Ở phòng tạm giam đợi hai ngày thì Trịnh Trọng Thành tới thăm Từ Ly Yến. Cậu đang nằm trên giường, lười biếng nói, “Nếu không phải tới để thả tôi thì mau cút đi, tôi muốn ở một mình.”
Lại có tiếng mở khóa, nhìn thấy cửa mở ra Từ Ly Yến nhíu mày nhìn Trịnh Trọng Thành, “Vậy là tình hình tiến triển thuận lợi.”
“Ngày trước trên đường áp giải gặp phải đám người Đao Tế Xã tới cứu Phó Dụ Triêu là bởi trong nội bộ cảnh sát có nội giản, hôm nay chúng ta tương kế tựu kế tung tin tức ra ngoài, nhưng vì Phó Dụ Triêu từng thực hiện chỉnh dung nên cũng cần vài ngày để bọn chúng tin hoàn toàn.” Trịnh Trọng Thành máy móc trả lời.
Trịnh Trọng Thành đưa cho Từ Ly Yến một vật nhỏ, là thiết bị truy tung ngày đó Từ Ly Yến lén nhét vào tay Dụ Chiêu, cậu nhìn thấy sắc mặt cực kì khó coi. Cậu biết chắc thiết bị sẽ bị đổi nên mới lén đưa cho Dụ Chiêu cái khác, không ngờ vẫn bị phát hiện.
“Đừng hiểu lầm, là ở hiện trường cướp người tìm được, anh nghĩ cái này là em đưa cho hắn, ngoài ra các thiết bị theo dõi khác trên người hắn cũng bị bỏ lại hết. Trong thời gian ngắn như vậy, bọn cướp không có khả năng phát hiện ra hết trừ khi là chính hắn vứt đi. Đương nhiên, không loại trừ khả năng hắn muốn bọn cướp tin mà làm vậy.”
“Hiện giờ muốn kiểm tra có máy nghe lén không cực kì đơn giản, đừng có nghĩ mấy kẻ cướp người toàn lũ ngu xuẩn.” Từ Ly Yến cất thiết bị theo dõi đi, theo Trịnh Trọng Thành ra ngoài.
Thật muốn đánh tên này vài cái, nhưng bây giờ quan trọng nhất là nghe tin tức về Dụ Chiêu. Tuy rằng Dụ Chiêu lợi hại nhưng lại chẳng nhớ gì, chưa chắc đã đấu lại còn cáo già Đao Cửu, nên Từ Ly Yến không khỏi lo lắng.
“Tình trạng hiện tại thế nào rồi?”
“Cảnh sát nằm vùng cho biết tình hình rất tốt, đêm đó Đao Cửu còn mở tiệc ăn mừng đón hắn trở lại. Trước kia Phó Dụ Triêu tâm tư khó dò, nhiều mối làm ăn đều nằm trong tay hắn, trước khi chưa moi được các mối béo bở này Đao Cửu sẽ không ra tay với hắn đâu.”
“Liên quan gì tới tài liệu sếp muốn?” Nhận lại súng và điện thoại, Từ Ly Yến hỏi.
“Tránh đêm dài lắm mộng, đương nhiên phải hành động càng nhanh càng tốt.”
“Sếp không sợ Phó Dụ Triêu lật lọng không quay lại, vậy kế hoạch không phải thất bại ư?”
Trịnh Trọng Thành cười khổ, “Em nhất định phải nói chuyện kiểu này với anh à? Anh làm mọi việc đều vì muốn tốt cho em.”
“Khi anh kết hôn xong cũng nói vậy với tôi.”
Vì tương lai của em, chúng ta nên kết thúc đoạn tình cảm này, việc này tốt cho cả em và anh.
Nghĩ lại mới thấy lời nói trước đó có bao nhiêu nực cười, Từ Ly Yến nghiêng người liếc mắt nhìn Trịnh Trọng Thành, nghiêm túc nói, “Đáng tiếc, anh chưa bao giờ hiểu rõ, đối với tôi cái gì là quan trọng nhất.”
“Em định đi đâu?” Nhìn Từ Ly Yến đi một mạch không quay đầu, Trịnh Trọng Thành vội hỏi.
“Về nhà tắm, hai ngày bị nhốt cũng phải về chuẩn bị một chuyến.”
Lái xe rời khỏi cục cảnh sát, Từ Ly Yến lập tức gọi điện cho vài người liên lạc nhờ trông chừng Đao Tế Xã vừa hay Tiêu Hoàng lập tức liên lạc lại, nói chuyện xong cậu lại gọi cho một người quen buôn đồ lậu.
“Mau chuẩn bị vài hỏa lực hạng nặng, tôi đang cần gấp.”
“Sếp Từ, tôi gác kiếm lâu rồi, hiện tại đang lúc kiểm tra gắt gao.”
Tên này mà rửa tay gác kiếm thì heo cũng có thể biết bay, lười tranh luận với hắn, Từ Ly Yến chỉ nói, “Trưa mai phải đủ hàng, giao dịch bằng tiền mặt.”
Nhìn ra cậu không có tâm tình đùa cợt, người bên kia lập tức đáp ứng, “OK, chỉ cần đủ tiền thì hàng cậu cần không thiếu.”
Tắt máy, Từ Ly Yến ném điện thoại sang một bên, suy nghĩ một lát lại cầm điện thoại lên mở số Dụ Chiêu. Cậu biết Dụ Chiêu sẽ không dùng số này nữa nhưng nhìn dãy số này làm cậu yên tâm hơn, cảm giác như chỉ cần cậu ấn gọi, người bên kia sẽ lập tức bắt máy trả lời.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, tôi thề đấy.” Cậu lẩm bẩm.
Vài ngày sau, tình hình bên Đao Tế Xã không mấy rõ ràng, người liên lạc báo cáo nội bộ bên trong lục đục. Đao Cửu kiêng kị tình báo trong tay Dụ Chiêu nên đối đãi rất phải phép lịch sự, nhưng sai không ít người kè kè bên nói là bảo vệ nhưng kì thực là để giám sát. Từ Ly Yến nghe thế càng lo lắng hơn cho an toàn của Dụ Chiêu, về phần Dụ Chiêu có nắm giữ tài liệu mật phạm tội của Đao Cửu không cậu hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng dường như sự việc tiến triển thuận lợi hơn cậu nghĩ nhiều, buổi tối một mình nằm ở nhà buồn bực muốn chết, còn sớm Từ Ly Yến đã vào giường nằm thì có tiếng chuông điện thoại, nháy mắt tim đập thình thịch Từ Ly Yến vội bật dậy cầm lấy điện thoại xem, là dãy số lạ.
“Ai đó?” Tưởng có người gọi nhầm, cậu mở máy cẩn thận hỏi.
“A Yến, là ta.”
Giọng nói quen thuộc làm Từ Ly Yến vô thức siết chặt điện thoại trong tay, nhỏ giọng hỏi, “Anh gọi thế này có bị phát hiện không?”
“Vì ta cảm giác được cậu đang lo lắng cho ta.” Hiếm thấy Từ Ly Yến vì mình mà lo lắng, Dụ Chiêu cười trấn an, “Không sao đâu, người trông coi đều bị ta làm choáng ngất rồi, tạm thời sẽ không phát hiện.”
“Làm choáng?”
“À không phải, là bị ta cắt đuôi.” Phát hiện mình lại lỡ miệng, Dụ Chiêu vội sửa lại.
May là Từ Ly Yến không có ý định truy cứu tới cùng, “Anh sao rồi, có bị Đao Cửu nghi ngờ không?”
“Không, đừng lo lắng, tài liệu Trịnh Trọng Thành muốn ta đã thu thập đủ hết rồi, đêm nay sẽ giao cho người liên lạc. Ngày mai hai giờ Đao Cửu có vụ giao dịch ma túy ở nhà kho Thương Điền ở ngoại ô, ta đã báo lại với Trịnh Trọng Thành sẽ tụ hội với cảnh sát ở đó.”
Dụ Chiêu không biết dùng máy vi tính, nên chỉ có thể dùng phép thuật sưu tầm thông tin trong não Phó Dụ Triêu, sau khi bị hắn dùng thuật thì công năng não bộ của Phó Dụ Triêu có dấu hiệu hoạt động lại, làm hắn dễ dàng lấy được hết thông tin tình báo mà Cứu Đao muốn, nhưng còn phần tài liệu phạm tội cảnh sát cần thì gặp phải chút vấn đề nên mới kéo dài vài ngày.
Đao Cửu có bát tự sát khí vô cùng nặng, nên Dụ Chiêu trong lúc náu nhờ thân thể thế này cũng khó khống chế hoàn toàn suy nghĩ của hắn. Cũng may Đao Cửu có chuyện cần cầu nên trừ việc giám sát ra thì không làm gì nữa cả. Vừa vặn đêm nay Đao Cửu không có đây, Dụ Chiêu mới làm phép chuốc mê mấy người giám sát gọi điện cho Từ Ly Yến.
Sự tình cụ thể thì Dụ Chiêu không nói, nhưng làm cảnh sát nên Từ Ly Yến cũng có thể đoán ra được, thời gian không cho phép hai người dông dài, chỉ có thể nói, “Nguy hiểm lắm, giao tài liệu xong đêm nay anh mau đi luôn đi.”
“Không được, vì tương lai của chúng ta sau này phải giải quyết xong hết, tới ngày mai sau khi bị bắt cùng Đao Cửu ta sẽ giả chết rồi dùng thân phận khác xuất hiện. Yên tâm, ta sẽ không sao đâu.”
Yêu quái từ lâu đã vượt ra khỏi quy luật của tam giới luân hồi không có cách nào sống lại, nhưng nếu nói theo cách khác thì là sống mãi mãi. Vấn đề sinh tử đối với Dụ Chiêu mà nói là một khái niệm rất xa vời. Bởi vậy trong phạm vi cho phép, hắn muốn dùng tư cách một con người bình thường chấm dứt toàn bộ chuyện này, để sau này vừa tránh khỏi sự truy sát phiền phức của Đao Tế Xã lại không bị Từ Ly Yến nghi ngờ.
“Nhưng…” Tâm trạng lại bắt đầu bất an, luôn có cảm giác sẽ có chuyện không hay, Từ Ly Yến nói: “Làm như vậy quá mạo hiểm.”
Không thể nói cho Từ Ly Yến biết vì sao mình sẽ chắc chắn vô sự, Dụ Chiêu chỉ đành dỗ ngọt, “Hãy tin ở ta. Cậu quên rồi sao, ta từng nói sẽ không rời xa cậu.”
Từ Ly Yến nở nụ cười, cố để giọng mình thoải mái, “Được, tôi đợi anh, gặp lại ở nhà kho.”
Sáng hôm sau, Từ Ly Yến quả nhiên nhận được tin vây bắt ở nhà kho Thanh Điền, không được tự tiện hành động trước khi có mệnh lệnh. Có thể gặp lại Dụ Chiêu, Từ Ly Yến cực kì kích động nhưng bất an trong ngực cũng đồng thời càng lúc càng rõ ràng. Cả đêm hôm qua ngủ khong ngon toàn mơ thấy mấy điều quái dị, thậm chí còn mấy lần mơ thấy con quái thú gặp phải trong lần áp giải trước đó, làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Tất cả là tại trong lòng bất an, Từ Ly Yến hậm hực nghĩ.
“Sắc mặt em không được tốt lắm.” Trước khi xuất phát, Trịnh Trọng Thành nhìn cậu nói.
“Không sao.” Từ Ly Yến trang bị súng, “Hi vọng lần này có thể đánh cho thể lực Đao Tế Xã tan rã.”
Trịnh Trọng Thành không nhắc tới Dụ Chiêu, cậu cũng không đề cập đến. Cậu biết việc thu thập tài liệu nội bộ không phải việc mình nên biết, nếu không phải liên quan tới Dụ Chiêu thì trong đợt nhiệm vụ này cậu cũng chỉ là một cảnh viên bình thường làm theo lệnh cấp trên mà thôi.
Hai giờ chiều, tổ hành động đặc biệt tới nhà kho Thanh Điền, cấp tốc bao vây sau khi nhận lệnh, Từ Ly Yến dẫn đầu vọt vào trong thấy có mười mấy tên, nhanh bị cảnh sát cưỡng chế, nhưng không thấy Đao Cửu và Dụ Chiêu đâu. Từ Ly Yến đánh mắt nhìn một vòng đều không thấy bóng dáng Dụ Chiêu đâu, cả ma túy cũng không tìm thấy.
“Kế hoạch lần này bị tiết lộ, lại không bắt được lão hồ ly Đao Cửu rồi!” A Phi một bên căm giận nói.
Từ Ly Yến thoáng cau lông mày, quay lại nhìn tổng chỉ huy hành động lần này Trịnh Trọng Thành.
Lần hành động này, trước đó sẽ hành động ra sao chẳng ai kịp biết, nên không thể có chuyện tuồn tin trước khi ra ngoài. Nói cách khác nếu không phải cảnh sát có vấn đề thì chính là nội bộ Đao Tế Xã xảy ra chuyện, dẫn đến việc Đao Cửu thay đổi kế hoạch. Mà trực giác mách Từ Ly Yến biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới Dụ Chiêu.
Tách đội, Từ Ly Yến chạy đến kéo Trịnh Trọng Thành sang một bên nói, “Dụ Chiêu đang gặp nguy hiểm, phải mau nghĩ cách cứu viện anh ấy.”
Trịnh Trọng Thành không vui nhìn cậu, “Cảnh sát nằm vùng còn gặp nguy hiểm hơn, tất cả còn chưa rõ ràng, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Người nằm vùng không phải đã lấy được chứng cứ phạm tội của Đao Cửu rồi ư? Cậu ta hiện giờ phải đang được bảo vệ cực kì an toàn mới đúng.”
“Làm sao em biết việc này?” Trịnh Trọng Thành dứt lời phát hiện mình nói lỡ, vội nói, “A Yến…”
Một câu nói bình thường, lại vang dội hơn cả sét đánh ngang tai, Từ Ly Yến không dám tin nhìn chòng chọc Trịnh Trọng Thành, chầm chậm lui ra sau.
“Là anh bán đứng Dụ Chiêu! Anh lấy được tài liệu rồi không cần anh ấy nữa, nên lợi dụng người liên lạc bán đứng anh ấy!” Thái độ lúng túng của Trịnh Trọng Thành cho Từ Ly Yến biết mình nói đúng, cậu càng khẳng định, “Chắc chắn là như thế!”
Đúng là kế hay, một mũi tên trúng ba con nhạn, vừa lấy được chứng cứ phạm tội lại đẩy được tình địch vào chỗ chết, đồng thời bảo đảm độ trung thành của nội gián để người nằm vùng tiếp tục hoạt động trong hắc bang. Chỉ có điều không lường được duy nhất là Dụ Chiêu bị bán đứng làm Đao Cửu hoài nghi bỏ vụ giao dịch này. Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì lớn lao đối với Trịnh Trọng Thành, đã có chứng cứ phạm tội, hắn có thể xin cấp trên lệnh truy nã, bắt được Đao Cửu chỉ là chuyện sớm muộn.
“A Yến…”
Trịnh Trọng Thành không dám nhìn thẳng mắt cậu, hắn rất muốn đường hoàng phủ định suy đoán của cậu nhưng rốt cuộc không đành. Hai người từng là chiến hữu, huynh đệ, tình nhân, trước mặt Từ Ly Yến hắn không tự tin để nói dối.
Nhưng hắn không cảm thấy mình làm sai. Yêu một người không sai, phá hoại quan hệ giữa Từ Ly Yến và phần tử phạm tội càng là việc nên làm. Là một cảnh sát ưu tú, yêu tầng lớp đối đầu với mình chính là một sai lầm, hắn chỉ là không muốn Từ Ly Yến hãm sâu trong vũng lầy sai lầm ấy.
Từ Ly Yến giương súng ngăn cản Trịnh Trọng Thành muốn rảo bước tới chỗ mình, Trịnh Trọng Thành bực mình lạnh giọng, “Từ Ly Yến, cậu biết cậu đang làm gì không?”
“Tôi chỉ biết anh bán đứng bọn tôi!”
Nói xong cậu cất súng, xoay người rời đi. Trịnh Trọng Thành lợi dụng lòng tín nhiệm của hai người, nhưng hiện tại cậu không có thời gian tính sổ, bởi quan trọng nhất trước mắt là cứu Dụ Chiêu an toàn.
_____________________