Thứ bảy, vết thương ở chân đã tốt lên nhiều, Từ Ly Thần nhìn mà thấy thần kì nên nói, “Chắc chắn là nhờ A Chiêu chăm sóc tốt đây mà, A Yến nhất định phải cảm ơn người ta đấy.”
Ông chú ít tuổi nhà cậu lúc nào cũng nói không ngớt miệng, nhưng đúng là mấy ngày nay đều nhờ Dụ Chiêu hắn chăm từng chút từng chút một, không nói cảm ơn không được, nên Từ Ly Yến cũng gật đầu nói, “Được.”
Sự thật vết thương của Từ Ly Yến nhanh khỏi như thế là nhờ Dụ Chiêu dùng phép thuật, nhưng đương nhiên hắn không dám nói ra chỉ cười cười, “Là nhờ cơm A Thần làm ngon, nên mới nhanh hồi phục.”
Từ Ly Yến hé mắt liếc Dụ Chiêu, mới ở đây có hai ngày mà Dụ Chiêu đã rất thân với chú nhà mình, giọng điệu mềm mỏng thân thiện như người một nhà. Đây tuyệt đối không phải là tín hiệu tốt. Chú nhà cậu tuy rằng bình thường luôn tự cho mình là bề trên, nhưng ra khỏi cửa vẫn chỉ là một sinh viên đại học, Dụ Chiêu dù mất trí nhớ nhưng vẫn là tội phạm, cậu không hi vọng hai người này thân thiết quá mức.
“A Thần, định đi đâu xa?” Nhìn qua cái túi to đùng trên ghế salon, Từ Ly Yến hỏi.
“Ừ, A Hạo được học sinh mời đi cắm trại dã ngoại, nghe nói là đi leo núi nhưng địa hình rất hiểm, chú không yên tâm nên định đi cùng.” Từ Ly Thần vừa sửa sang cái túi vừa nói.
Từ Ly Yến nhăn mày, đến van ông chú nhà mình, đến khi nào thằng nhóc tí tuổi đầu này mới hết thôi lo vớ vẩn đi? Chưa kể A Hạo còn lớn hơn bản thân Từ Ly Thần ba tuổi, chẳng lẽ còn cần một thằng nhóc đi theo chăm sóc?
“Hai ngày tới tôi và A Hạo đều không có nhà, A Chiêu nhờ cậu để mắt tới thằng cháu của tôi nhé.” Từ Ly Thần ngượng ngùng nhìn Dụ Chiêu đề nghị, đột nhiên vỗ trán lấy một mặt dây chuyền ngọc bích đưa cho A Yến, “Đúng rồi, đây là bùa hộ mệnh chú mới xin được mau cất đi, vật lúc trước sau khi trải qua một kiếp nạn đã vô dụng rồi, nhớ phải đốt nó đi. Còn nữa, đêm nay nhớ cẩn thận, ăn mặc đàng hoàng, đừng để nhà chúng ta mất mặt.”
“Được rồi chú.”
Sợ Từ Ly Thần còn lải nhải nữa, Từ Ly Yến nhận lấy cảm ơn xong thì nhanh phi lên tầng hai, Dụ Chiêu cũng đi theo cười nói, “Nhiều lúc ta có ảo giác A Thần là ông nội cậu.”
“Tôi cũng vậy.”
Từ Ly Yến tháo vòng cổ ngũ sắc xuống, định đeo bùa mới thì Dụ Chiêu sấn tới, “Ta đeo giúp cậu.”
Đứng phía sau Từ Ly Yến, hai tay Dụ Chiêu luồn qua cổ cậu đeo giúp, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt gần mình trong gang tấc làm trái tim hắn nhộn nhạo, tiếp tục cảm giác được nét hưng phấn quái dị như hôm trước, làm hắn có ý nghĩ muốn kéo cậu lại để hai người càng gần hơn nữa.
Đáng tiếc Từ Ly Yến đã nhanh lui ra, cầm bật lửa định đốt cái vòng ngũ sắc cũ. Dụ Chiêu ủ rũ lấy lại tinh thần nhớ tới lúc đầu mới gặp, Từ Ly Yến cũng lôi cái này ra thị uy với mình, bèn giật lấy.
“Rất đẹp, đốt đi thì phí lắm, để ta giữ được không?”
Kì quái nhìn phản ứng của Dụ Chiêu, nhưng đằng nào cũng chỉ là đồ bỏ đi, Từ Ly Yến cũng không quá để ý, “Được, nhưng A Thần nói rồi, nó đã vô tác dụng.”
“Ta thích.” Dụ Chiêu cuộn nó làm hai vòng đeo trên cổ tay, sau đó đưa tay sờ mặt dây chuyền ngọc bích của Từ Ly Yến cười hỏi, “Cậu thực sự tin là bùa bộ mệnh có thể trừ tà sao?”
“Đương nhiên, nếu không sao từ trước tới nay trong mọi hoàn cảnh tôi đều có thể chuyển nguy thành an?” Bản thân Từ Ly Yến cũng không sùng tín quỷ thần, nhưng thực sự là từ khi tham gia đặc công rồi làm những nhiệm vụ nguy nan, cậu đều may mắn ít khi bị thương nặng. Vậy nên việc đeo bùa hộ mệnh Từ Ly Thần đưa cho đã thành một thói quen khó đổi.
Dụ Chiêu nhếch mày kiếm, nhẹ giọng thì thào, “Sao cậu chưa từng nghĩ, cậu may mắn như thế là nhờ chú của mình…”
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Nắm chặt mặt dây chuyền trong chốc lát, nháy mắt cả vật thể bị dính một lớp khói mỏng đen như mực rồi lập tức biến mất, Dụ Chiêu mỉm cười. Bùa hộ mệnh trừ tà đa số đều là nói điêu, đối với yêu quái ngàn năm như hắn có gặp bùa hộ mệnh mạnh hơn nữa cũng chẳng hề gì. Ngược lại, hắn truyền một chút thần lực của mình lên mặt dây chuyền, có nó thì quỷ thần qua đường sẽ biết thân biết phận không dám động tới người của hắn.
“Làm gì thế?”
Thấy Dụ Chiêu cứ cầm mặt dây chuyền của mình rồi đực mặt ra không biết nghĩ gì, Từ Ly Yến thấy lạ. Dạo này Dụ Chiêu rất hay thất thần thế này làm cậu rất lo lắng hoài nghi. Vì vậy nói, “Tôi muốn thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.”
Đẩy Dụ Chiêu ra ngoài, Từ Ly Yến tựa vào cánh cửa thấy tâm tư mình hỗn loạn. Không thể phủ nhận Dụ Chiêu là một người rất quyến rũ, lại đối xử với mình dịu dàng, cách cư xử này dúng là độc dược đối với Từ Ly Yến khiến cậu khó mà chống cự lại được. Nhưng dù thế nào cậu cũng luôn nhắc nhở mình không được gần Dụ Chiêu quá, bởi quan hệ mong manh này có thể tan vỡ bất cứ lúc nào không báo trước. Nếu có một ngày Dụ Chiêu nhớ lại, hắn không còn là Dụ Chiêu nữa, mà lại trở về là một kẻ xã hội đen tay dính đầy máu.
Vậy nên, cứ thế này có lẽ là tốt nhất…
Sẩm tối, Từ Ly Yến đúng hẹn tới đi xem mắt, lúc đầu định đi một mình xong ra phòng khách thấy Dụ Chiêu đang ngồi chơi đánh bài, trong màn hình còn có hình một vị đại mĩ nhân, Từ Ly Yến thay đổi suy nghĩ ném chìa khóa xe cho hắn.
Dụ Chiêu ngạc nhiên hỏi, “Đi xem mắt cậu lôi ta đi cùng làm gì?”
“Anh nỡ để tôi dùng cái chân bị đau nhấn ga à?” Từ Ly Yến khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt hỏi.
Dụ Chiêu không hiểu, hai ngày nay hắn đều dùng pháp lực giúp Từ Ly Yến trị thương, chân của cậu phải khỏi rồi mới đúng.
“Có vấn đề gì à?” Từ Ly Yến nhìn Dụ Chiêu, theo ánh mắt hắn nhìn vào ván bài đang chơi dở, cái loại trò chơi thắng thua lột đồ nhân vật này không cần nói cũng biết là bảo vật cất kĩ của thằng út.
Cậu đi tới, trực tiếp rút nguồn điện TV, xong xuôi nhìn Dụ Chiêu nói, “Giờ không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Này!” Dụ Chiêu muốn ngăn nhưng không kịp, nhìn vẻ mặt cười cợt của Từ Ly Yến chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Ta còn chưa kịp lưu lại.”
“Vậy càng tốt, lần sau anh có thể chơi lại từ đầu cùng vị mĩ nhân kia.”
Hắn chẳng qua là thấy hứng thú với việc kiếm được tiền từ trò chơi này thôi mà. Nhìn Từ Ly Yến đi ra ngoài, Dụ Chiêu vẫn đang nghĩ không biết phép thuật có thể phục hồi dữ liệu bị mất trong TV trở lại như cũ không.
Trên đường lái xe tới nhà hàng, Trịnh Trọng Thành gọi điện tới, Từ Ly Yến biết mục đích là gì thoáng chần chừ nhưng vẫn quyết định nghe.
“Vẫn không thu hoạch được gì?” Vừa kết nối, Trịnh Trọng Thành đã đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng thế, sếp cũng biết việc này vội vàng cũng không được gì.” Từ Ly Yến lười biếng tựa lưng vào ghế, thuận miệng đáp lại.
“Anh biết, nhưng cấp trên không đợi được nữa. Có khi phải thay đổi kế hoạch.”
Thân thể Từ Ly Yến lập tức cứng đờ, “Vì sao?”
“Sao em lại khẩn trương thế?” Trịnh Trọng Thành nghi ngờ hỏi.
Nhận ra mình mất bình tĩnh, Từ Ly Yến vội hạ giọng, “Tôi chỉ mong được nghỉ phép thêm một chút nữa.”
Trịnh Trọng Thành đương nhiên không tin đáp án này, “Quen em lâu như thế, đây là lần đầu tiên thấy em luyến tiếc nghỉ phép.”
“Con người ai cũng sẽ thay đổi.” Từ Ly Yến liếc sang Dụ Chiêu đang lái xe bên cạnh, ánh mắt cuối cùng rơi xuống chiếc vòng ngũ sắc hắn đeo trên cổ tay, “Kế hoạch định thay đổi thế nào?”
“Tạm thời còn đang trong quá trình thảo luận. Có thông báo khẳng định nào anh sẽ nói với em đầu tiên, em nhớ trông chừng tên kia đừng để hắn gặp chuyện gì.” Nói việc chính xong, Trịnh Trọng Thành lại đổi trọng tâm câu chuyện, “Hôm nay cuối tuần anh định tới chỗ Bảo Sinh uống vài ly, em có đi không?”
“Xin lỗi, hôm nay tôi phải đi xem mắt, chuyện này để lần sau rồi tính.”
“Đi xem mắt?” Trịnh Trọng Thành ngẩn người, vội hỏi, “Sao tự nhiên lại muốn đi xem mắt?”
“Sếp Trịnh, tôi đi xem mắt có cần thiết phải báo cho sếp không? Thế nhé, liên lạc sau.” Từ Ly Yến nói xong thì ngắt điện thoại ném sang một bên, lần nữa lười nhác tựa lưng vào ghế nói với Dụ Chiêu, “Tôi ngủ đây, đến nơi thì gọi.”
Nhắm mắt lại suy nghĩ, nhớ lại từng chút một kỉ niệm trước đây cùng Trịnh Trọng Thành, cậu phát hiện mọi thứ đều mơ hồ không rõ. Có lẽ cậu không quyết liệt phản đối anh mình bắt đi xem mắt là vì trong lòng cũng mong có thể tìm được người phù hợp ở bên cạnh. Chỉ có điều mỗi lần đi đều là một lần thất vọng chẳng được gì. Hôm nay nghe thấy Trịnh Trọng Thành giọng điệu sốt ruột, Từ Ly Yến hoàn toàn không có cảm giác hài lòng.
Đúng là mọi chuyện đều đã thành dĩ vãng, ba năm quả là thời gian dài.
Tới nhà hàng thì Từ Ly Thịnh và nhà gái đã có mặt, đối tượng rất xinh đẹp, nhìn thấy Từ Ly Yến tới thì cười rộ hài lòng làm Dụ Chiêu thấy không thoải mái. Hắn ghét người khác nhìn chằm chằm Từ Ly Yến, nhất là nhìn với ánh mắt khát khao thế này.
Từ Ly Thịnh nhìn thấy Từ Ly Yến đi xem mắt còn mang bạn đi theo thì cực kì giật mình, nhưng cũng không biểu lộ ra bên ngoài mà bình tĩnh giới thiệu, sau đó nhanh chóng kéo Dụ Chiêu ra một chỗ khá xa ngồi, gọi nước nôi xong mới hỏi, “Cậu ở nhà tôi hai ngày thấy thế nào, đã quen chưa?”
Dạo này Từ Ly Thịnh dính phải mấy chuyện liên quan đến công việc giải phẫu nên vẫn ở trong kí túc xá bệnh viện, chỉ biết Dụ Chiêu qua lời kể của Từ Ly Thần. Hôm nay lại thấy Từ Ly Yến dẫn Dụ Chiêu theo, anh chắc chắn là không phải quan hệ bạn bè bình thường. Nhìn Dụ Chiêu bề ngoài bóng bẩy có vẻ là một kẻ khôn ngoan, Từ Ly Thịnh theo bản năng muốn đề phòng.
Dụ Chiêu thì không biết trong lòng anh suy nghĩ phức tạp thế, thành thật gật đầu, “Rất tốt.”
“Không biết cậu Dụ đang làm gì?” Từ Ly Thịnh nâng trà thưởng thức, dường như là thuận miệng hỏi một câu.
“Thân thể gặp chút vấn đề đặc biệt, tạm thời không có công ăn việc làm.”
Từ Ly Thịnh bị sặc, “Em tôi bao nuôi cậu?”
“Đúng vậy.”
Chú ý của Dụ Chiêu đặt cả vào bàn hai người đang nói chuyện đằng kia, căn bản chỉ trả lời Từ Ly Thịnh cho có lệ. Cô gái nói chuyện với Từ Ly Yến dường như rất có khiếu ăn nói, còn lôi kéo tay cậu, cử chỉ thân mật làm Dụ Chiêu thấy không vui. Ngón giữa hơi cong xuống, hắn nhăn mày nhìn, nếu cô gái kia còn tiếp tục hành động thân mật quá đáng thế, hắn thề sẽ dùng âm khí bắn tới cảnh cáo.
Từ Ly Thịnh nhếch mày nhìn, nam nhân trước mặt không hề che giấu vẻ độ kị trước mặt mình làm anh an tâm đôi phần. Chứng tỏ hắn ta rất để ý thằng em mình, ít nhất là thích ra mặt không hề che giấu.
“Sắc mặt cậu không tốt lắm, thời gian tới tốt nhất ít đi xa nhà thôi, tránh bị quỷ bám.”
Bầu không khí bên kia thực sự quá vui vẻ ấm áp làm Dụ Chiêu không muốn nhìn tiếp nữa, bèn quay về nói chuyện phiếm với Từ Ly Thịnh. Việc này hắn cũng không định nói, nhưng đúng là khí tràng xung quanh Từ Ly Thịnh cực âm, đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy chủ nhân sắp gặp chuyện không may. Hắn biết Từ Ly Yến cực kì coi trọng người thân, hắn cũng không muốn cậu lo lắng nên phá vỡ quy tắc, cảnh báo trước cho Từ Ly Thịnh.
“Cậu vừa nói gì?” Từ Ly Thịnh hỏi không phải là vì không nghe thấy, mà giống như đáp lại cho có.
Thấy nét mặt anh cợt nhả không tin, Dụ Chiêu nhún vai, “Tin ta đi, ta không có lý do lừa cậu.”
“Tôi chỉ không ngờ cậu Dụ đây nhìn thế mà lại sùng tín quỷ thần.” Từ Ly Thịnh cũng ít khi mạnh miệng nói lời cay nghiệt với bạn bè Từ Ly Yến, nhưng hiện tại lại có điểm xem nhẹ mà nói, “Hơn nữa nhà chúng tôi còn có một cảnh sát bảo kê, có quỷ thật cũng sớm bị dọa chạy.”
Quỷ chắc chắn không sợ cảnh sát đâu. Hắn đây là ví dụ tốt nhất này.
Dụ Chiêu chỉ cười cười, lại nghe Từ Ly Thịnh nói, “Thật ra cuối tuần sau tôi phải ra ngoại ô tham gia một cuộc hội thảo nghiên cứu học thuật, có tính là đi xa không?”
Dụ Chiêu ngẩn ra, “Cậu đùa à?”
“Tôi không phải người thích nói đùa.” Từ Ly Thịnh thu lại nét cười làm không khí xung quanh đông cứng vài phần, anh rướn người về phía trước nhìn thẳng Dụ Chiêu, “Tôi là bác sĩ ngoại khoa, người chết đã nhìn không ít, ngược lại rất mong được nhìn thấy quỷ, để có thể dùng dao giải phẫu mổ xẻ một chút xem rốt cuộc chúng cấu tạo thế nào!”
Ngôn ngữ ngoan lệ mà chấn động, kết hợp với gương mặt lạnh lẽ quạnh quẽ của Từ Ly Thịnh đúng là hợp nhau mười phần, Dụ Chiêu gật đầu mỉm cười. Hắn phát hiện nếu Từ Ly Thịnh có gặp cái gì hung hiểm đi chăng nữa thì với khí thế này của anh cũng sẽ hóa nguy thành an. Dù sao cũng có mấy ai có ý nghĩ muốn gặp quỷ để giải phẫu nó chứ.
Từ Ly Thịnh lại hiểu lầm suy nghĩ của Dụ Chiêu, bèn nói, “Cậu mới là người nên cẩn thận, đừng có ở trước mặt A Yến nói thần nói quỷ, nó giống tôi, sẽ không tin đâu.”
Nhắc tới Từ Ly Yến, Dụ Chiêu theo bản năng quay đầu nhìn, không ngờ mới có một lúc mà cô gái kia đã chuyển sang ngồi ghế ngay bên cạnh Từ Ly Yến, nhìn vẻ mặt hai người tựa hồ nói chuyện rất ăn ý, Từ Ly Thịnh lại nói, “Hai người nhìn rất xứng đôi, phải không?”
Dụ Chiêu đáy mắt thảng qua lo lắng, quay đầu về nhìn Từ Ly Thịnh, “Cậu nghĩ thế?”
“Đương nhiên, tôi là anh nó nên hiểu rõ nhất nó thích loại người thế nào. Tôi chắc chắn lần này nó sẽ OK…”
Từ Ly Thịnh thưởng trà mỉm cười nói, nhưng nụ cười lập tức cứng đờ khi phát hiện kẻ đối diện đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng mình, đôi mắt sâu không thấy đáy rét lạnh làm tim anh đập kịch liệt, cảm giác sợ hãi không biết từ đâu kéo tới bao trùm làm ngón tay cầm chèn trà thoáng run lên suýt chút nữa để nước trà bên trong sánh ra ngoài. Anh đặt mạnh ly trà xuống, phát hiện ngón tay vẫn không ngừng run rẩy, hệt như chứng co giật sau khi bị điện giật.
Sao lại thế này?
Mang danh tay mổ vàng của bệnh viện, tay cũng không khác gì mạng sống của anh. Nhìn hai tay mình run rẩy không ngớt làm Từ Ly Thịnh khủng hoảng, nhưng rất nhanh khi run sợ qua đi, anh bình tĩnh ngẩng đầu đã thấy Dụ Chiêu đứng dậy tới trước bàn Từ Ly Yến, sắc mặt cô gái ngồi đó đột nhiên ngày càng trắng bệch, cạch một tiếng thìa trong tay bị tuột rơi xuống bàn.
“Sao thế?”
Thấy Dụ Chiêu lù lù xuất hiện, Từ Ly Yến rất kinh ngạc, kinh ngạc hơn là nét mặt hắn lúc này, cực kì bình tĩnh, mà hắn bình tĩnh tức là sắp tức giận, chớ có dại mà động vào hắn lúc này, Từ Ly Yến dám chắc kẻ nào dám nhất định sẽ chết rất khó coi.
Không để ý tới câu hỏi của cậu, Dụ Chiêu kéo Từ Ly Yến đứng dậy lôi đi, lúc cô gái kia lấy lại tinh thần định gọi hai người lại thì há miệng phát hiện mình không phát ra được một âm thanh nào, xung quanh cảm giác rét lạnh theo phản xạ lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, lại cầm không chắc để áo rơi xuống đất.
“Chuyện gì thế này?” Đưa mắt nhìn Từ Ly Thịnh, cô kinh hoảng hỏi.
“Xin lỗi, chuyện xem mắt giữa hai nhà đành coi như chưa từng có.”
Từ Ly Thịnh nhặt áo khoác từ dưới đất lên, cô gái đưa tay nhận lấy, anh phát hiện hai tay cô giống hệt mình ban nãy cũng run bần bật. Mọi chuyện xảy ra vừa nhanh vừa đột ngột làm anh không thể nghĩ được gì. Nhưng có một việc có thể khẳng định, kẻ tên Dụ Chiêu kia tuyệt đối không đơn giản, để Từ Ly Yến bên cạnh hắn chỉ sợ sẽ gặp chuyện.