Trác Du ngửa cổ tu một hớp nước lớn rồi lau mồ hôi trên trán.
Hắn cảm thấy tâm trạng thoải mái một cách hiếm có.
Tuy rằng mùi mồ hôi hỗn tạp của các Alpha trong sân khiến hắn hận mình không thể mất khứu giác ngay lập tức, nhưng hắn không thể không thừa nhận, bóng rổ rất thú vị—— từ trước đến nay hắn thích nhất là các loại vận động yêu cầu kỹ năng cùng cạnh tranh như này, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi chảy mồ hôi đầm đìa dưới trời nắng chói chang, càng hưởng thụ cảm giác thành tựu khi dành chiến thắng.
Nhưng Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm không nghĩ như vậy.
Hôm nay bọn họ đấu giao hữu với trường học bên cạnh, ngày thường trình độ củaKhương Đại Nhân và Hàn Tử Khiêm cũng không tệ, kết quả toàn bộ trận đấu ngày hôm nay bọn họ lại giống như một công cụ người mua nước tương* từ đầu đến cuối.
(*mua nước tương: trong trường hợp này tương đương với người qua đường. Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là mua nước tương.)Nhưng mà Trác Du lại phê từ đầu đến cuối của trận đấu —— rõ ràng hai tuần trước mới bị đụng đầu xong kết quả người lại càng trở nên linh hoạt, nhanh nhẹn hơn, ý thức càng tốt, hơn nữa bộ dạng lại đẹp trai cao ráo chân dài, vậy nên ánh mắt của các Omega tụ tập ở khán đài dù là trong trường hay ngoài trường đều vô tình hoặc cố ý nhìn chằm chằm Trác Du.
“Tuy rằng chiến thắng…”
Khương Đại Nhân đờ đẫn quay đầu nói với Hàn Tử Khiêm: “… nhưng tôi cảm thấy, xét đến cùng tôi giống như là còn thua cái gì đó, không thể nói rõ nhưng là rất trống trải.”
Trác Du mặc kệ hai người bọn họ.
Hắn khát khô cả cổ, ừng ực ừng ực nuốt từng ngụm nước lớn, lắc lắc chai rỗng trong tay không chút để ý mà nói; “Đi thôi, đi quầy bán đồ ăn vặt.”
Khương Đại Nhân đứng dậy, vỗ vỗ phủi bụi đất trên mông.
Nhìn đoàn người bọn họ đi ra bên ngoài, một đám Omega vây xem đã lâu bắt đầu ríu rít xôn xao một trận, thấy Trác Du sắp bước tới cửa của sân đấu, rốt cuộc có một người lá gan lớn chủ động đứng dậy, ra vẻ trấn định đi tới trước mặt Trác Du, chìa ra một chai nước đá.
“Tôi là Hứa Linh ở T trung.”
Nam hài Omega có khuôn mặt xinh đẹp, tích cách có vẻ tự nhiên, hào phóng, hắn nghiêng đầu lộ ra hai cái răng hổ nhòn nhọn: “Bạn học chơi bóng thật giỏi, có thể thêm wechat không?”
Khương Đại Nhân ánh mắt lại lần nữa trở nên u buồn thê lương.
Trên người nam hài này là hương kem ngọt ngào mềm mại, lại mang theo mùi rượu nhàn nhạt—— cậu cũng rất rõ về ưu thế của mình, vừa cười cong cong mắt vừa vô thanh vô thức chậm rãi phóng thích tin tức tố của mình.
Nhưng mà Trác Du vừa nghe thấy 3 chữ “thêm wechat” thì đầu lại tê dại, nháy mắt hắn nhớ tới đoạn hồi ức sốt ruột cuối tuần vừa rồi, hắn khẽ cau mày.
“Trác Du.” Hắn vẫn là ngắn gọn nói tên họ mình.
Ngay sau đó Trác Du dừng một chút, quơ quơ bình nước trong tay, ý bảo mình đã có nước uống, đồng thời khách khí, xa cách mở miệng: “Cảm ơn, nhưng mà hôm nay tôi không mang điện thoại, lần sau có cơ hội thì sẽ thêm.”
Hứa Linh: “…….”
Nghĩ tôi ngu ngốc hay mù lòa mà không thấy cái khối hình chữ nhật phồng lên trong túi quần cậu?
Hứa Linh nhướng mày, cũng không cảm thấy mất mặt chỉ là nắm chặt chai nước đá trong tay, lùi về phía sau hai bước, sảng khoái nói: “Được nha.”
Trác Du gật đầu, không ở lại nhiều lời, chỉ là bước nhanh ra khỏi sân bóng.
Ngàn vạn lần đừng có bán hết kẹo mút, Trác Du nghĩ.
Quầy bán quà vặt vẫn luôn bán rất nhanh, hơn nữa hiện tại là thời điểm tan học, chủ sợ đến chậm lại phải xếp hàng, đồ muốn ăn có khi sẽ bán hết sạch trước khi tới lượt mình.
Mấy ngày nay Trác Du luôn thấy có học sinh ngậm trong mồm một loại kẹo rất mới lạ, kẹo kia là một viên tròn nhỏ cắm lên một cây gậy nhỏ, có thể ăn rất lâu còn ăn rất ngon.
Trác Du trộm tra xét trên mạng, mới hiện loại kẹo này gọi là kẹo mút, tâm hắn ngứa đã lâu, đợi đến hôm nay tới quầy bán đồ ăn vặt để mua cho Đàm Đinh nếm thử.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là tưởng tượng khi Đàm Đinh thấy mấy cái kẹo màu sắc sặc sỡ đáy mắt cậu sẽ sáng lên, bên trong tràn đầy hâm mộ cùng kinh hỉ, Trác Du liền cảm thấy lòng mình rạo rực, có một loại cảm giác thành tựu——giống như là cảm giác tự hào khi nuôi một động vật nhỏ, cho nó ăn đến hai má phình phình, cái bụng cũng tròn vo.
Mình là muốn cho Đàm Đinh thấy thêm kiến thức mới thôi, Trác Du tự nhủ, là sự đồng tình, là xuất phát từ sự săn sóc của một người sư huynh, mình đúng là một người tốt mà.
“Tôi thật sự là phục cậu, cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy, Du ca?”
Sau khi vào quầy bán quà vặt Khương Đại Nhân có nghĩ thế nào cũng không rõ, vô cùng đau đớn: “Không phải chứ, người ta là một tiểu Omega ngọt ngào mạnh dạn mà đến xin wechat sao cậu có thể từ chối thẳng thừng người ta như vậy, cậu không thêm nhưng tôi muốn thêm…”
Hàn Tử Khiêm nhanh chóng dẫm một phát lên chân Khương Đại Nhân.
Hắn ở một bên làm mặt quỷ rồi đưa mắt ra hiệu, môi ngữ cùng ngôn ngữ của người câm điếc đều sử dụng cùng lúc, cuối cùng dứt khoát lấy một lọ lê tuyết đường phèn Khang Sư Phụ từ trong tỉ lạnh ra mà điên cuồng khoa tay múa chân.
Khương Đại Nhân sửng sốt một lúc lâu, ngay sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Đm, quên mất quên mất, người ta đã sớm có người trong lòng rồi.
Trác Du căn bản không biết hai người bọn họ đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, đầu tiên hắn cầm gói khoai tây chiên cay mà hắn thích nhất, sau đó túm một nắm kẹo mút rồi cẩn thận chọn lựa.
“Cũng không thân, thêm cái gì mà thêm.”
Trác Du một bên híp mắt nghiêm túc nhìn hình ảnh hoa quả trên giấy gói kẹo, một bên cau mày có lệ nói: “Hơn nữa tin tức tố của đám Omega kia… quá nồng, ngửi thấy mà đau cả đầu.”
“….Từ đã, vị Omega vừa rồi hình như là mùi Tiramisu a?”
Hàn Tử Khiêm cũng nghe không nổi nữa, nhịn không được bắt đầu phun tào: “Tin tức tố top 3 trong bảng xếp hạng tin tức tố được yêu thích nhất năm nay bị cậu nói là làm nghẹt thở, vậy thì phải cái trình độ gì mới có thể lọt vào mắt cậu?”
Khương Đại Nhân âm dương quái khí, vội vàng tiếp lời: “Aiya, Hàn Tử Khiêm cậu thì biết cái gì nha, tiramisu quá ngọt, sao có thể so với lê tuyết đường phèn mát lạnh ngon miệng chứ…”
Trác Du ngẩng đầu liếc nhìn hai người bọn họ một cái.
Sống lưng Khương Đại Nhân lạnh lẽo, nhanh chóng cúi chào rồi lôi Hàn Tử Khiêm chạy ra chỗ kệ hàng khác để mua que cay.
Mua đồ xong bọn họ liền đi ra ngoài, Trác Du vừa bước ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt thì đột nhiên nghe thấy Hàn Tử Khiêm nghi hoặc ai một tiếng, chần chừ hô: “Này kia không phải là…. Đàm Đinh đồng học sao?”
Trác Du ngẩng đầu, liền thấy một đám học sinh hùng hổ mà đứng ngoài cửa, lạ là mỗi người đều ôm một chậu cây—— dẫn đầu chính là Chu Đào Đào ôm một chậu hoa nguyệt quý, mà đi chậm rì rì đi ở cuối hàng là Đàm Đinh.
Đàm Đinh ôm một chậu quýt tứ quý cành lá xanh mưới, những trái quýt tròn vo treo lủng lẳng trên cành. Trác Du nhìn nửa cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài của Đàm Đinh đang gắt gao ôm lấy chậu cây, lông mi mềm mại rũ xuống, hơi mím môi, gắng sức bước từng bước về phía trước.
Trác Du sửng sốt.
Hắn đưa đồ ăn vặt trong tay cho Khương Đại Nhân bên cạnh, vừa định tiến lên giúp cái đồ ngốc này một phen thì lại thấy một nữ sinh tóc ngắn, cao ráo không biết từ đâu nhảy ra, cầm lấy chậu cây trong tay Đàm Đinh, dễ như trở bàn tay tay mà đặt ở ngoài cửa nhà ăn.
Đàm Đinh ngây người, bất đắc dĩ nói cảm ơn với nữ sinh kia.
Tai cậu cũng đỏ lên vì ngượng ngùng, Trác Du nhìn Đàm Đinh có chút chán nản mà nhéo nhéo cánh tay của mình, nhỏ giọng nói cái gì đó, nữ sinh tóc ngắn Alpha kia cười sang sảng, hắc hắc gãi đầu, hai người vai kề vai mà đứng ở trước cửa nhà ăn nói chuyện phiếm.
“—— không cần khách khí nha Đàm Đinh đồng học, tôi trời sinh ăn nhiều sức lực lớn.”
Giang Miên phấn khích vỗ vỗ vai Đàm Đinh: “Ô ô ô thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, ngôn ngữ bình thường không thể biểu đạt lòng biết ơn tha thiết của tôi, tôi nhất định sẽ bảo anh trai tôi mời cậu ăn cơm—— nhưng mà tôi không nghĩ tới cậu có thể thuyết phục được Lý hói đầu…”
Mặc dù hơi đau vì bị vỗ vai nhưng nhìn Giang Miên vù cao hứng mà cả mặt đỏ bừng, trong lòng Đàm Đinh cũng vui vẻ. Cậu lắc lắc đầu cười cười, Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đứng ở một bên xem mà mồ hôi rơi như mưa hè.
Hai người bọn họ thở cũng không dám, nơm nớp lo sợ quay mặt đi, nhìn Trác Du mặt không biểu tình đứng ở một bên bình tĩnh mở miệng: “Đàm Đinh.”
Đàm Đinh mờ mịt quay đầu lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trác Du, đầu tiên là Đàm Đinh ngây người một chút ngay sao đó trong con ngươi trong trẻo kia xẹt qua một tia kinh hỉ khó có thể phát hiện.
Đàm Đinh giống như rất vui vẻ.
Cậu rất muốn vẫy vẫy tay với Trác Du nhưng là nhìn đến Giang Miên bên cạnh Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm phía sau Trác Du, dừng một chút rồi vẫn là chậm rãi thu tay về.
“…. Trác Du đồng học.” Đàm Đinh cẩn thận mở miệng: “Thật trùng hợp a.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Trác Du liếc nhìn hoa hoa cỏ cỏ trên mặt đất: “ Đây là đang làm gì vậy.”
“Đây là cây do câu lạc bộ thực vật chúng tôi nuôi nha bạn học, chậu này là quýt tứ quý, bên kia là hoa hồng nguyệt quý.”
Giang Miên đắc ý chen vào: “Hiện tại cậu có thể nhìn thấy cây ở nhà ăn trong khu dạy học, lát nữa chúng tôi còn phải đi bày chậu cây ở tòa nhà thực nghiệm cùng khu lao động kỹ thuật đó.”
Trác Du nhìn Giang Miên, nhướng mày, ngay sau đó lại nhìn về phía Đàm Đinh bên cạnh cô.
“Vậy chốc nữa còn đi ăn cơm không?” Trác Du hỏi..
Biểu tình của Đàm Đinh trong nháy mắt trở nên khó xử.
“…. Phỏng chừng còn mất một lúc nữa mới có thể xong, sẽ tương đối trễ.”
Đàm Đinh nhìn chằm chằm chậu quýt tứ quý, suy nghĩ một lúc lây cuối cùng có chút chán nản cúi đầu: “Hôm nay có thể là không được—— không sao, tôi ăn một mình không thành vấn đề, các cậu không cần chờ tôi.”
Trác Du im lặng.
“A, vậy Đàm Đinh đồng học, hôm nay cậu ăn cùng chúng tôi là được rồi.”
Không nghĩ tới, Giang Miên ở bên cạnh đột nhiên vui mừng: “Vừa đúng lúc tôi kêu anh tôi đặt takeout* coi như là quà cảm ơn cho Đàm Đinh đồng học—— cậu thích ăn cá nướng không? Hay là bún?”
(*takeout: là một bữa ăn được chuẩn bị sẵn hoặc các mặt hàng thực phẩm khác, được mua tại nhà hàng hoặc đồ ăn nhanh cửa hàng với ý định ăn ở nơi khác. Một khái niệm được tìm thấy trong nhiều nền văn hóa cổ đại, đồ ăn mang đi phổ biến trên toàn thế giới, với một số món ăn và món ăn khác nhau được cung cấp. Nguồn Wikipedia.)“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.”
Đàm Đinh không biết takeout rốt cuộc là thứ gì, nhưng cũng hiểu Giang Miên hẳn là có ý muốn mời khách, vì thế thẹn thùng xua tay, từ chối khéo léo: “Ăn một bữa ở căn tin là được rồi, không cần rắc rối như vậy.”
Này là trực tiếp đáp ứng cùng người ta ăn cơm rồi phải không.
Trác Du đứng tại chỗ trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên xoay người, cầm lấy túi kẹo mút trong tay Khương Đại Nhân, ném vào trong lòng ngực Đàm Đinh.
“Kẹo mà cậu muốn.”
Trác Du quay mặt đi cứng rắn nói: “Chúng tôi đi trước, nhớ rõ phải kiểm tra wechat.”
Đàm Đinh không phản ứng kịp, chỉ là ngốc ngốc ôm túi kẹo vào trong ngực, liền nhìn Trác Du lướt qua mình, sải bước đi ra bên ngoài.
Nhưng mà trong nháy mắt Trác Du bình tĩnh mà kéo cửa ra, Đàm Đinh cảm thấy hắn hơi quay đầu lại liếc nhìn cậu một cái.
Ngay sau đó Trác Du liền nhàn nhạt thu ánh mắt lại, bước nhanh xuống bậc thang, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Đàm Đinh ngây người.
Cậu cảm thấy vừa rồi mặt Trác Du giống như có chút tức giận nhưng nhất thời suy nghĩ không ra là vì sao Trác Du lại tức giận, nên ngơ ngác cúi đầu nhìn vào túi trong tay.
Trong túi là một loại kẹo Đàm Đinh chưa thấy bao giờ, viên kẹo tròn tròn căm trên một cái cây gậy nhỏ giống như là một cây búa, bên ngoài được gói bằng một lớp giấy gói kẹo màu xanh lục giống như là màu cỏ non tưng bừng sức sống ngày xuân.
Đàm Đinh cẩn thận cầm lên một cái, mới phát hiện trên giấy gói kẹo còn có một hàng chữ nhỏ——
Kẹo mút nước trái cây cô đặc: vị táo xanh.