Trần Lãm - người anh họ của Phạm Thái. Văn Diệp hiển nhiên quen biết rõ ràng, liền muốn dìu vào nhà.
Mễ Nam vừa nhìn thấy máu liền lắc đầu sợ hãi trốn sau lưng Văn Diệp:
- Máu...
Trần Lãm dù bị thương khá nhiều vết trên cơ thể, . Nhưng Văn Diệp lập tức có thể thấy đây không phải những đòn chí mạng, bởi Trần Lãm dường như vẫn còn rất tỉnh táo.
Vậy nhưng rút cuộc có chuyện gì?
Trần Lãm chỉ bước sau cánh cửa vài bước vội vã tới không muốn tiến tới bàn, ngay sau cánh cửa đóng sập lại liền bám chặt lên tay Văn Diệp, từng chữ nói ra đều mang theo hơi thở gấp gáp:
- Trong quán bar khi Phạm Thái đi vệ sinh đã bị tập kích, tôi chờ bên ngoài, đến lúc phát hiện ra đã cố gắng cứu em ấy nhưng bọn chúng rõ ràng đã lên kế hoạch rât tỉ mỉ, nghiên cứu kỹ địa bàn, xe lách qua một con hẻm nhỏ.
Trần Lãm nghiến chặt răng:
- Tôi đã cố gắng đuối theo, nhưng.. bọn chúng có hơn 10 người.... tôi.. vô dụng..
- Mất dấu em ấy rồi. Điện thoại đã bị vứt xuống đường, không định vị được.
Văn Diệp nhìn cả người Trần Lãm đều trầy trụa. 1 chọi 10 đừng nói tới Trần Lãm, có là cộng cả Văn Diệp cậu vào cũng khó mà thoát. Nhưng khó hiểu nhất là, Phạm Thái em ấy chỉ là một sinh viên bình thường, xưa nay cũng không gây thù chuốc oán với ai, tại sao lại có người bắt cóc em ấy?
- Thuốc... Bông...
Mễ Nam đứng từ sau, rụt rè đưa tới cho Trần Lãm..
Trần Lãm đưa đôi mắt liếc về phía cậu, chìa tay ra túm lấy mớ bông, dịt lên vết thương trên tay đang chảy máu. Mễ Nam liền lui ra sau.
- Tôi đến để xem chúng có liên hệ gì tới đây không?.. Nhưng xem ra, cậu cũng không biết chuyện này?
Văn Diệp khẳng định:
- Không có gì cả.
- Vậy thì... chúng đã biết rõ về thân thế của Phạm Thái..
Trần Lãm siết chặt mớ bông đã lốm đốm máu:
- Thái...
Đôi mắt tràn đầy đủ mọi loại cảm xúc đan xen kia. Trong giờ phút này, chính Văn Diệp cũng không hiểu nổi tại sao lại giống với đôi mắt của cậu khi thấy Mễ Nam phải chịu dày vò tới thế...
Văn Diệp bật nói:
- Anh đã liên lạc về nhà cậu ấy chưa?
- Đã báo cho ông chủ, nhưng hiện tại người từ Thái Nguyên lên không kịp, ở đây lại chỉ có mình tôi
- Đi. Tôi biết một người có thể giúp.
=======
Văn Diệp không biết lái xe ô tô, thế nên đành lòng để cho một thân rướm máu kia bất chấp mà ngồi ghế lái.
Một lúc sau mới giữ được bình tĩnh mà khẳng định:
- Như vậy... Phạm Thái, là con thứ của nhà họ Phạm, chính là " đại gia chè"?
- Đúng vậy..
- Còn anh?
- Tôi là bảo tiêu của cậu ấy.
- Vậy chuyện này..
- Bắt cóc tống tiền.
Khi nói ra bốn chữ ấy, Văn Diệp ảo giác như rằng chiếc xe và người đang ngồi bên ghế lái kia, như một thoáng run lên.
Chính Văn Diệp lòng cũng đã như lửa đốt, với cậu hiện tại không quan trọng Phạm Thái là con của đại gia chè gì đó, mà chỉ cần biết rằng, đó là một người cậu luôn coi như một thằng em trai nhỏ mà thôi!. Quý hơn cả tình thân của máu mủ ruột rà...
- Trần Lãm anh yên tâm, nếu là bắt cóc tống tiền, hẳn bọn chúng sẽ không làm hại em ấy.
- Hơn thế nữa. Bằng giá nào tôi cũng sẽ đem em ấy về.
Trần Lãm không trả lời, theo tiếng bánh xe rít bánh lăn nhanh hơn..
Thái.. em nhất định không thể xảy ra chuyện gì.
- ---------
Đừng nghĩ rằng, Vĩ kều thì phải sống ở một quán bar hay một cái nơi hầm hố lắm.
Kỳ thực, hắn cũng rất là yêu hoa lá cành, biệt thự sân vườn đầy mùi lá cỏ tươi mới.
Văn Diệp mới tới đây chỉ có một lần. Vì lẽ thường gặp được Vĩ kều là điều không đơn giản, cũng đã nói qua rằng Văn Diệp chỉ là một kẻ bình bình trong Ever, tính đến Ever có bao nhiêu người, cậu, và cả đám mấy kẻ cậu quen biết giao du cùng cũng chẳng đứa nào nắm được. Nhưng hôm nay, vì Phạm Thái, Văn Diệp cậu nhất định phải tới thử một phen.
Đường hoàng như một vườn xanh nhỏ.
Không có bảo vệ, không có đàn em. Một Vĩ kều cao đúng 1m9 kia đang đưa tay chạm lên những quả non mới chớm đậu.
Tiếng chiếc xe vừa phanh két lại trước cửa, bên miệng đã kéo lên mạt cười.
Xem chừng, Phạm Thái kia quả là có chút sức nặng với em.
- Đại Ca, Đại ca!
Vi kều như lơ đãng nhìn ra ngoài cổng. Trên mặt hờ hững nhàn nhạt:
- Diệp?
- Đại ca. Em Diệp Sẹo đây.
Văn Diệp sốt ruột tới nóng, chẳng quản Vĩ kều chưa kịp thong thả ra mở cổng, liền ra hiệu cho Trần Lãm , cả hai nhảy cả qua phía rào chắn xung quanh, bước tới.
- Đại ca, giúp em.
- Ngồi đi.
Vĩ kều hôm nay đã coi như là thoải mái, còn có thể bỏ qua việc hai kẻ vừa nhảy rào vào nhà mình mà ngồi xuống nơi đặt chiếc bàn đá nhỏ, điềm tĩnh rót một ngụm trà,
- Uống trà?
- Đại ca, Phạm Thái bị bắt cóc, nó là đứa em em, hiện tại giờ không thể báo công an, em chỉ còn có thể tìm anh, anh giúp em đi.. Đại ca,
- Diệp. Có những nguyên tắc em phải..
Trần Lãm tay giữ lại chén trà từ trên tay Vĩ kều:
- Anh cần bao nhiêu tiền để xuất người?
Vĩ kều điềm tĩnh đưa những ngón tay dài của mình lên gỡ tay Trần Lãm ra:
- Đưa ảnh.
Trần Lãm rút từ túi áo ngực của mình ra một tấm hình của Phạm Thái, đưa ra trước mặt Vĩ kều:
- Con trai thứ nhà họ Phạm. Đại gia chè Thái Nguyên. Bị đưa đi cách đây hơn 2 tiếng.
Văn Diệp vốn không phải kẻ thích ngọt nhạt, thế nhưng trước mặt một người như Vĩ kều mà nói, dẫu gì cũng là người dẫn dắt mình, cậu cả 9 phần đều là xuống nước:
- Đại ca, giúp em đi, em biết chỉ có anh có thể giúp em!
- Tiền sẽ tính sau. Người, sẽ có người.
- Đại ca, cảm ơn anh!
- Tuy nhiên – Vĩ kều quay sang Văn Diệp:
- Diệp. Em lần này tự tiện tới đây, biết sai không?
Văn Diệp nhìn sang Trần Lãm, rồi lại hơi cúi đầu:
- Em xin lỗi. Nhưng chỉ cần anh cứu được Phạm Thái, sau đó, em nhất định sẽ đến tạ tội với anh!
- Anh không cần em tạ tội với anh. Chỉ cần em biết rõ được một điều, hôm nay, anh là vì em.
Văn Diệp không quá sâu sắc, cũng chẳng hiểu được câu nói đấy là cái gì, chỉ cần biết giờ này phải mau chóng tìm ra Phạm Thái, liền cứ thế mà cúi đầu cảm ơn liên tục:
- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca!
Chiếc xe lao đi,
Vĩ kều không đi theo.
Bên phía người nhà của Phạm Thái, cách đó ít phút cũng đã nhận được tin tống tiền:
<5 tỷ hoặc mạng sống của con trai mày.
Giao dịch: 12h đêm nay, địa chỉ sẽ nhắn sau. >
Tất cả các đầu tụ điểm đã bắt đầu kéo người, men theo những hướng ra bìa nội thành và tất cả các khu nhà nát tìm kiếm,
Trong ánh sáng nhấp nháy của chiếc đèn xe vừa rời khỏi,
Vĩ kều tay búng búng lên tách trà.
Để có được em, để có một ngày em sẽ cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt anh, trần trụi nằm trong lồng ngực anh,làm người của anh, cũng sẽ không thể nào có một kẻ thứ ba nên tồn tại.
Văn Diệp.
- Tất cả, mới chỉ là khởi đầu.
- Rủi may, đều ở trong tay em. Văn Diệp, thể hiện đi.
- -----------
Phạm Thái mơ màng tỉnh dậy
Đầu đau quá...
Men rượu mấy ngày nay chưa tan hết, thuốc mê lại sộc vào mũi..
Đây, là ở đâu?
Cậu bị bịt mắt, hai tay trói ngược ra sau cuộn chặt vào một chiếc ghế gỗ.
Tất cả những gì cậu còn nhớ được, chỉ là khi vừa mới rời khỏi nhà vệ sinh, đã bị một chiếc khăn thấm đẫm thuốc mê ép sát lên cả khuôn mặt. Đọng lại chỉ còn là những tiếng kêu thất thanh vụn nhỏ của Trần Lãm..
Đôi tay bị siết chặt đau buốt, Phạm Thái cố gắng cử động chân. Chỉ có thể hất qua lại vì cũng đã bị bó chặt lại với nhau..
Trần Lãm..
Trần Lãm...
Anh ở đâu?
- -----
Tiếng bước chân lao xao.
Phạm Thái lập tức giả bộ như mình vẫn chưa còn tỉnh, hơi nghẹo đầu về sau ghế như cũ.
- Thằng nhóc này còn chưa tỉnh.
- Xời, mấy cái thằng thiếu gia ẻo ợt đấy tao còn lạ gì.
- Đừng lắm mồm nữa, theo đúng kế hoạch mà làm đi,
- Đại ca ra tay cũng nặng, - một tên chép miệng.
- Cũng đéo hiểu luôn. Tiền thì không cần, làm thế làm gì?
- Mày nghĩ chết không?
- Còn phải xem số nó.
- Rộng cái này ra chút- một tên hơi vơ củi rộng ra phía xung quanh
- Mày làm gì?
- Thấy cũng tội, ditme. Giết người cũng ghê tay.
Sau đó, Phạm Thái chỉ còn nghe thấy tiếng loạt soạt của củi chất, mùi xăng nồng nặc bốc lên bốn xung quanh....
Một tên trước khi đi còn nhổ lại bãi nước bọt, lầm rầm.
- Cũng cầu cho chúng nó tới kịp. Nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là muốn dọa cho cút xéo khỏi Hà Nội thôi sao?
- Câm cái mồm mày đi.
Phạm Thái không hiểu, những lời đó, trong tâm trí bây giờ, chỉ còn là một vòng tay rắn chắc ấm áp... gương mặt không mấy khi cười ấy, lại hiện lên..
- Trần Lãm.. Trần Lãm.. cứu em..
- --------
Trước giờ giao hẹn 1 tiếng.
- Đã tìm thấy vị trí chiếc xe.
Văn Diệp nhận được một tin này, cả người đều như đã được giải thoát,
- Đại ca đã tìm được chiếc xe!
Vặn tay lái, Trần Lãm liều mạng phóng chiếc xe hết tốc độ.
Cả hai sau khi tới được nơi định vị không dám kinh động, cả hai mò mẫm trong đêm tối. Văn Diệp siết chặt con dao bấm.Dúi lên tay Trần Lãm một đoạn đoản.
Trần Lãm khẽ gật đầu.
- Có mùi xăng.
- Bên kia.
Khi Trần Lãm cùng Văn Diệp nhìn tới. Đây là một khu nhà bỏ hoang, chiếc lều mà 4,5 tên đang đứng kia, được dựng tạm bợ.
Quả thật như Vĩ kều đã phán đoán, chỉ là một bọn du côn cùng đường 4,5 tên đang chờ tới giờ trao đổi.
Một tên còn đang bẻ các khớp cổ tay.
- Phạm Thái chắc chắn trong căn nhà kia.
Văn Diệp bấm dao ra khỏi vỏ. Gật đầu với Trần Lãm:
- Lên trước khi chúng kịp phát hiện.
- Được!
Bị tấn công bất ngờ, bốn năm tên côn đồ dường như chưa kịp phản xạ lại, liên tiếp ăn hai ba nhát dao đoản trúng người.
Nhân lúc hỗn loạn, một tên lẻn ra sau, ném thẳng một bó đuốc lên gian nhà tạm:
- Không mang tiền tới, cứ chờ nhặt xác nó đi!
Ngọn lửa gặp xăng, bùng lên dữ dội,
Văn Diệp bị cảnh tượng xưa cũ khiến cho chao đảo, một lúc sơ xẩy liền bị ăn một viên gạch đập thẳng lên đầu.
Máu tứa ra nhuộm đỏ một bên mắt., Thế nhưng, kẻ điên kia chính là Trần Lãm, Ngọn lửa bắt đầu bốc cháy, tâm tình bắt đầu bốc cháy, tất cả những gì gọi là sức lực, đều tất cả được bung ra tới cuối cùng. Tay xiên ngang dao cứa dọc cổ một tên, lại dùng chân đạp một tên bay dập lên cạnh góc nhà rực lửa, dẹp lấy một góc khói bụi xông tới.
Tên côn đồ còn sót lại, trở tay, dùng đoạn sắt nhọn ngay đó cầm được đâm xuyên qua mu bàn tay của Trần Lãm..
Máu, vượt lên mặt thành thảm đỏ, Bắn sang cả Văn Diệp bên cạnh.
Văn Diệp cuộn người, đưa dao tới, một nhát đâm thẳng ngực tên kia.
Trần Lãm mặt không đổi sắc, không một tiếng kêu.
Dùng tay còn lại,
Sụt!
Đoạn sắt ngay lập tức tạo thành một lỗ hổng xuyên giữa bàn tay.
Cả người, lao vào trong biển lửa..
Phạm Thái,
Đời này không có em.
Đời này sống cũng như chết.
Đôi mắt này, không nhìn thấy em
Có thấy cũng như không.
Đôi tay kia dù có đứt ra thành trăm mảnh...
Nếu, em còn ở trong đó, anh có dùng thân xác này bò hay lết tới..
Vẫn đều muốn bên cạnh em
Được không?
- --------
Không!!!!!!!!!
Tiếng gào thảm thiết của Văn Diệp,
Cả căn nhà dường như đã cháy sụp, mấy tên côn đồ dùng sức chạy lảo đảo rời khỏi.
Văn Diệp lau máu trên đầu đang tí tách chảy xuống..
Bới vào đám lửa kia...
Phạm Thái!
Trần Lãm!
Đừng...
==============//==============