Seduce Me At Sunrise

Chương 6

London, 1851, mùa xuân.

Sau một thời gian dài chờ đợi, Win đã trở về nhà.

Con tàu từ Calias cập vào bến, khoang tàu chở đầy những hàng hóa xa xỉ, cùng với những bao thư và bưu kiện được vận chuyển bởi hãng bưu điện Hoàng Gia. Nó là một con tàu vừa phải với bảy cabin rộng rãi dành cho các hành khách, mỗi cabin được lát những tấm ván vòng cung theo kiểu Gothic và trang trí một bức tranh hào nhoáng của Florence White.

Win đứng trên boong tàu và nhìn nhóm công nhân trên mặt đất cột dây để neo con tàu lại. Sau đó những hành khách mới được cho phép xuống tàu. Trước kia, trạng thái kích động ép chặt trong lòng làm nàng không thể thở nổi. Nhưng Win quay lại London giờ đây đã là một người khác xưa. Nàng tự hỏi gia đình mình sẽ phản ứng lại những thay đổi của nàng như thế nào. Và dĩ nhiên là họ cũng đã thay đổi rồi: Amelia và Cam đã lấy nhau được hai năm, và Poppy với Beatrix đều đã được ra mắt với giới thượng lưu. Và Merripen… nhưng tâm trí Win thấy xấu hổ vì những suy nghĩ về anh, chúng quá kích động để thể hiện ra ở bất cứ đâu thay vì giữ lại cho riêng mình.

Nàng chăm chú nhìn xung quanh, cánh rừng đầy những cây cột buồm, những đường cong bất tận của bến cảng và cầu tàu, những kho hàng rộng lớn chứa thuốc lá, sợi dệt, rượu, và những hàng hóa khác. Sự di chuyển ở khắp mọi nơi, thủy thủ, hành khách, nhân viên phục vụ, công nhân, xe cộ, và thú nuôi. Nhiều mùi khác nhau dày đặc trong không khí: dê và ngựa, gia vị, muối biển, nhựa thuốc lá, gỗ mục. Và trên tất cả là mùi hôi thối của khói bốc lên từ các ống khói và hơi than đá, tối sẫm lại khi màn đêm ập xuống thành phố.

Win khao khát được trở về Hampshire, nơi những đồng cỏ mùa xuân hẳn là rất xanh và dày với hoa anh thảo cùng những loài hoa dại và những cây làm hàng rào đang nở rộ. Theo như Amelia nói, việc phục hồi lại điền trang Ramsay vẫn chưa hoàn thành, nhưng trang viên giờ đây đã có thể ở được. Hình như việc đó được tiến hành với một tốc độ phi thường dưới sự chỉ dẫn của Merripen.

Tấm ván cầu hạ xuống từ con tàu và được buộc chặt. Khi Win quan sát hành khách đầu tiên bước xuống bến tàu, nàng nhìn thấy dáng vẻ cao ráo của anh trai nàng, chính là cái dáng người lêu nghêu đang dẫn đầu. Nước Pháp tốt cho cả hai bọn họ. Trong khi Win tăng lên vài cân cần thiết, thì Leo đã mất đi vẻ phì nộn do chơi bời phóng đãng. Anh đã bỏ nhiều thời gian cho các hoạt động ngoài trời, đi bộ, vẽ tranh, bơi lộ, khiến cho mái tóc nâu sẫm của anh bị cháy ở một cài chỗ và làn da rám nắng. Đôi mắt của anh, với màu xanh nhạt nổi bật, đang ánh lên vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nâu vàng. Win biết anh trai nàng sẽ không bao giờ trở lại là một chàng trai bảnh bao, vô ý như trước cái chết của Laura Dillard. Nhưng anh ấy đã không còn là một người suy sụp muốn tự vẫn nữa, việc này không nghi ngờ gì sẽ là một sự khuây khỏa cho mọi người trong gia đình.

Trong một thời gian khá ngắn, Leo nhảy lên lại tấm ván cầu. Anh đi về phía Win với nụ cười nhăn nhở, giữ chặt hơn cái nón trên đầu mình.

- Có ai đang chờ chúng ta không? – Win hỏi hăm hở.

- Không.

Trán nàng nhăn lại vì lo lắng – Vậy là họ không nhận được thư của em rồi.

Nàng và Leo đã nhắn rằng họ rẽ đến sớm một vài ngày hơn mong đợi, nhờ một ít thay đổi trong lịch trình của con tàu.

- Thư của em chắc là đã bị kẹt đâu đó giữa túi thư của hãng Bưu điện Hoàng Gia rồi – Leo nói – Đừng lo lắng, Win à. Chúng ta sẽ đến khách sạn Rutledge bằng xe ngựa. Không xa lắm đâu.

- Nhưng nó sẽ là một cú sốc cho cả gia đình vì chúng ta về sớm hơn dự tính.

- Gia đình chúng ta thích bị sốc mà – anh nói - hay là ít nhất, họ cũng đã quen với điều đó rồi.

- Họ cũng sẽ ngạc nhiên vì bác sĩ Harrow quay về chung với chúng ta.

- Anh chắc chắn là họ sẽ không hề bận tâm đến sự hiện diện của anh ta đâu – Leo trả lời. Khóe miệng giật lên với sự thích thú ngấm ngầm - Ồ, hầu hết bọn họ sẽ không như vậy.

Bóng đêm đổ xuống ngay khi họ về tới khách sạn Rutledge. Leo chuẩn bị phòng ốc và trông nom hành lý, trong khi Win và bác sĩ Harrow chờ ở một góc của sảnh lớn.

- Tôi sẽ để cho em và gia đình nói chuyện riêng tư – Harrow nói – Tôi và người hầu sẽ về phòng và sắp xếp hành lý nhé.

- Anh có thể đi với chúng em – Win nói, nhưng nàng âm thầm cảm thấy nhẹ lòng khi anh ta lắc đầu.

- Tôi sẽ không xâm phạm đâu. Gia đình sum họp nên được riêng tư.

- Nhưng chúng em sẽ gặp anh vào buổi sáng nhé? – Win hỏi.

- Được mà – Anh đứng nhìn xuống nàng, môi nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bác sĩ Julian Harrow là một người tao nhã, điềm tĩnh một cách quyền uy, dễ dàng làm người ta mê mẩn. Anh có mái tóc sẫm màu với đôi mắt xám và sở hữu một cái cằm chẻ lôi cuốn khiến gần hết những bệnh nhân nữ đều có chút yêu quý anh. Một phụ nữ ở phòng khám đã nhận xét ráo hoảnh rằng sức quyến rũ riêng của Harrow không chỉ ảnh hưởng tới đàn ông, phụ nữ và trẻ em mà con lan rộng đến những cái tủ, đủ loại ghế, và những con cá vàng trong cái chậu gần đó.

Như Leo đã từng nói: - Harrow không hoàn toàn giống một bác sĩ. Mà anh ta trông giống ảo tưởng của phụ nữ về một người bác sĩ hơn. Anh nghi ngờ một nửa phòng khám của anh ta là những người phụ nữ vướng phải tình yêu sét đánh chỉ kéo dài bệnh tình của mình để tiếp tục được anh ta chữa trị.

- Em đảm bảo với anh – Win nói, cười to – Em không hề bị sét đánh, và em một chút cũng không hề có khuynh hướng kéo dài bệnh tình của mình.

Nhưng nàng phải thừa nhận, rằng thật khó để không có cảm giác gì với người đàn ông lôi cuốn, ân cần và còn chữa trị cho tình trạng suy nhược của nàng này. Và Win nghĩ Jilian có lẽ có thể cũng có những cảm giác như thế với nàng. Trong suốt năm cuối cùng, đặc biệt, khi sức khỏe của Win dần hồi phục hoàn toàn, Julian bắt đầu đối xử với nàng theo kiểu gì đó hơn là đối với một bệnh nhân đơn thuần.

Họ đã có những lần đi bộ dài băng qua những khung cảnh lãng mạn đến khó tin ở Provence, và anh ta đã tán tỉnh nàng, và chọc nàng cười. Sự quan tâm của anh ta đã xoa dịu tinh thần đau đớn sau khi Merripen nhẫn tâm chối bỏ nàng. Cuối cùng Win cũng đã chấp nhận rằng tình cảm của nàng dành cho Merripen sẽ không được đáp lại. Nàng thậm chí đã khóc trên vai Leo. Anh trai nàng đã chỉ ra rằng nàng chỉ mới thấy được một phần nhỏ bé của thế giới này và tiếp theo là không biết gì về đàn ông cả.

- Em không nghĩ là sự gắn bỏ của em với Merripen có thể là kết quả của sự gần gũi hơn bất cứ gì khác sao? – Leo hỏi nhẹ nhàng – Hãy nhìn vào hoàn cảnh này một cách chân thật, Win à. Em không có gì giống anh ta. Em đáng yêu, nhạy cảm, một người phụ nữ có học thức, và anh ta… Merripen. Anh ta thích bổ củi để giải trí. Và hình như anh có nhiệm vụ phải nói cho em biết sự thật khiếm nhã là một vài cặp đôi hợp chẳng hợp nhau ở nơi nào khác ngoài phòng ngủ cả.

Win đã buồn đến phát khóc vì sự thẳng thắn của Leo.

- Leo Hathaway, anh đang ám chỉ…

- Bây giờ là quý ngài Ramsay, cám ơn em – anh trêu chọc.

- Quý ngài Ramsay, ngài đang ám chỉ là những cảm xúc của tôi dành cho Merripen là do bản năng tình dục sao?

- Chúng chắc chắn không phải là do lý trí rồi - Leo nói, và cười toe toét khi nàng thụi anh bằng vai mình.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ rất nhiều. Win đã phải chấp nhận rằng Leo có điểm đúng. Tất nhiên, Merripen thông minh và có giáo dục hơn anh trai nàng nghĩ rất nhiều. Theo những gì nàng nhớ được, Merripen đã thử thách Leo trong nhiều cuộc thảo luận về triết học và nhớ nhiều từ Hy Lạp và Latin hơn bất cứ ai trong gia đình ngoại trừ cha nàng. Nhưng Merripen chỉ học những thứ đó để hòa hợp với gia đình Hathaway, chứ không phải vì anh thật sự yêu thích việc tiếp thu kiến thức. Merripen là một người hoang dã, anh khao khát cảm giác ở giữa đất trời. Anh sẽ không bao giờ được thuần hóa hơn nữa. Và anh với Win khác nhau như cá với gà.

Julian nắm lấy tay nàng trong bàn tay thon dài và tao nhã. Những ngón tay anh mềm mại và được cắt tỉa cẩn thận, đầu ngón tay thon nhỏ.

- Winnifred – anh nói nhẹ nhàng - giờ em đã rời khỏi phòng khám, cuộc sống thường nhật sẽ không quá điều độ được. Em phải giữ gìn sức khỏe. Hãy chắc chắn là em sẽ nghỉ ngơi tối nay, mặc kệ mọi chuyện thú vị đến nỗi có thể thức suốt đêm.

- Vâng, thưa bác sĩ – Win nói, cười với anh.

Nàng cảm thấy trào dâng lòng yêu mến với anh, nhớ đến lần đầu tiên nàng được hướng dẫn leo lên cái thang luyện tập trong phòng khám. Julian đã ở sau nàng mỗi bước chân, những lời động viên của anh nhẹ nhàng bên tai nàng, lồng ngực anh dán chặt vào lưng nàng. Cao hơn chút nữa nào, Winnifred. Tôi sẽ không để em ngã đâu. Anh ấy không hề làm việc gì cho nàng. Chỉ giữ an toàn khi nàng leo lên.

- Em hơi lo lắng – Win thú nhận khi Leo hộ tống nàng đến dãy phòng của gia đình Hathaway trên tầng hai của khách sạn.

- Tại sao chứ?

- Em không chắc nữa. Có lẽ bởi vì chúng ta đều thay đổi hết cả rồi.

- Những thứ cốt yếu vẫn không thay đổi đâu – Leo siết chặt khuỷu tay nàng – Em vẫn là một cô gái thú vị như trước đây. Và anh vẫn là một tên vô lại ham thích rượu và gái điếm thôi.

- Leo – nàng nói, bắn vào anh một cái nhíu mày nhanh chóng - Anh không định quay lại những thói quen cũ đó chứ?

- Anh sẽ tránh xa sự cám dỗ – anh trả lời - nếu nó không rơi xuống chính xác ngay đường anh đi.

Anh dừng nàng lại ở chiếu nghỉ - Em có muốn dừng lại một chút không?

- Không hề. Win tiếp tục hăng hái tiến lên trước.

- Em thích leo cầu thang. Em thích làm mọi thứ mà em không thể làm trước kia. Và từ giờ trở đi em sẽ sống với phương châm “Cuộc sống là được sống đến trọn vẹn nhất.”

Leo nhe răng cười – Em nên biết là anh đã nói vậy rất nhiều lần trước kia, và nó luôn luôn gây cho anh rắc rối.

Win nhìn xung quanh nàng với niềm vui sướng. Sau khi sống trong khung cảnh mộc mạc của phòng khám Harrow quá lâu, nàng sẽ thích hương vị của sự xa hoa. Thanh lịch, hiện đại, và vô cùng tiện nghi, khách sạn Rutledge được sở hữu bởi người chủ bí ẩn Harry Ruthledge, có rất nhiều lời đồn đại rằng ông ta đã sống một thời gian ở Mỹ và đến London để xây dựng một khách sạn kết hợp giữa sự sang trọng của châu Âu và những thứ cách tân nhất từ Mỹ. Rutledge là khách sạn đầu tiên thiết kế mỗi phòng ngủ trong dãy phòng có nhà tắm riêng. Và có rất nhiều điều thích thú như là thang nâng phục vụ thức ăn, tủ quần áo âm tường trong phòng ngủ, phòng gặp gỡ riêng tư với trần nhà bằng kính mở, và những khu vườn được thiết kế ở ngoài những căn phòng. Khách sạn còn nổi bật với phòng ăn được cho là đẹp nhất nước Anh, với rất nhiều chùm đèn treo khiến cho trần nhà phải được gia cố thêm trong quá trình xây dựng.

Họ đến cánh cửa vào dãy phòng của gia đình Hathaway, và Leo gõ cửa nhẹ nhàng. Có một vài chuyển động ở bên trong. Cách cửa mở ra để lộ một người hầu gái trẻ tóc vàng hoe. Ánh mắt của người hầu gái quét qua cả hai bọn họ.

- Tôi có thể giúp gì được cho ngài, thưa ngài – nàng hỏi Leo.

- Chúng tôi đến để gặp ông bà Rohan.

- Xin thứ lỗi, nhưng họ vừa mới đi nghỉ rồi.

Cũng đã khá muộn rồi, Win nghĩ, nhiệt tình giảm xuống.

- Chúng ta nên về lại phòng mình và để họ nghỉ ngơi – nàng nói với Leo – Chúng ta sẽ quay lại vào buổi sáng nhé.

Leo nhìn chằm chằm vào người hầu gái với nụ cười nhẹ, và hỏi với giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp - Tên của cô là gì, cô bé?

Đôi mắt nâu của cô gái mở lớn, và má nàng đỏ lên :

- Abigail, thưa ngài.

- Abigail – anh lặp lại – Hãy nói với bà Rohan là em gái của cô ấy đang ở đây và mong muốn được gặp cô ấy.

- Vâng, thưa ngài – người hầu gái cười rúc rích và để họ lại ngay cửa.

Win nhìn anh mình với ánh mắt chế giễu khi anh giúp nàng cởi áo choàng

– Cách cư xử với phụ nữ của anh không bao giờ thôi làm em ngạc nhiên.

- Hầu hết phụ nữ đều có một sức hút bi thảm về phía những kẻ phóng đãng mà – anh nói ra vẻ hối tiếc – Anh không nên dùng nó để chống lại họ.

Ai đó bước vào phòng tiếp khách.

Anh nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Amelia, mang áo choàng dài màu xanh dương, được hộ tống bởi Cam Rohan, trông rối bời một cách bảnh trai trong chiếc áo sơ mi mở rộng cổ và quần dài. Với đôi mắt mở lớn, Amelia dừng lại khi nhìn thấy anh trai và em gái mình. Cánh tay trắng kích động đặt lên cổ Amelia.

- Có thật là hai người không? – Amelia run rẩy hỏi.

Win cố cười, nhưng không thể khi môi nàng cũng đang run lên vì xúc động. Nàng thử tưởng tượng nàng phải ra mắt Amelia như thế nào, người đã nhìn thấy nàng lần cuối như một kẻ bệnh tật yếu đuối.

- Em về nhà rồi – nàng nói, giọng nàng vỡ ra.

- Ôi, Win! Chị đã mơ… chị đã rất hy vọng... – Amelia dừng lại và chạy tới trước, và tay họ ôm choàng lấy nhau, nhanh và siết chặt.

Win nhắm mắt lại và thở dài, cảm thấy rằng cuối cùng nàng cũng đã trở về nhà. Chị của nàng. Nàng đắm mình trong sự dễ chịu êm dịu của vòng tay Amelia.

- Em thật xinh đẹp – Amelia nói, lùi lại để khum lấy đôi má ướt nước của Win bằng tay mình – thật tốt và khỏe mạnh. Ồ, nhìn nữ thần này này. Cam, hãy nhìn con bé đi!

- Em trông rất tốt – Rohan nói với Win, mắt anh sáng rực – tốt hơn rất nhiều so với anh từng nhìn thấy, em gái bé nhỏ à.

Anh cẩn thận ôm và thơm lên trán nàng - Chào mừng trở lại.

- Poppy và Beatrix đâu rồi ạ? – Win hỏi, níu lấy tay Amelia.

- Chúng đi ngủ rồi, nhưng chị sẽ đi gọi chúng dậy.

- Không, cứ để chúng ngủ đi – Win nói nhanh - Chúng em không thể ở đây lâu quá, chúng em đều kiệt sức cả rồi, nhưng em phải gặp được chị trước khi đi ngủ.

Ánh mắt Amelia chuyển sang Leo đang đứng dựa lưng gần cửa. Win nghe chị mình khẽ hít vào khi nàng nhìn thấy những thay đổi của anh.

- Leo già cả của em – Amelia nói nhẹ nhàng.

Win ngạc nhiên khi nhìn thấy có thứ gì đó thoáng qua trong biểu hiện mỉa mai của Leo, một thứ cảm giác dễ bị tổn thương một cách trẻ con, như thể anh cảm thấy xấu hổ với chính sự vui sướng của mình khi gặp lại.

- Bây giờ em sẽ rớt nước mắt vì một lý do khác – anh nói với Amelia – Vì như em thấy đó, anh cũng quay lại rồi đây.

Nàng bay tới anh, và được nuốt gọn vào một vòng ôm mạnh mẽ.

- Người Pháp không giữ anh lại à? – nàng hỏi, giọng nàng nghẹt lại trong ngực anh.

- Ngược lại ấy chứ, bọn họ tôn sùng anh. Nhưng chả có gì là thích thú khi ở lại một nơi mà ai đó muốn mình ở cả.

- Chuyện đó thật tệ – Amelia nói, nhón chân để thơm lên má anh - Bởi vì anh vô cùng muốn ở đây.

Mỉm cười, Leo giơ tay ra bắt tay Rohan.

- Tôi mong được nhìn thấy những sự sửa sang mà anh đã viết trong thư . Hình như điền trang đang trở nên phát đạt.

- Anh có thể hỏi Merripen vào ngày mai – Rohan trả lời dễ dàng – Anh ta biết mọi ngóc ngách ở nơi đó, và tên của mọi người hầu với tá điền. Và anh ta có thể nói rất nhiều thứ về chủ đề đó, nên phải cảnh báo trước rằng cuộc nói chuyện nào về điền trang đều cũng sẽ rất dài đó.

- Vào ngày mai – Leo lặp lại, liếc nhanh về phía Win - Vậy là anh ta đang ở London à?

- Ở khách sạn Rutledge này luôn. Anh ta vào thành phố thăm một cơ sở cung cấp việc làm để thuê thêm người hầu.

- Tôi phải cảm ơn Merripen vì rất nhiều điều – Leo nói với giọng thật thà không giả tạo – và cả anh nữa, Rohan à. Quỷ biết rằng tại sao anh lại đảm nhận rất nhiều việc vì lợi ích của tôi.

- Nó cũng vì lợi ích của gia đình nữa.

Khi hai người đàn ông nói chuyện, Amelia kéo Win đến chiếc trường kỷ gần lò sưởi.

- Mặt em đầy đặn hơn – Amelia nói, liệt kê ra những thay đổi của em gái nàng – Mắt em sáng hơn, và dáng vẻ của em hoàn toàn rất đẹp.

- Không mang áo nịt ngực nữa – Win nói với nụ cười toe toét – Bác sĩ Harrow nói rằng chúng ép phổi lại, buộc xương sống và đầu ở một tư thế không tự nhiên, và làm yếu cơ lưng.

- Thật buồn cười! – Amelia kêu lên, mắt nàng lấp lánh – Không áo nịt ngực ngay cả trong những dịp trang trọng sao?

- Anh ấy cho phép em có thể mặc nó rất ít thôi, nhưng chỉ được buộc lỏng dây.

- Bác sĩ Harrow còn nói gì nữa không? – Amelia hoàn toàn thích thú – Có ý kiến nào về vớ dài và nịt bít tất không?

- Chị nên nghe chúng từ chính anh ấy – Win nói – Leo và em đã mang bác sĩ Harrow về cùng với chúng em.

- Đáng yêu thật. Anh ta có công việc ở đây à?

- Không phải là thứ em biết.

- Chị cho là vì anh ta đến từ London, chắc anh ta có họ hàng hay bạn bè để gặp gỡ chứ?

- Vâng, đó là một phần, nhưng… – Win thấy nàng đỏ lên một chút - Julian đã bộc lộ sự thích thú cá nhân trong việc bỏ thời gian để đi cùng em xa khỏi sự sắp đặt của phòng khám.

Môi Amelia mở ra ngạc nhiên - Julian – nàng lặp lại – Anh ta có ý tán tỉnh em sao, Win?

- Em không chắc. Em hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong những chuyện như thế này. Nhưng em nghĩ là vậy.

- Em có thích anh ta không?

Win gật đầu không hề do dự – Khá nhiều.

- Vậy là em chắc chắn cũng thích anh ta. Và chị sẽ rất vui được có cơ hội để tự mình cảm ơn anh ta vì những gì anh ta đã làm.

Họ cười với nhau, chìm đắm trong niểm vui sướng vì được sum họp. Nhưng sau chốc lát Win lại nghĩ về Merripen, và mạch đập của nàng bắt đầu rộn lên với áp lục không thoải mái, và dây thầy kinh nhảy lên khắp mọi nơi trong cơ thể nàng.

- Anh ấy thế nào rồi, Amelia? – nàng cuối cùng ép mình thì thầm.

Amelia không cần thiết phải hỏi “anh ấy” là ai. - Merripen đã thay đổi – nàng nói thận trọng – gần giống như em và Leo vậy. Cam nói những gì Merripen làm vơi điền trang rất đáng kinh ngạc. Cần phải có rất nhiều kỹ năng để chỉ huy thợ xây, thợ thủ công, và thợ làm vườn, và còn để hồi phục lại nông trại của các tá điền nữa. Và Merripen đã làm mọi thứ. Khi cần thiết, anh ấy cởi áo ra và cùng làm việc. Anh ấy nhận được sự tôn trọng của những người làm… họ không bao giờ dám thắc mắc về quyền hành của anh ấy.

- Em không hề ngạc nhiên, dĩ nhiên là vậy – nàng nói, trong khi có một cảm giác buồn vui lẫn lộn đi qua nàng – Anh ấy đã luôn luôn là một người đàn ông rất có năng lực. Nhưng khi chị nói rằng anh ấy đã thay đổi, là có ý gì?

- Anh ấy đã trở nên khá… cứng rắn.

- Cứng đầu? Ngoan cố sao?

- Phải, và tách biệt. Anh ấy dường như không hề thỏa mãn với thành công của mình, cũng không thể hiện ra bất cứ niềm vui tích thật sự nào trong cuộc sống. Ồ, anh ấy đã học rất nhiều, và anh ấy sử dụng quyền hành một cách hiệu quả, và anh ấy ăn bận đẹp hơn để phù hợp với vị trí mới của mình. Nhưng kì lạ là, anh ấy dường như ít văn minh hơn bao giờ hết. Chị nghĩ… – có sự ngắt quãng không thoải mái – Có lẽ gặp lại em có thể giúp được anh ấy. Em luôn luôn có ảnh hưởng tốt mà.

Win thả lỏng tay ra và nhìn trừng trừng xuống vạt áo của mình - Em nghi ngờ điều đó. Em nghi ngờ rằng em có bất cứ ảnh hưởng nào đến Merripen. Anh ấy thể hiện mình thiếu hứng thú rất rõ ràng.

- Thiếu hứng thú à? – Amelia lặp lại, và khẽ cười rất lạ – Không, Win à, chị không hề nghĩ như thế đâu. Mỗi lần nhắc đến em đều khiến anh ấy quan tâm vô cùng.

- Ai đó có thể phán đoán những cảm xúc của một người đàn ông dựa vào những hành động của anh ta – Win thở dài và dụi đôi mắt mệt lử – Đầu tiên em rất đau khổ vì cái cách mà anh ấy lờ đi những lá thư của em. Sau đó em thấy rất tức giận. Còn bây giờ em chỉ cảm thấy thật ngu ngốc.

- Tại sao, em thân yêu? – Amelia hỏi, đôi mắt nàng tràn ngập sự quan tâm.

Vì yêu, và tình yêu đó bị ném trả vào mặt nàng. Vì lãng phí cả biển nước mắt cho một kẻ thô lỗ to lớn, cứng đầu. Và vì vẫn muốn được nhìn thấy anh bất chấp tất cả những điều đó.

Win lắc đầu. Nói chuyện về Merripen đã khiến nàng xúc động và u sầu.

- Em rất mệt mỏi sau một chuyến đi dài, Amelia à – Nàng nói hơi mỉm cười – chị có phiền không nếu em…

- Không, không đâu, đi ngay đi – chị nàng nói, kéo Win lên khỏi tràng kỉ và vòng tay bảo vệ xung quanh nàng - Leo, hãy mang Win về phòng đi. Cả hai người đều kiệt sức cả rồi. Chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện vào ngày mai.

- À, cái giọng ra lệnh thật dễ thương làm sao – Leo hồi tưởng – Tôi đã hy vọng rằng ngay bây giờ anh hẳn đã giải thoát con bé khỏi cái thói quen ra lệnh như một sĩ quan cảnh sát kỷ luật rồi chứ, Rohan.

- Tôi yêu thích mọi thói quen của cô ấy mà – Rohan trả lời, cười với vợ mình.

- Merripen ở phòng nào vậy? – Win thì thầm với Amelia.

- Tầng ba, phòng số hai mươi mốt – Amelia thì thầm trở lại - Nhưng em không được đến đó tối nay đâu, em thân yêu à.

- Tất nhiên rồi – Win cười với nàng – Việc duy nhất em định làm tối nay là đi ngủ không chậm trễ.
Bình Luận (0)
Comment