Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 7

Việc Lâm Thư Đồng rời đi rất nhanh truyền khắp công ty, vì y đi mang theo một nửa ban quản lý.

Nhưng Diệp Thiếu Trạch biểu thị cậu không tức giận, tuy rằng quản lý Tôn không quá tin tưởng. Đã thấy ông chủ mình làm đủ cách cưng chiều Lâm Thư Đồng, quản lý Tôn thậm chí còn khuyên Diệp Thiếu Trạch: “Tổng giám đốc Lục, sớm muộn gì ngài cũng sẽ đem phó giám đốc Lâm về, vậy thì bây giờ liền làm đi. Công ty của chúng ta không có cậu ấy chẳng thể trụ nổi bao lâu đâu, ngài cũng không nỡ bỏ cậu ấy…..”

Diệp Thiếu Trạch chỉ ôn nhu nói với ông: “Quản lý Tôn, ông dám nhiều thêm một chữ, thì thu dọn đồ đạc cút đi. Ông suy nghĩ thật kỹ một chút.”

Vì vậy quản lý Tôn cũng không có nói tên Lâm Thư Đồng.

Không phải toàn bộ người trong công ty đều đi theo Lâm Thư Đồng, có một nửa ở lại. Diệp Thiếu Trạch đối với những người này cũng không quá khắt khe, vô cùng bình đẳng. Cậu lập tức nắm quyền to ở đây, mọi điều động nhân sự, quyết sách đầu tư đều theo sấm rền gió cuốn như thủ đoạn của cậu. Loại công ty quy mô nhỏ này đối với cậu không là gì cả.

Lúc này mọi người mới phát hiện cậu hai Lục không hổ là người Lục gia, thiên phú kinh thương thật sự không phải là thứ phó giám đốc Lâm có thể so được.

Hơn nữa phó giám đốc Lâm mở công ty không phải để chơi, cậu không phải phú nhị đại, càng không phải nhà từ thiện. Tùy tiện phát tiền cho người khác không cần nhận lại không phải là phong cách của Diệp Thiếu Trạch. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ công ty đều sùng bái Diệp Thiếu Trạch.

Lục tổng đúng chuẩn tổng tài lại thêm nhan sắc như băng sơn mỹ nhân, quả thực khiến người ta không yêu không được.

Trong công ty thậm chí có câu lạc bộ những người hâm mộ Lục tổng do các nhân viên nữ thành lập, chuyện chính mỗi ngày là: phó giám đốc Lâm thực sự là bị đục thủy tinh thể loại nặng lại bị cận thị 9 độ còn bị loạn thị, người đàn ông như Lục tổng còn không thích, chắc là thích thượng đế. Còn thêm nữa là: Hôm nay giám đốc Lục chỉ bảo em, em thật sự không dám ngẩng mặt lên, sợ bản thân không kìm được mà nhào đến.

Lúc Diệp Thiếu Trạch nhìn thấy nữ nhân viên bị hắn la mắng cúi đầu không dám ngẩng lê, bày ra thái độ nhận sai thì rất hài lỏng. Ngữ khí cũng thả lỏng: “Được rồi, cô đi xuống đi.” Nữ nhân viên kia từ từ ngẩng đầu, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Lục, tôi… tôi có thể nắm tay ngài được không?”

Không đợi Diệp Thiếu Trạch đồng ý, cô gái kia đã cầm lấy tay cậu sờ sờ, rồi bước ra khỏi văn phòng. Từ ngoài cửa truyền đến âm thanh hưng phấn cùng từng trận rít gào, những câu thảo luận như da thế nào, cảm giác thế nào…

Giám đốc – Cho rằng bản thân dùng giá trị vũ lực chinh phục thiên hạ thật ra dùng giá trị nhan sắc đầu độc lòng người – Lục: …..

Ở trước mặt mấy người là một người có giá trị vũ lực vô cùng mạnh. Giám đốc Lục muốn nói là mọi người có thể tôn trọng cấp trên mạnh mõe  là cậu đây được không?

Đương nhiên, ngày Lâm Thư Đồng rời khỏi công ty, Diệp Thiếu Trạch liền phái người lặng thầm theo dõi Lâm Thư Đồng, mỗi ngày ghi chép cuộc sống của y. Lâm Thư Đồng mang theo một đám người trẻ tuổi và ba triệu tiền vốn lưu động rời đi, mướn văn phòng bắt đầu gây dựng sự nghiệp, một đám người trẻ tuổi tuyên thệ, nhất định muốn thoát khỏi Lục nhị thiếu, làm ra một khoảng trời thuộc về bọn họ, không bao giờ bị người khác khống chế nữa.

Thâm tâm Diệp Thiếu Trạch lặng lẽ phun tào, vốn liếng đều lấy từ tên cặn bã này còn nói muốn tránh xa cặn bã xây dựng thành tựu, quả nhiên là dốc lòng dốc sức ha.

Cậu cũng không có truy cứu đám người kia tội tham ô phi pháp ba triệu đồng của công ty. 

Muốn Lâm Thư Đồng rời đi là cậu, làm vậy có thể sẽ khiến đám kia cảm thấy mình bị chèn ép nên không thế phát triển tài hoa, vân vân và mây mây… Ba triệu này tạm thời cho Lâm Thư Đồng, hy vọng y có thể sử dụng hiệu quả, không làm hư ý tốt của cậu.

Diệp Thiếu Trạch xử lý xong công việc, đang chuẩn bị đi tìm Lục Thiệu nói rõ ràng, ai ngờ cấp dưới của Lục Thiệu gọi điện đến, nói xe đã ở dưới lầu, chở cậu đi gặp Ngũ gia.

Diệp Thiếu Trạch nghĩ là sẽ gặp tại nhà hàng không nghĩ tới Lục Thiệu dẫn cậu đến thẳng công ty.

Diệp Thiếu Trạch được bảo tiêu đưa tới, lần này đãi ngộ hoàn toàn khác biệt. Nhân viên tiếp tân cung cung kính kính thỉnh cậu vào, mở cửa, bên trong ngoài Lục Thiệu có mấy nhân vật đứng đầu giới kinh doanh.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thiệu, Diệp Thiếu Trạch híp mắt một cái.

Lục Thiệu ngày thường đều mặt chính trang, nhìn rất có khí phái. Hôm nay anh mặc một bộ âu phục xám bạc, hàng được đặt may riêng rất vừa người, cà vạt cùng màu còn có một cái kẹp bằng bảo thạch, vóc người cao gần 1m9 đem đến cho người đối diện cảm giác ngột ngạt. Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa vào, nhảy múa phía sau lưng anh. Vài sợi tóc chưa được chải gọn buông xuống, che lại vầng trán rộng. Ngũ quan thâm thúy vẫn có mị lực cuốn hút như trước, vẫn khí chất ấy lại có cảm giác không giống.

Anh đang cúi đầu kí văn kiện.

Sau khi kí xong, Lục Thiệu đóng nắp bút, nói: “Sao không đến đây.”

Diệp Thiếu Trạch tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lúc nãy cậu bị vẻ đẹp của Lục Thiệu làm cho ngu người.

Diệp Thiếu Trạch đi đến, Lục Thiệu liền khẽ mỉm cười, giới thiệu: “Đây là thằng cháu nhỏ vô dụng nhà tôi, gần đây nó có mở cái công ty. Trò chơi của mấy đứa nhỏ, tôi cũng không quá để tâm để cho nó chơi.”

Mọi người đương nhiên đều hiểu ý của anh, Lục Ngũ gia đây là muốn nói, đây là cháu yêu của tôi, nó mở cái công ty, mọi người hãy mở rộng cửa vì tôi mà yêu thương nó.

Diệp Thiếu Trạch thầm nghĩ, cháu cái chym. Mấy ngày trước vừa đánh cậu, công ty cậu cũng muốn đập sập.

Lục Thiệu giới thiệu từng người ở đây cho Diệp Thiếu Trạch, mấy người kia liên tục khen tuổi trẻ tài cao, kiên cường mạnh mẽ, đều là mấy lời nói khách sáo.

Diệp Thiếu Trạch đến đây là muốn bàn luận hai chuyện với Lục Thiệu, thứ nhất là cậu từ chối làm phó giám đốc cho Kinh Lý, nhưng bây giờ nhiều người thế này nói ra không tiện, còn có thể khiến Lục Ngũ gia thẹn quá hóa giận, còn chuyện kia là quyền nắm cổ phần tập đoàn Phương Thần. Tên hồ ly già Lục Thiệu này lần trước cũng không nói rõ ra là có muốn cho cậu hay không, khiến cho cậu phải đích thân đến cầu.

Diệp Thiếu Trạch ngồi xuống liền nói: “Chú út, lần trước chúng ta nói đến quyền nắm cổ phần, không biết chú suy nghĩ thế nào.”

Lục Thiệu không nói gì, trong đầu hiện lên hình ảnh cậu quỳ xuống trước mặt mình, cái cổ trắng như tuyết, cái loại tư thế kia. Anh cảm thấy bụng dưới hơi nóng lên. Chính là càng nhìn càng thèm muốn, quả thực chính là không có cách nào. 

Lục Thiệt mặt lạnh nói: “Phải xem coi con hiếu kính thế nào, nếu không đủ tiêu chuẩn làm sao nắm giữ cổ phần được?”

Hiếu kính? Lục Ngũ gia cần thiết người khác hiếu kính hả?

叶少泽微微一撇,发现房中还摆放着一套茶具,顿时有了主意。

Cậu đứng lên nói: “Con vốn có học một ít trà nghệ, để con pha cho chú út thử, các anh các bác cũng thử một ly.”

Nói xong gọi nhân viên mang lá trà đến, cởi áo vest, xắn tay áo lên. Ngồi quỳ một chân trước khay trà.

Tuy rằng nói học nghệ không tinh nhưng muốn biểu diễn để làm màu một chút thì vẫn được. Khói trắng bay lên che giấu cổ tay trắng nõn sạch sẽ của cậu, cả người đều bị bao phủ bởi ánh sáng và hơi nước, hai nút sơ mi mở ra làm lộ xương quai xanh như ẩn như hiện. Mặt Diệp Thiếu Trạch bình tĩnh lạnh nhạt lại vô cùng dễ nhìn, môi mỏng màu hồng nhạt, cằm thon gầy. Động tác cẩn thận lộ ra khí chất cấm dục.

Lúc cậu bưng trà đến trước mặt anh, cung kính mà nói: “Chú út, mời dùng trà.” Lúc đó, Lục Thiệu chỉ muốn kéo cậu vào ngực mình, mạnh mẽ chặn miệng cậu lại. Hoặc là đem cậu đặt dưới thân, chà đạp khiến cho cậu phải khóc lóc xin tha.

Diệp Thiếu Trạch thấy ánh mắt Lục Thiệu nhìn mình không đúng lắm, vô cùng dọa người. Sao anh lại nhìn cậu mãi vậy? Cậu nhíu mày: “Chú út?”

Lục Thiệu bắt chéo hai chân, che giấu sự khác thường của mình, nhận ly trà: “Ừ, con làm rất tốt.” Sau đó nhìn những người khác. “Mọi người về trước đi, ra ngoài nhớ đóng cửa.”

Mấy người kia vội vã đi ra, Lục Thiệu đè nén cực lực mới có thể miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh, nói: “Con đến đây ngồi.”

Diệp Thiếu Trạch đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, lạnh lùng nhìn Lục Thiệu, không nhúc nhích.

Lục Thiệu lại không nhịn được đứng lên, từng bước một đi về phía cậu, Diệp Thiếu Trạch chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh đẩy ngã trên giường La Hán trong phòng nghỉ. Anh trói chặt hai tay Diệp Thiếu Trạch lên đỉnh đầu, dùng thân thể cường tráng của mình đè lên người cậu, chậm rãi nói: “Con nên hiếu kính ta thế nào?” 

Khinh bỉ nè, tư thế này lại có thể mang ý gì nữa chứ!

Diệp Thiếu Trạch cũng là đàn ông hàng thứ thiệt, sức lực dĩ nhiên không nhỏ. Giãy dụa nói: “Đi ra!”

Lục Viễn Dương là một công tử bột, quanh năm lại trầm mê tửu sắc. Sao có thể là đối thủ của Lục Thiệu được. Lục Thiệu dùng lực một tay liền áp chế cậu, ép sát cậu, vật cứng phía dưới liền chọc vào đùi Diệp Thiếu Trạch. Diệp Thiếu Trạch không có chuẩn bị cho tình huống này, cậu có nghĩ đến Lục Thiệu một phát bắn chết người nhưng cũng không tưởng tượng được hung khí mà anh muốn xài.

” Con cũng biết Lục gia càng ngày càng lớn, rất khó bảo toàn.” Lục Thiệu nói tiếp “Nhà con là một nhánh tương đối kém. Sớm muộn gì cũng sẽ bị phân ra. Nhưng mà Lục gia đối với ta mà nói cũng không là gì. Cho nên con muốn gì, cứ nói với chú út. Chú út đều đáp ứng con. Mà đổi lại thì con biết đó.”

Diệp Thiếu Trạch lại lạnh lùng nói: “Lục Ngũ gia, đừng nên bắt nạt thiếu niên nghèo, đạo lý này chú nghe qua chưa?”

Lục Thiệu từ trên cao nhìn xuống cậu, nở nụ cười nguy hiểm mà nói: “Đừng nói bây giờ còn trẻ….. Cho dù đến khi con chết cũng không thắng được ta. Con cho rằng Ngũ gia có thể đi tới hôm nay sẽ nói giỡn sao, hửm?”

Anh cũng không có thật sự làm gì cả, sau khi khích động qua đi thì bỏ Diệp Thiếu Trạch ra. Ngồi xuống ghế dựa cách đó xa một chút, tự mình đốt một điếu thuốc, nói “Con người chú út từ trước đến nay vẫn không quá kiên nhẫn.” Anh lại lộ ra biểu tình bình tĩnh, cẩn thận, mỉm cười nói “Sao con vẫn chưa chịu ngồi dậy, chút nữa người khác vào thấy con quần áo lộn xộn thế này lại hiểu lầm con muốn câu dẫn chú.”

Diệp Thiếu Trạch bị sự vô liêm sỉ của anh chặn họng, không nói được gì. Cậu cầm áo vest đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: “Chú út, con nghe cha con nói chú muốn mời con làm phó giám đốc Kinh Lý, xin lỗi chú con không thể nhận lời.”

Lục Thiệu ngả ra sau, dựa vào ghế, nụ cười trên mặt lại sâu không lường được: “Con biết mình đang nói cái gì không?”

“Con có sự nghiệp của chính mình.” Diệp Thiếu Trạch rất bình tĩnh mà nói.

Sự nghiệp cái quần á, một cái công ty đầu tư, tổng tài sản mới chỉ 50 triệu. Hiện tại phó giám đốc công ty còn cầm tiền dẫn người chạy.

Lục Thiệu hút thuốc cười nói: “Được chứ, tùy con chơi.”

Diệp Thiếu Trạch có chút khó chịu, Lục Thiệu nhìn dáng vẻ của cậu, thuần túy như là trưởng bối dung túng hậu bối quậy ở trước mặt mình, thậm chí có một chút cưng chiều.

Cưng chiều cái quéo gì, Diệp Thiếu Trạch quyết định sau khi về nhà phải đi khám mắt.
Bình Luận (0)
Comment