Học viện Lord Beaconsfield nằm ở ngoại ô Luân Đôn là một trường trung học hàng hiệu số một ở nước Anh với lịch sử được bắt đầu từ 300 năm trước, là một học viện quý tộc tư nhân, từng không có ít quý tộc chân chính vào học.
Nhằm bồi dưỡng ra nhân tài ưu tú nhất, học viện Lord Beaconsfield chia thành hai khu dạy học.
Học sinh trong khu Đông là tinh anh trong tinh anh, chỉ số thông minh cao hơn 160, sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng đại học quan trọng nhất của Anh.
Ngược lại, học sinh ở khu Tây thì kém xa. Tất cả đều là học sinh bình thường, sau khi tốt nghiệp sẽ không có trợ lực, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân để vào đại học.
Hai khu chỉ cách nhau một tấm lưới sắt, nhưng thật chất lại cách biệt một trời...
Học viện Lord Beaconsfield hàng năm đều có rất nhiều học sinh ngoại quốc đến đăng ký nhập học, cho nên có nhiều người ngoại quốc học hơn các trường khác, chỉ giống ở chỗ là người Anh chiếm hơn một nửa.
Học viện Lord Beaconsfield vô cùng hà khắc với người ngoại quốc. Chẳng những học phí mắc hơn, điểm tuyển vào cũng cao hơn so với người bản địa, đãi ngộ cũng không tốt bằng người Anh, thế mà vẫn có rất nhiều học sinh nước ngoài đăng ký vào.
Đơn giản là vì học viện Lord Beaconsfield dạy học rất có chất lượng. Có thể vào được trường đại học tốt nhất ở Anh, thậm chí có cơ hội vào được các trường nổi tiếng trên thế giới, dù có mơ thì nhiều khi cũng không có được.
Có điều cho tới nay, tập hợp tinh anh ở khu Đông ít thấy có người ngoại quốc, càng không thể thấy bóng dáng của người Hoa, cho đến hai năm trước khi anh em nhà Thiệu xuất hiện.
Anse và Al.
Hai anh em nhà Thiệu là hai anh em sinh đôi. Bọn họ vào được khu Đông của học viện Lord Beaconsfield nhờ vào thành tích cực kỳ xuất sắc, hàng năm đều đạt hạng nhất, luôn nằm trong top 10 cả khối, so với học sinh bản địa ở nước Anh thì càng vĩ đại hoàn mỹ.
Anh em nhà Thiệu còn phá lệ hơn nữa. Họ những người ngoại quốc đầu tiên lên chức chủ tịch và phó chủ tịch của khu Đông.
Chuyện này đã dậy nên một huyền thoại, hai người đã vượt qua những người ngoại quốc và 95% người bản địa để có thể lên được những vị trí cao nhất của học viện Lord Beaconsfield.
Đây là điều mà trước giờ chưa từng có và cực bất khả thi, nhưng hai anh em họ Thiệu đã tạo ra được kỳ tích.
Bọn họ đã lấy được số phiếu bầu kinh người từ tất cả các học sinh, trở thành chủ tịch và phó chủ tịch của khu Đông, làm cho học viện Lord Beaconsfield luôn luôn coi thường người ngoại quốc, nhất là người Hoa cuối cùng phải tức tới hộc máu.
Anh em nhà Thiệu cứ như là hai người Hoa duy nhất trong khu Đông có thể thống lĩnh sở hữu những nhóm học sinh tinh anh tại khu này. Quả thật rất phi thường.
Anh tuấn phi phàm, tài hoa hơn người, hai anh em nhà Thiệu tại học viện Lord Beaconsfield có thể được nói là nhân vật vĩ đại nhất, là thần tượng của toàn trường, tất cả nữ sinh đều bị bọn họ mê hoặc đến điên!
Nhưng vào giờ phút này, một trong hai thần tượng vĩ đại của học viện Lord Beaconsfield lại đang bị ăn tát...
"Ba ---" Tiếng bạt tay càng có vẻ thêm băng lãnh kéo dài hơn dưới cơn mưa im ắng.
Ở học viện Lord Beaconsfield tại một vùng ngoại ô của London, có một cậu học sinh mới của học viện khoác trên mình bộ đồng phục. Dường như thiếu niên trắng nõn thanh tú tinh xảo xinh đẹp này đến từ Trung Quốc, cậu đang nổi giận nhảy lên đánh lên mặt người cao lớn hơn mình rất nhiều.
Có thể thấy hai người này là đàn anh năm ba nhờ vào bộ đồng phục của khu Đông.
Học viện Lord Beaconsfield rất có phong thái dạy học của Vương Quốc Anh, đồng phục làm bằng nguyên liệu của Âu Tây, mang phong cách truyền thống, nam mặc tây trang màu đen, đeo cravat, còn phải mang giày da màu đen.
Nữ cũng mặc đồng phục tây trang đen sắc theo kiểu của nữ, đeo nơ, mang giày da nữ màu đen.
Vì để phân biệt năm học của học sinh, trang phục ngoài của học sinh mới năm nhất là màu đen, học sinh năm hai là màu lam, năm ba sắp tốt nghiệp là màu nâu đậm.
Đồng phục của khu Đông và khu Tây có hơi khác biệt, ít nhất đồng phục bên khu Đông còn được điểm thêm sắc trắng, mà đồng phục khu Tây thì không có gì...
"Em..." Phó chủ tịch hội học sinh Al Thiệu sờ năm ngón tay trên mặt, hắn hoàn toàn giật mình, có vẻ không thể tin được cậu học sinh mới trước mặt này dám đánh hắn.
Al Thiệu tuy là người phương Đông, nhưng ngũ quan rất lập thể thâm thuý, dáng người so với người Tây còn to lớn cao ngất, non giống con lai vô cùng soái khí mê người.
"Tiểu Tiểu..."
Người bên cạnh Al Thiệu nhìn giống hắn như đúc, người cũng cao giống nhau, chỉ là tóc hơi dài một chút, Anse Thiệu cũng khiếp sợ nhìn cậu đàn em thấp bé gầy yếu.
Một học sinh khu Tây mà lại dám đánh phó chủ tịch hội học sinh khu Đông, thật sự có thể khiến người ta giật mình.
May mà lúc này đang diễn ra lễ khai giảng, hơn nữa hiện giờ còn đang mưa, chỗ này chỉ còn lại ba người. Nếu mà bị học sinh khác nhìn thấy, nhất là các nữ sinh biết được, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu học sinh mới này!
"Tất cả là người xấu, tôi ghét hai người!" Cậu học sinh mới tên Tiểu Tiểu không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của cặp sinh đôi, nói xong lập tức cầm túi xách, đội mưa đi đến cánh cổng phía Tây được khắc tượng điêu khắc hình thiên sứ.
Hình như cậu bị thương, hai chân không linh hoạt, tư thế đi đường có chút kỳ quái, giống một con cua đang đi ngang vậy.
"Đại Hổ, anh coi kìa! Tiểu Tiểu dám đánh em, nhóc con đó nhất định điên rồi!"
Al Thiệu mất cả buổi mới lấy lại tinh thần, kích động kêu lên với người anh sinh đôi. Đại Hổ là tên tiếng Trung của anh trai, còn tên tiếng Trung của hắn là Tiểu Hổ.
"Tiểu Hổ, em bình tĩnh, anh thấy do rất tức nên Tiểu Tiểu mới thế, em đừng trách em ấy!"
Anse Thiệu an ủi, anh cũng không ngờ người yêu luôn dịu ngoan nhu thuận lại "tức nước vỡ bờ", dám cho em trai mình một cái tát.
"Đáng giận, rõ ràng anh cũng có phần, mà sao em ấy chỉ đánh có mình em, không công bằng!"
Thiệu Tiểu Hổ giận dữ hét, chuyện này cả hai người đều tham gia, mắc mớ gì chỉ có mình hắn bị đánh, rốt cuộc tại sao?
"Chỉ có thể trách em ăn ở không tốt!" Thiệu Đại Hổ không có lương tâm cười trêu.
Anh dù biết giờ phút này trêu chọc em trai là không nên, nhiều khi em trai lại giận dỗi, nhưng khi nhìn thấy em trai mọi khi luôn kiêu ngạo lại bị Tiểu Tiểu cho một bạt tai, quả thật rất mắc cười.
Thiệu Đại Hổ đâu biết, nếu không phải vì em trai vừa rồi đứng gần Nghiêm Tiểu Tiểu hơn anh, thì người bây giờ bị đánh chính là Thiệu Đại Hổ!
Thiệu Tiểu Hổ tức giận đánh anh trai một quyền, Thiệu Đại Hổ thân thủ nhanh nhẹn dễ dàng né tránh.
Anh quay đầu nhìn qua cổng khu Tây, cười.
"Có đuổi theo Tiểu Tiểu không? Chắc giờ Tiểu Tiểu chưa có đi xa."
"Không, đến tát em mà nhóc cũng dám. Nếu mà không chủ động giải thích xin em tha thứ, em sẽ không bao giờ để ý đến nhóc con ấy nữa!"
Hắn thật lòng thích Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu đã tổn thương lòng tự trọng của hắn, cũng may chỉ có Đại Hổ thấy, bằng không sau này làm sao hắn có thể sống yên trong cái trường này, làm sao lãnh đạo cái đám học sinh kia chứ!
"Được." Thiệu Đại Hổ lo lắng cho tâm tình em trai, nghĩ nghĩ gật đầu đồng ý.
Đúng thật bọn họ đãclàm quá, đến nỗi Tiểu Tiểu phải nổi giận. Nhưng chưa từng có ai dám đánh anh em bọn họ, chứ đừng nói đến tát mặt. Em ấy còn nói ghét bọn họ, thực sự là phản rồi, phải trừng phạt em ấy. Tạm thời không bơ đi, để em ấy tỉnh táo một chút...
Anh em nhà Thiệu một trước một sau cũng đi vào cánh cổng khu Đông đối diện khu Tây. Bọn họ là chủ tịch và phó chủ tịch của hội học sinh khu Đông, vào khai giảng phải lên đọc diễn văn hoan nghênh học sinh mới, không thể chậm trễ.
Học sinh của khu Đông và khu Tây được tách riêng, cho nên khai giảng cũng chia ra tổ chức...
Hết chương 8.