Si Mê Và Liều Lĩnh

Chương 11

Nàng thật tuyệt vời. Chàng chỉ định nói thế. Lisle nghĩ đó chính là điều chàng đã làm, đang làm.

Nhưng chàng đưa tay lên rồi ôm lấy khuôn mặt rạng ngời của nàng, và chàng muốn nói, “Ta đã quên mất. Ta đã quên mất phần này trong con người em.”

Chàng đã quên mất nàng từng là cô gái diệu kỳ tới mức nào, sẵn sàng vượt mọi khó khăn, đối mặt với mọi thách thức, vẻ xinh đẹp tuyệt trần rất đàn bà của Olivia đã khiến chàng không thể đánh giá đầy đủ về con người nàng.

Nhưng nàng vừa là một cô gái vừa là một người đàn bà, vừa kỳ diệu lại vừa kiều diễm. Chàng cúi nhìn đôi mắt to xanh trong như hồ nước đầy của nàng, trong hành lang tối om này thì chàng không nhìn thấy màu xanh ấy, nhưng cũng chẳng cần, vì nó đã khắc sâu trong tâm tưởng chàng, một màu xanh vô ngần đã khiến chàng quá chừng run rẩy vào ngày đầu tiên gặp nàng.

Và kia là khuôn miệng nàng, đầy đặn, mềm mại và hé mở trong nỗi ngạc nhiên, chỉ cách miệng chàng chưa đầy một tấc. Chàng chẳng thể nói nên lời. Và rồi chàng hôn nàng.

Chàng thấy nàng cứng đờ. Bàn tay nàng đặt lên ngực chàng.

Hãy đẩy ta ra, phải, thế là tốt nhất. Nhưng không, đừng, chưa phải lúc này.

Sự mềm mại của đôi môi nàng, hương thơm từ làn da, sự gần gũi và ấm áp: Chàng chưa sẵn lòng từ bỏ tất cả những thứ này. Chưa.

Nàng không đẩy ra. Nỗi sợ hãi cứng đờ tan biến, nàng trở nên mềm mại dịu êm, tan chảy vào cánh tay chàng, hai bàn tay nàng lướt lên vai chàng. Nàng hôn lại chàng, quá nhanh, đột ngột và mạnh mẽ. Và nó ở đây, hương vị mà chàng đã cố quên đi. Chẳng khác gì cắn một trái anh đào chín mọng. Nó đủ khiến cho đàn ông quên đi mọi hương vị khác trên đời ngày từ giây phút thần tiên ban đầu ấy. Đó hẳn là trái anh đào mà Eve đã trao cho Adam. Có thứ trái cây nào khác mang hương vị cám dỗ nhường ấy không?

Chàng cũng quên đi hết thảy: những giải pháp, lý trí và ý thức. Vứt bỏ tất cả những thứ đó đi thì còn lại gì?

Chàng đã rất nhớ nàng.

Giờ nàng lại ở trong cánh tay chàng, người con gái chàng đã nhớ nhung da diết, và cũng là người đàn bà biến đổi như tắc kè hoa chàng đã quen từ rất lâu rồi. Mới lúc trước thật tự tin và dũng cảm, giờ đã vô cùng ấm áp và quyến rũ. Chàng cũng phải đầu hàng trước sự cám dỗ ngọt như trái anh đào, mùi da thịt nàng và hương nước hoa thoang thoảng dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc và váy áo nàng. Mùi hương ấy trôi vào tâm trí chàng như mùi thuốc phiện.

Nhưng có một cái gì khác cũng nấn ná ở đó. Một bóng tối. Một giọng nói cảnh báo: Đủ rồi. Dừng lại. Hãy nhớ.

Chưa phải lúc này.

Những ngón tay nàng trượt vào mái tóc chàng, và sự động chạm, quá mơn trớn, vươn sâu hơn. Nó tìm thấy khoảng trống trong trái tim chàng, nơi chàng đã luôn cẩn thận khép kín, nơi chàng cất giấu những ước muốn và khao khát không thể thực hiện. Chàng thấy đau nhói, chàng chẳng hiểu tại sao, nhưng đây không chỉ đơn thuần là nhu cầu thể xác, một thứ giản đơn và sáng rõ. Rồi chàng nhận ra điều ấy. Điều ấy thật khác thường.

Chàng muốn một cái gì đó hơn thế; chàng chỉ hiểu được có vậy.

Chàng trượt đôi tay xuống bờ vai và cánh tay nàng. Chàng kéo nàng ép chặt vào cơ thể mình, tiếp tục tìm kiếm ý nghĩa khó nắm bắt của cái hơn thế, chìm sâu vào nụ hôn.

Nàng mãnh liệt như bão cát sa mạc, trôi tuột đi khi họ hôn nhau say đắm hơn nữa. Lúc này nàng dám, như vẫn luôn như vậy, đáp lại cuộc tìm kiếm khẩn thiết của chàng bằng chính cuộc tìm kiếm của nàng.

Nàng cũng như chàng, chẳng biết mình đang tìm gì. Chàng có thể cảm nhận điều đó, rằng thế giới mới lạ này cũng rất khác biệt với nàng, ở đây họ là những người chưa hề có kinh ngiệm, dù cả hai đều chẳng ngây thơ chút nào.

Trong khi đó, những bức tường thận trọng họ đã xây lên để bảo vệ tình bạn của mình đã tan thành cát và bay biến đi.

Chàng đưa hai tay xuống ôm lấy mông nàng và ép chặt vào giữa hai chân mình. Nàng cọ xát lên mình chàng, sự khiêu khích không tài nào cưỡng được. Chàng đưa đôi bàn tay háo hức đặt trên ngực nàng, nhưng ở đó có nhiều lần vải quá, rất rất nhiều. Thật điên tiết.

Chàng túm một nắm vải váy lôi ra, nhưng vẫn còn nữa - hàng dặm vải váy và vải lót. Chàng tiếp tục kéo, lôi ra thêm nữa, trong khi đó tiếng vải kêu sột soạt ầm ĩ như một lời phản đối.

Nhưng nàng không phản đối. Nàng âm thầm thúc đẩy, mời mọc và khiêu khích chàng, cơ thể nàng cọ trên người chàng, miệng nàng gắn chặt miệng chàng. Lưỡi họ mơn trớn nhau, đưa qua đẩy lại, bắt chước cảnh giao cấu.

Cuối cùng chàng cũng luồn tay qua được núi vải váy và những ngón tay chạm được vào mép tất nàng. Rồi đầu ngón tay chàng chạm vào da thịt nàng, làn da thiếu nữ mịn như nhung. Chàng trượt ngón tay lên nữa, lên tới khoảng mềm mại giữa hai chân nàng. Nàng thở gấp, và chàng khẽ mơn trớn, như một cậu học trò ưa đùa nghịch.

Rồi một bàn tay nàng trượt vào phía trước quần chàng.

Chàng rít vào thật mạnh. Ngay lúc ấy, chàng chợt nghe thấy tiếng loảng xoảng. Kim loại đập vào nhau. Cách không bao xa. Rất gần.

Trong bếp. Aillier, đang đập nồi niêu.

Nếu cái nồi đập vào đầu Lisle thì hẳn sẽ hiệu quả hơn, nhưng tiếng động ấy cũng đủ để kéo chàng về thực tại, giúp chàng nhận ra mình đang đứng ở đâu và mình tới đây làm gì. Lý trí của chàng - dù chỉ một phần - quay trở lại. Chàng ngừng hôn, ngẩng đầu lên và dịch người ra một chút.

Nàng ngước nhìn chàng, đầu ngửa ra sau, đôi mắt mở to tối sẫm, bàn tay vẫn đặt ở chỗ phình ra phía trước quần chàng.

Nàng vội giật tay ra.

Chàng nhìn xuống nơi bàn tay nàng vừa đặt với vẻ tiếc nuối hết sức ngơ ngẩn. Chàng buông váy nàng xuống. Nó sột soạt phủ kín hông và đôi chân nàng.

“Lisle,” nàng khẽ kêu.

“Ta không định làm thế,” chàng nói. Giọng chàng khản đặc và ngờ nghệch. Đồ ngu. “Ta định...” Chàng phải nghĩ.

Có lẽ chàng nên đập đầu vào tường.

“Những gì em đã làm trong bếp ấy mà,” chàng cất tiếng. “Em xuất sắc lắm. Nhưng... Ôi Chúa ơi.”

Nàng lùi lại một bước. Áo váy của nàng xộc xệch hết cả. Thật ngọt ngào. Thật dữ dội. Những gì chàng đã làm.

“Chỉ là chút bốc đồng trong thoáng chốc thôi mà,” nàng nói. “Chúng ta đã bị đưa tới một nơi xa xôi. Chúng ta đã rất phấn khích vì tưởng chừng như vừa bị giết.”

“Cái cớ Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa,’” chàng nói với giọng khàn đặc. “Một cái cớ hay. Thế cũng được thôi.”

Chàng tỏ ra hết sức khổ sở.

Olivia hiểu tại sao. Chàng không giống nàng. Chàng có nhiều nguyên tắc. Chàng luôn coi trọng trách nhiệm, danh dự và sự trung thành - tất cả những điều đúng đắn mà cha dượng nàng đã dạy cho chàng.

Ồ, nàng hiểu chứ.

Còn với nàng - nàng không cần những nguyên tắc. Nàng lao vào sự gần gũi này là để dâng hiến sự trong trắng. Cho chàng.

“Đó là lỗi của em,” nàng nói. “Ngài biết em chẳng bao giờ coi trọng các nguyên tắc đạo đức mà. Đó là lời nguyền của nhà DeLucey Đáng sợ. Phụ nữ nhà em ai cũng thế cả, trừ mẹ em. Nhưng bà ấy là trường hợp ngoại lệ.”

“Chúng ta phải ra khỏi đây,” chàng nói. “Ngay lập tức.”

“Chúng ta không thể,” nàng nói. “Đám người hầu sẽ nhìn chúng ta và biết chúng ta vừa có một vụ Đụng chạm Bí mật.”

“Họ sẽ không nghĩ ra cái gì như thế đâu,” chàng nói. “Họ sẽ nghĩ chúng ta vừa ẩu đả với gã đầu bếp.”

Nàng nhìn xuống váy. Thân áo xộc xệch. “Trông chẳng giống một vụ ẩu đả gì cả,” nàng nói. Nàng kéo áo cho ngay ngắn rồi vuốt váy thẳng thớm. Tóc nàng xõa xuống, nhưng thật chẳng hay ho gì khi bảo Lisle sửa lại giúp.

“Đi thôi,” chàng nói.

Nàng đi qua chàng và băng qua hành lang. Chàng không đi nhanh tới trước để mở cửa cho nàng. Nàng nghĩ chàng đang đợi cho sự cương cứng giảm bớt. Chàng đã cương cứng lên khủng khiếp - và nàng chẳng cần phải đặt bàn tay vào đó mới biết chàng cương cứng cỡ nào, bởi vì nó lộ ra hết sức rõ ràng, nhưng...

Nàng không coi trọng quy tắc đạo đức. Chỉ cần sự cám dỗ tới vẫy tay dụ dỗ là nàng đi theo, không cần nghĩ lấy một giây.

Chàng quá phấn khích trước một phụ nữ vô nguyên tắc nên không thể khước từ. Chàng càng phấn khích với nàng hơn nữa khi mà lúc này chàng đang rất vui chứ tâm trạng không tệ như hôm ở Stamford. Lần này, nàng đã quy phục hoàn toàn. Nếu chàng để mặc như thế, chắc hẳn nàng đã tan chảy vào một trận mây mưa ngay giữa hành lang này.

Nàng tin chắc chàng đã vận dụng chính sự kiên trì và tính chăm chỉ vốn giúp chàng tiến bộ vượt bậc trong kỹ năng vẽ vào nghệ thuật hôn. Chính cái cách chàng đã luyện cho bản thân có thể đánh lửa bằng một hộp mồi lửa chỉ trong tích tắc.

Và khi chàng làm tình với một cô gái... ồ, đây không phải là lúc suy đoán chuyện đó.

Nàng đẩy cửa bước vào trong đại sảnh.

Lisle theo ngay phía sau.

Tất cả đám người hầu, vẫn chừng ấy người như khi họ ở đây lúc trước, đứng chờ đợi ở nơi từng là lối vào sảnh.

Trông họ không có vẻ mệt mỏi nữa.

Tất cả bọn họ đều tỏ ra rất thích thú.

Nàng lấy lại tinh thần, một lần nữa lại trở thành bà chủ lâu đài.

“Trở lại công việc thôi,” nàng nói với đám người giúp việc bếp.

Nàng hướng dẫn thêm mấy lời cuối cho những người khác, rồi họ nhanh chóng tản đi làm việc của mình.

Đại sảnh lại yên ắng, không còn ai ở đó, ngoại trừ hai cô hầu đứng ở cuối phòng, gần lò sưởi, mang đồ đạc vào cho hai Nữ Yêu. Cánh cửa vẫn mở và nàng có thể nghe thấy hai quý bà đang tranh cãi xem ai sẽ ở phòng ngủ tầng một và ai sẽ ở phòng ngủ tầng hai.

Nàng để mặc họ tự quyết định chuyện đó.

Khi nàng quay lưng lại với Lisle, chàng đang nói gì đó với Nichols. Cậu đầy tớ gật đầu rồi đi ra.

“Họ đã nghe thấy,” Lisle hạ thấp giọng bảo nàng.

“Em đã nghĩ vì thế mà họ tỏ ra rất thích thú,” nàng nói.

“Không phải chuyện chúng ta,” chàng nói. “Họ đã nghe thấy vụ đụng độ của em với Aillier cơ. Chàng hất đầu ra phía cửa. “Cái cửa bị nứt. Ngoài ra còn có nhiều vết nứt trên tường và ở những ô cửa sổ vỡ, thế nên âm thanh sẽ lọt qua đó dễ dàng hơn nhiều so với khi chúng ta sửa chữa xong. Họ nghe thấy ông ta gào lên với em. Họ nghe thấy em đối đáp lại. Họ nghe thấy phản ứng của ông ta. Rồi trong chớp mắt, họ nghe thấy mọi việc trở lại bình thường. Em thấy đám người hầu không hề ngần ngại trở vào trong bếp thế nào rồi đấy. Và những gia nhân khác cũng thấy ấn tượng không kém.”

Nàng mỉm cười. “Em là dũng sĩ diệt rồng.”

“Em xuất sắc lắm,” chàng nói. Chàng ngừng lại. “Lẽ ra ta phải nhận ra điều đó từ trước. Ta xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Tất nhiên, ta vẫn chẳng thấy vui vẻ gì khi ở đây - nhưng em đã làm nơi này bớt buồn thảm đi nhiều.”

“Cảm ơn ngài,” nàng nói. “Em thấy ngài cũng rất vui nhộn.”

Lông mày chàng nhướn lên. “Vui nhộn.”

“Dù sao thì, những gì đã xảy ra ở hành lang bếp sẽ không xảy ra nữa đâu,” nàng nói. “Ngài biết em không coi trọng quy tắc đạo đửc mà. Và em biết ngài có rất nhiều cản trở - nguyên tắc và đạo đức, rồi đủ thử khác.” Nàng khoát mạnh tay.

“Phải. Và nhiều thứ nữa.” Vẻ ám ảnh hiện lên trong đôi mắt chàng. Cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm con tim. Quỷ tha ma bắt cha dượng ngài đi, ông đã nhồi vào đầu chàng bao nhiêu ý niệm nghiêm khắc và cao quý về Trách Nhiệm và Danh Dự.

Nàng vươn người tới gần chàng hơn. “Lisle, đó hoàn toàn là bản năng. Chúng ta trẻ, chúng ta xinh đẹp...”

“Và cũng rất tầm thường.”

“Ngài lúc nào cũng thích sự thật cơ mà,” nàng nói. “Hãy đối mặt với sự thật. Sự thật: Lý trí luôn có một cuộc chiến ác liệt chống lại những ham muốn bản năng. Sự thật: Chúng ta luôn bị theo dõi rất gắt gao. Kết luận: Tình huống này là điều kiện chín muồi dẫn đến một tai họa. Em sẽ làm mọi thứ có thể để tránh mắc phải lỗi lầm như vừa rồi, nhưng...”

“Tuyệt,” chàng nói. “Thế thì mọi trách nhiệm bảo vệ danh dự cho em sẽ thuộc về ta. Nhiệm vụ tuyệt vời này ta đã lãnh nhận từ rất lâu rồi.”

Nàng cầm hai ve áo của chàng. “Nghe em này, anh chàng đầu đất đa nguyên tắc. Chúng ta không thể mắc lại lỗi lầm ấy nữa đâu. Ngài có biết chúng ta đã tới gần điểm Không Thể Thay Đổi tới mức nào không?” Nàng bỏ tay xuống, rồi giơ bàn tay phải lên, ngón cái cách ngón trỏ chưa đầy một phân. “Chỉ suýt chút nữa chúng ta...” Nàng ngừng lại để tạo kịch tính. “… đã rơi vào tay cha mẹ chàng.”

Chàng bừng tỉnh như thể vừa bị nàng tát một cái.

Ai đó phải làm việc này. Ai đó phải làm gì đó. Nàng đã lên kế hoạch cho chuyện này. Nàng đã nghĩ có thể điều khiển chàng theo cách nàng vẫn điều khiển những người đàn ông khác. Nhưng nàng đâu thể, và nàng thấy rằng họ đang lao nhanh xuống một con dốc trơn trượt. Nếu chàng để mặc, hẳn nàng đã vẫy tay và kêu, “Phải rồi, nhanh lên, nhanh nữa lên!”

Tiếng chàng phá vỡ sự im lặng căng thẳng.

“Em vừa nói cái gì?”

Giờ đây chàng hoàn toàn tập trung chú ý vào nàng. “Họ đang cố để giữ ngài ở nhà bằng cách treo phiến đá trách nhiệm với tòa lâu đài này vào cổ ngài,” nàng nói. “Họ hy vọng rằng càng ở nhà lâu, ngài càng bớt nghĩ tới Ai Cập, dần dà ngài sẽ quên bẵng nó đi rồi yêu một cô gái Anh, kết hôn rồi ổn định ở quê nhà.”

Chàng nhìn nàng chằm chằm. “Ta không...” Nàng thấy đôi mắt xám của chàng lóe lên khi hiểu ra thâm ý này.

“Phải,” nàng nói, “họ thậm chí chẳng lấy làm phiền nếu đó là em.”

Một hồi lâu sau Lisle mới tiêu hóa được toàn bộ chuyện này. Rồi tất cả hiện lên trong tâm trí chàng: khuôn mặt tươi cười của cha mẹ chàng, những cái nhìn bí ẩn bên bàn buổi sáng hôm ấy, những nụ cười và cái nhìn bao dung của nữ Bá tước thừa kế. Giống như một vở kịch.

“Olivia,” chàng nói dịu dàng, nhưng tim chàng đập thình thịch, “em đã nói gì với họ?”

“Nói với họ ư? Đừng có ngớ ngẩn thế. Dĩ nhiên là em không bao giờ khinh suất tới mức nói trắng ra điều đó. Em chỉ khuyến khích họ nghĩ tới nó thôi.”

“Rằng em sẽ...” Chàng thật chẳng dễ gì nói thẳng được ra điều này. “Rằng em sẽ quyến rũ ta?”

“Họ tin rằng thể nào cũng sẽ xảy ra những kiểu hành động cảm tính như thế,” nàng nói. “Và đó là lý do để họ đồng ý cho em ra đi và ở lại đây với ngài.”

“Để bẫy ta,” chàng nói. “Vào hôn nhân.”

“Phải.” Nàng cười tươi với chàng. “Em biết ngài rất sốc.”

“Nói thế còn nhẹ quá.”

“Nói cho cùng, chúng ta đều biết cha mẹ ngài chưa bao giờ thực sự thích em. Nhưng như em đã nói với ngài rồi đấy, địa vị và tiền bạc sẽ mua được hầu hết mọi thứ, mà em thì vừa là con nhà danh giá lại vừa quá giàu có.”

Chàng đặt tay lên đầu và dựa người vào cái bàn. Quả thực, không gì trên đời có thể bì được với nàng. Đứng ngay đó, vô cùng vui vẻ thao thao giải thích về lời dối trá khủng khiếp mà nàng đã nói... đầy ẩn ý. “Em làm ta không thở nổi.”

Nàng đi tới dựa vào bàn, đứng bên cạnh chàng, thản nhiên như thể vừa rồi họ chẳng hề làm gì với nhau. Mà lại là trong hành lang bếp!

“Điều duy nhất em đã không tính tới là chúng ta sẽ có sự lôi cuốn lẫn nhau vô cùng phiền phức này,” nàng nói.

“Phiền phức.”

“Dù là kẻ đầu đất và ưa chọc giận, nhưng ngài vẫn là người bạn thân nhất trên đời của em,” nàng nói. “Em không muốn phá hoại cuộc sống của ngài và em biết ngài cũng không muốn phá hoại cuộc sống của em. Chúng ta có quá nhiều ví dụ hay về những cuộc hôn nhân hạnh phúc xung quanh chúng ta. Mẹ em tìm thấy tình yêu đích thực tới hai lần. Em sẽ rất hạnh phúc nếu tìm được cho mình lấy một lần. Và em cũng mong điều đó cho ngài. Nhưng ngài biết chúng ta không bao giờ phù hợp dành cho nhau theo kiểu ấy.”

“Tất nhiên là không rồi.”

Nàng phát cáu với chàng. “Ngài cần gì phải đồng ý một cách nhiệt tình tới mức ấy.”

“Đó là sự thật mà,” chàng nói. Chàng biết điều đó. Nàng là một kỳ công của tự nhiên, nhưng gió chướng sa mạc cũng là kỳ công của tự nhiên. Bão tố, lụt lội và động đất cũng thế. Chàng sinh ra trong một gia đình loạn xị. Rathbourne đã cho chàng trật tự. Lisle cần trật tự. Chàng đã dành mười năm qua để xây dựng một cuộc sống trật tự, chỉ thỉnh thoảng mới có những chuyện bốc đồng. Chàng thật may mắn khi sớm nhận ra điều mình cần và đã kiên trì nhẫn theo đuổi mục đích đó.

Đứng trước nàng thì mọi thứ đều mất khả năng kiểm soát. Điều tệ nhất là chính chàng cũng mất kiểm soát. Cứ xem những gì chàng đã làm thì biết. Hết lần này tới lần khác.

“Thôi, thế nhé,” nàng nói.

“Ừ.” Chàng đứng thẳng người dậy. “Giờ ta đang tức lộn ruột lên đây.”

“Tức lộn ruột! Em công nhận là kế hoạch của em hơi quái gở, nhưng chẳng có lý do gì chúng ta không thể kiểm soát chuyện này.” Nàng dợm bước khỏi bàn. “Mọi chuyện đã đi hơi xa, nhưng như vậy đâu phải là ngày tận thế cơ chứ. Chẳng việc gì phải làm to chuyện lên rồi khiến bản thân tức lộn ruột cả.”

Trong phút chốc chàng chỉ biết nhìn nàng chằm chằm vẻ ngạc nhiên.

Rồi chàng nói một cách kiên nhẫn, “Ta sẽ đi lên mái nhà. Ta sẽ hoàn thành nốt việc khảo sát tòa lâu đài. Mấy hôm nay mưa to quá, ta chưa thể đo đạc khu vực trên mái, kiểm tra tình trạng của nó và vẽ các sơ đồ.”

“Ồ,” nàng thốt lên. Nàng lủi lại hai bước. “Thế thì được thôi.”

“Tức lộn ruột,” chàng lầm bầm. “Thật là.”

“Trông ngài có vẻ rất bực bội.”

“Đó là vì ta không biết nên cười hay khóc hay đập đầu vào tường,” chàng nói. “Cái ta cần là bình tĩnh. Ta cần, đến tuyệt vọng, được làm một việc gì đó cực kỳ nhàm chán.”

Tối hôm đó

Dù đây không phải là bữa tối công phu nhất mà Aillier từng nấu, nhưng ông ta đã thu xếp để dọn một bữa rất thịnh soạn lên bàn.

Đây là bữa tối ra hồn nhất Lisle được ăn kể từ khi rời London, chàng nhận ra như thế. Một bữa tối lịch sự, ngon miệng, tại một cái bàn ăn hợp lý, với những người trò chuyện hết sức thông minh và thân tình. Đây cũng là bữa ăn đầu tiên chàng được chủ trì tại một trong những ngôi nhà của gia đình chàng.

Khi chàng và các quý bà quý cô rời khỏi bàn ăn để tới ngồi bên lò sưởi, những cảm xúc xáo động của ngày hôm ấy dường như đã lắng xuống. Không mất hẳn. Sự mất kiểm soát trước Oliva vẫn ám ảnh chàng. Và chàng vẫn không tài nào hiểu nổi làm sao kế hoạch này của nàng có thể giúp chàng trở lại Ai Cập vào mùa xuân tới. Nhưng dù sao chàng cũng đã thấy dịu lại, đó là vì chàng đã hoàn thành tốt nhiều việc nhờ có sẵn kiến thức vững chắc.

Phương thuốc chàng thường dùng để điều trị cảm giác bối rối hay bực dọc là làm việc. Đo đạc, đánh giá và ghi chép, chàng cảm thấy thân thuộc và bình yên - dù là ở đây, trong tòa lâu đài cổ lỗ dưới tình trạng thời tiết khắc nghiệt này.

Trong khi chàng tập trung vào công việc quen thuộc, sự bối rối và giận dữ nguôi đi.

Và trải qua thời gian đó, giờ đây chàng nhận ra rằng cơn lốc xoáy Olivia đã làm thay đổi mọi thứ. Nàng, hiện thân của sự bất trị, đã tạo ra sự bình tĩnh.

Đám gia nhân đã ổn định đâu ra đó với công việc của mình, và chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, tòa lâu đài đã bắt đầu giống như một nơi ở chứ không còn là một pháo đài lạnh lẽo nữa.

Bản thân Lisle cũng vậy, chàng thấy thanh bình và yên ả. Chàng đã quên mất cảm giác ấy là như thế nào. Bữa ăn tối tạo ra một tác động thật dễ chịu, rượu rõ ràng đã làm mọi thứ vui tươi hẳn lên. Ngay cả hai Nữ Yêu cũng thấy phấn chấn hơn và bớt càu nhàu.

Lúc này họ đã ngà say, nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi. Lúc này mọi người đều yên lặng, vì Olivia đang đọc một trong những mẩu chuyện lịch sử mà Frederick Dalmay viết về lâu đài Gorewood.

Những câu chuyện lịch sử ấy tất nhiên gồm cả ma mãnh. Có một thi thể nằm trong bức tường - đó là một kẻ phản bội đã bị tra tấn trong ngục. Hắn biến thành ma ám tầng hầm. Có một cô hầu đang mang thai bị ám sát. Cô ta luôn xuất hiện ở hành lang dẫn vào bếp, ở tiệc cưới và tiệc chào đón trẻ sơ sinh. Có một quý bà hễ thích là lại hiện ra trên gác trưng bày trong đại sảnh, và một hiệp sĩ vẫn hiện hình ở nhà nguyện trên lầu hai vào một số ngày lễ nhất định.

Giờ Olivia đã đọc đến chỗ viết về những con ma lang thang trên mái nhà.

‘“Bảy người đàn ông bị buộc tội âm mưu ám sát dã man đã bị kết án treo cổ rồi phanh thây,’” nàng đọc. ‘“Lớn tiếng bảo vệ sự trong sạch của bản thân, từ trong ngục họ yêu cầu có một cơ hội chứng minh điều đó. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Đức ông Dalmay chấp thuận, ông cho đưa các phạm nhân lên nóc tòa tháp Nam và mời họ chứng minh sự trong sạch của bản thân bằng cách nhảy từ đó qua tháp Bắc. Ai mà nhảy qua thì sẽ được tuyên bố vô tội. Một số tùy tùng của Dalmay phản đối quyết liệt. Họ cho rằng chủ nhân của mình quá độ lượng. Chẳng ai có thể nhảy qua một khoảng cách như thế. Họ sẽ rơi bịch xuống đất và chết tức thì. Với những gì đã làm, những gã này đáng phải nhận một cái chết từ từ trong đau đớn quằn quại mới phải. Nhưng trong vương quốc của Dalmay, lời ông là luật pháp. Thế là, từng người một, các phạm nhân đứng trên bao lơn. Từng người một, họ rơi tự do xuống đất. Và từng người một, sáu tội đồ chết tươi.’”

“Sáu?” Lisle ngạc nhiên hỏi.

‘“Một người không chết,’” Olivia đọc, ‘“và ngài Dalmay thực hiện lời tuyên bố của mình. Phạm nhân nọ được tuyên trắng án và được tự do ra đi.’”

Lisle cười lớn. “Gã ta sống sót được sau khi rơi xuống từ độ cao ba mươi hai mét ư?”

“Không, anh ta đã nhảy,” Olivia nói.

“Hẳn phải có đôi chân dài khủng khiếp lắm,” Quý bà Withcote lên tiếng.

“Bà có biết thiên hạ nói gì về những gã chân dài không,” Quý bà Cooper nói.

“Không phải chân đâu, Agatha,” Quý bà Withcote nói. “Mà là bàn chân cơ. Người ta nói to bàn chân thì to cả...”

“Về mặt tự nhiên mà nói thì điều đó là không thể,” Lisle nói. “Chắc anh ta phải có cánh.”

“Khoảng cách giữa hai tòa tháp là bao nhiêu?” Olivia hỏi. “Ngài có chắc là một anh chàng lanh lẹ không thể nhảy như thế không?”

“Làm gì có cái gọi là anh chàng lanh lẹ cơ chứ,” Quý bà Cooper nói với vẻ suy tư.

“Nhớ ngài Ardberry không?”

“Làm sao tôi quên được chứ?”

Lisle bắt gặp ánh mắt của Olivia. Nàng đang cố nén cười, y như chàng vậy.

“Nghiên cứu nó,” Quý bà Withcote nói. “Từ thời ông ấy còn ở Ấn Độ. Một cuốn sách bí ẩn, ông ấy đã nói thế.”

“Tôi nghĩ đó là một cuốn sách thiêng mới đúng.”

“Có lẽ là cả hai. Dù sao, đó là lý do ông ấy học tiếng Phạn.”

“Nói như thế không có nghĩa là người ta cần phải đọc mọi thứ bằng mọi ngôn ngữ. Bà thấy bộ sưu tập tranh của ông ấy rồi đấy.”

“Mỗi bức trong đó đáng giá hàng ngàn câu chữ.”

“Thú vị tuyệt vời, chẳng kém gì những bức điêu khắc của Eugenia.”

Lisle thấy nó hiện lên trong tâm trí mình, rõ ràng như thể có một tờ giấy ghi chép hiện ra trước mặt chàng: Tranh điêu khắc - Một trong những từ đầy châm chọc của Olivia, bị gạch ngang.

“Những bức điêu khắc nào cơ?” chàng hỏi.

Quý bà Cooper đáp. “Tôi cứ tưởng mọi cậu bé nhà Carsington chẳng sớm thì muộn cũng khám phá ra chúng chứ nhỉ. Có tính giáo dục rất cao đấy.”

“Nói cho đúng thì cháu không phải người nhà Car...”

“Thật tình, Agatha,” Quý bà Withcote nói. “Cứ như thể ngài Lisle cần được dạy dỗ không bằng. Cậu ta gần hai mươi tư tuổi rồi đấy, và lại đang sống ở một nơi mà con gái thì khỏa thân nhảy múa giữa đường còn đàn ông thì vẫn có hậu cung. Theo chúng ta được biết thì cậu ấy cũng có một hậu cung, và đã thử tất cả bốn trăm tư thế.”

“Millicent, bà biết thừa là đâu có tới bốn trăm tư thế. Ngay cả ngài Ardberry cũng phải thừa nhận là về mặt thể chất thì chẳng có xương sống của ai chịu nổi tư thế số hai trăm sáu mươi ba và ba trăm tám mươi tư cả.”

Lisle nhìn Olivia. “Những bức điêu khắc nào vậy?” chàng hỏi.

“Của Bà Cố ấy mà,” nàng đáp với giọng mệt mỏi. Nàng đặt cuốn sách xuống rồi đứng lên khỏi ghế.

“Em đi lên mái đây,” nàng nói. “Em cần không khí trong lành. Và em muốn xem khoảng cách giữa hai tòa tháp rộng chừng nào.” Nàng lấy tấm khăn choàng rồi thong thả đi ra khỏi phòng.

Thật không công bằng.

Nàng đã được nghiên cứu các bức tranh của Bà Cố. Chúng có tính giáo dục rất cao. Nàng đã rất muốn được trải nghiệm những tư thế ấy. Nhưng khi hôn một số anh chàng và cho phép vài sự buông thả nho nhỏ thì nàng thấy thật thất vọng. Cũng hơi kích thích một chút - nhưng chủ yếu chỉ vì nàng biết mình đang hành động thiếu đúng đắn.

Thế rồi Lisle trở về, một người đàn ông cường tráng, kẻ đã học được cách hôn hít điêu luyện từ những chuyên gia ở phương Đông. Rồi đây chàng sẽ trở thành chuyên gia mất thôi. Và luyện tập. Một cách thường xuyên và chăm chỉ.

Giờ thì nàng hiểu vì sao các quý bà nói rất nhiều về chuyện đó, tại sao Bà Cố đã yêu người chồng duy nhất của mình say đắm tới vậy và tại sao bà vẫn là một góa phụ vui tươi như thế.

Không hề buồn cười.

Đam mê.

Bà Cố bảo chuyện đó chẳng cần phải dính dáng tới tình yêu. Nhưng tình yêu là một thứ gia vị hảo hạng.

Có tình yêu thì tốt, nhưng sự đam mê khiến người ta cảm thấy bồn chồn và bực bội vô cớ theo những cách thức rất khó chịu. Vì Olivia quá thiếu may mắn khi trải nghiệm cảm xúc ấy lần đầu tiên với Lisle, nàng phải đối mặt với sự đam mê bị kìm nén, mà chuyện này thì thật chẳng dễ chịu chút nào.

Nàng leo lên cao, cao nữa, tự hỏi chẳng biết khí lạnh đã trốn đi đằng nào. Gió gào rú trong ô cầu thang nhưng với cảm xúc của nàng lúc này thì nó chẳng khác gì một luồng gió sa mạc hầm hập.

Nàng leo lên cao mãi: qua lầu hai, rồi qua lầu ba, qua chỗ ở của đám lính gác và giờ qua cả chỗ ngủ của người hầu. Nàng leo tiếp, qua khúc cầu thang trên cùng, tới một cánh cửa nhỏ, rồi cuối cùng ra tới gác thượng.

Nàng bước ra, đi tới bên tường bao, đặt bàn tay lên đó, nhắm mắt, và hít vào thật sâu. Không khí rất lạnh, lạnh đến kỳ diệu, và ở đây rất yên tĩnh, xa khỏi mọi cuộc trò chuyện.

Nàng hít sâu thêm một hơi nữa, rồi thở mạnh, rồi mở mắt ra.

Những vì sao, chi chít những vì sao.

Khắp xung quanh và trên đầu nàng.

Nàng chưa bao giờ thấy nhiều sao tới vậy. Và vầng trăng ở kia, lên cao, sáng rỡ và tròn vành vạnh. Đẹp quá, khung cảnh phi thường này.

“Những bức điêu khắc nào?” một giọng trầm ấm vang lên phía sau nàng.

Nàng không quay lại. “Ồ, ngài biết đấy,” nàng nói một cách bất cẩn. “Những bức vẽ bậy bạ người ta bán ở dưới quầy thu ngân trong các xưởng in ấy mà. Cùng với những bức mà Bà Cố sưu tầm được trong những lần ra nước ngoài. Mọi thứ, từ các tác phẩm của Pietro Aretino cho tới những bức minh họa gần đây nhất trong cuốn Đồi Fanny. Bà Cố và hai Nữ Yêu kia vẫn lảm nhảm về chúng suốt.”

“Ta đoán những tác phẩm ấy là về chuyện đó,” Lisle nói. Đôi giày đi buổi tối của chàng lướt êm như ru trên sàn đá, nhưng nàng vẫn cảm nhận được chàng đang lại gần mình.

Chàng tới đứng bên cạnh nàng, chỉ cách một bước chân, và đặt tay lên tường thành. “Nhưng em chưa bao giờ nói với ta. Em gợi ra chủ đề đó trong lá thư, rồi lại gạch nó đi, theo đúng cái cách ưa khiêu khích trí tò mò của em.”

“Em không tin nổi là ngài còn nhớ chuyện đó đấy.” Nàng lén nhìn chàng, và đó là một sai lầm. Ánh trăng sao vằng vặc bàng bạc trên mái đầu chàng và đánh bóng bóng hình nghiêng nghiêng của chàng.

“Tất nhiên là ta nhớ chứ,” chàng nói. “Khi đó ta thấy bực mình khủng khiếp. Hồi ấy ta khoảng - bao nhiêu nhỉ? - mười bốn hay mười lăm? Đương nhiên, ta rất khao khát được xem chúng, thế nên ta rất giận em vì đã chơi khăm ta. ‘Ha ha, Lisle,’” chàng nói với giọng ngân nga. ‘“Em có những bức tranh bậy bạ. Ngài chẳng có đâu.’”

“Ngài đâu cần những bức tranh bậy bạ. Ngài đã có gái nhảy rồi.”

Chàng quay phắt sang phía nàng, tì khuỷu tay lên lan can. Chàng chăm chú nhìn ngắm gương mặt nàng lâu chưa từng thấy.

Nàng để mặc cho chàng ngắm mình. Nàng biết chơi bài, chơi rất giỏi. Chẳng ai đọc được khuôn mặt nàng.

“Những cô gái nhảy múa khiến em phiền muộn đến lạ lùng,” chàng nói.

“Tất nhiên rồi,” nàng nói. “Nhìn em xem.” Nàng lướt tay từ trên xuống dưới, qua cái váy phồng phồng và hai ống tay áo khổng lồ.

“Ta đang nhìn đây,” chàng nói.

“Em, trong tất cả thứ này. Áo nịt, váy lót, rồi cả đường diềm diêm dúa.”

“Có vẻ như người ta gọi đó là thời trang.”

“Họ thì được nhảy múa trên đường phố.”

Chàng nghiêng đầu qua một bên, vẻ mặt khó đoán định.

“Em sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để được nhảy nhót trên đường phố,” nàng nói. “Nhưng em sẽ không bao giờ làm thế. Em sẽ yêu, nếu gặp may, rồi sẽ kết hôn với một gã chán ngắt, bởi vì em không thể trở thành nỗi hổ thẹn của gia đình. Em sẽ trở thành vợ của ai đó và thành mẹ của những đứa con, và sẽ chẳng bao giờ được làm một con người khác hoặc làm việc gì khác. Tất nhiên, trừ khi anh ta chết và em trở thành một góa phụ giàu có, khi đó em có thể sống tiếp như Bà Cố đã sống - nhưng không, em cũng chẳng thể làm thế, bởi vì ngày nay phụ nữ chẳng được làm thế nữa - hoặc nếu có làm thế thì họ sẽ phải thận trọng hơn, mà em lại chẳng bao giờ thận trọng được cả.”

Chàng không nói gì.

Chàng không hiểu. Đàn ông sẽ làm gì và có thể làm gì? Ngay cả chàng cũng thấy nàng trước hết là một phụ nữ, rồi thứ hai - hoặc thứ bốn mươi hai - mới là Olivia. Mà cũng có thể chàng chẳng hề tách bạch.

“Thế em muốn gì?” chàng nói khẽ. “Em thực sự muốn gì? Em có biết không?”

Em muốn chàng, đồ ngốc ạ. Nhưng đó chính là con người nàng, muốn nhảy qua mỏm đá ngay cả khi có đồng cỏ an toàn tuyệt đẹp để dạo chơi.

Tuy nhiên, nàng không đủ liều lĩnh để làm xấu thêm tình hình vốn đã khó khăn bằng cách nói với chàng rằng nàng đang - Gì nhỉ? Si mê chàng chăng?

Nàng nhìn ngắm thế giới trải rộng bên dưới họ.

Đây là điểm cao nhất cả vùng này, cách chân núi hàng dặm. Nàng nhìn thấy toàn cảnh những ngôi nhà, những đốm sáng mờ ảo trên ô cửa sổ, trong những ngôi làng chìm giữa các thung lũng dưới kia. Trên một ngọn núi cách đó không bao xa có một tòa lâu đài khác. Ánh trăng sao tắm đẫm toàn bộ khung cảnh. Cơn gió lạnh lướt qua làn da nàng, hất những lọn tóc bay bay trên khuôn mặt diễm lệ của nàng. Cơn gió lộng ấy thật tuyệt vời.

“Đầu tiên, em muốn một cái gì đó giống thế này,” nàng nói. Nàng khoát tay ra quanh cảnh bàng bạc ánh trăng. “Lôi cuốn. Lãng mạn. Đúng như em cảm nhận khi lần đầu tiên nhìn thấy tòa lâu đài này, khi em bước vào đại sảnh. Ngài nghĩ em muốn gì chứ? Ngài hiểu em mà. Ngoài mẹ em ra thì còn ai hiểu em hơn nữa? Ngài biết em muốn được yêu si mê và cuồng nhiệt.”

Chàng nhìn ra khung cảnh tràn ngập ánh trăng rồi nhìn lên vầng trăng và muôn ngàn vì sao lấp lánh.

“Thật là một cô gái ngốc nghếch,” chàng nói.

Nàng cười phá lên, buông hai tay khỏi lan can rồi đưa lên không trung. Chàng chẳng bao giờ thay đổi. Lãng mạn không phải là thực tế. Tốt hơn là nàng nên nói chuyện với trăng sao. Chúng hiểu nàng hơn chàng nhiều. Với chàng, nàng như nói thứ ngôn ngữ lạ lùng - tiếng mặt trăng, có lẽ thế.

Chàng rời khỏi bức tường và đưa tay ra. “Thôi nào, trên này lạnh quá.”

Lúc nào cũng thực tế như thế. Nhưng đó là con người chàng, và chàng là bạn của nàng. Chàng không cưỡng được những gì đã làm với nàng. Nàng biết thực sự chàng không định thế.

Dù sao, nàng sẽ là một kẻ xấu xa ích kỷ khi giữ chàng ở trên này. Chàng không quen với khí hậu ở đây. Vì có lẽ chàng đang lạnh thấu xương nên mới nghĩ nàng cũng thế. Chàng chỉ muốn đưa nàng vào trong, tránh khỏi cơn gió. Bảo vệ.

Nàng nắm lấy bàn tay chàng.

Chàng giật mạnh, nàng mất thăng bằng, và chàng kéo nàng vào vòng tay. Điều tiếp theo nàng biết là mình đang ngửa ra sau, một cánh tay rắn chắc đỡ quanh eo, cánh tay kia trên vai nàng. Hai tay nàng theo bản năng vòng lên ôm lấy cổ chàng. Nàng nhìn vào khuôn mặt chàng. Chàng khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt nàng. Mắt chàng trong ngần ánh trăng.

“Trượt chân,” chàng nói, vẫn với giọng trầm thấp. “Như thế này, phải không em?”
Bình Luận (0)
Comment