Hôm sau, những học sinh ở học viện Lord Beaconsfield đều nhìn thấy một Nghiêm Tiểu Tiểu mắt thì quầng thâm, tay thì vác theo một cái nạng.
Ai nấy đều lắp bắp kinh hãi, chỉ trỏ cậu. Sau chuyện ngày hôm qua, Nghiêm Tiểu Tiểu đã trở thành người được cả toàn trường biết đến!
Nghiêm Tiểu Tiểu phát hiện tất cả người ở đây đều đang nhìn mình, khẽ nhíu mày, không biết vì sao mọi người lại nhìn chằm chằm như thế, chắc có thể là vì chuyện hôm qua, hoặc là vì cặp mắt gấu trúc của cậu.
Đêm qua, ba bất ngờ xuất hiện đánh gãy cuộc sexphone giữa cậu và hai người yêu. Hù chết cậu rồi, mặc dù ba không phát hiện ra điều gì nhưng cậu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến sáng ba đến và đánh thức cậu rời giường.
Ba giúp cậu đánh răng rửa mặt chải đầu và nói ông đã thành công giấu giếm chuyện cậu bị thương với mẹ, cậu có thể yên tâm đến trường.
Không biết ba dùng cách gì mà có thể giấu được. Chỉ có điều sáng nay không nhìn thấy hình ảnh bận rộn quen thuộc của mẹ ở bếp, bữa sáng do ba cậu chuẩn bị, còn mẹ hình như vẫn đang ngủ.
Ba thực sự quá tốt với cậu. Ông sợ cậu đi đường không tiện nên mua cho cậu một cái nạng. Chân trái cậu bị thương thành như vậy, không chống nạng thì chả có cách nào đi đường.
"Nó không phải là đồ da vàng dám đánh cậu Abel một cái tát, rồi sau đó mém bị ngài giết chết sao?! Không ngờ nó vẫn còn dám đi học!" Đột nhiên có vài tiếng cười truyền đến bên tai, Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu nhìn, thì ra là vài học sinh người Anh năm hai đang chỉ trỏ thảo luận, vẻ mặt như là đang xem kịch vui.
Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức hung ác vô cùng trừng một cái, đối phương sợ đến mức lập tức câm miệng, lẹ làng tránh đi chỗ khác.
Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực như một chú công kiêu ngạo bước đến dãy lầu phòng học.
Quả nhiên như cậu nghĩ, những người Anh ở đây đều cho rằng cậu sẽ không dám đến. Bọn họ quá xem thường cậu rồi, Nghiêm Tiểu Tiểu đây còn lâu mới sợ bọn họ!
Chân cậu bị thương, cho nên rất lâu mới có thể đến được phòng học. Cũng may phòng học ở lầu một, nếu không, cho dù có chống nạng đi nữa cậu cũng không có cách nào lên lầu.
Nghiêm Tiểu Tiểu bước vào phòng, phát hiện bạn thân Tương An Tư đến còn sớm hơn cả cậu, đã có mặt ở bên trong.
Tương An Tư nhìn thấy Nghiêm Tiểu Tiểu, lập tức đứng lên chạy đến trước mặt cậu, giả bộ hỏi: "Tiểu Tiểu, vết thương cậu sao rồi? Hôm qua không thấy cậu trở về, lúc sau nghe người ta nói mới biết cậu ở nhà ăn xung đột với Abel, mém tí nữa là xong đời, cũng may có hai anh em nhà Thiệu đến cứu. Hại tớ lo lắng chết mất!"
"Xin lỗi đã làm cậu lo lắng, cậu yên tâm, chỉ là vết thương nhẹ thôi, tạm thời chống nạng vài ngày là được." Nghiêm Tiểu Tiểu mỉm cười nói, hoàn toàn không nghĩ đến ngày hôm qua chính người bạn thân này bảo cậu đi xuống nhà ăn học sinh.
"Không có vấn đề gì lớn thì tớ an tâm. Nhưng mà để tớ kể Tiểu Tiểu nghe một chuyện, nghe xong trăm ngàn đừng bực nhé." Tương An Tư cuối cùng lộ ra một bộ mặt an tâm, sau đó nói.
"Chuyện gì?"
"Tiểu Tiểu, thật lòng chia buồn với cậu, cậu bị đuổi học rồi."
"Bị đuổi học?!!" Nghiêm Tiểu Tiểu kinh hãi lắp bắp.
"Hôm qua tớ nghe thầy giáo nói, là lệnh của thầy hiệu trưởng. Ba của Abel sau khi biết cậu và Abel đánh nhau thì vô cùng giận dữ, ép trường học phải đuổi học cậu." Tương An Tư gật đầu, đôi mắt xanh lam dối trá che giấu niềm sung sướng khi thấy người gặp hoạ.
"An Tư, cảm ơn cậu đã cho tớ biết chuyện này. Cậu có biết phòng thầy hiệu trưởng ở đâu không? Tớ muốn tìm thầy nói chuyện." Nghiêm Tiểu Tiểu hoảng hốt, chưa đánh bại Abel, chưa bắt được anh ta cho người da vàng lời giải thích, cậu tuyệt đối không rời khỏi Lord Beaconsfield.
"Tiểu Tiểu, đừng xúc động. Cậu đi tìm hiệu trưởng cũng vô dụng. Ban giám hiệu sợ ba của Abel đến tận ba phần, bọn họ sẽ không vì giữ cậu lại mà đắc tội công tước." Tương An Tư kinh ngạc, vội khuyên nhủ. Trong lòng thì mắng thầm Nghiêm Tiểu Tiểu điên rồi, còn muốn tìm thầy hiệu trưởng nói chuyện, bộ nó tưởng mình là nhân vật lớn gì sao, còn muốn làm to chuyện?
"Đừng lo lắng. Tớ nhất định sẽ làm cho bọn họ thay đổi chủ ý. Nếu hiệu trưởng không được, tớ sẽ tìm quản sự trưởng nói chuyện." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cố chắp nói, vất vả chống nạn vác túi xách ra khỏi phòng học.
Cậu từ đầu chí cuối không biết là bạn thân chính là cố ý nói cho cậu, hơn nữa chuyện ngày hôm qua xém giết chết mình, đầu sỏ lại là người bạn thân này.
"Cậu muốn..." Tương An Tư vốn định ngăn cản, nhưng lập tức thay đổi chủ ý, dù gì đi nữa nó sẽ không thành công, nó nhất định sẽ bị đuổi học, bị người nhục nhã, là nó tự tìm.
Tương An Tư lần này cũng không đi theo xem trò vui, cậu ta không muốn mình bị hiểu lầm là đồng bọn của Nghiêm Tiểu Tiểu, mắc công hại cậu ta bị đuổi học theo.
Tương An Tư ngáp một cái, an vị vào chỗ ngồi, nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật. Ngày hôm qua cậu ra chơi ở quán bar đến hơn nửa đêm mới về nhà, sáng sớm thì gấp muốn chết, đều tại Nghiêm Tiểu Tiểu làm hại. Vốn cậu ta có thể ở nhà nằm trên cái giường xa hoa nghỉ ngơi chốc lát, nhưng cậu ta muốn là người đầu tiên nói cho Nghiêm Tiểu Tiểu tin tức bị đuổi học, và nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đối phương....
Hết chương 26.