Si Quỷ

Chương 4.2

Về đến nhà, Từ Ly Yến ngồi trên ghế salon nhìn Dụ Chiêu tất tất tả tả chạy ngược chạy xuôi hết tìm bông băng thuốc mỡ đến chạy đi tìm nước sạch rửa vết thương, khóe miệng nhàn nhạt lộ ra tươi cười, cảm thấy rất hài lòng vì sự phục vụ tận tình của vị đại ca xã hội đen dành cho mình.

Trong nhà chỉ có cồn iod khử trùng và bông băng, đương nhiên là thế vì Trịnh Trọng Thành đâu có ngờ Từ Ly Yến nghỉ phép cũng phải dính tới mấy vụ đấm đấm đá đá chốn cảnh sát nữa. Cũng may vết thương không sâu, máu cũng ngừng chảy, chẳng qua là đang sưng đỏ lên.

Dụ Chiêu ngồi trước ghế salon, để chân Từ Ly Yến trên đầu gối mình, cẩn thận dùng thuốc khử trùng vết thương mới băng bó lại. Đầu hắn hơi cúi lộ rõ đường viền gương mặt cùng gò má tuấn tú, nét mặt cương nghị chăm chú. Từ Ly Yến nhìn hắn đột nhiên hỏi, “Anh từng băng bó cho người nào trước đây chưa?”

Dụ Chiêu nâng mí mắt, “Chưa từng.”

“Vậy tôi vinh hạnh là người đầu tiên rồi?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Việc hầu hạ này Dụ Chiêu không để ý lắm, với lại Từ Ly Yến thấy đau hắn cũng thấy đau cơ mà. Quan trọng hơn lúc này hắn nhìn thấy Từ Ly Yến đang cười, nên bản thân cảm thấy cực kì thỏa mãn.

Hắn thích nhất gương mặt tươi cười này của cậu, chứ không phải vẻ xa cách lạnh lùng lúc ở trong nghĩa trang.

Câu trả lời thành thực của người đối diện làm Từ Ly Yến rất hài lòng, lúc sau giở chứng đùa dai đột nhiên giơ chân nói, “Cả ngày hôm nay chạy nhiều rồi, chân đau quá, đã là chuyện nhỏ vậy anh bóp chân cho tôi một lúc đi.”

Đem bàn chân trắng trẻo đặt trên đầu gối Dụ Chiêu, Từ Ly Yến ngả người nằm trên ghế, động tác hết sức ưu nhã như mời mọc, làm Dụ Chiêu không thể không làm.

Đặt tay xuống nhẹ nhàng nắn bóp chân cậu, một lúc sau đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ, Dụ Chiêu ngẩng đầu thấy Từ Ly Yến đã ngủ rồi. Cả buổi uống rượu rồi lại đánh nhau thế chắc mệt chết đi được, nên mới có thể vô tư ngủ say không thèm đề phòng hắn. Từ Ly Yến ngủ rồi, phần kiêu ngạo không còn mà trông mềm mại hơn hẳn, cánh môi hơi giương lên bộc lộ đường nét có chút trẻ con. Lông mày anh khí hơi cong, Dụ Chiêu nhìn thấy không nhịn được đưa tay xoa nhẹ quanh lông mày cậu.

Ở chung càng lâu càng thấy Từ Ly Yến khó hiểu. Một phút trước còn vui vẻ hớn hở, một phút sau đã làm cái mặt hầm hầm khó hiểu nổi, nhưng không thể phủ nhận dù là ở tình trạng nào cũng tuyệt đối động lòng người. Giống như đá vỏ chai, dù đêm tối bao kín cũng không giấu được ánh sáng từ nó phát ra.

Nếu như hắn từ đầu không xuất hiện dưới tư cách của Phó Dụ Triêu, hai người nhất định sẽ có quan hệ tốt hơn. Nhưng mà hiện tại cũng tốt rồi, ít nhất là Từ Ly Yến bây giờ không ghét hắn như trước nữa.

Chỉ là, hắn càng lúc càng không hiểu mình sao lại muốn ở bên cạnh Từ Ly Yến. Lúc đầu là ôm cậu xong thấy tò mò, định kiếm trò giết thời gian cho giấc ngủ tiếp theo. Vậy mà chẳng biết từ bao giờ lại xuất hiện ý nghĩ muốn ở cạnh cậu.

Tại vì lỡ uống máu cậu sao? Dụ Chiêu nhăn mày nghĩ ngợi, nhưng mà được một lúc buồn bực phát hiện là chẳng nghĩ ra cái gì.

Ngày hôm sau, trên TV đưa tin vụ cướp ở đại lí, đám thanh niên gây án trừ kẻ bị tử vong ngoài ý muốn ra thì đều bị bắt lại.

Dụ Chiêu xem TV xong thì quay sang hỏi Từ Ly Yến, “Cậu không phải cảnh sát à? Sao lúc đó lại muốn chạy trốn?”

“Anh xem lại thân phận mình bây giờ đi đại ca.” Từ Ly Yến chỉ chăm chú lau súng trong tay, không thèm ngẩng đầu trả lời.

Cậu giờ đang lãnh vụ án Đao Tế Xã, giờ lại bị đưa lên TV ít nhiều sẽ gặp rắc rối, chưa kể còn gánh thêm bên người mội nhân vật cao cấp của Đao Tế Xã nữa.

“Cậu rất giỏi, hôm qua say rượu còn có thể biết đám người trong đại lý là cướp.”

“Kinh nghiệm nhỏ thôi, trước đây anh chưa mất trí nhớ còn giỏi hơn tôi nhiều.” Từ Ly Yến thuận miệng đáp lại.

Vừa vào trong đó cậu đã thấy thái độ của nhân viên bán hàng không bình thường, mà cả vị khách duy nhất trong đó cũng kì lạ nữa, mặc quần áo tóc tai lố lăng lại đứng đọc báo về tài chính kinh tế, nên mới cố tình thử một chút, ai ngờ là cướp thật.

“Trước đây ta rất lợi hại à?” Đây mới là cái Dụ Chiêu quan tâm.

Từ Ly Yến lau súng xong xuôi, nâng mắt đối diện hắn, giơ tay nhằm đúng đầu hắn, mỉm cười, “Đừng hiểu lầm, tôi không phải đang khen anh.”

Dụ Chiêu trước kia đúng là rất lợi hại, từ thân thủ đến đầu óc đều vượt cậu, nếu không sao có thể thao túng toàn bộ cục diện giết chóc ngày hôm đó trong khi vẫn còn bị giam trong tù chứ. Nhưng mà hiện tại nếu trước mặt cậu là Dụ Chiêu trước kia, cậu tuyệt đối không thoải mái như bây giờ nói chuyện với hắn, mà đã tìm cách tống hắn vào nhà giam lâu rồi.

“Tiếc rằng cậu thiếu niên kia đã chết.” Mắt đảo qua nhìn TV, Từ Ly Yến để súng xuống thở dài. Nếu tối hôm qua không uống rượu đến say, muốn chạy đuổi bắt đám thanh niên đến cùng thì sẽ không dẫn đến kết cục thế này.

“Cậu ta đáng chết.” Không hiểu sao Từ Ly Yến lại tiếc hận thay một kẻ đánh mình bị thương, Dụ Chiêu lạnh lùng nói.

Từ Ly Yến không quen nhìn Dụ Chiêu hạ giọng lạnh lẽo nói như thế, cậu hơi ngẩn người, rồi nhàn nhạt nói, “Trên đời này không có ai là đáng chết cả. Chỉ cần quyết tâm làm lại từ đầu, mọi người sẽ cho anh một cơ hội.”

Lời này Từ Ly Yến nói cho Dụ Chiêu nghe, đáng tiếc hắn chẳng hiểu, chỉ tức giận nói, “Ai bảo cậu ta đả thương cậu, chết còn chưa hết tội đâu!”

Đúng là thể loại gỗ mục không chạm khắc được, Từ Ly Yến tức giận nghĩ, nhưng lại thấy bản thân đã quan tâm hắn ta quá phận, vội giật mình nói, “Nếu anh thực sự mất trí nhớ, tốt nhất đừng bao giờ nhớ lại.”

Vết thương của Từ Ly Yến sau khi khử trùng bằng cồn iod hình như không có hiệu quả lắm, vẫn sưng tấy. Cậu thì chẳng để ý đâu mà Dụ Chiêu thì cứ trưng cái mặt cơm nguội ra, trong lòng hối hận sao tối qua không nhân lúc cậu ngủ dùng phép thuật trị thương cho cậu. Hắn cứ nghĩ với sức khỏe của Từ Ly Yến vết thương cỏn con này chắc chẳng vấn đề gì. Hôm nay mới biết, dù cậu có mạnh mẽ bao nhiêu, vẫn chỉ là một con người.

“Đi khám đi.” Dụ Chiêu đề nghị.

“Vết thương bé tí, đi bệnh viện làm gì.”

“Nhỡ bị uốn ván thì sao, nếu là bị thật cậu sẽ phải cưa chân đấy.” Thấy Từ Ly Yến không quan tâm, Dụ Chiêu chỉ có thể mạnh miệng dọa, “Cậu không muốn vừa đi xe lăn vừa phá án đấy chứ?”

Từ Ly Yến liếc xéo hắn ta, “Miệng quạ đen vừa thôi!”

“Sắc mặt cậu không tốt.”

Dụ Chiêu lấy gương đưa cho cậu, Từ Ly Yến nhìn mình trong gương chẳng nói gì, Vết thương nhỏ này cậu thực sự không để ý, nhưng nếu đen đủi như Dụ Chiêu nói bị uốn ván thì đúng là hối không kịp. Vì vậy cậu chạy vào phòng ngủ mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Thấy mình khuyên bảo thành công, Dụ Chiêu nở nụ cười giật chìa khóa, “Ta lái xe đưa cậu đi.”

Hôm nay Dụ Chiêu không dùng phép thuật nữa, mà dùng kĩ thuật lái xe mình vừa học đêm qua chở Từ Ly Yến tới bệnh viện. Tới phòng đăng ký khám cậu đăng ký khám khẩn cấp, phòng cấp cứu nhiều người dễ trốn, mới không sợ gặp anh trai.

Lúc bị hỏi lý do bị thương, Từ Ly Yến khai bừa là không cẩn thận ngã trúng, bác sĩ không hề nghi ngờ, kiểm tra vết thương một lượt rồi nói, “Không cần lo lắng, vết thương không sâu tới xương, có chút viêm, chỉ cần thoa thuốc đúng giờ, không được để vết thương dính nước, mấy ngày sau sẽ khỏi thôi.”

Bác sĩ đưa thuốc bôi ngoài da và thuốc chữa viêm cho cậu, sau đó để y tá mang cậu đi tiêm phòng uốn ván, Dụ Chiêu ngồi ở ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đang chờ thì nghe thấy một y tá đứng nói chuyện với đồng nghiệp, “Lâu rồi không gặp cảnh sát Từ, anh ấy vẫn đẹp trai như thế.”

“Đẹp trai cũng không mài ra ăn được, nghề cảnh sát nguy hiểm lắm. Có một lần anh ấy làm nhiệm vụ mà ngã từ tầng ba xuống, gãy hai cái xương sườn, thế mà vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ mới tới bệnh viện. Kết quả xương gãy đè lên nội tạng bên trong, chân cũng do mất máu bị thương mà mất cảm giác. Yêu một người như thế, dăm ba bữa lại lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, thà chọn bác sĩ Từ còn hơn.”

“Bác sĩ Từ lạnh lùng quá, lời lẽ cũng cay nghiệt, tôi vẫn thích cảnh sát Từ hơn.”

Dụ Chiêu không biết bác sĩ Từ là ai, hẳn chỉ quan tâm tới lời cô y tá nói về cảnh sát Từ. Xem ra cậu ta đúng là coi trọng nhiệm vụ còn hơn mạng sống của mình, một sinh linh yếu ớt lại hết lần này tới lần khác khiêu khích với tử thần, có thể sống tới ngày hôm nay không biết là vì không chết được hay mệnh tốt nữa.

Từ Ly Yến nhanh chóng xong xuôi đi ra, thấy cậu nhíu mày chống thắt lưng, Dụ Chiêu vội tới đỡ hỏi, “Đau lắm à?”

Từ Ly Yến tức giận trừng mắt với hắn, “Muốn biết thì anh vào mà tiêm thử một lần.”

Gương mặt ai oán nhưng không hề tức giận, trên đường nét gương mặt vẫn tùy tiện lộ ra vài phần cao ngạo cũng tạo thành một vẻ phong tình động lòng người, Dụ Chiêu nhịn cười, “Chẳng lẽ còn đau hơn bị trúng đạn với gãy xương sườn?”

Từ Ly Yến suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đau hơn thật, mấy cô nàng y tá ra tay còn ác độc hơn sát thủ nữa.”

Lần này không kìm được nữa, Dụ Chiêu bật cười khúc khích, “Đừng lo, có ta rồi, sau này cậu sẽ không phải vào bệnh viện nữa.” Lần sau nếu sự việc tương tự xảy ra, hắn nhất định dùng pháp thuật chữa cho cậu, không để cậu phải tới làm việc mà cậu không thích nữa.

Từ Ly Yến nghe mấy lời này thấy nực cười, nhưng nhìn hắn ta thần tình nghiêm túc chân thành với mình, há miệng định nói gì đó thì đằng sau có tiếng bước chân ngày càng gần, lạnh lùng nói, “Từ Ly Yến, lại bị thương?”

Vẻ mỉm cười cứng đờ trên mặt, Từ Ly Yến chậm chạp xoay người, quả nhiên thấy Từ Ly Thịnh gương mặt lạnh như băng nhìn mình.

Nhanh như thế đã biết, Từ Ly Yến nghi ngờ chức nghiệp của anh cả mình không phải bác sĩ mà có khi là gián điệp, tin tức nhanh thế này cơ mà. Trước mắt thấy mây đen ầm ầm, Từ Ly Yến trong lòng tự nhủ không xong rồi.

“Anh, trùng hợp quá ha.” Từ Ly Yến hớn hở vỗ vai Từ Ly Thịnh.

Từ Ly Thịnh nghiêng mình tránh ra, “Anh nhớ mày kêu là đang nghỉ phép, nghỉ phép trong bệnh viện hả?”

“Không cẩn thận bị thương thôi, em khám xong còn đang định tới gặp anh.”

Từ Ly Thịnh có điên mới tin, làm anh em hai mấy năm nay rồi anh còn không hiểu thằng em mình là người thế nào. Nếu không phải là có người quen ở đây nói cho anh biết mà chạy tới thì có cho vàng thằng này cũng không tự xách mông tới chào hỏi anh ở chỗ này.

“Đây là?”

Chuyển sang nhìn Dụ Chiêu, Từ Ly Yến không muốn nói sâu, ha ha cười, “Là bạn…”

“Ta là Dụ Chiêu.”

Dụ Chiêu đưa tay với Từ Ly Thịnh, Từ Ly Thịnh bắt tay hắn, “Tôi là Từ Ly Thịnh, anh của A Yến.”

Không muốn để Dụ Chiêu tiếp xúc nhiều với người nhà của mình định kiếm cớ rời đi, ai ngờ Từ Ly Thịnh lại nói, “Mày ra ngoài lâu rồi lại đang nghỉ phép, tối nay về nhà đi đừng lông bông bên ngoài nữa.”

“Em ở nhà bạn, bạn em đang gặp vấn đề cần giúp đỡ.”

“Bây giờ người cần chăm sóc giúp đỡ không phải mày à?” Từ Ly Thịnh lạnh lùng nhìn cậu, lại nhìn Dụ Chiêu, “Vậy mang bạn về nhà cũng được, đằng nào cũng có phòng trống mà.”

Từ Ly Yến trong lòng muốn giẫm đạp lên bản mặt của thằng anh mình biết bao, ngoài mặt vẫn cười hì hì, “Sợ bạn em không quen ở cùng người lạ.”

Từ Ly Thịnh không thèm quan tâm, thản nhiên nói, “Không phải vấn đề của anh. Còn nữa, thứ bảy có hẹn gặp mặt Văn tiểu thư, nhớ ăn mặc đàng hoàng rồi đến điểm hẹn.”

Trọng tâm câu chuyện bị chuyển quá nhanh, Từ Ly Yến ngẩn người, “Văn tiểu thư nào?”

“Vẫn là người bị mày cho leo cây hôm trước, lần này hẹn lại.”

“Thứ bảy, không phải ngày kia à? Anh, sao cứ tự mình làm mà không bảo em trước một tiếng?” Từ Ly Yến cười khổ, cảm thấy nghe lời Dụ Chiêu đi khám đúng là sai lầm.

“Anh cũng muốn nói với mày, mà ai bảo mày nghỉ kĩ quá có cách nào liên lạc được đâu.”

Từ Ly Thịnh nói thời gian địa chỉ cuộc hẹn xong thì xoay người đi, căn bản là không cho Từ Ly Yến thời gian kháng cự. Nhìn bóng lưng anh, Từ Ly Yến không ôm hi vọng cố vớt vát hỏi, “Anh, nếu em bảo em không muốn đi, anh có cho không?”

“Có,” Từ Ly Thịnh quay đầu trả lời, “Nhưng trước đó thì lập tức trả lại tiền nằm viện hôm trước đi.”

“Ờ, coi như em chưa nói gì.”

Nhìn Từ Ly Thịnh đi mất hút, Dụ Chiêu mới hỏi, “Cậu nợ anh mình nhiều tiền lắm à?”

Từ Ly Yến nhún nhún vai, “Cũng không nhiều, nhưng mà tôi không đủ trả.”

“Cậu làm cảnh sát lâu năm thế mà không đủ cả tiền nằm viện nữa à?” Dụ Chiêu mờ mịt hỏi.

Từ Ly Yến sầm mặt, hôm nay bị ép phải đi xem mắt nguyên nhân hơn nửa là tại người trước mặt, hắn ta lại còn dám đứng đây châm chọc cậu! Vì vậy khoanh tay cười dài, “Nếu tôi giống anh tham gia hắc bang chắc đã không nghèo đến mức này. Vậy nên tốt nhất là góp chút công sức đi, tối nay cố làm thêm mấy tiếng ở quán bar nữa, kiếm cho tôi chút tiền trả viện phí.”

Dụ Chiêu biết Từ Ly Yến lại giở chứng bắt nạt người khác, cũng không tức giận nhìn cậu cười, “Ta có quyền từ chối không?”

“Anh chỉ có quyền được giúp một tay.” Từ Ly Yến vỗ vỗ bả vai hắn, thản nhiên cười, “Cố lên.”
Bình Luận (0)
Comment