Vào cuối tuần, Trác Du mang theo Đàm Đinh đi ăn ở nhà hàng Haidilao mà cậu tâm tâm niệm niệm.
Đàm Đinh bị sự nhiệt tình của phục vụ ở nơi này dọa cho sợ không nhẹ— người ta khom lưng cậu cũng nhanh chóng khom lưng lại, kết quả Trác Du đứng ở cạnh chỗ ngồi nhìn bọn họ khách khí khom lưng cúi chào nhau năm phút.
Cho đến khi Đàm Đinh đã mỏi đến sắp không cúi nổi nữa, cậu mới thẹn thùng mà nói cảm ơn lại thật cẩn thận mà ngồi xuống chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống lại là một đống đồ ăn nhẹ được bưng lên, Đàm Đinh vất vả mà nói cảm ơn không ngừng, đến tận khi người phục vụ đi mất, cậu mới giật mình hoàn hồn, thở phào một hơi.
“Bọn họ thật sự là quá nhiệt tình rồi.”
Đàm Đinh sờ sờ bị điện thoại được bọc một lớp màng nhựa mỏng, lại nhìn đống đồ ăn nhẹ đầy màu sắc, cảm thán: “Thái độ tốt như vậy, bảo sao lại có nhiều người xếp hạng.”
Trác Du còn đang nhìn chằm chằm thực đơn.
“Thịt bò thịt dê đều phải gọi.”
Hắn chọc chọc trên thực đơn: “Cái tôm gì gì này nhìn qua cũng không tồi…”
Đàm Đinh mắt trông mong mà nhìn Trác Du chọn chọn, cậu chờ đến nhàm chán liền đứng lên tự mình đi đến quầy thức ăn nhỏ rồi tự đi pha ba bát tương vừng về.
Cậu dùng đầu đũa chấm chấm một chút vào một cái bát, sau đó cẩn thận liếm liếm, sau đó lại kinh hỉ mà trừng mắt, đổi sang một cái bát khác lại chấm chấm nếm nếm, đôi mắt lại càng mở lớn hơn.
Trác Du bên này mới vừa đặt thực đơn xuống, giương mắt lên liền thấy bộ dạng như mà đang thử độc này của Đàm Đinh làm hắn nín cười mệt gần chết: “Chẳng qua chỉ là tương vừng thôi mà, sao cậu lại ăn như là được ăn sơn hào hải vị thế, thật sự ngon như vậy sao?”
Đàm Đinh cắn chiếc đũa tiêm ừm một tiếng.
Cậu đứng lên, cầm ba bát tương vừng ngồi xuống bên cạnh Trác Du, lại lấy một cái đũa khác chấm chấm rồi đưa tới bên miệng Trác Du, trông mong mà nhìn hắn.
Trác Du trừng mắt nhìn cậu, cuối cùng vẫn là bán tín bán nghi mà ngậm chiếc đũa, bẹp bẹp miệng.
“Có chút mặn a.”
Trác Du nói: “Còn có chút cay, cậu cho thêm cái gì thế?”
“Sốt thịt bò, rau hẹ, còn có đậu phộng giã nhỏ, tương vừng, rau thơm.”
Đàm Đinh bẻ ngón tay liệt kê cho hắn nghe, sau đó lại có chút mất mát nói: “Nhưng tôi cảm thấy ăn rất ngon nha, sao miệng của cậu lại như vậy…”
Bộ dạng nhỏ đáng thương này của Đàm Đinh liền làm trong lòng td ngứa ngáy, Trác Du do dự hồi lâu, đột nhiên cúi đầu, hôn bẹp một cái vào khóe miệng cậu.
“Kỳ thật ăn cũng khá ngon.”
Trác Du ra vẻ trấn định mà quay đầu đi nói: “Rất thơm, lần sau cho thêm một chút tương vừng là được rồi.”
Vì thế đến lúc người phục vụ đem nồi cà chua bưng lên, hai má của Đàm Đinh không sai biệt lắm mà cùng màu với đáy nồi.
Nam hài đang trong tình yêu cuồng nhiệt thật sự đều rất sến súa.
Vào tiết Tiếng Anh, giáo viên trên bục giảng đang bắn nước bọt vô cùng hăng say, hai người bọn họ lại trộm nắm tay nhau ở phía dưới ngăn bàn cả một tiết, mắt thấy Trác Du sắp đem tay Đàm Đinh nặn ra một cái động thì Giang Yến lại đột nhiên đi qua rồi đứng lại ở cửa phòng học.
Sắc mặt bà như thường, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ là gọi Đàm Đinh ra ngoài một chút.
Trác Du lưu luyến mà buông lỏng tay, Đàm Đinh tựa hồ là có chút mờ mịt mà nhìn hắn, nhưng vẫn là đứng lên, chậm rì rì mà đi ra ngoài phòng học.
Trác Du không hề lo lắng, dù sao thì cậu cũng không giống hắn, với thành tích của Đàm Đinh dù là bị giáo viên gọi đi thì cũng đến tám phần không phải là chuyện xấu.
Hắn có chút cô đơn mà nhìn chằm chằm cái ghế trống trơn bên cạnh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, vẫn là cầm cái bàn tay mềm mại kia thoải mái hơn.
Đàm Đinh đi chuyến này chính là cả một tiết.
Lúc cậu trở về, sắc mặt có chút không thích hợp.
Trác Du cảm thấy không đúng, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
“Cô Giang nói hai tuần sau có một cuộc thi toán, phải đi đến thành phố U bên cạnh, đi từ thứ sáu đến chủ nhật, mất tổng cộng ba ngày.”
Đàm Đinh chần chờ, mở miệng: “Tôi đã từ chối rồi, nhưng mà cô nói phần thưởng của cuộc thi này rất lớn, nhất định muốn tôi đi một lần…”
Trác Du sửng sốt một chút: “Không sao, ngày mai tôi sẽ đi tìm cô Giang nói chuyện.”
Đàm Đinh lôi kéo Trác Du cổ tay áo, giống như lấy lòng: “—— Buổi trưa ăn mì thịt bò được không a?”
Trác Du dừng một chút, khẽ nhéo nhéo mặt cậu, nói được.
Trác Du cho rằng chuyện này liền cứ như vậy mà đi qua, không nghĩ tới buổi chiều lúc ở câu lạc bộ, hắn cùng Hàn Tử Khiêm, Khương Đại Nhân ngồi tán ngẫu ở dưới bóng cây lại một lần nữa nghe thấy cái cuộc thi này.
“Giang Hành ở lớp tôi đi.”
Khương Đại Nhân nói: “Cũng coi như là trong dự kiến, phải biết rằng học tỷ năm ngoái của trường mình đạt được giải ở cuộc thi này được trực tiếp tuyển thẳng vào đại học U, tôi đoán Giang Hành cũng là được tuyển thẳng vào đại học U thôi.”
Hàn Tử Khiêm cũng sâu kín thở dài.
“Thật hâm mộ a, đừng nói đại học U, năm sau mà tôi có thể đỗ đại học đã rất tốt rồi.”
Hàn Tử Khiêm chậc chậc chậc chậc: “Nếu không thì sẽ là công trường đợi tôi trong cơn mưa gió— nhưng mà nghe nói năm nay có 3 suất đi, cũng không biết hai suất còn lại sẽ là ai a…”
Trác Du ngây dại.
Hắn biết người ở chỗ này học xong cao trung còn sẽ tiếp tục học một cái nữa gọi là đại học, đại cũng cũng chia thành rất nhiều loại, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ chuyện này cách hắn vẫn còn xa lắm, là một sự việc còn lâu còn lâu mới phải suy xét đến.
“Đại học U.. rất khó đỗ sao? “Trác Du thình lình hỏi.
Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân thiếu chút nữa sặc nước bọt.
“Ngài đang đùa bọn tôi à, sao lại hỏi như vậy.”
Hàn Tử Khiêm chỉ chỉ Khương Đại Nhân: “Hiện tại A Nhân đi ra ngoài sân hét to là hắn muốn thi vào đại học U, cậu có tin là có thể chọc cười nửa cái trường học ngày không?”
Trác Du không nói chuyện.
Nhưng thật ra Khương Đại Nhân lại hừ hừ hai tiếng, không phục nói: “Tôi còn biết tự hiểu lấy mình, tôi với Linh Linh đã ước đinh cùng nhau thi vào đại học T, dù sao thành tích của hai chúng tôi đều không tốt, sau này vào đại học T rồi lúc tan học có thể cùng nhau rong ruổi ở phố ăn vặt cạnh đại học T, cậu bớt bớt trêu ngươi tôi đi—”
Hàn Tử Khiêm điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho hắn, Khương Đại Nhân đột nhiên im bặt, hắn giống như là nhớ tới cái gì mà quay đầu đi, nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Trác Du bên cạnh.
Chuông tan học vang lên.
Trác Du giơ tay ném quả bóng trong tay xuống đất, cậu trầm mặc không nói chuyện, sắc mặt bình tĩnh quay người đi, không thèm quay đầu mà đi thẳng về hướng khu dạy học.
Tâm trạng buồn bực của Trác Du kéo dài đến tận buổi tối.
Hắn cùng Đàm Đinh vẫn ở chỗ cũ mà hẹn hò, nhưng mà hôm nay không có bài tập để sửa, Đàm Đinh liền nằm lên đầu gối hắn, chỉ chỉ vào từng ngôi sau trên bầu trời, dạy cho hắn cách nhìn tinh tượng đoán cát hung họa phúc của mỗi người.
“…Nhưng mà mấy ngày trước tôi đọc sách, phát hiện nơi này có một đồ vật gọi là kính viễn vọng, có thể nhìn rõ ràng những ngôi sao kia.”
Đàm Đinh có chút mờ mịt mà kêu hắn: “Trác Du? Cậu có đang nghe không?”
Trác Du lúc này mới hoàn hồn, hàm hồ mà lên tiếng.
“Cậu vẫn là đi thôi.”
Trác Du đột nhiên có chút khó chịu mà nói: “Chính là… cái cuộc thi kia.”
Lúc Trác Du nói ra lời này, trong lòng kỳ thật có chút khó chịu.
Nhưng mà trong lòng Trác Du cũng rõ ràng, mình cùng Đàm Đinh rất có khả năng sẽ ở lại thế giới này cả đời, hắn không thể không tính toán cho tương lai của mình cùng Đàm Đinh.
Hắn biết chất lượng của trường đại học mà người ở đây học rất quan trọng, cho nên dù trong lòng khó chịu, chua xót nhưng td không muốn vì mình mà Đàm Đinh bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Đàm Đinh ngây người một chút: “Nhưng mà tôi không muốn cùng cậu ——”
Trác Du đột nhiên vươn ra ngón tay, đầu tiên là chạm chạm vào lông mi nhỏ dài mềm mại của Đàm Đinh, lại chậm rãi trượt xuống, cuối cùng điểm điểm vào chóp mũi Đàm Đinh.
“Đi ba ngày thôi, sẽ rất nhanh.”
Trác Du có chút cứng đờ mà quay mặt đi: “Phần thưởng của cuộc thi này… sẽ cho cậu chỗ tốt, cậu giành được phần thưởng rồi sư huynh lại khe thưởng cho cậu, được không?”
Đàm Đinh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng mà biểu tình trên mặt Trác Du lại rất bình tĩnh, vì thế Đàm Đinh dựa vào đầu gối hắn đơ ra trong chốc lát, sau đó vẫ là ngoan ngoãn gật gật đầu, chần chờ mà nói thanh được.
Trác Du cảm thấy đầu óc hắn chính là có chút vấn đề.
Rõ ràng lúc ấy là do hắn yêu cầu Đàm Đinh đi tham gia cuộc thi, nhưng đến ngày mà Đàm Đinh thật sự đi rồi, Trác Du nhìn ghế trống bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng theo.
Trong lòng Trác Du chua xót.
Hắn cùng Đàm Đinh đi vào thế giới này cũng khoảng ba, bốn tháng, cơ hồ ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, đây chính xác là lần đầu tiên họ tách nhau ra lâu như vậy.
Hắn biết Đàm Đinh hẳn là rất bận, vì thế dưới đáy lòng vẫn luôn ngăn mình không được đi làm phiền cậu, chính là nhịn không được mà trộm mở điện thoại ở dưới ngăn bàn, nhìn khung thoại Wechat, ngóng trông có thể có một cái tin nhắn gửi đến.
Trác Du cũng chưa nghĩ đến chính mình sẽ đem trái tim trói chặt ở cái khối sắt này.
Hắn đột nhiên liền trở nên thập phần khiếp sợ, ngón tay duỗi ra lại rụt lại, lại duỗi ra, cuối cùng ngồi lưỡng lự hồi lâu vẫn là đem thiên ngôn vạn ngữ gói lại ở một câu “Đang làm gì?”, rồi chậm rì rì mà gửi đi.
Đến tận giữa trưa Đàm Đinh mới gửi đến mấy cái tin nhắn thoại để trả lời.
“Trác Du, tôi vừa mới xuống cái gọi là đường sắt cao tốc.”
Bên phía Đàm Đinh rất ồn, nhưng Trác Du nghe ra âm thanh của cậu rất là hưng phấn: “Thật thần kỳ a, là một cái xe rất dài, rất lớn, chạy rất nhanh, còn nhanh hơn Lý sư phụ lái xe.”
Trác Du dừng một chút, khô cằn mà trả lời cái ồ.
“Nơi này có rất nhiều học sinh đến từ trường khác, tôi thấy bọn họ đều cầm sách trên tay, bộ dạng giống như rất lợi hại.”
Đàm Đinh lại nói: “Bọn họ đều rất tốt, hiện tại chúng tôi sẽ đến trường rồi thi đấu với nhau, khả năng sẽ không trả lời tin nhắn của cậu nhanh được, giáo viên tới——”
Vì thế Trác Du liền mất hồn mất vía mà chờ tới buổi tối.
Buổi tối Hàn Tử Khiêm, Khương Đại Nhân còn có Hứa Linh lôi kéo hắn đi ra ngoài ăn một thứ gọi là đồ ăn Nhật Bản, Trác Du đầu tiên là bị một cục mù tạt xanh lè làm cho sặc sụa, đầu muốn nổ tung, sau đó lại nhìn đống thịt, cá vẫn còn sống đỏ lừ cùng trứng gà sống trên bàn, nhất thời ăn không vô.
Đàm Đinh đang làm gì đâu, hắn buồn bã mất mát mà nghĩ.
Đang ôn tập? Hay là ngủ rồi? Chỗ cậu ở tốt không, ăn uống có ngon không? Mình không ở đấy, mà lá gan của cậu lại nhỏ như vậy, ở một mình có phải là sẽ sợ hãi hay không?
Khương Đại Nhân lướt lướt vòng vạn bè, đột nhiên kêu lên: “Ai ai ai, Du ca, hoàn hồn, hoàn hồn, Đàm Đinh đồng học này, chị dâu này!”
Trác Du sửng sốt, thò đầu qua liền thấy trên màn hình là bài do Giang Hành đăng lên vòng bạn bè, chú thích là: “Chúng tôi tới rồi 【 nắm tay 】【 nắm tay 】”.
Click mở hình ảnh, liền thấy là một đám người đứng chụp ảnh chung, trên người bọn họ đều mặc áo thun giống nhau, trên áo in tên đầy đủ của cuộc thi toán.
Giang Hành đứng ở hàng thứ hai đếm ngược, người đứng bên cạnh hắn chính là Đàm Đinh, nam hài xinh đẹp nam hài hơi cong cong con mắt thực ôn nhu thực an tĩnh mà nhìn chằm chằm màn ảnh.
Ánh mắt Trác Du không kìm được mà nhu hòa lên.
Nhưng mà giây tiếp theo, mắt hắn đột nhiên dừng lại, đáp ở một bàn tay đang đặt lên vai Đàm Đinh.
Mắt Trác Du đi theo bàn tay, cuối cùng nhìn vào chủ nhân của bàn tay đó cũng chính là một Alpha tuấn dật, xa lại đứng ở bên tay phải Đàm Đinh.