Số lượng người tham gia vòng hai đông hơn so với Nghiêm Tiểu Tiểu tưởng tượng, thông qua vòng loại có 600 thí sinh, trên giấy thông báo có ghi rõ, trận đấu kì này sẽ loại bớt một nửa, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, trận đấu này so với vòng loại còn hung hiểm hơn.
Vòng thứ hai cũng giống với vòng một, được tổ chức tại các tầng khác nhau của đài truyền hình STS, cũng là quy tắc cũ, từng thí sinh sẽ hát một bài để cho giám khảo ở đài truyền hình chấm điểm. Vận khí của Dragon Band lần này cũng chả tốt hơn bao nhiêu, bọn họ lại là nhóm thí sinh cuối cùng tiến vào hội trường dự thi.
Nghiêm Tiểu Tiểu và hai bạn trai là trong nhóm thí sinh đợt sau, tâm tình còn khẩn trương hơn lúc thi đấu vòng loại. Sáng nay ra khỏi nhà thì bỗng dưng mí mắt giật giật, cậu có một dự cảm bất thường, nhất định trận đấu lần này sẽ không thuận lợi. Không biết lần này sẽ gặp phải chuyện gì, liệu có bị người ta ném trứng thối và đuổi xuống sân khấu chăng?
Anh em nhà Thiệu lần này cũng có dự cảm không rõ, họ vừa ra khỏi nhà thì đụng phải một đống phân bọn họ chưa tới giờ chưa bao giờ đụng phải loại không hay ho như thế này, xem ra trận đấu lần này sẽ càng tệ hơn lần trước đây. Mà mặc kệ có xảy ra chuyện gì, bọn họ đều sẽ bảo vệ bé con thật tốt, cùng em ấy đối mặt!
Phát hiện bé con lại khẩn trương giống lần trước, hết sưcs bất an, Thiệu Tiểu Hổ an ủi: "Tiểu Tiểu, thả lỏng một chút, không sao cả."
"Cho dù có chuyện gì đi chăn nữa, nhất định tụi mình đều có thể giải quyết, em phải tin vào bản thân cũng như tin tưởng bọn anh." Thiệu Đại Hổ gật đầu, ôm vai cậu, cho cậu thêm sức mạnh.
"Cảm ơn hai anh." Nếu không phải bên cạnh có người, cậu thật muốn ôm lấy họ. Vào thời điểm thế này, có thể có họ ở bên cạnh, cổ vũ cậu, ủng hộ cậu, thật sự quá tốt!
Thiệu Tiểu Hổ đang định nói muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn trên giường, đột nhiên phía sau vang lên một trận ồn ào, nghe được có người kêu to Lars.
Ba người nhíu mày, cùng quay đầu, lập tức tất cả đều kinh ngạc. Một chàng trai tóc vàng đi về phía bọn họ, khuôn mặt tái nhợt tiều tuỵ như ác quỷ, mắt xanh ảm đạm không ánh sáng tràn ngập oán hận đang hung hăng trừng Nghiêm Tiểu Tiểu, đương nhiên đấy chính là Lars!
Phản ứng đầu tiên của hai anh em chính là đứng chắn trước mặt Nghiêm Tiểu Tiểu, sợ anh ta sẽ làm cậu bị thương, anh ta đột nhiên đến nơi này, nhất định là để gây rắc rối.
"Vài ngày không gặp, bên người thêm hai thằng vệ sĩ, không tồi!" Lars tiến tới trước mặt bọn họ, trào phúng nhếch môi, giọng nói có chút khàn khàn bất thường, mắt xanh như rắn ngước nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu, như thể sẽ xé nát Nghiêm Tiểu Tiểu bất kỳ lúc nào.
Anh ta vốn không thể xuất viện, phải ở lại bệnh viện điều trị dây thanh quản, nhưng khi nhìn thấy báo chí đưa tin liên quan đến thằng oắt này, anh ta nổi trận lôi đình, không để ý bác sĩ khuyên căn mà cố chấp xuất viện đến đây.
Anh ta không bao giờ có thể ca hát được nữa, vậy mà thằng oắt hại anh ta lại tham gia một cuộc thi ca hát trước mặt toàn thể mọi người, anh ta sao có thể cam lòng, anh ta nhất định phải báo thù!
"Giọng nói anh như thế nào rồi ạ? Thật lòng xin lỗi anh, tôi vẫn luôn muốn có được cơ hội nói lời xin lỗi, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi, tôi thật sự không cố ý." Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không hề để ý đến sự trào phúng của anh ta, ngược lại áy náy xin lỗi.
Mình vẫn luôn muốn đến thăm Lars, nhưng lại không biết Lars ở bệnh viện nào, cho dù có tìm nhưng vẫn không thấy, chắc chắn là do George cố ý giấu tin, ngay cả truyền thông cũng không tìm được thông tin bệnh viện mà Lars nằm.
"Hại tao thảm tới mức này, mày cho là một xin lỗi là có thể giải quyết sao! Nhãi con, tao nói cho mày biết, hiện tại tao rất hận không thể làm thịt mày ngay lập tức!" Lars nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào người Nghiêm Tiểu Tiểu chửi ầm lên, hoàn toàn mặc kệ xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, dù sao anh ta cũng xong đời rồi, anh ta không còn gì để mất, thế nên anh ta không sợ.
Anh ta vẫn chưa biết George còn định huỷ hợp đồng với anh ta và ký hợp đồng với Nghiêm Tiểu Tiểu, nếu biết, anh ta sẽ càng thêm hận cậu, càng muốn giết chết cậu, nhiều khi anh ta cũng muốn băm cậu ra thành trăm mảnh cho chó ăn.
"Anh dám!" Không đợi Nghiêm Tiểu Tiểu lên tiếng, đứng chắn ở phía trước, anh em nhà Thiệu gầm khẽ, bốn con mắt hổ căm tức nhìn anh ta, trên người tản ra khí phách kinh người.
"Mẹ, mắc gì không dám, tao sẽ...." Lars bị khí thế của họ doạ sợ đến nỗi lùi bước, điều này càng làm cho anh ta phẫn nộ, giơ nấm đấm hướng về Nghiêm Tiểu Tiểu sau lưng anh em nhà Thiệu, nhưng nấm đấm mèo quào lại bị Thiệu Tiểu Hổ chặn lại.
"Tao khuyên mày tốt nhất là mau cút khỏi đây, còn không gãy tay gãy chân thì đừng có trách tụi tao." Thiệu Tiểu Hổ dùng sức nắm chặt lấy nắm đấm của anh ta, thiếu chút nữa bóp nát, khiến cho anh ta đau đến mức phải kêu to.
"Anh Tiểu Hổ, anh mau buông anh ta ra!" Nghiêm Tiểu Tiểu vội vàng khuyên nhủ, tuy Lars muốn giết cậu, nhưng dù gì cũng tại cậu không tốt, thế nên anh ta có làm chuyện gì đi nữa, cậu vẫn không hận anh ta.
"Nhưng....." Thiệu Tiểu Hổ vốn định phản đối, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của bé con, đành phải không cam lòng buông tha cho Lars.
"Mấy thằng nhãi chúng mày nhớ cho kĩ, tao nhất định sẽ làm cho chúng mày hối hận, nhất định sẽ làm cho chúng mày chết thật thảm." Lars chật vật đứng lên, không cảm ơn Nghiêm Tiểu Tiểu, thay vào đó xấu hổ rống giận, sau đó thì rời đi.
Thằng oắt kia rất khoẻ, hại tay anh ta đau quá, anh ta phải mau tìm bác sĩ, nếu không tay sẽ bị phế mất, giờ thì chỉ có thể tạm thể tha đám oắt kia. Nhưng dầu gì anh ta cũng đã bày ra một kế hoạch khác, nhất định sẽ làm bọn chúng cực kỳ "bất ngờ", bé con đáng yêu muốn trở thành siêu sao ca nhạc à, nằm mơ đi! Chỉ cần Lars đây còn sống ngày nào thì nó đừng hòng đạt được mơ ước ngày ấy!
"Tiểu Tiểu, em có sao không? Có bị doạ không!" Anh em nhà Thiệu cùng quay đầu hỏi han người yêu.
"Em không sao." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cậu không bị doạ mà chỉ cảm thấy rất khó chịu, không biết làm thể nào để hoá giải nỗi hận của Lars đối với cậu, liệu Lars có tha thứ cho cậu không... Haizzz....
"Tiểu Tiểu, đừng để tâm chuyện của Lars, bọn anh sẽ giải quyết, em chỉ cần nghĩ về cuộc thi đấu là được." Thiệu Đại Hổ dịu dàng trấn an, đôi mắt hiện lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo. Gần đây bận luyện tập, thiếu chút nữa quên mất Lars, phải lập tức giải quyết gã, không để cho Tiểu Tiểu gặp lại gã, mắc công lại ảnh hưởng đến tâm tình của em ấy.
"Đúng đấy! Em đừng lo quá, giao cho tụi anh giải quyết." Thiệu Tiểu Hổ cũng nói, ánh mắt cũng giống của anh trai lạnh lẽo kinh người. Tên Lars này hận Tiểu Tiểu đến thế, có thể gã sẽ tấn công Tiểu Tiểu vào bất kỳ lúc nào, không nhanh chóng giải quyết gã thì không được.
Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, cũng không phản đối, nói chuyện này tự cậu sẽ giải quyết như lần trước. Lần này cậu thật sự không biết nên giải quyết như thế nào, cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, Lars ôm oán hận quá sâu, cho dù cậu có xin lỗi bao nhiêu, hay bằng lòng cho anh ta đánh một trận, nhưng anh ta vẫn không tha thứ cho cậu, đành chỉ có thể giao cho hai bạn trai giải quyết mà thôi....
Cậu vẫn còn rất vô dụng, luôn nói chỉ cần một mình mình, ấy vậy mà đến cuối cùng vẫn phải nhờ đến hai người yêu giúp đỡ. Rốt cuộc không biết đến khi nào cậu mới có thể giỏi giang trở thành một đấng nam nhi chân chính, dựa vào bản thân mà giải quyết tất cả vấn đề!
Bởi vì chuyện Lars, tâm tình của Nghiêm Tiểu Tiểu ngã xuống đáy vực, cho đến khi bọn họ vào biểu diễn, cậu vẫn không thể hồi phục tinh thần, làm hai anh em nhà Thiệu thầm lo lắng.
Lên sân khấu, Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn ỉu xìu, anh em họ Thiệu đang định chọc cho cậu vui, nhưng bỗng phát hiện nhạc cụ trên tay có vấn đề. Bass của Thiệu Đại Hổ bị đứt dây, căn bản không thể đàn thành tiếng, còn dùi trống của Thiệu Tiểu Hổ thì trống rỗng, đánh vào trống không thể tạo nên tiếng vang....
Nghiêm Tiểu Tiểu cũng phát hiện có vấn đề, ghita của cậu cũng bị hỏng, micro cũng có vấn đề, không thể phát tiếng.....
Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu nhìn hai bạn trai, tại sao lại như vậy? Đây nhất định không phải ngoài ý muốn, sao có thể tình cờ đến thế được.
Hai anh em khẽ suy đoán, bọn họ tin chắc rằng Lars đã sai nhân viên công tác làm chuyện này. Trên thực tế, quả thật Lars đã trả tiền cho nhân viên công tác làm thế, anh ta muốn Dragon Band không thể biểu diễn trên sân khấu, mất mặt và bị đuổi, bị đào thải, đây chính là "sự bất ngờ" mà anh giành tặng cho Dragon Band!
Giám khảo phía dưới nhíu mày nhìn bọn họ, khán giả không thể kiềm chế thét lên: "Sao chưa hát! Mau hát đi chứ!"
"Chó da vàng, không muốn hát nữa thì cút đi." Lars cũng bỏ tiền mua một vài người xem, cố ý ở trong đám đông kêu la như thế.
Nghiêm Tiểu Tiểu đời này hận nhất có người mắng cậu là chó da vàng, tâm trạng vốn đang tiêu cực nay đã vực dậy trở thành ý chí chiến đấu ngang hiên, nhạc cụ giờ đã hỏng, cậu phải nghĩ cách hát bằng thế nào.
Mình không thể thua, mình phải đoạt lấy quán quân, mình muốn dùng tiền thưởng hỗ trợ đồng bào gặp nạn trong nước, mình không thể chỉ vì Lars và một chút khó khăn mà lùi bước bỏ cuộc.
Thấy cảm xúc của bé con hoàn toàn thay đổi, hai anh em biết cậu đã tỉnh táo, tuy nhạc cụ đã hỏng, nhưng bọn họ còn một cách để đệm nhạc cho cậu.
"Tiểu Tiểu, giữ nguyên kế hoạch hát bài Tôi Muốn Hát mà em cùng viết với bọn anh, bọn này sẽ nghĩ cách đệm nhạc." Thiệu Đại Hổ nói với người yêu, Tiểu Tiểu đã viết xong lời, bọn họ sẽ trình bày bài Tôi Muốn Hát.
Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, cho dù hai bạn trai không thể đệm nhạc, nhưng cậu vẫn có thể hát xong ca khúc này.
"Rốt cuộc tụi mày có hát không đấy, không hát thì cút đi, đừng đứng ở đó gây chướng mắt." Lại có người xem mắng.
Nghiêm Tiểu Tiểu chẳng màng quan tâm dưới sân khấu đang làm gì, bắt đầu hát: "Tôi muốn hát, tôi thích hát, tôi muốn mỗi ngày hát bài hát này dành tặng bạn. Đây là bài hát gửi đến cho bạn, người tôi yêu ơi, tôi muốn dùng tiếng ca nói cho bạn rằng tôi yêu bạn đến nhường nào..."
(Lé: thật sự thì lời bài hát khá là củ chuối ==)Cùng lúc đó, Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ cùng lấy ra kèn harmonia và thổi, cũng may bọn họ định dùng nhiều loại nhạc cụ khác nhau để biểu diễn ca khúc này, tiện đường mua kèn harmonica, không ngờ vừa mới mua là đã phải phát huy công dụng.
Tiếng ca của Nghiêm Tiểu Tiểu thanh thuý tuyệt đẹp, tràn ngập cảm tình, khiến người nghe xong đều động lòng, hai anh em thổi kèn harmonica rất hay, làm cho những người đang ầm ĩ dần yên lặng, ngay cả người xem bị Lars mua chuộc cũng bị Dragon Band hấp dẫn, không tài nào tiếp tục quấy rối.
Khi Nghiêm Tiểu Tiểu hát xong, lần đầu tiên có người vỗ tay cho bọn họ, bọn họ cực kỳ hứng khởi, mà hứng khởi nhất chính là giám khảo tại trường quay tuyên bố Dragon Band có thể thông qua trận đấu, Tôi Muốn Hát thật sự quá tuyệt vời.
Khi giám khảo biết được Tôi Muốn Hát là do Dragon Band tự sáng tác thì càng thêm thưởng thức, từ lần trước đã thấy Dragon Band rất có thực lực, lần này nghe xong bài hát do bọn họ tự tay sáng tác, càng cảm thấy bọn họ thật bất phàm, bắt đầu vứt bỏ kì thị chủng tộc và chấp nhận....
Hết chương 70.