Shadow Music

Chương 50

Cha Gelroy giúp cô đối phó với nỗi mất mát của mình bằng cách khiến cho cô cảm thấy có lỗi.

“Dĩ nhiên con phải nhớ các cận vệ của mình. Với con họ giống như những người anh trai lớn trong bao nhiêu năm qua, nhưng con phải nghĩ là họ đang đi tìm con đường riêng của họ. St.Biel là quê hương của họ, và con nên cảm thấy vui về giờ họ có thể quay trở về nơi họ đã sống chứ.”

Gabrielle biết linh mục nói đúng, nhưng cô vẫn thấy khó mà vui cho được khi cô nhớ họ quá chừng. Thật may, cô lại bận rộn đến tối tăm mặt mũi và chẳng còn thời giờ đâu nữa mà buồn khổ.

Thị tộc tạo cho cô cảm giác dễ dàng hòa nhập vào cách sống của họ. Gabrielle đã lôi kéo được họ khi họ nghe thấy cô đã giết chết một người để cứu sống Liam. Cô giành được tình yêu và lòng kính trọng của họ khi cô kết hôn với lãnh chúa và trao cho anh vùng đất Finney’s Flat. Đối mặt với Lady Joan và đặt cô ta vào đúng vị trí của mình đã cho họ thấy rằng cô có tính khí mạnh mẽ, mà theo họ là một điểm tốt.

Mọi người lần lượt chỉ dẫn cho cô. Maurna cùng Willa giúp cô học cách quản lý nhà cửa. Điều đó phù thuộc vào Gabrielle để quyết định thực đơn cho từng bữa ăn, khi nào thì những thứ đồ cũ cần được thay mới và chăn ga gối đệm cần mang ra ngoài phơi phóng, cùng hàng ngàn việc khác trong lâu đài.

Không có bất kì người hầu hay đầu bếp nào nói “không” với cô hay nói thẳng vào mặt rằng cô đã làm việc gì đó sai lầm. Họ tìm cách khéo léo hơn để cho cô biết khi nào họ cảm thấy cô đang sai.

“Chúng ta sẽ có bánh nhân thịt cho bữa tối nay,” Gabrille nói với Willa.

Người đầu bếp hơi lắc đầu. Gabrielle thử lại một lần nữa. “Chúng ta sẽ có gà?”

Một cái lắc đầu nhè nhẹ xuất hiện. Gabrielle thở dài. “Thế thì thịt cừu vậy. "

Một cái gật đầu đồng tình. “Phải, Lady MacHugh. Sẽ là thịt cừu.”

Thợ đẽo đá và thợ làm nến chỉ dẫn cho cô những cách đối đãi với các thị tộc khác. Họ cảm thấy bà chủ của họ cần thiết phải hiểu biết tòan bộ các mối thù truyền kiếp.

Gabrielle thậm chí còn không chắc về nơi mà các thị tộc đang sống nữa.

Tối đó khi đang chuẩn bị đi ngủ, cô hỏi Colm về những thị tộc xung quanh. “Có rất nhiều thị tộc ở Cao nguyên này, em không thể nhớ rõ được.”

“Ngày mai anh sẽ vẽ cho em một bản đồ và chỉ cho em nơi họ sống.”

“Anh sẽ vẽ bản đồ đó trước hay sau khi anh đưa em đến chỗ người Buchannan?”

Cô bước ra khỏi ánh nến trong lúc thay đồ và tròng vào người cái váy ngủ của mình. Vẻ ngượng ngùng của cô khiến Colm cảm thấy thích thú. Anh đã nằm trên giường, nghiêng người sang một bên, tay chống cùi chỏ, ngẩng cao đầu và lười biếng quan sát cô.

Gabrielle quay trở về trước lò sưởi để làm ấm cơ thể trong lúc cô chải những lọn tóc lộn xộn trên đầu mình.

“Sao em lại mặc cái váy ngủ đó?” Colm hỏi. “Anh sẽ cởi nó ngay khi em leo lên giường.”

Cô thả cái lược xuống và quay về phía anh. “Em phải đến thăm người Buchannan. Ngày mai anh sẽ đưa em đi chứ?”

“không.”

“Lady Gillian là người họ hàng thân thiết nhất của em.”

“Em còn chưa từng gặp cô ấy.”

“Cô ấy vẫn gần gũi với em”

“Mai anh có nhiều việc. Anh không thể, "

“Người khác đưa em đi?”

“Không.”

“Vậy ngày kia?”

“Không. Lên giường đi nào.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh cả phút. “Không.”

Anh không bối rối trước hành động phản kháng của cô. Cô đang thất vọng, vì cô đã chờ mong anh nổi sung lên. Cô lẽ ra sẽ phóng ào ra khỏi phòng, nhưng cô chẳng có nơi nào để mà đi cả. Ngòai ra, cô không thể xông đi đâu trừ phi mặc trang phục chỉnh tề. Gabrielle quyết định cần phải huy động nỗ lực nhiều hơn mới chọc tức được anh.

Mất thêm vài giây nữa để cô thừa nhận với bản thân mình rằng cô sẽ phải leo lên giường hoặc sẽ chết cóng. Cô bước ngang qua phòng để đến bên cạnh giường

“Chỉ để anh hiểu nhé. Em không đến với anh. Em đang đến giường.”

Cô bắt đầu trèo qua người anh sang bên kia giường, nhưng với một cử động nhỏ anh đã kéo váy ngủ của cô qua đầu và cô nằm dài ngay trên ngực anh. Anh đẩy hai chân cô xuống, kéo nó vòng quanh người anh, sau đó xoay người đặt cô xuống dưới thân mình.

Anh gặm gặm cổ cô khi lên tiếng. “Chỉ để em hiểu nhé. Anh sẽ yêu em ngay bây giờ.”

Đó là lời nói cuối cùng của anh.

****

Gabrille đang đi dạo tới hồ cùng với vợ của Braeden, Lily, người đang phình to lên vì đứa con đầu tiên trong bụng. Cô không quá bẽn lẽn đến mức rụt rè, và nói bằng một chất giọng chỉ hơn thì thầm một chút. Cô là một người phụ nữ tính khí dịu dàng, và Gabrielle thích được làm bạn đồng hành cùng cô.

“Đó là cái hồ mà đàn ông hay đến tắm phải không?” Gabrielle hỏi.

“Phía xa bên kia nơi chúng ta không thấy được. Họ sẽ không để ý đâu,” Lily đáp, “nhưng họ biết chúng ta thì có.”

“Không phải hôm nay đẹp trời à? Thời tiết thật khô ráo,” Gabrielle duỗi hai cánh tay và để ánh mặt trời sưởi ấm khuôn mặt cô.

“Hãy chờ cho đến khi cô nhìn thấy cái hồ. Nước rất trong.” Lily lên tiếng. “Dù là chạm tay vào thì lạnh buốt. Thậm chí vào những tháng hè nước cũng không ấm nổi. Chỉ cần thò chân xuống thôi là răng cô đã đánh vào nhau rồi. Tôi không biết làm sao mà đám đàn ông chịu được.”

“Cám ơn đã nhắc nhở tôi. Tôi chắc chắn sẽ không thử làm gì.”

Gabrielle ngồi xuống một cái cây thưởng thức khoảng thời gian yên bình trong ngày. Bữa trưa kết thúc, nhưng chỉ còn vài giờ là đã đến giờ ăn tối rồi.

Lily trò chuyện về những thứ cô đang chuẩn bị cho đứa bé, còn Gabrielle đang chuẩn bị lên tiếng hỏi gì đó thì thấy Ethan và Tom vắt vẻo trên những tàng cây. Tom đang chòng ghẹo Ethan.

“Chúng đáng ra không nên ở đây một mình.” Lily nói.

Gabrielle đồng tình. Cô lớn tiếng gọi hai đứa trẻ. Ethan đang cố chạy thoát khỏi Tom, nhưng nó không thể xoay người kịp. Cô nhìn thấy cậu bé trượt chân và rơi thẳng xuống nước

Lily hét lên cầu cứu trong lúc Gabrielle tháo giày và chạy đến ngay sau cậu bé. Nước lạnh đến nỗi cô sợ tim mình ngừng đập. Với Tom đang khóc ầm ĩ ở ngay rìa bờ sông, cô kéo Ethan lên mặt nước và mang cậu đến khoảng đất trống, miệng thở phì phì và ho vì sặc nước.

“Lạnh quá,” cậu bé nói với Tôm ngay khi thở lại được.

“Lady Gabrielle, con có thể thử…” Tom bắt đầu.

Cô biết ngay nó đang ám chỉ cái gì. “Không, con sẽ không thử nước. Cả hai đứa, đi theo ta.”

Lily quấn khăn chòang của mình quanh Ethan. “Tối nay thể nào con cũng bị cảm mất thôi.” Cô tiên đóan.

Hàm răng Gabrielle đánh vào nhau. “Tuyết còn chẳng lạnh như cái thứ nước này,” cô lên tiếng.

Lily gật đầu. “Dì của bọn trẻ sống cách nhà tôi chỉ hai căn. Tôi sẽ đưa chúng về. Cô nên thay đồ đi trước khi bị cảm.”

Thật may, cả Colm lẫn Liam đều đang ở ngoài lâu đài, và cô có thể lết về phòng mà không bị chú ý. Thật không may, Ethan cùng Tom bé nhỏ đã kể hết cho tất cả nghe về chuyện Lady MacHugh nhảy tùm xuống nước. Lúc Gabrielle vừa thay đồ xong và sưởi ấm trước lò sưởi, toàn bộ thị tộc đã biết việc cô bơi ở hồ nước.

Willa cùng Maurna đập cửa phòng cô. “Cô có cần thêm chăn không, cô chủ?”

“Tôi ổn,” cô đảm bảo với họ. “Nhưng tôi muốn được chỉ đường đến nhà hai đứa trẻ. Tôi muốn nói chuyện với dì chúng.”

Willa chỉ đường cho cô. Khi cánh cửa vừa mở, Gabrielle hiểu ngay tại sao bọn trẻ lại được phép chạy lung tung. Người phụ nữ khá già nua và nhìn như cần một giấc ngủ thật dài.

Gabrielle được mời vào trong. Ethan trông không tệ. Cả cậu và Tom ngồi trước bàn ăn thứ trông giống như loại bột nhão mà Willa vẫn thường ép Gabrielle phải ăn. Hai đứa trẻ dù sao cũng tỏ ra thích thú.

“CHúng sẽ ở trong nhà cho đến mai,” người dì hứa. “Ethan, nhớ thái độ của con. Hãy cảm ơn Lady MacHugh vì đã cứu sống con đi nào. Và xin lỗi cô ấy luôn.”

Lời xin lỗi đưa ra và được chấp nhận. Người dì tiễn Gabrille và đóng cánh cửa lại để đám trẻ không nghe lỏm được.

“Tôi xin lỗi, cô chủ. Ethan và Tom là những đứa trẻ ngoan. Tôi đã nuôi dưỡng chúng kể từ khi cha mẹ chúng qua đời. Thật không dễ gì. Tôi đã cố hết sức, và mọi người cũng giúp đỡ phần nào, nhưng chúng cần hơn những gì tôi có thể trao cho chúng.”

Gabrielle nắm lấy tay người phụ nữ. “Tôi sẽ trao đổi với lãnh chúa,” cô hứa. “Tôi chắc anh ấy sẽ nghĩ được giải pháp gì đó.”

Trên đường quay về lâu đài, Gabrielle cảm thấy dằn vặt. Sau những lời phàn nàn của cô với Colm về việc ôm đồm quá nhiều trách nhiệm và không bao giờ chia sẻ với ai, giờ cô lại thêm việc vào cho anh nữa.

Cô chờ ở ngay tại bàn ăn lúc Colm và Liam bước vào sảnh. Từ cái cau mày của Colm và nụ cười toe toét của Liam, cô đoán ngay họ đã nghe được về tai nạn ở hồ.

“Cô có thích vụ bơi đó không?” Liam hỏi.

Cô không ở trong tâm trạng vui vẻ. Liếc mắt sang Colm, cô lên tiếng. “Anh đã quên không cấm chúng đến hồ?”

“Anh nghĩ là có,” anh trả lời. “Em ổn chứ?”

Sự lo lắng của anh khiến cô dịu lại. “Đứa trẻ đó gần như đã chết đuối. Phải làm gì đó đi.” Cô tiến đến hôn lên má anh. “Anh sẽ để mắt tới chúng chứa? Nếu không chúng chẳng sống nổi đến năm sáu tuổi.”

Willa mang bữa tối đến bàn. Gabrielle đã ăn xong, nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh Colm trong lúc anh cùng Liam ăn tối.

“Anh có biết sau khi em vớt Ethan lên, Tom cũng muốn đến lượt nó không?”

Liam phun ra ngụm nước mà anh vừa uống. Gabrielle chờ cho đến khi cậu ta khỏi sặc nước rồi mới hỏi tuổi người dì hai đứa bé.

“Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng cô ấy trông ít nhất phải đến tám mươi tuổi rồi,” cô nói.

“Thực ra, cô ấy cũng ở độ tuổi cô thôi,” Liam đáp. “Ba năm tới sống cùng hai đứa trẻ đó mới làm cô ấy như thế.”

Cô cau mày nhìn anh. “Chẳng đáng cười chút nào.”

Gabrielle quay sang Colm. “Cô ấy yêu đám trẻ, nhưng với cô ấy thì chúng quá nhiều. Phải có thêm người chỉ bảo cho chúng, và vì thế chúng mới không nghe ai hết”

Colm gật đầu. “Anh sẽ nói chuyện với chị ta.”

Gabrielle hài lòng biết được anh sẽ làm những gì anh cho là cần thiết.

Sau đó hai ngày Gabrielle bước vào sảnh mang theo một túi thảo mộc và thấy Ethan cùng Tom đang chạy lên gác. Maurna, đúng ngay bậc thang bên dưới, dõi theo hai đứa trẻ.

“Chúng chạy đi đâu vậy?” Gabrielle hỏi.

“Tới phòng của cô,” Maurna đáp lời.

Tín hiệu báo động vang lên, Gabrielle cảnh giác hỏi. “Thế là sao?”

“Tất cả đồ đạc của cô đều được chuyển vào phòng ngủ của lãnh chúa. Đám trẻ sẽ sống ở đây.”

Maurna quay đầu nhìn Gabrielle với một nụ cười mỉm.

“Còn người dì của chúng?” Gabrielle hỏi.

“Cô ấy sẽ ở lại nhà, khá là toại nguyện và nói rằng việc đó là tốt nhất cho đám trẻ. Chúng sẽ tới thăm dì chúng thường xuyên.”

Gabrielle định mở mịêng hỏi xem hai đứa cảm thấy thế nào về việc sắp xếp chỗ ở mới cho chúng, nhưng cô nghe thấy những tiếng cười đùa vang lên từ trên lầu. Cô đã có câu trả lời.
Bình Luận (0)
Comment