Mới gặp rồi mà, có chuyện gì sao không nói luôn? Nhắn nhắn cái gì?
A Từ tò mò nhấn mở ra xem, lại không kiềm được sự kích động.
Tin nhắn Thượng Tỉnh gửi chỉ có vài chữ -
Tôi lấy được danh sách. "Em sao vậy?" Thấy A Từ đang nhìn điện thoại, Giản Ngôn vốn không để ý, nhưng sự kích động của A Từ không che giấu được.
Giản Ngôn hơi tò mò, thuận thế nghía qua coi cậu đang xem cái gì, dù gì A Từ cũng không phải dạng người dễ bị kích động.
Nào ngờ A Từ lấy tay che lại, căn bản không muốn cho Giản Ngôn xem.
Giản Ngôn kinh ngạc.
Từ sau khi hai người êm đẹp, ngoại trừ chuyện trùng sinh thì hầu như không hề có bí mật. Mà chuyện liên quan tới trùng sinh A Từ cũng nói gần hết với hắn rồi, chẳng qua Giản Ngôn không muốn nghe chuyện kiếp trước, nên A Từ mới không kể nữa.
Còn đối với những vật riêng tư như điện thoại, bọn họ càng không cần che giấu, đối phương muốn xem thì xem.
Đương nhiên với sự tôn trọng và tin tưởng của A Từ, Giản Ngôn chưa từng lén xem điện thoại cậu lần nào. Điện thoại của hắn cũng chưa từng có dấu hiệu bị người khác đụng vào. Nhưng nếu A Từ có xem thật, không chừng hắn còn vui mừng nữa kìa.
Vừa rồi Giản Ngôn chỉ đơn giản hơi tò mò một tí, cũng không cố ý muốn xem, nhưng phản ứng theo bản năng của A Từ trong giây khắc đó đã thật sự làm hắn bị tổn thương.
Có lẽ càng quan tâm càng dễ bị tổn thương, chỉ một động tác nho nhỏ của A Từ đã khiến cho Giản Ngôn có cảm tưởng như ai đó tạt lên đầu mình một gáo nước lạnh, lạnh đến đờ người. Không phải hắn nghi ngờ A Từ, chẳng qua việc A Từ đề phòng khiến hắn khó chịu chưa từng thấy.
A Từ nhanh chóng nhắn lại cho Thượng Tỉnh:
Tối nay tôi tìm anh. Sau đó cất điện thoại đi, lúc này mới phát hiện sắc mặt Giản Ngôn rất khó coi.
"Anh sao thế?" A Từ khó hiểu hỏi.
Giản Ngôn cắn răng, những lời muốn thốt ra lại nuốt trở xuống, cuối cùng lắc đầu, cố gắng làm dịu mặt mày, nói: "Không có gì."
Hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Giản Ngôn tin tưởng A Từ trăm phần trăm, vừa rồi có khi A Từ còn không ý thức được hành động của mình. Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng Giản Ngôn không muốn chất vấn A Từ chỉ vì chút chuyện nhỏ này.
Vừa rồi do quá kích động, A Từ không ý thức được mình đã làm gì, vậy nên càng không biết hành động của mình đã khiến Giản Ngôn tổn thương. Vì để lấy được vật này mà cậu đã phải làm rất nhiều việc cho Thượng Tỉnh, giờ đây khó khăn mới lắm tới tay, sao có thể không vui mừng cho được? Đây chính là tâm nguyên lớn nhất trong cả hai đời của cậu. Có điều, chưa thấy được đồ nên cậu không muốn nói với Giản Ngôn, mắc công không như mình nghĩ, rồi lại khiến cho Giản Ngôn mừng hụt.
Nghe Giản Ngôn nói không có gì, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, A Từ càng không để trong lòng, trực tiếp đi tới văn phòng của Doãn Thái.
Thấy dáng đi ung dung hơn rất nhiều của A Từ, Giản Ngôn càng thấy u uất trong lòng. Hắn biết A Từ thật sự vui vẻ, bây giờ bản án đầy rẫy ngõ cụt, A Từ vui vẻ như vậy, chắc hẳn có chuyện rất tốt.
Nhưng mà, nếu như có chuyện tốt, sao không nói cho hắn biết chứ?
"Xin hai vị hãy đợi một chút, trợ lý sẽ tới ngay ạ." Cô gái tiếp tân lịch sự mời bọn họ đến phòng nghỉ chờ, mang trà nước lên.
Giản Ngôn giữ vững tinh thần, tạm quên chuyện ban nãy, vừa điều chỉnh được tâm trạng thì có một người đàn ông đi tới.
Khi thấy người đàn ông này, Giản Ngôn hơi sửng sốt.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì người này quá xấu xí, thật sự rất... khó coi.
Giản Ngôn không phải trong mặt mà bắt hình dong, hắn từng gặp không ít người có tướng mạo kỳ quặc. Nhưng từ khi biết tới những người trong công ty Doãn thị, người này lại đẹp hơn người kia, hắn cảm tưởng công ty này có thêm nghề phụ là tuyển người đẹp.
Giờ đây bất thình lình gặp được một người có vẻ ngoài xấu xí, hắn thật sự thấy không quen lắm.
"Xin chào hai vị cảnh sát." Lý Tử Bình đi tới, ngồi xuống chỗ đối diện bọn họ, thái độ rất khiêm tốn. Nhưng có lẽ vì tướng mạo hắn thật sự không giống người tốt, làm sao cũng thấy rất gian trá.
Giản Ngôn đưa ảnh Trần Hạo Bác cho Lý Tử Bình xem, nói: "Chắc anh biết người này?"
Lý Tử Bình thoáng nhìn qua, chần chừ một chút rồi lắc đầu, nói: "Tôi không biết."
Trước đó Giản Ngôn cảm thấy hổ thẹn vì thái độ trông mặt mà bắt hình dong của mình, thầm nghĩ mình nhất định phải công bằng công chính. Hiện tại thấy Lý Tử Bình trợn mắt nói dối, nhất thời tức giận đến bật cười: "Anh không biết, vậy làm gì phải cho cậu ta 50 vạn?"
"50 vạn?" Đôi mắt tam giác của Lý Tử Bình liếc qua liếc lại, trơ mặt nói, "À, đó là quỹ hỗ trợ người nghèo."
"Cái gì?" Giản Ngôn nghi tai mình có vấn đề.
"Công ty chúng tôi có hạng mục trợ giúp người nghèo, chuyên giúp đỡ các sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Trần Hạo Bác này cũng là một trong số đó, 50 vạn cho cậu ta lấy từ ngân sách hỗ trợ người nghèo." Lý Tử Bình giải thích.
Giản Ngôn rốt cuộc không nhịn nữa: "Lý Tử Bình, anh nghĩ chúng tôi không có não đúng không? Muốn nói dối cũng phải nói sao cho hợp lý chứ? Lúc tôi cho anh xem hình, anh bảo anh không biết người này, giờ thì ngay cả tên cũng biết luôn. Bộ anh có chứng mất trí nhớ tạm thời hả? Hoặc là nói, anh đây chỉ muốn cản trở việc phá án? Công ty của mấy người tốt thật đấy, hành vi quen thuộc cũng y như nhau, thật sự nghĩ chúng tôi không dám bắt người à?"
"Không, không, không..." Lý Tử Bình rốt cuộc cũng lộ vẻ sốt ruột, nhanh miệng nói, "Tôi nào dám có cái gan đó chứ? Thật sự tôi không muốn nói dối đâu, nhưng mà, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Giản Ngôn cất cao giọng.
"Nhưng mà tôi chỉ là một nhân viên quèn, ông chủ đã căn dặn không được nói thật, thật sự tôi cũng rất khó xử..." Lý Tử Bình buồn rầu nói.
"Có ông chủ thì không còn xem pháp luật ra gì nữa?" Giản Ngôn cả giận nói, tên này còn dám lý luận.
Người ở công ty này, người này còn khó tưởng hơn người trước, mấy chuyện này lại học theo nhanh lắm.
Lý Tử Bình vội xua tay: "Không có, không có. Tôi không dám, tuyệt đối không dám..."
A Từ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: "Anh còn không biết xấu hổ lôi ông chủ ra? Lén trộm đưa tin cho tập đoàn Viên thị, chắc cũng do ông chủ căn dặn?"
"Cậu..." Lý Tử Bình đột nhiên bật dậy, sắc mặt tái mét, ánh mắt bối rối, đây mới đúng là sốt ruột, vừa rồi chỉ là diễn trò.
"Sao vậy?" A Từ thong thả ngã về đằng sau, tựa người trên ghế salon, thản nhiên nói, "Chuyện này mà cũng phủ nhận à? Tôi đã nói đến thế rồi, anh nghĩ còn việc gì chúng tôi không biết?"
A Từ không nói trước với Giản Ngôn về Lý Tử Bình, cho nên thật ra Giản Ngôn cũng không biết. Cái tên Lý Tử Bình này, thế mà còn cấu kết với Viên thị. Nhưng trông phản ứng hiện giờ của Lý Tử Bình, quả nhiên lời A Từ nói đều là thật. Tuy Giản Ngôn không biết sự tình cụ thể, nhưng phối hợp với A Từ cũng không phải chuyện khó.
Nhìn hai cảnh sát cao thâm khó dò trước mặt, tim Lý Tử Bình cũng đánh trống trận. Chuyện của hắn với Viên thị rất bí mật, trong công ty không ai hay cả, hai cảnh sát này sao có thể biết được?
Lý tử bình chầm chậm ngồi xuống, trong lòng suy tính không ngớt. Trực giác đầu tiên của hắn chính là không nên thừa nhận, chuyện này nếu bị Doãn Thái biết, hắn sẽ tiêu ngay. Nhưng A Từ đã nói rõ ra như vậy, chắc chắn không phải để lừa hắn. Nếu hắn cứ sống chết không chịu nhận, có thể sẽ khiến bọn họ nghĩ hắn không hợp tác. Nói không chừng, sẽ thật sự đem chuyện này ra nói với Doãn Thái.
Nếu hắn chịu hợp tác, có khi ngược lại bọn họ sẽ không nói, dù sao cảnh sát cũng rất bận rộn. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lý Tử Bình đối mặt với bọn họ, nhưng cũng biết gần đây bọn họ phải tới công ty này rất nhiều lần. Nghĩ mà xem, có ai rảnh tới nỗi đi quan tâm chuyện riêng tư giữa hắn và Doãn Thái cơ chứ?
Lý Tử Bình quyết định đánh cược một lần, hắn nói: "Xin lỗi, trước đó là tôi không đúng, tôi xin nhận lỗi với hai vị. Tôi biết tôi sai rồi, các vị cứ hỏi đi, tôi nhất định sẽ nói hết những gì tôi biết."
Xem thái độ thành khẩn của hắn, A Từ đoán chắc lần này hắn sẽ nói thật, lại hỏi: "Tại sao anh phải cho tiền Trần Hạo Bác?"
Lý Tử Bình vốn cho rằng, dù cho cảnh có tới cửa thì nhất định sẽ hỏi chuyện video trước, nhưng không ngờ cả A Từ và Giản Ngôn đều bắt đầu từ chuyện của Trần Hạo Bác. Lý Tử Bình không biết rốt cuộc bọn họ điều tra từ chuyện video, hay là sai phạm của Trần Hạo Bác.
Trong lòng không chắc chắn, hắn lại không dám giấu diếm điều gì, trực tiếp thừa nhận: "Tôi nhờ hắn tìm giúp một cái video."
"Video dạng gì? Tìm để làm chi?" Giản Ngôn truy vấn.
"Quán bar Già Lam có một đoạn video theo dõi, còn về nội dung cụ thể là gì, dùng để làm gì, tôi cũng không biết." Lý Tử Bình nói, "Tất cả đều do Doãn tổng phân phó, tôi chỉ đi tìm người và đưa ra yêu cầu. Nguyên nhân cụ thể là gì, Doãn tổng không nói, tôi cũng không dám hỏi."
Có hỏi tiếp cũng không được gì, trước khi đi, Lý Tử Bình dè dặt nhìn A Từ, lắp bắp không dám hỏi: "Chuyện đó..."
A Từ dừng bước: "Anh muốn hỏi làm sao tôi biết chuyện anh phản bội ông chủ?"
Cái từ "phản bội" này khiến cho Lý Tử Bình hơi khó chịu, nhưng hắn không dám phản bác, đành phải gật đầu.
A Từ không đáp, chỉ hỏi lại: "Theo như tôi được biết, Doãn Thái đối với anh rất tốt, tại sao anh phải phản bội anh ta?"
Lý Tử Bình bị hỏi ngơ ngác một hồi lâu, mới nói: "Có tốt hay không, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Chỉ có lòng mình là rõ nhất."
Từ lúc gặp hai người, hắn luôn giả bộ ngớ ngẩn, đủ loại thủ đoạn quấy phá, nhưng câu nói này lại mang theo xúc cảm chân thật, khiến cho lòng người nhức nhói. Trong vòng tròn của những người như Doãn Thái, có lẽ sẽ có rất nhiều sự việc kinh tởm. Lý Tử Bình có chịu nỗi hay không, thật đúng là khó mà nói.
"Câu này có nghĩa là gì?" Giản Ngôn ngẫm nghĩ, vẫn hỏi ra.
"Khụ..." Dường như Lý Tử Bình đã chấn chỉnh lại, hơi bất đắc dĩ nói, "Đám con nhà giàu như bọn họ, có cái gì mà không dám chơi? Ví như công ty tín dụng kia... À, ý của tôi là, thật ra Doãn Thái cũng không tốt đẹp như hắn thể hiện, bí mật của hắn, Doãn Trí Viễn so ra còn không bằng đâu, chuyện gì hắn cũng dám làm... Hai vị cảnh sát, điều tôi nói toàn là sự thật, các vị phải tin tôi. Tôi đầu nhập Viên thị cũng là chuyện phải đành, tôi biết chuyện tôi làm không chính đáng, nhưng tôi thật sự bất đắc dĩ, hai vị có thể..."
Giản Ngôn nhìn hắn, thật không ưa nổi cái người này. Nếu thật sự không muốn đi theo Doãn Thái, sao không từ chức đi? Tuy có thể Doãn Thái không phải dạng người tốt lành gì, nhưng một đằng phản bội ông chủ mình, một đằng thì tỏ vẻ đáng thương vô tội, Giản Ngôn càng cảm thấy Lý Tử Bình không ra thể thống gì.
Cho nên mặc dù Giản Ngôn không có ý định nói lại với Doãn Thái chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng đáp ứng Lý Tử Bình, để Lý Tử Bình yên tâm.
A Từ thì càng khinh thường Lý Tử Bình, hai người đều làm bộ nghe không hiểu, cũng không phản ứng, Lý Tử Bình không dám nói gì nữa.
Doãn Thái đã ra ngoài, không có mặt ở Khê Lăng. Giản Ngôn A Từ không gặp được hắn ngay bây giờ, đành phải rời khỏi Doãn thị.
A Từ khởi động xe, đột nhiên nói: "Anh có thấy không, Lý Tử Bình đặc biệt để lại một cái đuôi?"
"Ý em là, hắn nhắc tới công ty tín dụng của Doãn Thái?" Giản Ngôn hỏi lại.
"Dạ." A Từ vừa lái xe vừa nói, "Tính Lý Tử Bình rất cẩn thận, không giống người hay lỡ miệng. Nhất định hắn ta cố ý nhắc tới công ty này, chủ yếu để chúng ta đi thăm dò."
Nói xong nhìn qua Giản Ngôn một cái, tựa như muốn hỏi có nên tra hay không.
"Tra, sao lại không tra?" Giản Ngôn nói, "Cho dù biết đó là cái bẫy, không nhảy xuống thì làm sao biết trong bẫy có gì? Huống chi, nếu như công ty có vấn đề, vậy thì càng phải tra, còn như không có vấn đề, có tra cũng đâu hề gì?"
Môi A Từ khẽ nhếch lên, cậu thích nhất dáng vẻ dù có gặp phải sự tình gì cũng không lùi bước, vượt khó tiến lên của Giản Ngôn.
Giản Ngôn gọi điện sắp xếp người đi điều tra công ty Doãn Thái, A Từ lái xe tới bệnh viện.
Vừa đến cổng bệnh viện, Đàm Mộc đã gọi điện tới.
Giản Ngôn thở phào, theo tính cách của Đàm Mộc, nếu Thạch Diễm đã chết thì nhất định Đàm Mộc sẽ không gọi tới.
Quả nhiên, vừa nhận máy Đàm Mộc liền nói: "Sếp, Thạch Diễm đã giải phẫu xong."
"Hiện tại tình huống thế nào?" Giản Ngôn hỏi.
"Vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt..." Đàm Mộc hạ giọng.
"Chúng tôi tới cổng rồi, sẽ vào đó ngay." Giản Ngôn vội nói.
Vào bệnh viện, bọn họ lại đi hỏi thăm bác sĩ một lát. Bác sĩ nói mặc dù Thạch Diễm bị thương nặng, nhưng tố chất thân thể rất tốt, ý chí cầu sinh cũng mạnh, đã qua được giai đoạn khó khăn nhất, tình hình vẫn khá lạc quan.
Lúc này hai người mới yên tâm đi tìm Đàm Mộc, thấy được Đàm Mộc đang ghé sát vào cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt, trông mong nhìn vào trong.
Đương nhiên bác sĩ đã nói trước với Đàm Mộc, cho nên dù có nôn nóng thì cảm xúc vẫn khá ổn.
Giản Ngôn nhìn hắn, nói: "Sau khi xong vụ án này sẽ điều cậu đến Lâm Bái. Thật ra hoàn cảnh bên đó tốt hơn bên này nhiều, công việc cũng nhẹ nhàng hơn, rất được."
Đương nhiên chủ yếu nhất là trong tình huống hiện tại, hai người này rõ ràng đều có ý với nhau. Tuy Giản Ngôn cũng muốn giữ Đàm Mộc ở lại trong tổ, nhưng suy bụng ta ra bụng người, hắn hận không thể ở cùng A Từ hai mươi bốn giờ mỗi ngày, sao có thể nhẫn tâm để Đàm Mộc và Thạch Diễm cách xa nhau như vậy?
Ngờ đâu, Đàm Mộc nghe xong lại lắc đầu: "Tôi không đi Lâm Bái."
"Tại sao?" Ngay cả A Từ cũng thấy lạ, Thạch Diễm là Đại đội trưởng đội trinh sát hình sự Lâm Bái, muốn điều tới cũng không dễ, Đàm Mộc điều đi sẽ dễ hơn nhiều.
"Tôi..." Đàm Mộc hơi sốt ruột, cuối cùng nói, "Chờ Thạch Diễm tỉnh lại đã."
Với thái độ kháng cự này, Giản Ngôn A Từ cũng không tính hỏi nhiều, liền đổi sang đề tài khác.
Đàm Mộc hỏi han tiến triển vụ án, Giản Ngôn bảo Đàm Mộc trước hết nên chăm sóc Thạch Diễm cho tốt, tạm thời đừng quan tâm vụ án.
Cuối cùng lại trò chuyện một hồi, sau đó Giản Ngôn A Từ cùng quay về cục.
Cả ngày hôm nay khá mệt nhọc, chờ sau khi Giản Ngôn báo cáo với Trâu Hồng Thạc xong thì đã qua giờ tan ca.
Giản Ngôn về phòng làm việc nhìn một cái, A Từ không có mặt, hắn thuận miệng hỏi Tiếu Tiếu: "A Từ đâu?"
"A Từ nói có việc phải đi trước." Tiếu Tiếu nói.