Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 32

Uyển Nhã nhìn mũi dao đâm xuống, nhất thời trong đầu nghĩ: “ Vậy là... lại một lần chào hỏi Thiên Vương rồi! “ Nàng nhắm mắt như thể chờ đợi điều đó xảy ra. Nhưng vẫn không thấy gì, không đau đớn cũng không có thứ gì đụng vào người nàng. 

Đến khi mở mắt ra mới phát hiện, Chấn Phong đã đỡ cho nàng một dao ở cánh tay. Nhưng có lẽ vì hắn thường xuyên luyện công nên vẫn có đủ sức để đạp ả kia một chưởng làm ả ngã xuống đất còn phụt ra cả máu tươi. Chấn Phong vẫn không ra vẻ gì đau đớn, hắn đứng sang một chờ người đến. 

Từ xa Lý Khắc Minh cùng Tạ Quang Thiếu đã nhìn thấy nàng. Lý Khắc Minh nhanh chân một bước, chạy đến ôm lấy nàng:

- Nhã Nhã? Nàng không sao chứ? 

Sắc mặt nàng nhợt nhạt, dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gượng nói không sao. Lý Khắc Minh nhận ra trên vai nàng chảy máu rất nhiều, lòng không khỏi lo lắng ôm nàng vào lòng liên tục nói:

- Nàng không sao! Nhất định không sao! Cố gắng chịu đựng một chút! Chỉ một chút thôi! 

Uyển Nhã yếu ớt nhìn hắn, mắt có vẻ đã sụp xuống. Nàng cười nhẹ bảo:

- Khắc Minh! Ta buồn ngủ quá! Ta sắp không chịu được rồi! 

- Không! Nàng không được ngủ! 

Giữa lúc mọi người đều đang để ý về nàng, Vương Kim Liên không biết gượng dậy từ khi nào. Ả rút trong người 3 cây châm độc phóng về phía nàng. Duy chỉ có Tạ Quang Thiếu để ý, lao người ra đỡ thay nàng:

- Cẩn thận! 

Uyển Nhã ngước lên, nhìn thấy Tạ Quang Thiếu đang che trước mình đổ xuống, miệng còn phun ra một ngụm máu tươi. Trước mắt Uyển Nhã thế giới như đang đổ sụp, nước mắt không biết khi nào đã tuôn ra ướt đẫm hai gò má. 

Ngay sau hành động của Vương Kim Liên, Chấn Phong dùng kiếm một nhát giết chết ả. Lý Khắc Minh đưa nàng lại gần Tạ Quang Thiếu để xem xét tình hình. Uyển Nhã dùng hết sức lực của mình để hét lên:

- Mau... Mau đi tìm người cứu đi! 

Tạ Quang Thiếu nhìn vào vẻ mặt Lý Khắc Minh, hiểu ý của hắn. Quang Thiếu mỉm cười nhẹ nhàng:

- Không cần! Không kịp đâu! Là châm độc. 

Trong đầu Uyển Nhã như thể xét đánh, nàng hất cánh tay đang ôm mình của Lý Khắc Minh ra, mặc cho vết thương kia đau nhức đến tột cùng. Nàng lê bước đến bên cạnh người anh trai trong trí óc, người anh trai duy nhất của nàng. Uyển Nhã cười như vui vẻ lắm:

- Huynh nói cái gì vậy!  Ngốc nghếch! Huynh của ta sao mà chết được! 

Quang Thiếu nhẹ nhàng đưa bàn tay vẫn còn dính máu của mình xoa đầu nàng:

- Ừ! Huynh muội không chết! Chỉ là... không thể bên muội nữa! 

Nước mắt Uyển Nhã từ nãy tới giờ vẫn không ngừng tuôn rơi, miệng vẫn cứng ngắc:

- Đừng nói nữa! Ta đưa huynh về chữa trị! 

- Nha đầu! Muội đừng ngốc nữa! Lo cho vết thương của mình đi! Ta.. không sao!- Huynh nói cái gì thế? Không sao là sao? Tại sao huynh phải nằm đây! Tại sao phải đỡ châm cho ta? Huynh nghĩ như vậy ta sẽ vui à? Tại sao?

Quang Thiếu vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ, dịu dàng nói:

- Vì muội là muội muội của ta. 

Cái giây phút ấy, lòng nàng trống rỗng, không còn một chút cảm xúc nào cả. Mọi người đều im lặng, nhìn nàng và Quang Thiếu. 

Có lẽ chất độc phát tác, Quang Thiếu lên cơn co giật phun ra rất nhiều máu. Uyển Nhã khóc nấc, ôm lấy Quang Thiếu:

- Huynh! Huynh sao thế? Không thể như thế được! Mau cứu huynh ấy đi! Mấy người đứng đó làm cái gì? Không thấy ta nói sao?

Quang Thiếu dùng chút sức lực cuối cùng của mình, ôm lấy nàng:

- Nhã Nhã! Sau này nếu không còn ta cũng đừng yếu đuối! Ta sẽ ở thế giới khác mà dõi theo muội!... Nhã.. Nhã Nhã nhà chúng ta... phải.. phải.. sống tốt... nhé! 

Lời vừa dứt, cánh tay đang ôm lấy nàng cũng buông thõng xuống. Uyển Nhã buông Quang Thiếu ra, lay lay người:

- Huynh! Huynh! Huynh làm gì vậy? Đây không phải lúc đùa đâu! Mau dậy đi! Chúng ta còn trở về nữa! Huynh còn nằm đó ta sẽ không chơi với huynh nữa đâu.

Nàng cứ lay, tay cầm áo Quang Thiếu lay mãi lay mãi. Nhưng dù có lay đến đâu người kia cũng mãi không tỉnh. Nàng hét lên, cố gắng làm người đang nằm đó phản ứng:

- Huynh! Huynh có nghe ta nói không? Huynh mau dậy đi! Mau dậy đi! 

Lý Khắc Minh ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy nàng an ủi:

- Nhã Nhã! Để huynh ấy đi thôi! Ngoan nào! 

- Không! Không thể như thế được! Không thể được! 

Nàng lại một lần nữa bò về phía Quang Thiếu, nước mắt không thể ngừng rơi:

- Huynh! Đừng chết! Đừng chết được không! Ta hứa sẽ làm tất cả! Ta sẽ mạnh mẽ mà! Ta nhớ ra huynh rồi! Huynh! Đừng chết! Đừng đi! Huynh bảo sẽ bảo vệ ta cơ mà? Sao giờ còn nằm đấy? Huynh không thấy ta bị thương sao! Mau dậy đi! Cha đang chờ ta và huynh về đó! Huynh! Nói gì đi! 

Mặc cho nàng khóc đến đâu, gào thét đến đâu, người nằm đó vẫn chỉ có thể nằm im. 

Nàng không còn trụ vững, ngất đi bên cạnh thi thể của chính người anh trai, người mà nàng có được khi đến thế giới này. 

---

- Nhã Nhã! Muội xem ta có gì này! 

Nghe theo tiếng gọi, nàng quay đầu nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Là Quang Thiếu! Huynh ấy đang gọi nàng. 

Nàng không kìm được vui sướng, chạy về phía người đó:

- Huynh không sao chứ? Vẫn khỏe đúng không! May quá! Ta tưởng sắp mất huynh rồi! 

Quang Thiếu vẫn không nói gì, chỉ cười. Lát sau thì đưa vào tay nàng một miếng ngọc bội:

- Ta phải đi rồi! Muội... ở lại nhớ phải mạnh mẽ lên. Ta... ta chỉ có thứ này cho muội thôi! Khóe mắt nàng lại thêm một lần nữa đỏ hoe, giọng ngập ngừng: 

- Huynh? Huynh đi đâu vậy? Đừng có đi! Ở đây với ta đi! Đừng đi! 

Nàng cố gắng nắm chặt tay của người đó, nhất quyết không buông ra. Nhưng bằng cách nào đó, huynh ấy vẫn rời xa. Ngày càng một xa. Rồi để bây giờ, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng vọng vang vảng bên tai: Muội phải sống tốt! Ta vẫn bên muội! Đừng buồn! 

Nàng choàng tỉnh dậy, miệng gọi:

- Quang Thiếu! Huynh đâu rồi?

Lý Khắc Minh đang ngồi bên cạnh giường của nàng thấy nàng tỉnh dậy mừng rỡ, ôm lấy nàng:

- Nhã Nhã! Nàng tỉnh rồi. Mấy ngày qua nàng hôn mê không tỉnh, vết thương cứ làm nàng sốt lên sốt xuống. Ta cứ tưởng mất nàng rồi. Tạ ơn trời! Nàng không sao! 

Uyển Nhã quả thật có cảm thấy đau nhức ở phía vai nhưng nàng đẩy hắn ra,bằng  nụ cười nhợt nhạt hỏi hắn:

- Quang Thiếu... huynh ấy... sao rồi? Có.. có khỏe không? 

Lý Khắc Minh hơi điếng người trước câu hỏi của nàng, cúi đầu im lặng không nói gì. 

- Chàng làm sao thế? Có nghe ta nói gì không? 

Hắn vẫn vẻ mặt đó, ôm lấy nàng vào lòng:

- Nghe ta nói! Nàng phải bình tĩnh! 

- Chàng... nói vậy là có ý gì? 

Hắn lặng thinh một hồi rồi mới từ từ nói ra:

- Huynh ấy.. đi rồi! Nàng... đừng giày vò mình nữa! 

Tạ Uyển Nhã hiểu cái chữ “đi” trong câu nói của hắn là gì. Nàng khẽ cười, hóa ra biện pháp nói giảm nói tránh cũng được dùng tốt đấy nhỉ? Nước mắt nàng vẫn rơi, rơi mang theo một nụ cười đau đến nhói lòng. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra:

- Ta muốn về phủ với mẫu thân.

- Ta đã chuẩn bị sẵn cho nàng rồi. Kiệu đang chờ ngoài thành. Để ta bế nàng đi. 

- Không cần, ta... 

Lý Khắc Minh không để nàng nói thêm lời nào, cứ thế bước đến bên bế bổng nàng đi ra khỏi cửa cung Nguyệt Hà. Uyển Nhã trong lòng cũng không có tâm trạng mà cãi nhau, chỉ nằm im gục đầu bên ngực hắn. 

Di chuyển dần dần cũng đến cửa Tạ phủ. Vẫn là Lý Khắc Minh bế nàng vào. Suốt cả dọc đường, hắn không nỡ để nàng vào kiệu liền bề nàng lên ngựa cùng mình. Nàng từ khi tỉnh dậy đến giờ, chỉ hỏi mấy câu rồi không nói không cười. 

Bước vào Tạ phủ, cả không khí đau thương bao trùm. Bàn thờ khói hương vẫn nghi ngút, ai cũng mang một tâm trạng tệ đến lạ lùng. Tạ phu nhân đã ngã bệnh từ mấy ngày trước chỉ có Tạ lão gia là còn trụ vững. Uyển Nhã nằm trong lòng Khắc Minh nhìn hình ảnh buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cha mình, không kìm nổi nước mắt, vang lên một tiếng:

- Cha? 

Tạ lão gia đang thẫn thờ trước bàn thờ của chính con trai mình, nghe tiếng con gái bỗng bằng một vẻ hiền từ mà đi đến bên cạnh nàng. Lý Khắc Minh để nàng xuống nhưng vẫn đi đằng sau theo dõi nàng, sợ nàng sẽ ngã lúc nào không hay. Uyển Nhã chạy đến ôm lấy người cha già, cảm nhận rõ sự suy sụp của cha. Tạ Quang Lục vẫn không khóc, nước mắt ông từ ngày hay tin con trai mình mất vẫn chưa rơi một giọt nào. Không phải vì không đau mà là quá đau để có thể diễn tả bằng nước mắt. 

- Con gái ngoan! Đừng khóc! Huynh con nhìn thấy sẽ không vui đâu. 

Uyển Nhã khóc nấc lên, không nói lên lời, chỉ vùi mặt vào vai cha mà khóc. Nàng lại thêm một lần nữa mất đi người thân, mất đi người mà nàng yêu thương. Cái cảm giác ấy đau mà chẳng thể nói lên lời. 

- Nhã Nhã? Là con sao...?

Nàng ngẩng mặt lên, hình ảnh người mẹ hốc hác, mặc đồ trắng đôi mắt đỏ hoe từ từ đi về phía nàng. Bà thậm chí còn không đi nổi khi không có sự giúp đỡ của a hoàn trong phủ. Uyển Nhã buông cha ra, đi về phía bà, ôm lấy bà. Lại một lần nữa, nước mắt trào ra giống như một người đang mất đi tất cả. 

Lý Khắc Minh nhìn nàng đau khổ như vậy, lòng bất an vô cùng tận. Nàng đúng là rất yếu đuối nhưng lần này có vẻ là đã quá sức chịu đựng với nàng. Hắn không biết rồi sẽ phải làm sao để giúp nàng vượt qua đây? 

Nàng ở bên mẹ bằng cái ôm của bà mà thấu hết sự đau khổ của bà. Cái nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Biết làm sao đây? Có lẽ mất mát này là để trừng phạt nàng chăng? Nàng tự hỏi rằng có phải mình đã gây ra lỗi lầm gì nghiêm trọng không mà giờ những người nàng yêu thương cứ vậy mà từ từ.. từ từ rời bỏ nàng. 

Nên khóc hay nên cười đây? Cảm xúc giờ biết nói làm sao khi nhìn bài vị của chính người mà vừa mới bảo vệ nàng mới đây? Thế mới hiểu nếu không trân trọng người bên cạnh mình thì sẽ mất đi lúc nào không hay. Để đến khi mất rồi có khóc có buồn có thương tâm bao nhiêu thì cũng là mất mà thôi. 

Trong giây phút, từng cử chỉ từng hình ảnh của người anh trai kia lại hiện lên bên trong trái tim nàng. Toàn là những lời yêu thương giờ lại biến thành hàng loạt mũi tên để đâm vào bên trong trái tim đang rạn nứt của nàng.

Nhớ đến cái xoa đầu mà người đó vẫn hay làm. Nhớ đến nụ cười ánh mắt, nhớ đến sự bảo vệ ân cần mà người đó dành cho nàng. Nhớ đến cái lần đầu tiên đầy lạ lẫm khi nhìn thấy nhau. 

Nhưng nhớ vẫn chỉ là nhớ, tất cả chỉ là nhớ... Một thứ rất mơ hồ làm cho con người ta khi chìm sâu vào rồi bỗng có cảm giác lạc lõng, bơ vơ. 
Bình Luận (0)
Comment