Trong phòng bếp xa hoa, đồ vật dường như chẳng mấy khi được sử dụng, đều sáng loáng một màu inox cao cấp.
Mễ Nam ngồi co ro một góc, nhìn lên bàn thức ăn...
Cậu đói.
Trong trí óc của cậu bây giờ, chỉ mới chỉ là một đứa trẻ lên 5 lên 6. Tất cả ký ức đã trôi vuột đi hết theo từng mạch máu vỡ nát sau tai nạn xe cộ kinh hoàng ấy...
Ngay cả khi cậu cao gần 1m8, cậu vẫn tự coi mình chính là một đứa trẻ, muốn được vui chơi, muốn được ăn no, muốn được vỗ về nụ cười ngây ngô của mình..
Kim Hạ đã khác rồi.... không giống như thiên thần nữa... không phải là chị Kim Hạ của xưa nữa...
Cuộn đôi bàn chân lấm lem lại, cậu cố hít thở thật nhẹ.. vì chỉ cần gây một tiếng động lớn, có thể sẽ lại bị đánh...
Cậu không đếm được thời gian, cậu chỉ biết đã nhiều ngày không được ăn no..và, những vết thương đã đau khắp người..
Mùi bánh, mùi thức ăn thơm ngát trên bàn khiến bụng cậu sôi sục...
- Hốc đi!
Kim Hạ quẳng một miếng bánh xuống đất, ngay trước mặt cậu.
Mễ Nam vội vàng thò tay ra..
- Á!...
Tên tình nhân duỗi chân ra dẫm lên bàn tay gầy guộc của cậu:
- Liếm chân tao rồi được ăn!
Mễ Nam đói tới hoa mắt, nghe không hiểu người kia nói tức là gì, chỉ nhìn chằm chằm miếng bánh liền nuốt một ngụm nước bọt...
- .... Nam đói... cho Nam...
Tên tình nhân dùng sức di chân xuống, Mễ Nam đau đớn kêu lên:
- Á.. đau... tay..
- Đúng là không bằng con chó thật, nghe còn không hiểu anh nói.
Kim Hạ dửng dưng:
- Đánh đâu thì đánh đừng đánh vào mặt, hôm nọ mẹ nó gọi video đến thấy bầm hỏi đấy.
- Nhìn ngứa mắt quá.
- À mà thuốc em nhờ anh mua có chưa?
- Có rồi.
- Ừ cái đấy chợ đen bán nhiều chứ trong viện cũng khó lấy.
Được tên kia thả chân ra khỏi, Mễ Nam vơ lấy miếng bánh, vội vàng nuốt...
Vậy nhưng chút bánh nhỏ không nuôi nổi cơ thể cao lớn này...
Cậu vẫn đói.. đói cồn cào...
Không dám nói, cũng không dám xin ăn...
Lần trước, khi cậu than đói, Kim Huệ và " người đáng sợ" kia đã bóp miệng cậu đổ hết cả bình nước lớn... khiến cậu nôn ra rất nhiều nước...
Từ sau đó, cậu không được ăn cơm nữa...
Kim Hạ liếc nhìn đồng hồ:
- Trễ rồi đấy, đi bar quẩy thôi.
- Okei tiểu thư.
Trước khi đi không quên túm lấy tóc cậu trừng giọng:
- Dọn dẹp cho sạch sẽ, mày mà làm vỡ cái bát nào tao tát chết!
- Vâng...
Câu nói lí nhí trong cổ họng không dám chậm trễ liền bật ra.
Kim Hạ vừa vuốt lại chiếc váy body ôm sát, vừa nở ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Kể cả là một con chó.
Kể cả là một đứa trẻ con...
Rèn luyện ắt phải được đúng không?
Mễ Nam run run đôi chân đứng dậy... như một đứa trẻ vô cùng tội nghiệp mà rón rén bốc một chút thức ăn thừa trên bàn, bỏ vào miệng...
Ngon quá.. là thịt gà..
Từ ngày cậu xa mẹ, từ ngày xa Quảng Ninh... cậu chưa được ăn thịt gà..
Mút mát chiếc xương gà không còn mấy thịt.
Mễ Nam không hiểu sao, trong hốc mắt toàn là nước...
Mẹ.. con muốn về nhà...
Con muốn về nhà...
Vậy nhưng.
Kim Hạ không cho phép, cậu không dám..cậu chỉ được sờ vào di động khi cô cho phép, cũng chỉ được nói những câu y như lời cô đã dạy.
Chỉ cần sai phạm... một từ...
Mễ Nam mở lòng bàn tay. Trên đó, vẫn còn một vết đứt sâu rớm máu chưa lành..
Là do Mễ Nam nói sai một câu khi mẹ cậu gọi điện.. liền bị rạch đứt...
Mễ Nam không dám cả khóc nữa... khuôn mặt tái nhợt nước mắt lại không dám khóc... vì khóc.. cũng sẽ bị đánh...
==========
Ký túc xá...
Không!
Không!...
- Anh Diệp! Anh không sao chứ?!
Phạm Thái nghe tiếng kêu thất thanh, liền dựng dậy, chạy liền qua.
Ha...
Tiếng thở hổn hển kéo Văn Diệp khỏi giấc mộng kinh hoàng.
Đã lâu lắm rồi, anh không mơ lại giấc mơ này..
Cả người ướt đầm mồ hôi....
Phạm Thái chưa từng thấy Văn Diệp như vậy bao giờ vội vàng vắt chiếc khăn chạy lại thấm lên trán,
- Anh có sao không?
- Anh.. không sao...
- Nhìn anh như phát sốt ấy,...
- .....
Văn Diệp gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Sau đó, ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc.
Cậu hiếm khi hút, ngoài đôi khi theo anh em tỏ ra ngầu một chút.
Vị thuốc kỳ thực đối với cậu chẳng ngon lành gì.
Thế nhưng một lúc này, đã là hai điếu.
Gió thổi lung lay mái tóc người, từng sợi từng sợi phảng phất cuộn lên...
Phạm Thái không rõ được biểu tình, chỉ lẳng lặng mang ra một chiếc áo khoác, đặt bên cạnh ban công.
Đối với cậu, người kia, ngay trong tầm tay nhưng lại quá xa vời, xa vời như chính Văn Diệp chưa khi nào kể một chút về quá khứ kia... Về những vết sẹo chằng chịt trên tấm lưng trần...
Hai người ở gần nhau chỉ tính bằng cm, nhưng với Phạm Thái cậu, còn xa hơn một đại dương...
=======
Giấc mơ ấy, là giấc mơ về những vết sẹo...
Nhiều năm về trước.
Kim Hạ khi ấy còn là một cô bé tóc buộc hai bên, nhảy chân sáo vui vẻ cầm tấm giấy khen về khoe với mẹ. Mẹ đã hứa thưởng cho cô chiếc xe đạp mini màu sơn xanh trắng.... Vậy nhưng...
Buổi trưa hôm ấy, bà nội bế Văn Diệp ngồi trong lòng mà rằng:
- Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Cái thứ con gái chúng mày thì làm được gì mà học cho lắm. Cho học biết chữ thôi rồi cho đi làm hết!. Bên cửa khẩu nó đang mùa long nhãn, cho con Xuân con Hạ nghỉ học mà đi làm đi!
- Mẹ, các cháu còn nhỏ, gia đình cũng không phải đã quá..
- Câm mồm! Mày là con tao hay là mẹ tao? Cái thứ cứt đội lên đầu hả? Nhà tao không có thói con dâu cãi mẹ chồng!
- Bà ơi...
Kim Hạ vừa đi học về, nghe thấy hai từ nghỉ học, liền sợ hãi tới tột cùng mà chạy lại, đưa lên tấm giấy khen:
- Con có giấy khen.. con học giỏi.. bà đừng bắt con nghỉ.
- Mày học giỏi thì mọc ra cái ngẩu được chắc?. Nhân đây để tao nói cho bốn mẹ con nhà mày biết luôn- bà xốc lại Văn Diệp lên một chút- nếu như không có nó tao đã phải nộp lại cho dòng họ sổ gia phả truyền đời rồi. Nếu thế tao chết không nhắm được mắt!.
Từ đó trở đi. Dẫu không phải nghỉ học, nhưng tất cả sự căm ghét, tất cả những thù hận bé nhỏ, tất cả những chuyện xui xẻo. Kim Hạ đều gán hết lên người Văn Diệp.
Hễ gia đình đi làm, thường vẫn hay để lại Kim Hạ, Kim Xuân và Văn Diệp ở nhà trông nhà, và.. những vết sẹo dần hình thành..
Mỗi một lần rút củi nấu cơm,
Văn Diệp đều không cách nào trốn thoát được chị hai chị ba của mình lột áo lên dùng củi nóng vẽ lên trên đó một hai vết phỏng nhẹ.
Mỗi một lần như thế, lại một lần đau tới nỗi cậu không thể nằm ngửa. Lại cũng không hề dám hé răng nửa lời...
Và rồi.
Vào cái ngày chiếc xe đạp mà bà nội mua thẳng tay cho Văn Diệp đẹp nhất xóm được đưa về...
Kim Hạ và Kim Thu đẩy cậu vào bếp với một đống lửa to đã nhen củi khắp xung quanh đang cháy dữ dội. Cậu chỉ còn có thể hốt hoảng nghe thấy tiếng chốt cửa bếp bên ngoài.
- Chị hai. Thả em ra.!
- Thả em ra!
- Chị ba.. chị Xuân cứu em...
- Bà nội ơi.. cứu con..
- Khụ...
Tiếng gọi dần khàn đi vì khói đặc... trong cơn mê man, cậu chỉ nghe thấy tiếng gào rít chửi rủa như vọng lại từ địa ngục
- Mày đi chết đi đồ con hoang!
- Không có mày mẹ tao sẽ không phải khóc!
- Chết đi!
Và, cả một phần da lưng của cậu gần như không thể khôi phục, những miếng da đã tróc, đã tợt vì lửa đỏ.
Nếu như. Ngày hôm ấy Kim Xuân không về kịp.
Nếu như. Ngày hôm ấy người chị cả không liều chết đẩy cánh cửa thấm đẫm lửa đỏ xung quanh để kéo cậu ra.
Cậu chắc chắn đã thực sự chết.
Cậu nằm viện sáu tháng.
Đó chính là lý do vì sao cậu học chậm hơn một năm.
Giọng của cậu đặc biệt khàn. Cũng chính vì trận khói năm ấy, đã hun tới cổ họng cũng không tránh nổi tổn thương.
Còn vì sao cậu tha thứ? Cậu chưa hề tha thứ.
Nhưng, mọi người đều nghĩ đó là tai nạn.
Ai lại đi tin một đứa trẻ hơn mười tuổi nghĩ ra kế dày vò rồi giết chết cậu cơ chứ?
Đó. Là chuyện cười chăng?
============
Còn người kia..
Mễ Nam..
Anh rể cậu...
Cậu đã quyết định không nghĩ tới, nhưng những lời nói nghe được ngày hôm ấy vẫn như những nhát dao cứa thẳng vào tim cậu từng ngày.
Nếu là không biết, nếu là chưa từng trải qua. Thì thôi đi.. Thế nhưng..
Văn Diệp dụi đầu thuốc lên lan can. Ánh mắt trong veo như một đứa trẻ nhỏ giống hệt cậu năm ấy... ám ảnh...
Vẫn là..
Thở dài một hơi.
Đến xem thử.
===========//================