Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 45

Đời này Trác Du còn chưa bao giờ bận rộn như vậy.

Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân thương lượng phải cho một bữa tiệc sinh nhật thật đáng nhớ, liệt kê ra một đống đồ vật, Trác Du ở bên cạnh nghe đếm mơ mơ hồ hồ, ngồi nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Trường học sắp diễn ra thi giữa kì, mà sinh nhật Đàm Đinh lại vừa khéo là sau khi thi giữa kỳ xong một ngày, là thứ sáu, Trác Du một lòng vội vàng chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, đem chuyện thi giữa kì ném ra sau đầu.

Đàm Đinh nói muốn xem hội hoa đăng, vì thế Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đang cùng nhau lên mạng đặt một đống đèn lồng trang trí.

Trác Du nghĩ nghĩ, vẫn là mở điện thoại ra, ở Wechat nói bóng nói gió một hồi, hỏi Đàm Đinh xem cậu có muốn món quà sinh nhật cụ thể nào không.

Hiện tại tốc độ gõ chữ của Đàm Đinh đã nhanh hơn nhiều: “Tôi cũng không muốn gì, các cậu có thể đến cũng là rất tốt rồi.”

Trác Du trầm tư.

Nhưng mà một lát sau cậu lại nhắn lại: “Nhưng mà… nếu cậu có thể ở lần thi giữa kì này toán có thể đạt tiêu chuẩn thì đó chính là món quà sinh nhật tốt nhất đối với tôi.”

Trác Du cầm điện thoại, khóe mắt muốn nứt ra.

Vì thế giờ này khắc này, Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân còn đang ồn ào xem nên chọn màu đèn nào trông vô cùng náo nhiệt, Khương Đại Nhân cảm thấy bảy sắp cầu vồng sẽ rất sặc sỡ, rất bắt mắt còn Hàn Tử Khiêm lại cảm thấy đơn sắc một màu sẽ càng cao cấp càng đẹp mắt, hai cái miệng pháo của hai người bắn liên thanh, nhất thời không ai chịu nhường ai.

Mà khung cảnh náo nhiệt ồn ào, sinh động như vậy lại không có quan hệ gì với Trác Du.

Hắn đối diện với cái bàn đầy sách toán, bài tập toán, đối với một đống xác suất, giá trị tuyệt đối, bất đẳng thức, mặt phẳng, góc vuông, tọa độ mà múa bút thành văn, mồ hôi rơi như mưa hè.

—–

Đàm Đinh không chú ý tới sự khác thường hai ngày nay của Trác Du, bởi vì cậu cũng đang nỗ lực chuẩn bị cho lần tỏ tình đầu tiên của cuộc đời mình.

Hứa Linh cùng cậu đi mua một ít quần áo, có mấy cái thiết kết thật sự là quá lộ liễu, quỷ dị, dd nhùn thấy liền mặt đỏ tai hồng, vội vàng xua tay nói không được không được.

Hứa Linh đành phải mang vẻ mặt thất vọng mà thả xuống, lại chọn cho cậu vài món theo kiểu ngoan ngoãn, kín đáo, mặc vào xong quả thực có hiệu quả làm người trước mặt sáng người, ngay cả chị gái bán hàng cũng tràn đầy tình thương của người mẹ, nhịn không được mà cầm điện thoại quay một đoạn video ngắn.

“Ai.”

Đã 18 tuổi–Hứa Linh phiền muộn mà cắn cắn ngón tay: “Trong tâm tôi vẫn là một bảo bảo ngoan a, nhưng đáng tiếc tôi đã qua cái tuổi này rồi.”

Gần đây tâm tình Đàm Đinh rất tốt.

Tốt đến vô cùng rõ ràng, ở lúc tham gia hoạt động của câu lạc bộ liền trực tiếp bị Chu Đào Đào nhìn ra.

“Gặp được chuyện vui gì sao?”

Chu Đào Đào hỏi: “Thi giữ kì sắp đến mà còn có thể có tinh thần phấn chấn như vậy, hơn nữa đang lúc chuẩn bị cho thi giữa kì nên chủ nhiệm giáo dục không kịp bắt nên lén lút đi nhuộm tóc, thật là giảo hoạt a Đàm Đinh đồng học!”

Đàm Đinh sờ sờ tóc của mình, cười cười, không nói gì.

“Đàm Đinh đồng học!”

Giang Miên ôm một cái chậu lớn nhảy lộc cộc chạy tới.

Cô nương cao 1m8 dừng lại trước mặt Đàm Đinh, đột nhiên bày ra vẻ mặt thẹn thùng hiếm thấy, cô đỏ mặt hỏi: “Cuối tuần này cậu rảnh không, nghe nói thành phố XX mở câu lạc bộ bắn tên, tôi cùng anh tôi cuối tuần này muốn đi xem, cậu muốn đi không?”

Biểu tình trên mặt Chu Đào Đào nháy mắt dại ra, Giang Hành phía sau cũng là đầy mặt ý vị thâm trường.

“Cuối tuần này…”

Đàm Đinh nghĩ nghĩ, có chút tiếc nuối mà nói: “Khả năng tôi cần phải gấp rút ôn tập, thận ngại quá.”

Giang Miên tựa hồ là có chút mất mát.

Nhưng mà cô vẫn là hắc hắc mà cười vẫy vẫy tay, nói: “Không sao! Lần trước ở đại hội thể thao cậu biểu hiện rất siêu rất siêu, còn chưa kịp nói chúc mừng cậu đâu!”

Đàm Đinh cong cong đôi mắt nói cảm ơn, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng mà a một tiếng.

“Thứ sáu tuần sau là sinh nhật tôi.”

Đàm Đinh nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng mà thẹn thùng mở mmiệng: “Sẽ có một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, các cậu muốn tới không? Không phải là bắt buộc, nếu các cậu có việc thì thôi, cũng không sao cả…”

“Tôi đồng ý!”

Đôi mắt Giang Miên xoát một cái lại lần nữa sáng lên, nhảy nhót nói: “Tôi sẽ bó cho cậu một bó hoa thật lớn! Hoặc là cắm cho cậu thành một con vật nhỏ thế nào…”

“Kẻ hèn này cũng không học quá nhiều tay nghề lung tung rối loạn.”

Giang Hành nho nhã lễ độ mà đẩy đẩy mắt kính: “Đi học thư pháp được bảy, tám năm đến lúc đó viết tặng Đàm Đinh đồng học mấy chữ, hy vọng cậu không chê—”

Giang Miên rất bất mãn mà chống nạnh: “Uy, cái gì gọi là tay nghề lung tung rối loạn, Giang Hành anh nói lại rõ ràng cho em nghe!”

“Đương nhiên đồng ý.”

Chu Đào Đào tinh thần cũng đi llên: “Tôi thích nhất là chọn quà sinh nhật cho bạn bè, hơn nữa hiện tại tôi đang nghiên cứu cách làm áo len đan tay, mỗi ngày đều đang học tập…”

Bạn bè.

Đàm Đinh bừng tỉnh mà chớp chớp mắt. Cậu nhìn ba người đang ồn ào nhốn nháo, tựa hồ là có chút không dám xác định mà nhỏ giọng ở dưới đáy lòng lặp lại cái từ này, chỉ cảm thấy trong ngực tràn đầy, như là bị bông xù mềm mại xõa tung lấp đầy.

—–

Buổi tối trước hôm thi toán giữa kì, Trác Du lại lén lút hẹn Đàm Đinh ở hoa viên nhỏ sau kí túc xá gặp mặt.

Nguyên nhân chỉ có một, loại đồ vật cấp số nhân này hắn còn có thể miễn cưỡng mà dựa vào công thức mà làm ra, nhưng vi phân và tích phân thứ này thực sự là làm lòng hắn như có lửa đốt. Trác Du ôm một chồng bài tập ngồi ở trên bậc thang, chuẩn bị ở đêm nay ở trong sơn cốc tên là toán học này giết ra một con đường máu, không biết rõ ràng hắn tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu*.

(*Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua.)

Phía sau truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, Trác Du biết là Đàm Đinh, hắn cầm một tờ đề không chút để ý mà quay đầu lại, kết quả cả người lập tức bị dọa cho lảo đảo.

“Trên mặt cậu trét cái gì thế?”

Trái tim của Trác Du suýt chút nữa thì ngừng đập, bị dọa cho gần như mất tiếng: “Tôi còn tưởng là rêu xanh thành tinh đó.”

Đàm Đinh ngượng ngùng mà chạm chạm vào lớp keo xanh mượt trên mặt.

“Là Hứa Linh cho tôi, là một loại đồ vặt gọi là mặt nạ, cậu ấy nói nó có thể làm cho làn da càng trở nên bóng loáng.”

Đàm Đinh ngồi xuống bên cạnh Trác Du, nhỏ giọng nói: “Tôi.. liền muốn đắp thử chơi chơi thôi.”

“A?”

Trác Du có điểm khó hiểu: “Nhưng mặt cậu vỗ dĩ đã rất đẹp, đắp loại đồ vật này còn không phải là lãng phí sao…. Thôi thôi, cậu trước xem bài cấp số nhân này đi, đây là do tôi tự dựa vào sức mình để làm được đó nha.”

Thần sắc trên mặt Đàm Đinh thì không thấy rõ được nhưng lỗ tai của cậu lại lặng yên không tiếng động mà đỏ lên.

Cậu ồ một tiếng, cúi đầu, mắt đề bài, ở dưới ánh mắt mong đợi của Trác Du, sắc mặt Đàm Đinh dần trở nên có chút vi diệu.

“Công thức này đúng là không sai.”

Sau một lúc lâu Đàm Đinh mới do dự mà nói: “Nhưng mà là Trác Du, đề này không phải là cấp số nhân mà là… cấp số cộng.”

—–

Tuy rằng Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đã sớm lập một đống kế hoạch tác chiến nhưng là vào ngày sinh nhật của Đàm Đinh thì vẫn rất là hỗn loạn.

Sinh nhật sẽ bắt đầu vào 7, thời gian tan học là 5 giờ, trong lúc này Hàn Tử Khiêm trước tiên đi xem đèn lồng mà hắn bố trí ở hoa viên, Khương Đại Nhân thì đến chỗ cửa hàng để nhận bánh kem đã đặt trước, Hứa Linh phục trách dẫn Đàm Đinh đi đổi quần áo.

Nhưng mà người nôn nóng nhất là Trác Du, bởi vì hắn phải ở trường học chờ, vẫn luôn chờ cho đến khi Giang Yến chấm xong bài thi toán.

“Thứ hai cậu đến lấy bài thi thì không được sao?”

Giang yến đứng ở cửa văn phòng cửa có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi còn việc phải tầm nửa tiếng nữa mới xong, sau đó tôi mới có thể chấm bài thi của cậu, hay cậu cứ về nhà trước đi?”

“Em có thể chờ cô.”

Trác Du dùng ngữ khí cung kính nhất của đời mình nói: “Em thật sự là cần dùng gấp a, ngài đi nhanh về nhanh là được.”

Giang Yến thấy không khuyên được hắn liền thở dài rồi đi.

Trác Du hít vào một hơi, trở về phòng học.

Đầu tiên hắn thật cẩn thận mà lấy từ trong ngăn bàn ra một bó mẫu đơn màu hồng phấn, lại lấy ra một hộp thuốc màu nhỏ, dùng bút lông chấm chấm vào hộp màu trắng, chậm rì rì mà tô lên từng cánh hoa.

Sở thích của Đàm Đinh thật sự là thái quá.

Mẫu đơn ở thế giới này vốn dĩ đã rất khó mua, càng không nói đến chủng loại có màu sắc hiếm thấy như bạch tuyết tháp, Trác Du chỉ có thể trộm nhờ Khương Đại Nhân đi mua chủng loại mẫu đơn bình thường, chính mình lại cầm thuốc màu, cứ như vậy mà chậm rãi tô lại màu cánh hoa.

Chờ đến khi hắn thật cẩn thận mà tô xong màu trắng cho cái cánh hoa cuối cùng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp nện xuống sàn nhà, ngay sau đó Giang Yến xuất hiện ở cửa phòng học, thần sắc vi diệu mà quơ quơ bài thi ra trước mặt hắn.

“72.”

Rõ ràng là là tự mình ra tay chấm bài thi nhưng mà gy vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi, bà do dự một chút, sau một lúc lâu bà lại khích lệ một cách hiếm thấy: “Vi phân và tích phân với hình học không gian nên nỗ lực thêm, mau về nhà đi.”

7 rưỡi tối, Trác Du tay trái ôm bó hoa do mình nhuộm thủ công thành bạch tuyết tháp, tay phải cầm tờ bài thi toán học đạt tiêu chuẩn, như là một con thiêu thân vui sướng vỗ cánh phành phạch phi như bay về nhà.

Hắn vào hoa viên, liền nhìn thấy trên bụi hoa hồng nguyệt quý đã treo những chiếc đèn lồng xinh xắn tỏa ánh sáng lập lòe giống như là ngữ con đom đóm vậy, rất xinh đẹp, trong tiếng ve kêu có thể nghe được âm thanh vui cười đùa giỡn của con người.

Trác Du hít vào một hơi, đem bó hoa giấu ở sau lưng mình.

Bên cạnh đài phun nước được kê một cái bàn, Giang Hành đang nướng thịt, htk cùng cdd đang kịch liệt tranh cãi xem nên rắc hại tiêu hay là rắc bột ớt hơn, cách đó không xa là kdn đang ôm eo hl làm nũng, hl vừa cười mắng vừa cắm từng ngọn nến lên bánh kem.

“Đàm Đinh đâu?” Trác Du thở hổn hển hỏi.

“Cùng Giang Miên đi lấy đồ uống rồi.”

Hàn Tử Khiêm lén lút mà nnói: “Du ca, tôi đã nói là đèn một màu sẽ càng đẹp mà, Đàm Đinh đồng học vừa rồi rất thích, đôi mắt đều phát sáng, vẫn luôn nói là thật xinh đẹp, tôi nay cậu phải nắm thật chắc cơ hội tốt này a.”

Trác Du hiểu rõ gật đầu.

Hắn đem hoa cùng bài thi trong tay giao hết cho Hàn Tử Khiêm nhờ hắn giấu giúp, chính mình tại đúng ngay người tại chỗ một lát, sau đó liền xoay người đi thẳng vào trong nhà.

Hắn vào phòng khách, đầu tiên là thấy trên bàn để một bó hoa.

Bó hoa này cũng không phải bó hoa bình thường, mà là dùng rất nhiều hoa hồng trắng cắm thành hình hột con thỏ tròn vo, nhìn ra được là rất dụng tâm.

Trác Du khẽ nhíu mày một cái.

Hắn nhớ tới bó mẫu đơn màu trắng luộm thuộm của mình, đáy lòng bỗng dưng thấy không thoải mái, liền dời đi tầm mắt tiếp tục đi về hướng phòng bếp.

Cửa phòng bếp mở một nửa, Trác Du thấy được thân ảnh mơ hồ của Đàm Đinh.

Đàm Đinh hẳn là bị Hứa Linh lôi kéo đổi đi đồng phục dài rộng, cậu đang khoác một cái áo lông mà trắng ôn hòa, làm cho cả người đều thêm mảnh khảnh, sườn mặt càng thêm tinh xảo điềm tĩnh.

Cậu cúi đầu, đang cố gắng mở nắp của chay Coca lớn trong tay.

Trác Du nhìn đến đáy lòng mềm mại, đang muốn mở toang cửa mà vào giúp cậu một phen, lại đột nhiên thấy một cái tay khác đột nhiên đặt xuống một cái cốc giấy, rồi duỗi tay ra trước mặt Đàm Đinh.

Bước chân Trác Du cứng lại.

Giờ hắn mới chú ý tới trong phòng bếp hóa ra còn có một người khác.

Đàm Đinh vừa vặn đem chai Coca mở ra, cậu giương mắt, ôn hòa mà hướng người nọ cười nói cảm ơn, sau đó ôm chai Coca, cẩn thận mà đổ vào cái cốc.

“Thật ra tôi muốn cắm thành một con gấu nhỏ.”

Giang Miên có chút thẹn thùng mà nói: “Nhưng là cảm thấy thỏ con thích hợp với Đàm Đinh đồng học hơn, liền, liền càng đáng yêu hơn một chút, cho nên cuối cùng vẫn là lấy hoa hồng trắng cắm thành hình một con thỏ, không biết cậu có thích hay không.”

Đàm Đinh ngẩn người.

“Tôi rất thích thỏ.”

Cậu cong cong đôi mắt: “Đầu giường của tôi còn đặt hai con thỏ bông, cảm ơn cậu nha Giang Miên, tay cậu thật khéo léo.”

“Vậy, vậy quá tốt rồi.”

Giang Miên đỏ mặt hắc hắc mà cười một chút: “Không cần khách khí, tôi vốn dĩ thích hoa cỏ mà, ngày thường tự mình mân mê mân mê, không có gì ghê gớm.”

Hai người lại an tĩnh mà đổ đồ uống trong chốc lát, nhìn ra được Đàm Đinh đổ thật sự rất chuyên chú, phân lượng Coca ở mỗi ly đều khống chế vô cùng tốt, cơ hồ mực nước trong mỗi cốc đều bằng nhau.

Giang Miên nhìn chằm chằm lông mi lông mi nhỏ dài của Đàm Đinh ngây người trong chốc lát, cô tựa hồ như là đang ấp ủ cái gì đó, do dự hồi lâu, mặt lại càng đỏ.

Đàm Đinh đổ xong cốc Coca cuối cùng, thở phào một hơi, ngẩng mặt cười cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Giang Miên lại đột nhiên kêu tên của cậu: “Đàm Đinh.”

Cô không gọi Đàm Đinh đồng học, mà lại có chút nghiêm túc đứng đắn mà trực tiếp gọi tên Đàm Đinh, Đàm Đinh trong lúc nhất thời có chút sững sờ, mờ mịt mà quay đầu lại nhìn cô.

“Tôi, trong lòng tôi có vài lời muốn nói với cậu.”

Giang Miên dường như là cố lấy hết dũng khí, cô nhếch môi, hướng Đàm Đinh hào phóng mà cười cười: “Cậu có bằng lòng nghe một lát không?”

Đàm Đinh dừng một chút, có chút chần chờ gật gật đầu.

Giang Miên nói: “Đàm Đinh đồng học, cậu, cậu là một người thực ôn nhu.”

“Tuy rằng.. đôi khi cậu nói vài lời mà tôi không thể nghe hiểu được, hắc hắc.”

Giang Miên thẹn thùng mà cười cười: “Nhưng là cậu đối với ai cũng đều rất chân thành. Tôi biết kỳ thật chưa chắc cậu đã thực sự thích câu lạc bộ thực vật nhưng là mỗi lần có hoạt động của câu lạc bộ cậu đều không bao giờ vắng mặt, cậu khen tôi chăm sóc hoa cỏ rất khá, cậu thậm chí còn giúp tôi thuyết phục chủ nhiệm giáo dục hỗ trợ tuyên truyền cho câu lạc bộ thực vật…cậu thật sự, thật sự rất ôn nhu.”

“Cậu thực đáng yêu, cũng, cũng thật xinh đẹp.”

Cổ Giang Miên hồng rực lên, thật cẩn thận mà giương mắt nhìn cậu: “Nhưng là cậu lại khác những Omega khác, cậu không có loại tính tình được nuông chiều từ bé, cậu chơi thể thao cũng rất tốt, cũng rất thông minh, ở trong mắt tôi cậu rất đặc biệt.”

Lông mi Đàm Đinh run rẩy, tựa hồ ý thức được cái gì.

“Tôi thích cậu.”

Giang Miên giống như là rất nhẹ nhàng mà nói với cậu, nhưng là đầu ngón tay giấu ở dưới áo lại run nhè nhẹ.

Cô có chút nói năng lộn xộn: “Tuy rằng tôi không phải là rất thông minh, nhưng là vóc dáng của tôi rất cao, tôi có thể bảo vệ cậu thật tốt, tôi có thể cùng cậu vận động cùng cậu trồng hoa, cắm rất nhiền bó hoa hình con thỏ cho cậu, làm bất kì chuyện gì mà cậu muốn.”

“Cậu đồng ý làm người yêu của tôi không?” Giang Miên hỏi.

—–
Bình Luận (0)
Comment