Tôi không sao, mấy cậu lo lắng cái gì, mau quay về làm việc, cẩn thận sếp Trịnh trừ điểm chuyên cần cả đám.
Từ Ly Yến tựa trên giường bệnh, viết mấy lời trên vào máy tính xách tay rồi hậm hực ném cho đám thăm bệnh xem, A Phi đọc xong bèn nói, “Sếp Trịnh sẽ không trừ tiền bọn em, sếp ấy mỗi ngày đến đây còn nhiều hơn bọn em cộng lại cơ mà.”
Một gã đồng nghiệp thấy sắc mặt Từ Ly Yến khó cói, kéo dài miệng ha ha cười, cả đoàn người đều cười rồi rời đi, nói ngày mai lại tới thăm.
Ai cũng không cần tới… Còn chưa viết xong đám đồng nghiệp đã rời đi, Từ Ly Yến dừng tay, ném bút sang một bên.
Dùng bút viết đúng là mệt, phí hồi lâu viết xong thì không ai đọc, cậu ôm trán nghĩ.
Từ ngày tỉnh lại đã qua ba ngày, lúc đó cứu viện đến thấy trên người Từ Ly Yến dính đầy máu tươi, trong cơ thể còn mang tình trạng thiếu máu nghiêm trọng, dây thanh quản tổn thương, nhưng vẫn là người may mắn nhất trong số những người ở đó.
Theo nhân viên điều tra hiện trường cho biết cảnh tượng thực sự là quá kinh khủng, tất cả mọi người đều chết tức tưởi, nhất là Đao Cửu rõ ràng là bị mổ bụng, thảm trạng đến cả lão pháp y làm việc nhiều năm cũng phải hoang mang bất ngờ, may mắn vẫn còn có Từ Ly Yến và Phó Dụ Triêu sống sót.
Phó Dụ Triêu từng phải trải qua tra tấn dã man, xương sườn và xương đùi đều có dấu hiệu bị gãy nhưng quái dị là lại tự động khép lại, còn tỉnh lại trước Từ Ly Yến nhưng hắn từ chối cung cấp bất kì thông tin nào. Bên này Trịnh Trọng Thành sợ Từ Ly Yến chịu đả kích, không hề hỏi han gì đến sự tình đã xảy ra hôm đó.
Sau khi các đồng nghiệp rời đi, Từ Ly Yến xuống giường tới phòng bệnh sát vách, Từ Ly Thịnh ngồi trên giường đọc báo y học, thấy cậu đến cũng chẳng nói gì, vỗ vỗ xuống giường ý bảo lại đây ngồi.
Anh đỡ hơn chưa? Từ Ly Yến ngồi xuống bên cạnh viết.
Từ Ly Thịnh xùy một tiếng, “Yên tâm anh mày sẽ không chết, ông trời cho anh phúc lớn mạng lớn phải sống để thấy tận mắt ngày mày từ chức!”
Lần tham gia hội thảo luận và nghiên cứu học thuật ở vùng khác này, lúc rảnh rỗi đồng nghiệp hẹn anh ra sông lân cận bơi, kĩ năng bơi của anh khá tốt nên đương nhiên đồng ý. Ai ngờ đêm đó mưa xối xả liên túc, dòng nước xô anh xuống tít hạ lưu, mọi người tìm cả đêm đều không tìm được còn tưởng anh gặp chuyện không may. Ngày thứ hai, người dân ở hạ lưu sông thấy anh dạt vào nằm hôn mê bất tỉnh thì đưa tới bệnh viện, nằm viện ba ngày sau Từ Ly Thịnh mới tỉnh lại, xem như trời thương giữ được một mạng.
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo dự đoán của cái miệng quạ đen Dụ Chiêu, Từ Ly Thịnh oán hận nghĩ định tìm Dụ Chiêu tính sổ, trở về mới biết Từ Ly Yến cũng mới xảy ra chuyện, Dụ Chiêu lại là người xã hội đen, hiện đang bị truy tố hình sự, chờ tòa phán quyết. Nghe đến trận mưa máu gió tanh ở nhà kho đêm đó, Từ Ly Thịnh cũng thông minh không hề đề cập đến một câu nào, chỉ nhất quyết muốn Từ Ly Yến từ chức.
Yên tâm, em sẽ từ chức. Từ Ly Yến cười cười, bình tĩnh viết.
Nhìn thấy Từ Ly Yến tỉnh táo Từ Ly Thịnh càng lo lắng, sợ cậu bị bệnh buồn phiền bèn hỏi, “Giọng nói thế nào rồi, tốt hơn chưa?”
“Cũng không thay đổi mấy.” Từ Ly Yến dùng giọng cực khàn nói.
Dây thanh quản bị thương trầm trọng, tuy rằng nếu gắng vẫn có thể nói chuyện nhưng bác sĩ dặn trong thời gian tới vẫn nên dùng bút viết tốt hơn, cậu cũng chẳng muốn nói chuyện, khi nói cổ họng sẽ rất đau, đau nhiều hơn cả là trong lòng.
Sau khi tỉnh dậy Dụ Chiêu không hề xuất hiện, cậu có cảm giác đối phương sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Mà đến giờ cậu vẫn không biết đối phương là dạng ma quỷ gì, vì sao lại dùng thân phận Phó Dụ Triêu để tiếp cận mình, rồi làm thế nào mới có thể tìm được hắn. Tất cả về Dụ Chiêu, cậu hoàn toàn không biết một điều gì.
Cậu nhìn xuống bụng mình, trên bụng không có lấy một nửa vết sẹo. Dụ Chiêu dùng linh lực trị thương giúp cậu thế mà cậu lại đi bắn hắn làm hắn nổi điên, hắn giống như ác ma địa ngục ngoan lệ âm độc. Nhưng hiện tại nhớ lại, Từ Ly Yến lại không thấy đáng sợ, có lẽ trong tiềm thức, Từ Ly Yến luôn tin tưởng dù có chuyện gì xảy ra Dụ Chiêu cũng sẽ không làm thương mình, ngược lại còn hết sức bảo vệ.
Từ Ly Yến nhớ con quỷ kia, nhớ đến không biết phải làm sao. Vốn dĩ đã quen với sự tồn tại của một người, quen được hắn chăm sóc vậy mà đột ngột hắn biến mất không nói lời nào thật khó tưởng tượng nổi. Tới lúc này, cậu mới biết người bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm không thể rút chân ra được là cậu. Việc bỗng dưng mọi thứ trở lại điểm xuất phát làm cậu muốn phát điên, nhưng biểu hiện ra ngoài luôn là bình tĩnh, bình tĩnh cực điểm. Vì cậu không muốn người nhà lo lắng.
Sẩm tối, Trịnh Trọng Thành tới thăm Từ Ly Yến, đằng sau còn có hai gã phụ trách án của Phó Dụ Triêu, hiểu rõ ý tứ của hắn, Từ Ly Yến cúi đầu viết vào giấy.
Tôi không biết gì cả, mọi chuyên hôm đó tôi đều quên sạch rồi.
“Nhớ được chuyện nhỏ nào cũng được, vụ án của Phó Dụ Triêu sẽ ra tòa sớm thôi, mong em suy nghĩ lại một chút.”
Từ Ly Yến lắc đầu.
Là cảnh sát, cậu có trách nhiệm cung cấp toàn bộ tin tức mình biết, nhưng giờ cậu đã không còn, đơn từ chức cũng đã đưa, mà nếu cậu có nói ra những chuyện mình thấy sợ rằng chẳng ai tin cậu.
Cảnh sát tiến lên hỏi vài câu thấy không được gì liền chào tạm biệt rời đi trước, Từ Ly Yến phiền muộn đi lên sân thượng, Trịnh Trọng Thành cũng đi cùng.
Ban đêm nhà cao ốc san sát nối tiếp nhau, nơi nào nơi ấy đèn điện sáng trưng che lấp cả ánh mặt trời sắp tắt, đằng xa mới thấy nắng chiều như lửa.
“Dạo này em hay lên đây.”
Mấy ngày nay Trịnh Trọng Thành lúc nào cũng đi theo chăm sóc Từ Ly Yến, hầu như ngày nào cũng thấy Từ Ly Yến lên sân thượng. Mới đầu hắn còn sợ Từ Ly Yến nghĩ quẩn định tự sát, sau mới biết cậu chỉ thích lên đây, ngắm cảnh vật ở đằng xa.
Từ Ly Yến cười cười, cậu thích tới đây vì người đó cũng thích thế. Nhưng người đó nói không khí bây giờ ô nhiễm quá, Từ Ly Yến rất hiếu kì muốn biết phong cảnh lẫn không khí mà Dụ Chiêu từng trải qua như thế nào.
Ngày mai tôi xuất viện. Từ Ly Yến không đầu không đuôi viết một câu.
Nhìn lướt qua dòng chữ cậu viết, Trịnh Trọng Thành như đã chuẩn bị tiếp lời, “Nghỉ ngơi cho tốt, khỏe rồi hãy tới làm.”
Nhìn ánh mắt kì quái của cậu, hắn nói tiếp, “Anh sẽ không phê chuẩn đơn từ chức của em, em là cảnh viên xuất sắc, chuyện với Phó Dụ Triêu chỉ là nhất thời hồ đồ, chỉ vì chuyện đó mà từ chức thì thật đáng tiếc, mọi chuyện còn có thể làm lại.”
Tôi không hồ đồ! Từ Ly Yến viết.
Nếu quay trở lại lần nữa, Từ Ly Yến sẽ vẫn thích Dụ Chiêu, không phải Phó Dụ Triêu lăn lộn làm trùm xã hội đen, mà là con quỷ tàn bạo Dụ Chiêu.
“Em!” Trịnh Trọng Thành bất đắc dĩ nhìn cậu, “Tới giờ vẫn không chịu tỉnh ra.”
Từ Ly Yến giơ bút, suy nghĩ hồi lâu chẳng biết viết gì lại buông xuống.
“Anh ly hôn rồi, ngày hôm qua vừa kí đơn.” Yên lặng một lúc Trịnh Trọng Thành lại nói.
Như trước yên lặng không nói lời nào, Từ Ly Yến chỉ gật đầu, hai người nhìn nhau không nói gì. Trịnh Trọng Thành xoay người rời đi, được mấy bước quay lại nói, “Anh biết em trách anh không giữ lời, bán đứng Phó Dụ Triêu cho Đao Cửu, đúng là vì anh có tâm tư. Em có thể không chấp nhận tình cảm của anh, nhưng anh không thể đứng nhìn em sa vào chuyện không hay. Anh không nghĩ mình làm sai, nếu giờ em chứng kiến bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của Phó Dụ Triêu trong tù em sẽ hiểu vì sao anh lại nói như vậy.”
“Vì sao?” Lần này mặc kệ cổ họng đau nhức Từ Ly Yến vẫn trực tiếp hỏi.
Phó Dụ Triêu từng là người Dụ Chiêu mượn xác, tuy cậu không biết vì sao người này đột nhiên tỉnh lại nhưng bản năng cậu muốn biết chuyện liên quan đến hắn.
Thấy Từ Ly Yến không còn vẻ đạm nhiên, vô hình trung còn có bất an, Trịnh Trọng Thành tự giễu cười, “Đối với em mà nói có lẽ là chuyện tốt. Chuyện tố tụng xảy ra vấn đề, cơ quan cơ sở dữ liệu đột nhiên bốc cháy, tài liệu phạm tội của Phó Dụ Triêu cháy sạch không còn một mảnh, giờ hắn chỉ cần tìm một luật sư tốt, đổ hết tội danh lên người Đao Cửu thì có thể trắng án.”
“Sao lại đột nhiên bốc cháy được?”
“Em coi thường Phó Dụ Triêu quá rồi, hắn đã sớm muốn thế chỗ Đao Cửu, giờ Đao Cửu đã chết, tiếng tăm Đao Tế Xã mất mát, Phó Dụ Triêu còn không ít bạn bè, hắn muốn ngóc đầu lên không phải chuyện khó.” Trịnh Trọng Thành hừ một tiếng, “Chỉ tiếc cảnh sát lần này vì hắn đành phải nhượng bộ, hiện tại chỉ mong Phó Dụ Triêu tạm thời đừng bành trướng, bằng không cấp trên lại phải nhức đầu.”
Trịnh Trọng Thành đi rồi chỉ chừa lại mình Từ Ly Yến đứng ngốc ở sân thượng yên tĩnh, gió đêm thổi đến hất tung vạt áo đơn bạc, trong đêm đen bất động chất đầy những tâm sự nặng nề.
Ngày hôm sau vừa xuất viện Từ Ly Yến lái ngay xe đến khu rừng lần đầu gặp Dụ Chiêu, khu rừng sâu hun hút sớm xóa sạch vết tích vụ cháy kinh khủng ngày nào, cậu đứng giữa núi rừng hoang vắng, cố cất giọng thật lớn, “Dụ Chiêu, anh ra đây đi!”
Tiếng hét trong rừng vang vọng một hồi dần bay xa, đáp lại ngoài tiếng gió lạnh từ ngoài thốc vào chẳng còn gì khác. Từ Ly Yến lại hét lần thứ hai.
“Anh có nhớ mình từng hứa gì không? Nếu còn nhớ, mau lăn ra đây!”
“Con quỷ đáng ghét này, sao lại nhát gan như vậy, gặp chút vấn đề chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu!”
Hét lớn làm cổ họng nhức nhối, hai mắt bị cát xối vào cay xè Từ Ly Yến cũng không để ý, cậu chỉ muốn lập tức nhìn thấy đối phương, mà nơi này là nơi duy nhất cậu có thể nghĩ đến.
Đáng tiếc hò hét gần nửa tiếng đồng hồ chẳng thấy cái gì trên núi. Từ Ly Yến ngửa cổ nhìn cây cổ thụ chọc trời, chim chóc bay tán loạn như không, dường như ở đây chỉ có mình Từ Ly Yến là đồ dư thừa.
Đi vào rừng tìm người kết quả người không gặp được bản thân thì mất tiếng, dây thanh quản và xương sụn dây mềm lại bị tổn thương, nặng tới nỗi bác sĩ khám cho cậu tức giận tím mặt mắng xối xả, cảnh cáo cậu nếu thời gian tới còn nói lời nào thì vĩnh viễn đừng hi vọng nói được.
Hôm xét xử Phó Dụ Triêu Từ Ly Yến cũng tới xem, quả nhiên đúng như lời Trịnh Trọng Thành nói, vụ này hắn rất dễ dàng thắng kiện, nhìn bộ dạng kiêu ngạo đi sau nhân viên tòa án ra toà của hắn, Từ Ly Yến nhất thời có cảm giác mất mát buồn bã.
Sắc mặt Phó Dụ Triêu rất khó coi, nhìn có chút suy nhược nhưng tinh thần lại cực kì tốt, nhìn thấy cậu thì giơ ngón giữa với cậu cười bỉ ổi.
“Sếp Từ, thật ngại quá được ra tù rồi, phải cảm ơn thời gian qua cậu đã chăm sóc, lại còn giúp tôi chỉnh dung làm trẻ ra vài tuổi, tôi đỡ phải nghĩ đến vấn đề nhan sắc.”
Đây không phải Dụ Chiêu, Dụ Chiêu không bao giờ làm loại hành động này, một khắc này lòng Từ Ly Yến thoáng cái lạnh lẽo như ngâm nước đá, cậu biết Dụ Chiêu không xuất hiện nữa, ngay cả một cái cớ tự gạt mình cậu cũng không có.