc hắn nó mong huynh nó về lắm. 

- Có phải nhớ về tiểu muội mình hồi xưa không?

Chấn Phong vẫn không ngẩng đầu lên, Tạ Quang Thiếu lại tiếp tục chia sẻ:

- Thực ra khi ta đi lính về thì biết tin biểu muội ta mất trí nhớ. Ta cũng rất sốc khi tất cả mọi kỉ niệm của ta với nó hồi xưa đều biến mất cả. Nhưng thật may mắn khi ta vẫn còn nó. Trên đường đi lính trở về, có một thầy bói nói với ta rằng muội muội ta đã chết. Mặc dù lời nói đó đúng là mê tín nhưng.. trong lòng ta rất lo sợ. Cho đến khi về đến phủ, nhìn thấy nó vẫn đi lại bình thường ta mới khẽ thở phào. Muội muội ta từ khi sinh phàm thân thể vốn đã yếu đuối nhưng luôn luôn nghịch ngợm hiếu động. Ta luôn là người bảo vệ túc trực bên muội ấy. Nhưng từ khi muội ấy vào cung ta không thể bảo vệ muội ấy. Chỉ từ binh lính hầu cận mà trông ngóng tin tức. 

- Tại sao ngươi  không vào cung?

- Quốc có phép tắc, gia có gia quy. Trong cung cũng vậy, không phải cứ muốn là được! Vì vậy ta chỉ có thể hi vọng nó sẽ tự bảo vệ được bản thân mình thôi. Rồi lần trước cả nhà ta được vào cung thăm nó, nhìn bộ yếu ớt cùng sắc mặt nhợt nhạt của nó, thật sự ta muốn chạy đến mà xin hoàng thượng để ta đón nó về nhà. Nhưng muốn thì vẫn chỉ là muốn thôi, ta vẫn chỉ hi vọng nó sẽ được bảo vệ bởi thái tử.

Chấn Phong nghe lời tâm sự chân thành của Quang Thiếu nhận ra rằng đây cũng chính là tình yêu mà hắn dành cho tiểu sư muội quá cố. Hắn quyết định mình sẽ thử đi chuyến này xem sao, dù gì cũng ở đây hắn cũng chẳng còn ai mà nương tựa. 

--- tớ là giải phân cách đáng yêu ---

Nhờ bồ câu đưa thư nên lương thực nhanh chóng được đưa đến. Vì muốn chắc chắn lương thực được đưa đến tận nơi nên Lý Khắc Minh và Tạ Uyển Nhã phải ở lại chờ đến khi lương thực đến mới rời khỏi. Vì để duy chì cho dân làng qua nạn đói, số lương thảo cũng không đủ để đi tiếp. 

Uyển Nhã mấy ngày qua làm quen với dân làng, được rất nhiều người yêu quý. Nàng cũng không ngại bẩn không phân biệt thấp hèn, cùng chơi với đám con nít, cùng xuống bếp nấu ăn với những người phụ nữ. Dân làng ở đây ban đầu cứ nghĩ rằng cô muốn lấy lòng Thái tử nên mới đối xử tốt với họ. Cho đến khi nhìn ra sự sủng ái của Thái tử dành cho nàng mới hay nàng là thật tâm với bọn họ. Suốt mấy ngày ở lại đây, nàng cùng dân làng như hòa thành 1 đại gia đình. 

Nhưng cái ngày phải trở về kinh thành cũng đến. Lúc chuẩn bị xuất phát, Lý Khắc Minh mới chợt nhớ lại rằng lương thảo đã gần cạn. Không biết làm thế nào thì nghe tin dân chúng đã đưa sắn đồ ăn thức uống đến. Cả Lý Khắc Minh và nàng đều ngạc nhiên:

- Đây là..?

- Thưa Thái tử phi, biết được toàn quân thiếu lương thực nên mỗi nhà trong chúng tôi đều trích ra để giúp đoàn quân trở về. Mấy ngày qua chân thành cảm ơn Thái tử cùng Thái tử phi đã ở lại giúp đỡ ngôi làng nghèo nàn này. Tôi- cái người già nhất ngôi làng này thay mặt mọi người trong làng cảm ơn các vị. Mong rằng Thái tử cùng Thái tử phi sẽ mãi mãi hạnh phúc cùng nhau trị vì đất nước này bình an.

Lý Khắc Minh cười, gật đầu còn Tạ Uyển Nhã lại có hơi ngập ngừng:

- Nhưng nếu đưa lương thực cho bọn ta vậy... các vị sẽ ăn gì?

Một người phụ nữ trung niên đứng ra giải thích:

- Nương nương! Cách nấu ăn cách bán hàng cách trồng cây người dạy chúng tôi đâu thể bỏ không? Người yên tâm! Chúng tôi nhất định sống tốt.

Lúc đó, trẻ em trong phủ đều tụ tập ở trước mặt nàng, tay mỗi đứa cầm mội bông hoa với với để đưa cho nàng. Sau cùng có đứa tầm 4-5 tuổi phụng phịu nhìn nàng khóc nức nở:

- Thần... thần tiên tỉ tỉ... tỉ nhất định... nhất định phải... trở lại. Nếu.. nếu huynh ấy... huynh ấy bắt nạt.. bắt nạt tỉ... Tiểu Thập sẽ... đánh đòn huynh ấy!

- Đúng vậy.... Bọn đệ sẽ... là hoàng tử... bảo vệ công chúa tỉ tỉ.

Nhận được lời bộc lộ dễ thương từ bọn nhóc, Uyển Nhã không cần lòng được vui đến rơi nước mắt:

- Được! Tỉ sẽ trở lại!

Dân làng lại nhao nhao lên:

- Phải đấy! Nương nương, nếu Thái tử bắt nạt người cứ quay lại đây với chúng tôi.

Nàng chưa biết nói sao liền bị một vòng tay từ phía sau ôm nàng vào lòng mạnh dạn thông báo:

- Nhất định không! Ta sẽ làm mọi thứ để Thái tử phi ở bên cạnh ta!

Bịn rịn chia tay một hồi, Uyển Nhã cùng Khắc Minh xuất phatd trở về kinh thành. Trên đường đi, nàng vội vàng lau hết nước mắt đi nhưng nào ngờ vẫn không kìm nén được. Lý Khắc Minh đành đùa cợt:

- Lấy hết lòng dân của ta mag nàng vẫn khóc được sao?

Uyển Nhã bật cười, xụt xịt:

- Chàng thôi đi! Có thấy ta đang khóc không? Không dỗ còn ở đó mà đùa cợt!

Hắn cố ý ghì chặt nàng trong lòng, cười:

- Vì nàng khóc ở trong lòng ta trông rất đáng yêu!

----

#lề: mấy nàng đọc truyện thì vote cho tớ nhé để khích lệ tớ viết truyện nha:* tiện thể hỏi ý mấy bạn xem có nên viết truyện hiện đại k ^^ coment cho tớ ý kiến nào -^-!!
Bình Luận (0)
Comment