Nàng hớt hải nghe theo lời của Chấn Phong và Kim Ngân chạy theo hướng vườn hoa. Chạy rất nhanh, nàng chạy với tất cả sức lực của mình. Uyển Nhã vừa chạy miệng vẫn không ngơi nghỉ:
- Chàng nhất định không được có chuyện gì! Nhất định thế! Nhất định không được!!!
Mải mê đến nỗi đến gần vườn hoa nàng bị một bóng đen bịt miệng, kéo đi. Nàng vùng vẫy khỏi vòng tay người kia,hắn liền ôm lấy nàng. Nàng chợt nhận ra vòng ôm quen thuộc đó.
- Nhã Nhi! Là ta!
Lý Khắc Minh để nàng im lặng trong vòng tay hắn rồi mới bỏ nàng ra. Hắn xoay nàng về phía sau đã được trang trí công phu bằng nến.
Uyển Nhã có phần khó hiểu, định mở lời hỏi thì bị ngón tay của hắn chặn ở môi.
- Đừng hỏi gì cả. Xem ra có gì cho nàng nhé!
Nàng bất tri bất giác nghe theo hắn, quên quấy cái chuyện giận dỗi mới vừa nãy thôi.
Lý Khắc Minh cười, nụ cười đẹp dịu dàng mang theo cả nét cưng chiều. Hắn cầm cây sáo, đứng trước mặt nàng ngân lên những nốt nhạc thanh thoát.
Uyển Nhã chợt hiểu ra, lần trc là nàng dọa ốm hắn giờ là hắn dọa chết nàng. Tên này không những lấy được gốc mà còn lãi nữa.
4 mắt nhìn nhau không rời cảnh tượng đơn giản mà ấm áp. Nàng khẽ cúi mặt, lau đi giọt nước mắt hạnh phúc của mình. Bằng kinh nghiệm học sáo của mình nàng thừa biết âm sáo của Lý Khắc Minh không chuẩn hay nói cách nặng nề là khó nghe. Nhưng nó lại khiến nàng vui hơn cả 1 người thổi sáo chuyên nghiệp.
Lý Khắc Minh thổi sáo xong, bạc môi cong lên đắc chí hỏi:
- Nương tử? Phu quân thổi sáo đã đủ làm nàng vui chưa?
Hắn tiến dần về phía nàng, hai người chỉ còn cách nhau một bước chân. Nàng dơ tay ngăn hắn lại:
- Đừng tiến đến nữa!
Lý Khắc Minh ngưng bước, nhíu mày hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì... - nàng vừa nói vừa tiến đến chủ động ôm lấy hắn - chàng bước đến bên ta nhiều như vậy hãy để phần bước cuối, ta sẽ bước đến bên chàng. Sau này lỡ cách nhau xa quá, chàng cứ bước, khi nào mệt lại thôi. Còn ta... sẽ bước phần còn lại đến bên chàng. 2 ta cùng bước... vì yêu là phải cùng nhau cố gắng chứ không thể dựa vào một phía.
Nghe mấy lời này, Lý Khắc Minh cưng chiều véo hai má của nàng:
- Ta nghĩ nàng chỉ có cơ hội bước bước cuối cùng. Vì ta sẽ chẳng bao giờ mệt khi bước đến bên nàng.
Lời vừa dứt, hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi nhỏ của nàng. Nàng không kháng cự, cứ thế mà thuận theo hắn. 2 người dây dưa một lúc lâu hắn mới buông nàng ra, tựa vào vai nàng mà thì thầm:
- Uyển Nhã! Sinh nhật vui vẻ! Hép bi bớt đây!
Câu nói cuối của hắn làm nàng bật cười hỏi:
- Sao chàng biết happy birthday?
Hắn nhún vai chỉ vào đầu:
- Trí nhớ của ta rất tốt đấy.
Nàng phì cười nhìn hắn. Đã có một hôm nàng kể cho hắn nghe về chuyện của thế kỉ 21. Trong khi đó có nhắc về sinh nhật của nàng. Thảo nào hôm đó hắn cứ bảo nàng nhắc đi nhắc lại từ happy birthday. Nàng còn dạy hắn cả kí hiệu trái tim chỉ là... chắc hắn quên rồi.
Nàng đang nhớ lại thì hắn mở tay nàng ra, vẽ lên đó hình trái tim bảo:
- Ta yêu nàng!
Lần này Uyển Nhã cảm động thật sự, nhón chân lên ôm lấy hắn, tựa vào vai hắn thủ thỉ:
- Cám ơn chàng vì món quà ý nghĩa này!
Lý Khắc Minh cũng quàng tay, đem thân thể nữ tử bé nhỏ ôm vào lòng.Nàng cũng vòng tay, ôm lấy hắn.
Ở phía xa xa, có 3 kẻ đang dòm ngó cảnh hạnh phúc yên ấm của gia đình nhà Thái tử. Kim Ngân ngồi ở phía dưới cùng bằng ánh mắt long lanh, tay vỗ nhẹ cảm thán:- Ai da! Trên đời này thật chẳng có ai có thể sánh bằng Thái tử! Thái tử chính là độc nhất vô nhị mà! Vừa đại đại soái, lại còn là vua tương lai của một nước. Trẻ tuổi như vậy đã anh dũng vô cùng. Đúng là làm tan nát cõi lòng của thiếu nữ.
Chấn Phong đứng trên cùng có vẻ chột dạ, tầm mắt đưa xuống chỗ Kim Ngân:
- Đâu phải là không thể? Nam nhân bọn ta đầy người có thể làm như thế. Chẳng qua là... cần phải gặp đúng người thì mới...
Kim Ngân chả để ý đến vẻ lúng túng của Chấn Phong, vẫn lắc đầu trề môi dè bỉu:
- Huynh nói thế nghe làm sao được? Kể cả là nam nhân thường thôi cũng chưa chắc cưng chiều vợ mình như Thái tử đâu! Haizzz... nương nương hẳn phúc lắm nên mới có người chồng như vậy!
- Muội nói như vậy chẳng phải tội cho nam nhân bọn ta sao? Nói cho muội biết, nam nhân bọn ta một khi gặp đúng người thì sẽ chả bao giờ phai lòng đâu!
Nhìn 2 người cứ một trên một dưới cãi qua cãi lại, Phù công công ở giữa trồi lên vẻ mặt vô cùng ai oán:
- Ta xin hai người! Đừng nhắc đến chuyện tình cảm nam nam nữ nữ trước mặt một Thái Giám chứ? Trái tim bé bỏng của ta đang rạn nứt vì tổn thương đây!
Kim Ngân với Chấn Phong nhìn nhau sau đó không ai bảo ai cùng vỗ lưng an ủi người đang thút thít khóc kia. Dứt cãi nhau, cả 3 cùng nhìn về phía nơi ánh nến lung linh huyền ảo kia.
- Ế? Người đâu rồi?
Phù công công như thể đã đoán hết, thở dài giải thích:
- Lúc nãy 2 ngươi cãi nhau to như vậy, với cái tai sắc bén nhà Thái tử chả nhẽ không nhận ra? Người ta đi tìm không gian của người ta rồi!
Kim Ngân một bên đầy nuối tiếc, phụng phịu. Phù công công tay phải kéo Chấn Phong tay trái kéo Kim Ngân:
- Đi thôi! Về cung đợi đôi vợ chồng ấy!
Lúc nãy, quả thật Lý Khắc Minh đã sớm biết là có 3 con mèo nhiều chuyện ngồi nghe lén mới kéo nàng chạy đi trong im lặng. Uyển Nhã ban đầu cũng chả hiểu gì cả, cứ hết hơi mà chạy theo hắn không nói câu nào. Đến khi chạy không còn hơi nữa mới xua xua tay:
- Ta... ta mệt lắm... lắm rồi! Không đi nổi đâu!
Ngược lại với nàng, Lý Khắc Minh đến một chút biểu hiện mệt cũng chẳng có, nhìn nàng cười một hồi. Sau đến ngồi trước mặt nàng:
- Lên đi! Ta cõng nàng đi!
Uyển Nhã tay đang ôm ngực thở thấy đột nhiên lại được cõng, chẳng do dự gì mà trèo lên, động tác rất ư trẻ con. Hắn chờ nàng lên hẳn mới đứng dậy cất bước đi.
Nàng được hắn cõng giờ đây nhiều như cơm bữa, vì đơn giản là tối nào vợ chồng nhà bọn họ rảnh là lại cùng nhau đi tản bộ. Uyển Nhã thì lại rất lười, đương nhiên luôn bắt Lý Khắc Minh cõng. Nàng còn lấy cớ là tập luyện thể lực cho hắn nữa.
Lần này khác mấy lần trước là hắn chọn một con đường dài hơn con đường trở về cung. Để có thể bên nàng lâu hơn, ít nhất là đêm ý nghĩa này. Uyển Nhã ở trên lưng hắn, áp một bên má, để đầu tựa lên vai hắn:- Lúc nãy sao chàng lại dắt theo ta bỏ chạy? Có gì à?
- Không có gì. Chỉ là vài ba con mèo nhỏ tò mò lo chuyện bao đồng. Ta ích kỉ, không muốn chúng nghe được chuyện giữa ta và nàng thôi.
- Chỉ như vậy thôi sao? Có thế mà chàng cũng dẫn ta đến chỗ tối um này. Ở chỗ kia nến lung linh đẹp đẽ biết bao... haizzz
Lý Khắc Minh cười, nheo mày hỏi:
- Tiểu nha đầu? Nàng đang tiếc đấy hả? Không sao? Năm sau ta lại làm cho nàng!
- Thật sao?
Thấy bạn nhỏ Uyển Nhã hứng thú như thế, Lý Thái tử cũng gật đầu một cái làm nàng sướng điên lên. Nhưng chợt nghĩ đến chuyện nào đó, nụ cười trên môi nàng chợt tắt, thay vào đó là vẻ mặt băn khoăn. Cảm nhận được sự thay đổi thái độ của nàng, hắn bước chân chậm lại. trầm giọng hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Nàng lặng thinh một lúc lâu, hồi sau mới áp mặt vào lưng hắn, tay ôm cổ hắn chặt hơn, giọng buồn buồn:
- Chàng biết tại sao chiều hôm nay ta đang vui vẻ với chàng tự nhiên lại thay đổi rồi gắt lên không?
- Vì nàng tức ta bởi ta vô tâm, ta không quan tâm đến nàng!
- Không phải! Nếu là như vậy, ta sẽ chỉ ở lỳ trong phòng, chờ đến khi chàng tự động mò đến tìm ta chứ ta không bao giờ đi tìm chàng. - Nàng vừa nói vừa ngẩng mặt lên nhìn hắn.
- Vậy tại sao?
Uyển Nhã nhoẻn miệng cười, từ từ nói:
- Thực ra ta mỗi ngày vắng chàng đều trốn Kim Ngân chạy đến Đông Cung điện xem chàng đang làm gì? Đang ở đâu? Tại sao không đến tìm ta? Ngày nào cũng vậy cho đến một ngày, ta kiên nhẫn chờ ngoài cửa chàng thì thấy một bóng phụ nữ bước ra. Ta còn tưởng mình nhìn nhầm cung của ai đó nhưng khi nhìn lên bảng thì đúng là Đông Cung. Đêm hôm đó về, ta đã nghĩ rằng chàng là Thái tử một nước, đâu thể chỉ ân sủng mình ta và ta cho rằng ta sẽ phải chấp nhận việc chàng có người mới.
Nói đến đây giọng nàng bắt đầu nghẹn lại, hốc mũi hơi cay cay.
- Ta nghĩ mãi nghĩ mãi, cố ép cho bản thân có cái suy nghĩ cao thượng đó nhưng chẳng tài nào được. Ta không thể nào chấp nhận việc người đàn ông mình yêu thương san sẻ tình yêu cho một người phụ nữ khác không phải ta. Chàng nói ta ích kỉ cũng được, nói ta tệ bạc cũng chả sao. Rồi chiều hôm nay ta đến tìm chàng, vì muốn nói cho chàng. Cứ nghĩ chàng sẽ nể tình hôm nay sinh nhật ta chịu ra nói chuyện với ta ai ngờ chàng lại hất tay ta ra mà nói bận việc. Điều đó thật sự làm ta không ngừng được mà muốn rơi lệ ngay khi ấy. Người đàn ông ta yêu lại viện cớ vì nước vì dân mà đến bên nữ nhân khác lại còn lén la lén lút. Ta thực sự đã rất giận, giận đến nỗi chẳng muốn nhìn thấy chàng nữa. Cho đến lúc nãy nghe tin chàng trúng tên độc ta mới tức tốc chạy đến.
- Tại sao giận ta còn quan tâm đến ta?
- Vì sợ mãi mãi mất đi chàng. Chàng bên nữ nhân khác ta không nói gì vì ta biết chàng bình yên nhưng việc mất chàng mãi mãi.... ta căn bản nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến. Giận thì giận thật đấy nhưng lại không nỡ nhìn chàng biến mất.
Uyển Nhã có phần ngừng lại một lúc rồi mới ngập ngừng nói tiếp:
- Khắc Minh? Sau này chàng có thể chỉ có một mình ta được không?
Bước chân Lý Khắc Minh ngừng hẳn lại để nàng có thể nói hết.
- Thực sự ta không nghĩ mình xuyên không tới đây sẽ tốt số mà trở thành Thái tử phi. Vốn chỉ muốn cùng một anh chàng nông dân kết vợ kết chồng mà sống qua ngày. Dù nghèo dù xấu cũng chẳng sao miễn người ấy có một mình ta. Nhưng nay ta là vợ chàng, là Thái tử phi. Chàng lại là Thái tử vừa soái lại vừa tài dũng song toàn. Sau này sẽ có bao nhiêu nữ nhân vây quanh chàng chứ. Ta không cao thượng như mấy vị hoàng hậu khác, không thể chịu được cảnh hậu cung ba ngàn mĩ nữ! Vì vậy sau này chàng đừng có thêm ai được không?
Lý Khắc Minh còn chưa kịp đáp đã bị nàng chặn lời nói thêm:
- Còn nữa, sau này giả sử chàng có chán có ghét có hận ta, cứ nói 1 câu. Không cần thánh chỉ, không cần vàng bạc châu báu không cần nịnh nọt, ta tự khắc sẽ rời đi để chàng hạnh phúc theo cách chàng muốn. Nhưng khi chàng ở bên ta thì đừng dùng vòng tay ôm nữ nhân khác về ôm ta, đừng dùng những lời nói với nữ nhân khác để nói với ta ! Đã bên ta thì chỉ yêu một mình ta đừng gần gũi thân thiết với nữ nhân khác? Chàng làm được không?
Hắn ngước lên nhìn nàng, cười ấm áp:
- Chẳng phải khi rước nàng về, ta đã đồng ý rồi sao? Ta đương nhiên sẽ chỉ có một mình nàng! Nương tử yên tâm! Vi phu sẽ không để ai dụ dỗ.
Lời nói đó của hắn làm nàng vui vẻ bật cười, vuốt má hắn nhẹ nhàng sủng nịnh:
- Được! Phu quân ngoan! Đừng làm ta thất vọng!