Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 9

Buổi đêm trong Hoàng cung -- Ngự hoa viên--

- Ai a đói quá! - Tạ Uyển Nhã ôm bụng ngồi bên cạnh hồ nước. Người nàng tựa vào thành hồ, tay ôm bụng mặt nhăn nhó.

Nhớ lúc nãy, khi nàng đến phòng ăn tất cả đã dọn sạch sẽ không còn hạt cơm nào. Đến khi hỏi cung nữ thì nói là Trương ma ma nói phải ăn đúng giờ, người nào đến sau không có phần. Lòng nàng chỉ muốn chạy đến xé tan xác mụ Trương đó ra nhưng không làm gì được đành ôm bụng đói trở về phòng. Đêm tối như vậy không muốn làm Bảo Nhi lo bèn lặng lẽ lê xác ra ngoài ngự hoa viên ngồi.

Đang nhăn mặt vì đói thì chợt có người đưa ra khay đồ ăn trước mặt nàng. Ngước lên thì thấy Lý Khắc Minh mang vẻ ôn nhu nhìn, Tạ Uyển Nhã đành nhẹ nhàng nhận lấy:

- Cám ơn!

Lý Khắc Minh từ từ ngồi xuống bên cạnh nàng, mắt nhìn hết sức xót xa vén những sợi tóc rũ xuống của nàng lên nhắc nhở:

- Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!

Nhìn cái bộ dạng ăn lấy ăn để của nàng, tâm can Lý Khắc Minh có phần thắt lại. Nếu như Phù công công không suy nghĩ thấu đáo theo dõi sát sao nàng thì sao có thể biết nàng bị bỏ đói như vậy chứ! Cũng may hắn mang đồ ăn đến kịp, chứ nếu nàng có làm sao hắn chắc chắn sẽ chém đầu mấy cung nữ kia!

- Sao ngươi biết... ta chưa ăn gì mà mang đồ ăn đến đây?

Tạ Uyển Nhã ăn xong, mắt có phần cảm kích nhìn về phía hắn.

Lý Khắc Minh quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng cười:

- Người trong cung bọn ta... dĩ nhiên hiểu quy củ rồi!

- Vậy... ngươi đã ăn chưa?

- Ta là tướng... dĩ nhiên sẽ không phải tuân theo như các nàng! - Lý Khắc Minh khẽ xoa đầu, trấn an nữ tử bên cạnh.

Tạ Uyển Nhã cũng cười theo, tựa người vào thành hồ. Lát sau, Lý Khắc Minh lấy trong người ra một lọ thuốc, tay còn lại chìa ra nắm lấy tay nàng. Uyển Nhã có phần giật mình, nhìn chuyển động của hắn:

- Ngươi... ngươi làm cái gì đó?

Lý Khắc Minh lười nhác, lấy thuốc bôi vào bàn tay sưng đỏ của nữ nhân. Bôi song mới quay ra trả lời:

- Tay nàng đẹp như vậy... Ta không muốn nó xấu đi!

Nàng nhìn hắn, mắt có phần rung động. Mãi sau mới nói:

- Ngươi thật tốt!

Lý Khắc Minh khẽ cười, thoáng sau lại ra lệnh:

- Quay ra sau đi! Ta bóp vai cho nàng! Chắc giặt giũ cũng mỏi vai lắm!

- Ngươi biết bóp vai sao? - Nàng trêu đùa, nhìn hắn cũng thuận thế quay ra.

Lý Khắc Minh từ từ đặt hai tay lên vai nàng, theo nhịp đều đặn bóp rất chuyên nghiệp. Vừa bóp vừa kể:

- Hồi trước ta hay bóp vai cho mẫu thân. Tay nghề cũng có thể nói là không tệ!

Tạ Uyển Nhã cười, khẽ dơ ngón tay cái lên tán thưởng:

- Không! Rất hoàn hảo! Không tệ chút nào!

Hắn thấy nàng có vẻ đã đỡ hơn, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên tiếp tục bóp vai cho nữ tử bên cạnh.

---

Sáng hôm nay, nàng vẫn đến phòng giặt. Chỉ có điều hôm nay cung nữ rất đông, không hề giống như hôm qua. Nàng đang ngơ ngác thì một trong số những cung nữ lên tiếng:

- Tạ tiểu thư... cô ra phơi đồ đi! Việc này để chúng tôi lo là được.

Thái độ của mấy cung nữ này khiến nàng có phần choáng ngợp. Sau cũng gật gật đầu vài cái rồi đi đến bên chỗ phơi đồ, làm phần việc của mình.

Sở dĩ đám cung nữ chăm chỉ như hiện nay đều là do Lý Khắc Minh nhúng tay vào. Hắn sai Phù công công đi bảo với đám cung nữ là không được để Tạ Uyển Nhã làm việc nặng nhọc, nếu không đến mạng cũng không còn. Hơn nữa còn nói nếu chuyện bị lộ ra rằng hắn sai như vậy lập tức người nhà họ sẽ không được sống nữa. Mấy cung nữ kia đương nhiên thấy sợ, nghe lệnh song liền thực thi không dám hé răng nửa lời. Cũng không dám nhìn Tạ Uyển Nhã mà trách mắng, sợ rằng sau đó đến tam tộc cũng chẳng còn ai.

Vì thế nên ngày hôm đó cùng mấy hôm sau, Uyển Nhã nàng đều rất thảnh thơi.

---

- Vương tỉ tỉ! Tỉ tài giỏi xinh đẹp như vậy nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Thái tử! - Nữ nhân áo vàng đi bên cạnh Vương Kim Liên nịnh nọt rót mật, cố gắng tạo thiện cảm.

- Đúng vậy đó! Khi được sủng ái rồi, tỉ nhớ chiều cố bọn muội nha! - một nữ nhân áo cam bên cạnh cũng góp lời.

Vương Kim Liên đương nhiên được đà, vênh mặt tự mãn hào phóng nói:

- Tất nhiên! Ta sẽ chiếu cố các ngươi!

Đang đi bỗng gặp Tạ Uyển Nhã. Vương Kim Liên chính là không ưa nàng, bèn cố tình va vào sau đó hét lên:

- Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Mắt mù hay sao?

- Mắt ngươi mù thì có! Chính ngươi va ta trước! - Nàng không phải người hiền! Muốn chơi nàng, nàng sẽ chơi tới cùng!

- Là ngươi va ta trước! Đã sai còn lắm mồm! - Vương Kim Liên chua ngoa, thét lên xong liền giáng một cái tát vào má nàng. Trong số các tú nữ, chỉ có nàng là không sợ nàng ta. Nhân cơ hội đây phải dằn mặt để nàng biết muốn đụng đến nàng ta không phải dễ!

Tạ Uyển Nhã dĩ nhiên không để yên. Ngay sau khi bị tát, nàng liền quay ra đáp lễ ngay:

- Ta không sai! Đừng có tìm cớ gây sự.

Vừa nói xong, nàng liền rảo bước chân đi tiếp. Vương Kim Liên từ nhỏ tới lớn chưa bị ai đánh, nay bị như vậy ôm mặt không can tâm. Nhìn về phía Tạ Uyển Nhã trong lòng thầm thề với trời sẽ cho nàng một bài học!

Tạ Uyển Nhã ngay sau đó liền hất bỏ chuyện này sang một bên, đi về phòng giặt tiếp tục làm việc.

---

- Hôm nay, có phải nàng bị tát đúng không? - Khuôn mặt Lý Khắc Minh trầm xuống, nhìn nàng.

Tạ Uyển Nhã tròn mắt ngạc nhiên, do dự hỏi:

- Sao huynh lại biết? Huynh theo dõi ta sao?

Lý Khắc Minh vẫn không nói gì,chăm chú nhìn nàng. Tạ Uyển Nhã không dấu được, bèn khai thật:

- Cũng không có gì đâu! Chỉ là xung đột tí thôi! Dù sao ta cũng tát lại cô ta rồi! Coi như hòa đi.

- Quay mặt ra đây, ta xem nàng bị làm sao!

Tạ Uyển Nhã rất nghe lời, quay ra đưa mặt cho Lý Khắc Minh xem chỗ bị đánh.

Lực của Vương Kim Liên so với nàng mà nói mạnh hơn rất nhiều. Vì thế nên vết đánh vẫn sưng lên một ít. Hắn sờ vào, lòng như có vết cắt khẽ hỏi:

- Không đau sao?

Tạ Uyển Nhã tuy có đau nhưng vẫn phẩy tay làm bộ:

- Không đau không đau! Bản cô nương bản lĩnh như vậy sao có thể...

Lời chưa dứt ngay lập tức bị nam tử kia kéo vào lòng, ôm chặt lấy. Nàng càng vùng ra hắn lại càng ôm chặt hơn, cuối cùng nàng đành nằm im mặc cho hắn muốn làm sao thì làm.

- Ta xin lỗi!

Trong lúc ôm nàng, hắn từ từ nói ra ba từ. Mặc cho lỗi không phải ở hắn nhưng hắn vẫn phải xin lỗi.  Vì hắn đã không bảo vệ được cho nàng, để nàng phải chịu tổn thương! Chính là vì hắn.

Tạ Uyển Nhã không hiểu vì sao nhưng cũng an ổn tựa vào người hắn.

Hai người hoàn toàn không biết từ xa, vốn đã có những cặp mắt nhìn về phía này. Đó chính là ả nha hoàn của Vương Kim Liên tình cờ đi ngang qua nhìn thấy được vội vàng chạy về bẩm báo.

- Ngươi nói sao? Tạ Uyển Nhã ôm ấp nam nhân ở Ngự hoa viên? - Vương Kim Liên đang chải tóc, nghe tin xong cố ý nói to để cả phòng nghe thấy.

Đám tiểu thư kia nghe xong vội xúm lại chỗ Vương Kim Liên thâu tóm tin tức:

- Sao? Tạ tiểu thư ôm ấp như vậy... sao có thể đáng làm thế tử phi của Lý Cao quốc!

Vương Kim Liên cũng gật đầu tỏ vẻ lương thiện:

- Đúng vậy! Tại sao lại làm việc như vậy chứ! Như vậy thật là quá đáng mà!

- Kim Liên tỉ! Tỉ mau đi báo với hoàng hậu, nhanh chóng phanh phui việc này ra! Cứ như vậy mà che dấu là quá bao dung cho Tạ Uyển Nhã rồi! - một nữ tử từ phía sau vọng lên.

Việc loại trừ một đối thủ khác với các cô nương này đều là có lợi. Vậy thì sao không tận dụng cơ chứ!?

- Các tỉ muội, phải chờ đến khi dẫn nàng ta vào bẫy thì ta mới có thể vạch trần được! Chúng ta cứ đợi xem ta tin rằng thể nào bọn họ cũng chui đầu vào lưới. - Vương Kim Liên lên tiếng.

Mấy nữ tử đằng sau cũng đồng loạt gật đầu, tán thành. Vương Kim Liên thấy thế khẽ nhếch mép cười. Rốt cuộc cái tát hôm nay cũng có thể trả!

Đúng tối ngày hôm sau, các tú nữ tụ tập theo Kim Liên ra Ngự Hoa viên rình Tạ Uyển Nhã nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy bóng người nào.

- Tỉ tỉ! Tỉ có chắc ở đây không? Sao không thấy họ? - Một nữ nhân chờ thấy sốt ruột khẽ hỏi.

- Theo nô tì hôm trước báo với ta thì chắc chắn là ở đây! Mấy vị cô nương kia từ nãy đứng bị muỗi đốt lại thêm buồn ngủ chịu không được kêu:

- Vương tỉ tỉ, hay chúng ta về đi! Muội nghĩ bọn họ hôm nay chắc không gặp nhau đâu.

Một cô khác cũng dáng bộ như thế, đưa ra ý kiến:

- Muội nghe nói lần này Thái tử đang điều binh đi Tây Sơn dẹp loạn. Có thể tên đó cũng nằm trong số đó thì sao?

Vương Kim Liên nghe xong đầu óc có vẻ cũng thông ra. Ả quay ra nhìn mấy nữ nhân khác, nhắc nhở:

- Được! Vậy ta chờ Thái tử trở về sau đó sẽ đích thân nhờ chàng vạch bộ mặt thật của ả ta xuống! Đi thôi, chúng ta về phòng ngủ! Chuyện này cứ để Thái tử về rồi tính.

Mấy vị cô nương kia cũng gật đầu, sau đó cũng lần lượt về phòng. Cả đám nữ nhân cứ thể tản ra, bây giờ ở Ngự hoa viên không một bóng người.

Đêm nay Tạ Uyển Nhã không ra đơn giản vì hôm qua Lý Khắc Minh đã thông báo trước rằng hắn phải đi dẹp loạn cùng “ Thái Tử” và dặn nàng không nên ra ngoài buổi đêm. Hôm nay nàng lại ăn no, làm việc mệt nhọc đương nhiên sẽ không ra ngoài làm gì! ( Không có Minh ca ra ngoài được lợi gì đâu mà ra -.-)

---

- Tỉ tỉ, tỉ cũng có ý trung nhân hả? Là ai vậy? Nghe tỉ kể chàng ta đúng là rất hào hiệp quan tâm tỉ nha! - Bảo Nhi vừa nói vừa chui lên giường Tạ Uyển Nhã, muốn nắm cùng thì bị Tạ Uyển nhã quay ra chặn họng:

- Giường muội có... ra đây làm gì?

Bảo Nhi kẽ cười, dang tay ôm lấy Uyển Nhã nũng nịu:

- Muội sợ ma! Hôm nay bị Vương Sỹ Anh dọa bây giờ vẫn sợ!

Tạ Uyển Nhã đang lim dim, nghe xong câu nói kia bừng tỉnh, mặt đối mặt với Bảo Nhi hỏi:

- Vương Sỹ Anh! Muội gặp hắn lúc nào?

Bảo Nhi hồn nhiên vô tư đem hết chuyện sáng nay ra kể.

Sáng nay nàng ta đang trên đường muốn đến phòng giặt chơi với Uyển Nhã thì gặp Vương Kim Liên, bị nàng ta ngáng chân ngã chảy máu. Cô ta không đỡ nàng dậy còng định đánh nàng, may sao có Vương Sỹ Anh cản lại. Bị chàng mắng, ả không làm gì được nên bỏ đi. Vương Sỹ Anh liền quay ra, bế nàng về Thanh Vân cung băng bó cho nàng. Sau đó hắn cùng nàng trò chuyện rất lâu cho đến khi chiều hắn mới rời đi. Lúc hắn kể, còn dọa nàng nơi này có ma nên bây giờ mới sợ hãi như vậy.

- Nha đầu ngốc! Người ta thích muội nên mới hù dọa muội như vậy thôi! Không có ma đâu! - Uyển Nhã nhìn Bảo Nhi nằm bên cạnh, tay gối lên đầu.

- Tỉ tỉ! Cho muội ngủ cùng một đêm đi! Có sao đâu? - Bảo Nhi bĩu môi nhìn nàng, tỏ vẻ đáng thương.

Uyển Nhã không làm gì được đành để yên. Chẳng mấy chốc, Bảo Nhi đã sâu vào mộng đẹp. Còn Uyển Nhã vẫn ngắm ánh trăng ngoài kia, nhớ về người nào đó.

Chính nàng cũng không rõ mình có loại cảm tình gì với nam nhân kia, chỉ biết rằng đó là một thứ rất đặc biệt! Đặc biệt đến khó tả.
Bình Luận (0)
Comment